Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 9: Chuyện mờ ám của Lâm Tiêu
“Cô Lâm…” Bác sĩ kinh ngạc nhìn người vừa đến.
…
Một giờ sau, bác sĩ bước ra từ trong phòng phẫu thuật.
“Cậu Nguyễn, đã thực hiện xong thủ thuật chọc ối, rút lấy nước ối thành công, có thể dùng để xét nghiệm DNA. Hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa hết, nửa tiếng sau cô Tô mới có thể tỉnh lại.”
“Không cần phải nhiều lời với tôi, thứ tôi muốn là kết quả!”
Bị ánh mắt lạnh băng của Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm, bác sĩ cảm thấy cả da đầu tê dại.
Ông ta vội vàng trả lời: “Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ tiến hành so sánh DNA với tốc độ nhanh nhất.”
Trước khi đi, bác sĩ thoáng nhìn về phía Lâm Tiêu, chỉ thấy Lâm Tiêu làm động tác gật đầu khó lòng nhận ra của cô ta.
Lâm Tiêu khẽ cắn môi dưới, trong tay cầm ly cacao nóng do Nguyễn Hạo Thần đi mua cho.
Cô ta tựa đầu lên bả vai anh: “Thần, tại sao anh không chịu ly hôn, anh nói đời này sẽ chỉ yêu mình em thôi mà!”
Nghe thế, Nguyễn Hạo Thần hồi thần, dịu dàng ôm cô ta vào lòng.
“Nghĩ lung tung cái gì vậy? Anh đương nhiên yêu em rồi, Tô Khiết vẫn còn chút giá trị lợi dụng nên tạm thời không thể ly hôn được. Những ngày sắp tới phải để em chịu uất ức thôi, còn phải chờ em chăm sóc tốt sức khỏe. Khi đó anh sẽ cho em một hôn lễ người người ngưỡng mộ, em sẽ là cô dâu của Nguyễn Hạo Thần.”
Nghe thấy những lời này, trong lòng Lâm Tiêu cảm giác như được rót mật. Nhưng cô ta hoàn toàn không nhận ra Nguyễn Hạo Thần vốn không hề nói chữ nào tới việc chỉ thích mỗi cô ta.
Lúc này, điện thoại của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vang lên, là cuộc gọi từ trợ lý Ngụy Toàn.
Chỉ là không biết người bên kia đầu dây nói gì mà vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần càng trở nên khó coi.
“Thần, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ừm, bên phía công ty xảy ra chút chuyện, bây giờ anh phải trở về một chuyến. Anh đưa em về nhà trước.”
“Được.”
Hai người sóng vai nhau rời đi, không hề để ý ở một góc rẽ không xa có một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi bệt xuống ôm đầu mình khóc trong nghẹn ngào.
Cô đã nghe thấy hết những lời mà Nguyễn Hạo Thần nói với Lâm Tiêu, trong lòng cảm giác thật thê lương. Hóa ra đối với Nguyễn Hạo Thần cô chẳng qua chỉ là một món hàng còn giá trị lợi dụng nên anh mới không ly hôn, hoàn toàn không phải vì lý do khác.
Hóa ra những ảo tưởng mà cô cất giấu cẩn thận, giờ phút này đã vỡ thành từng mảnh nhỏ!
Nhưng mà vẫn còn đứa bé, đúng! Vẫn còn đứa bé!
Tô Khiết an ủi mình như thế, cố chậm rãi chắp vá những mảnh hi vọng vỡ vụn của chính mình, nhưng hình như cô không thể làm nổi…
Văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn thị, trên khuôn mặt anh tuấn là sự hung ác nham hiểm đến đáng sợ. Mà mấy người đang đứng trước mặt anh toàn bộ đều cúi đầu, bả vai run lẩy bẩy.
Anh nhìn văn kiện trong tay, khép lại đánh “Bốp!” một tiếng rồi ném lên bàn làm việc. Tiếng vang kia khiến trong lòng đám người này đều thầm run lên mấy lần.
Phương pháp bào chế loại mỹ phẫm dưỡng da trọng điểm, chủ đạo cho mùa và kế hoạch tuyên truyền đã được hoạch định mà trước đó không lâu Tập đoàn Nguyễn thị vừa chuẩn bị ra mắt bị tiết lộ. Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã khiến trong giới dậy sóng. Cũng may trợ lý Ngụy Toàn đã xử lý thỏa đáng, nếu không lần này Tập đoàn Nguyễn thị đã phải tổn thất đến con số mấy trăm triệu.
Dẫu vậy, đám lão già cổ đông kia vẫn liên tục lải nhải không ngừng.
“Bắt đầu từ ai trước đây.”
Tiếng nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều vô thức lùi về sau một bước.
Giám đốc bộ phận tuyên truyền Lưu Minh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần, sau đó liền cuống quýt cúi đầu.
“Tổng, Tổng giám đốc, hạng mục ra mắt sản phẩm không phải là do chúng tôi tiết lộ. Trong khoảng thời gian gần đây cũng không có bất kỳ người nào động vào máy tính của chúng tôi…”
Bốp!
Nguyễn Hạo Thần dùng văn kiện ném thẳng vào mặt Lưu Minh, khiến Lưu Minh run chân sợ hãi suýt nữa thì quỳ xuống.
Chỉ nghe thấy giọng nói thản nhiên ung dung của anh vang lên: “Vậy ý của anh là tư liệu tự có chân chạy ra ngoài, sau đó bố cáo thiên hạ, người người đều biết?”
“Tổng giám đốc, tôi không có ý này…” Giọng nói của Lưu Minh càng thêm run rẩy.
“Toàn bộ cút hết ra ngoài cho tôi!”
Nghe thế, tất cả mọi người đều như được đặc xá, nhanh chân rời khỏi nơi như địa ngục này.
“Ngụy Toàn, đi thăm dò thử xem!”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc.”
Ngụy Toàn là cánh tay đắc lực của Nguyễn Hạo Thần, rất nhiều chuyện đều là tự tay anh ta giải quyết, năng lực làm việc hàng đầu, là nhân tài kiểu mẫu toàn năng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại của Nguyễn Hạo Thần vang lên, trên màn hình hiển thị là cuộc gọi từ phía bệnh viện. Lúc này trong lòng anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, không thể không thừa nhận, anh hy vọng đứa bé đó là con mình.
“Nói!”
“Thưa cậu Nguyễn, số liệu kết quả trùng khớp chỉ có 10%, không phải quan hệ bố - con với cậu.”
Ầm!
Nguyễn Hạo Thần dùng sức ném thẳng di động vào tường, phát ra tiếng vang cực lớn.
“Khốn kiếp!”
Nguyễn Hạo Thần chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị lửa giận lấp đầy, vung tay đẩy hết tập văn kiện trên bàn rơi xuống đất, vung chân đá bay chiếc bàn trước mặt.
Kết quả lại khiến mũi chân người đàn ông nào đó đau đến trán nổi gân xanh.
!
Ngụy Toàn gõ cửa tiến vào, nhìn thấy một đống hỗn loạn trên sàn nhà, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Tổng giám đốc nhà mình dù hay buồn giận khó đoán nhưng trước giờ chưa từng đem chuyện tình cảm riêng tư vào công việc. Nhưng bây giờ, vị Tổng giám đốc kia rõ ràng xảy ra chuyện gì đó, hoặc là bởi vì vị phu nhân trên danh nghĩa kia.
Những suy nghĩ này nhanh chóng hiện lên trong đầu Ngụy Toàn, vậy thì anh ta cần phải tranh thủ báo cáo tin tức vừa điều tra được.
“Tổng giám đốc.”
“Chuyện tra được thế nào rồi?”
Nguyễn Hạo Thần tỉnh táo trở lại, chờ anh giải quyết xong chuyện của công ty, anh sẽ đích thân đi xử lý đứa con hoang kia!
“Tổng giám đốc, chuyện này đúng thật không có liên quan đến bên bộ phận làm việc. Vào lúc mười hai giờ bốn phút hai mươi chín giây trưa nay, máy tính có dấu hiệu bị xâm nhập. Bên kia chỉ nán lại chưa đến hai phút, sau khi rời đi thì là lúc thông tin cơ mật bị tiết lộ.”
“Bên kia có lẽ là một cao thủ hacker, địa chủ ip của anh ta đã được định vị và truy lùng nhưng đều là giả!”
Đến câu nói cuối cùng, Ngụy Toàn dừng lại ba giây, anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần hứng chịu lửa giận của Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng đợi một lúc lâu, Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa mở miệng. Anh chỉ khựng lại, không biết đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.
Thật ra Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ xem tên hacker kia có thân phận gì? Và tại sao lại đối đầu với Tập đoàn Nguyễn thị?
Tường lửa của Tập đoàn Nguyễn thị là do anh mời cao thủ hàng đầu của giới hacker - Phạm Diệt đích thân thiết kế, trong nhiều năm qua hoàn toàn chưa có một ai có thể xâm nhập thành công tường lửa này.
Có thể lặng yên không tiếng động xâm nhập, không để bên phía Bộ phận kỹ thuật của Tập đoàn Nguyễn thị phát giác được, người này chắc chắn cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới hacker. Nhưng người có thể xâm nhập tường lửa của Phạm Diệt trên thế giới này gần như không hề tồn tại.
Việc xâm nhập lấy cắp thông tin lần này có thể là do chính Phạm Diệt, nhưng vì sao anh ta phải làm thế?
Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, nếu Phạm Diệt đã muốn chơi, vậy anh phải phụng bồi tới cùng. Nói thật, anh cũng rất muốn biết Phạm Diệt rốt cuộc có thân phận gì.
Con người thật của anh ta dáng dấp ra sao?
“Phân phó bên Bộ phận kỹ thuật kiểm tra tất cả thiết bị điện tử của công ty. Phàm là có chỗ hở thì phải lập tức tu bổ, có thể truy vết được thì cứ truy.”
Phạm Diệt là đại lão hàng đầu giới hacker, làm gì dễ truy vết như thế được?
Nguyễn Hạo Thần cũng không cho là nhân viên bên Bộ phận kỹ thuật lợi hại đến thế. Tuy nói bọn họ cũng là tinh anh trong ngành, nhưng có câu anh cũng hiểu.
Núi cao còn có núi cao hơn!
Ngụy Toàn còn định nói tiếp gì đó thì đột nhiên điện thoại của anh ta vang lên. Sau khi bắt máy, vẻ mặt của anh ta xẹt qua biểu cảm kỳ lạ.
“Tổng giám đốc, vệ sĩ ở phía bệnh viện gọi đến, nói rằng mợ Nguyễn… Cô Tô bỏ trốn rồi!”
Nghe thế, vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần thay đổi cực lớn, vội vàng cầm lấy áo khoác của mình nhanh chóng ra ngoài.
Anh quay đầu, ném lại cho Ngụy Toàn một câu: “Bên công ty tự cậu xử lý!”
“Vâng!”
Chiếc Maybach màu đen bay đi trên đường, nhưng không một ai dám hé miệng phàn nàn một chữ. Mọi người đều biết, người có thể kiêu ngạo như thế ở thành phố Giang Thành chỉ có một mình Nguyễn Hạo Thần.
Huống hồ, trên biển số xe láng bóng năm con số chín kia quá dễ thấy!
Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào khung cảnh liên tục thay đổi trước mắt, anh nắm chặt tay lái, vẻ hung ác trên khuôn mặt đẹp vô cùng kinh khủng.
Tô Khiết, bây giờ cô còn muốn đưa đứa con hoang kia bỏ trốn ư? Nguyễn Hạo Thần tôi đây không đồng ý!
Đời này cô đừng mơ thoát được khỏi lòng bàn tay tôi!
Trong bệnh viện, thân mình gầy gò của Tô Khiết nấp trong một góc trên tầng cao nhất, ngây người nhìn tờ giấy kết quả đến mất hồn. Cô không biết vì sao lại biến thành như thế, rõ ràng đây là con của Nguyễn Hạo Thần, tại sao bây giờ kết quả lại là không có quan hệ bố - con với anh?
Hiện giờ cô còn đang cảm nhận được phần bụng dưới của mình còn đang ẩn đau, do vừa nãy thực hiện thủ thuật chọc ối để làm xét nghiện DNA. Lúc này thai chỉ mới hai tháng, thai nhi hoàn toàn chưa kịp ổn định.
Đứa nhỏ? Phải làm sao đây? Phải làm sao thì mẹ mới có thể bảo vệ cho con đây?
Ánh mắt lại lần nữa dính chặt trên tờ kết quả, Tô Khiết đột nhiên nhận ra kết quả báo cáo này rõ ràng đã bị người ta động tay động chân. Nếu không, sao có thể đưa ra kết luận thế này.
Từ trước đến nay Nguyễn Hạo Thần chưa từng tin tưởng cô, hiện giờ xem như cô có đi giải thích thì chắc chắn vẫn sẽ không nghe lọt. Suy nghĩ nhất định phải bỏ trốn nhanh chóng hình thành nên trong đầu cô.
Cô cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, đứng bật dậy rời khỏi tầng cao nhất này. Cô muốn bảo vệ tốt cho con của mình!
Rất nhanh sau đó cô đã xuống tầng trệt, trong lòng là cảm xúc thấp thỏm và bất an.
Vào lúc cô xông ra đến cửa bệnh viện, Nguyễn Hạo Thần mặt như hung thần vừa lúc xuất hiện trước mặt cô, chỉ giây sau cả cơ thể cô giống như bị người ta cố định lại.
Vừa muốn sải chân chạy đi thì cánh tay cô đã bị bàn tay to lớn tóm được.
“Cô Lâm…” Bác sĩ kinh ngạc nhìn người vừa đến.
…
Một giờ sau, bác sĩ bước ra từ trong phòng phẫu thuật.
“Cậu Nguyễn, đã thực hiện xong thủ thuật chọc ối, rút lấy nước ối thành công, có thể dùng để xét nghiệm DNA. Hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa hết, nửa tiếng sau cô Tô mới có thể tỉnh lại.”
“Không cần phải nhiều lời với tôi, thứ tôi muốn là kết quả!”
Bị ánh mắt lạnh băng của Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm, bác sĩ cảm thấy cả da đầu tê dại.
Ông ta vội vàng trả lời: “Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ tiến hành so sánh DNA với tốc độ nhanh nhất.”
Trước khi đi, bác sĩ thoáng nhìn về phía Lâm Tiêu, chỉ thấy Lâm Tiêu làm động tác gật đầu khó lòng nhận ra của cô ta.
Lâm Tiêu khẽ cắn môi dưới, trong tay cầm ly cacao nóng do Nguyễn Hạo Thần đi mua cho.
Cô ta tựa đầu lên bả vai anh: “Thần, tại sao anh không chịu ly hôn, anh nói đời này sẽ chỉ yêu mình em thôi mà!”
Nghe thế, Nguyễn Hạo Thần hồi thần, dịu dàng ôm cô ta vào lòng.
“Nghĩ lung tung cái gì vậy? Anh đương nhiên yêu em rồi, Tô Khiết vẫn còn chút giá trị lợi dụng nên tạm thời không thể ly hôn được. Những ngày sắp tới phải để em chịu uất ức thôi, còn phải chờ em chăm sóc tốt sức khỏe. Khi đó anh sẽ cho em một hôn lễ người người ngưỡng mộ, em sẽ là cô dâu của Nguyễn Hạo Thần.”
Nghe thấy những lời này, trong lòng Lâm Tiêu cảm giác như được rót mật. Nhưng cô ta hoàn toàn không nhận ra Nguyễn Hạo Thần vốn không hề nói chữ nào tới việc chỉ thích mỗi cô ta.
Lúc này, điện thoại của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vang lên, là cuộc gọi từ trợ lý Ngụy Toàn.
Chỉ là không biết người bên kia đầu dây nói gì mà vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần càng trở nên khó coi.
“Thần, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ừm, bên phía công ty xảy ra chút chuyện, bây giờ anh phải trở về một chuyến. Anh đưa em về nhà trước.”
“Được.”
Hai người sóng vai nhau rời đi, không hề để ý ở một góc rẽ không xa có một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi bệt xuống ôm đầu mình khóc trong nghẹn ngào.
Cô đã nghe thấy hết những lời mà Nguyễn Hạo Thần nói với Lâm Tiêu, trong lòng cảm giác thật thê lương. Hóa ra đối với Nguyễn Hạo Thần cô chẳng qua chỉ là một món hàng còn giá trị lợi dụng nên anh mới không ly hôn, hoàn toàn không phải vì lý do khác.
Hóa ra những ảo tưởng mà cô cất giấu cẩn thận, giờ phút này đã vỡ thành từng mảnh nhỏ!
Nhưng mà vẫn còn đứa bé, đúng! Vẫn còn đứa bé!
Tô Khiết an ủi mình như thế, cố chậm rãi chắp vá những mảnh hi vọng vỡ vụn của chính mình, nhưng hình như cô không thể làm nổi…
Văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn thị, trên khuôn mặt anh tuấn là sự hung ác nham hiểm đến đáng sợ. Mà mấy người đang đứng trước mặt anh toàn bộ đều cúi đầu, bả vai run lẩy bẩy.
Anh nhìn văn kiện trong tay, khép lại đánh “Bốp!” một tiếng rồi ném lên bàn làm việc. Tiếng vang kia khiến trong lòng đám người này đều thầm run lên mấy lần.
Phương pháp bào chế loại mỹ phẫm dưỡng da trọng điểm, chủ đạo cho mùa và kế hoạch tuyên truyền đã được hoạch định mà trước đó không lâu Tập đoàn Nguyễn thị vừa chuẩn bị ra mắt bị tiết lộ. Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã khiến trong giới dậy sóng. Cũng may trợ lý Ngụy Toàn đã xử lý thỏa đáng, nếu không lần này Tập đoàn Nguyễn thị đã phải tổn thất đến con số mấy trăm triệu.
Dẫu vậy, đám lão già cổ đông kia vẫn liên tục lải nhải không ngừng.
“Bắt đầu từ ai trước đây.”
Tiếng nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều vô thức lùi về sau một bước.
Giám đốc bộ phận tuyên truyền Lưu Minh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần, sau đó liền cuống quýt cúi đầu.
“Tổng, Tổng giám đốc, hạng mục ra mắt sản phẩm không phải là do chúng tôi tiết lộ. Trong khoảng thời gian gần đây cũng không có bất kỳ người nào động vào máy tính của chúng tôi…”
Bốp!
Nguyễn Hạo Thần dùng văn kiện ném thẳng vào mặt Lưu Minh, khiến Lưu Minh run chân sợ hãi suýt nữa thì quỳ xuống.
Chỉ nghe thấy giọng nói thản nhiên ung dung của anh vang lên: “Vậy ý của anh là tư liệu tự có chân chạy ra ngoài, sau đó bố cáo thiên hạ, người người đều biết?”
“Tổng giám đốc, tôi không có ý này…” Giọng nói của Lưu Minh càng thêm run rẩy.
“Toàn bộ cút hết ra ngoài cho tôi!”
Nghe thế, tất cả mọi người đều như được đặc xá, nhanh chân rời khỏi nơi như địa ngục này.
“Ngụy Toàn, đi thăm dò thử xem!”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc.”
Ngụy Toàn là cánh tay đắc lực của Nguyễn Hạo Thần, rất nhiều chuyện đều là tự tay anh ta giải quyết, năng lực làm việc hàng đầu, là nhân tài kiểu mẫu toàn năng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại của Nguyễn Hạo Thần vang lên, trên màn hình hiển thị là cuộc gọi từ phía bệnh viện. Lúc này trong lòng anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, không thể không thừa nhận, anh hy vọng đứa bé đó là con mình.
“Nói!”
“Thưa cậu Nguyễn, số liệu kết quả trùng khớp chỉ có 10%, không phải quan hệ bố - con với cậu.”
Ầm!
Nguyễn Hạo Thần dùng sức ném thẳng di động vào tường, phát ra tiếng vang cực lớn.
“Khốn kiếp!”
Nguyễn Hạo Thần chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị lửa giận lấp đầy, vung tay đẩy hết tập văn kiện trên bàn rơi xuống đất, vung chân đá bay chiếc bàn trước mặt.
Kết quả lại khiến mũi chân người đàn ông nào đó đau đến trán nổi gân xanh.
!
Ngụy Toàn gõ cửa tiến vào, nhìn thấy một đống hỗn loạn trên sàn nhà, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Tổng giám đốc nhà mình dù hay buồn giận khó đoán nhưng trước giờ chưa từng đem chuyện tình cảm riêng tư vào công việc. Nhưng bây giờ, vị Tổng giám đốc kia rõ ràng xảy ra chuyện gì đó, hoặc là bởi vì vị phu nhân trên danh nghĩa kia.
Những suy nghĩ này nhanh chóng hiện lên trong đầu Ngụy Toàn, vậy thì anh ta cần phải tranh thủ báo cáo tin tức vừa điều tra được.
“Tổng giám đốc.”
“Chuyện tra được thế nào rồi?”
Nguyễn Hạo Thần tỉnh táo trở lại, chờ anh giải quyết xong chuyện của công ty, anh sẽ đích thân đi xử lý đứa con hoang kia!
“Tổng giám đốc, chuyện này đúng thật không có liên quan đến bên bộ phận làm việc. Vào lúc mười hai giờ bốn phút hai mươi chín giây trưa nay, máy tính có dấu hiệu bị xâm nhập. Bên kia chỉ nán lại chưa đến hai phút, sau khi rời đi thì là lúc thông tin cơ mật bị tiết lộ.”
“Bên kia có lẽ là một cao thủ hacker, địa chủ ip của anh ta đã được định vị và truy lùng nhưng đều là giả!”
Đến câu nói cuối cùng, Ngụy Toàn dừng lại ba giây, anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần hứng chịu lửa giận của Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng đợi một lúc lâu, Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa mở miệng. Anh chỉ khựng lại, không biết đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.
Thật ra Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ xem tên hacker kia có thân phận gì? Và tại sao lại đối đầu với Tập đoàn Nguyễn thị?
Tường lửa của Tập đoàn Nguyễn thị là do anh mời cao thủ hàng đầu của giới hacker - Phạm Diệt đích thân thiết kế, trong nhiều năm qua hoàn toàn chưa có một ai có thể xâm nhập thành công tường lửa này.
Có thể lặng yên không tiếng động xâm nhập, không để bên phía Bộ phận kỹ thuật của Tập đoàn Nguyễn thị phát giác được, người này chắc chắn cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới hacker. Nhưng người có thể xâm nhập tường lửa của Phạm Diệt trên thế giới này gần như không hề tồn tại.
Việc xâm nhập lấy cắp thông tin lần này có thể là do chính Phạm Diệt, nhưng vì sao anh ta phải làm thế?
Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, nếu Phạm Diệt đã muốn chơi, vậy anh phải phụng bồi tới cùng. Nói thật, anh cũng rất muốn biết Phạm Diệt rốt cuộc có thân phận gì.
Con người thật của anh ta dáng dấp ra sao?
“Phân phó bên Bộ phận kỹ thuật kiểm tra tất cả thiết bị điện tử của công ty. Phàm là có chỗ hở thì phải lập tức tu bổ, có thể truy vết được thì cứ truy.”
Phạm Diệt là đại lão hàng đầu giới hacker, làm gì dễ truy vết như thế được?
Nguyễn Hạo Thần cũng không cho là nhân viên bên Bộ phận kỹ thuật lợi hại đến thế. Tuy nói bọn họ cũng là tinh anh trong ngành, nhưng có câu anh cũng hiểu.
Núi cao còn có núi cao hơn!
Ngụy Toàn còn định nói tiếp gì đó thì đột nhiên điện thoại của anh ta vang lên. Sau khi bắt máy, vẻ mặt của anh ta xẹt qua biểu cảm kỳ lạ.
“Tổng giám đốc, vệ sĩ ở phía bệnh viện gọi đến, nói rằng mợ Nguyễn… Cô Tô bỏ trốn rồi!”
Nghe thế, vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần thay đổi cực lớn, vội vàng cầm lấy áo khoác của mình nhanh chóng ra ngoài.
Anh quay đầu, ném lại cho Ngụy Toàn một câu: “Bên công ty tự cậu xử lý!”
“Vâng!”
Chiếc Maybach màu đen bay đi trên đường, nhưng không một ai dám hé miệng phàn nàn một chữ. Mọi người đều biết, người có thể kiêu ngạo như thế ở thành phố Giang Thành chỉ có một mình Nguyễn Hạo Thần.
Huống hồ, trên biển số xe láng bóng năm con số chín kia quá dễ thấy!
Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào khung cảnh liên tục thay đổi trước mắt, anh nắm chặt tay lái, vẻ hung ác trên khuôn mặt đẹp vô cùng kinh khủng.
Tô Khiết, bây giờ cô còn muốn đưa đứa con hoang kia bỏ trốn ư? Nguyễn Hạo Thần tôi đây không đồng ý!
Đời này cô đừng mơ thoát được khỏi lòng bàn tay tôi!
Trong bệnh viện, thân mình gầy gò của Tô Khiết nấp trong một góc trên tầng cao nhất, ngây người nhìn tờ giấy kết quả đến mất hồn. Cô không biết vì sao lại biến thành như thế, rõ ràng đây là con của Nguyễn Hạo Thần, tại sao bây giờ kết quả lại là không có quan hệ bố - con với anh?
Hiện giờ cô còn đang cảm nhận được phần bụng dưới của mình còn đang ẩn đau, do vừa nãy thực hiện thủ thuật chọc ối để làm xét nghiện DNA. Lúc này thai chỉ mới hai tháng, thai nhi hoàn toàn chưa kịp ổn định.
Đứa nhỏ? Phải làm sao đây? Phải làm sao thì mẹ mới có thể bảo vệ cho con đây?
Ánh mắt lại lần nữa dính chặt trên tờ kết quả, Tô Khiết đột nhiên nhận ra kết quả báo cáo này rõ ràng đã bị người ta động tay động chân. Nếu không, sao có thể đưa ra kết luận thế này.
Từ trước đến nay Nguyễn Hạo Thần chưa từng tin tưởng cô, hiện giờ xem như cô có đi giải thích thì chắc chắn vẫn sẽ không nghe lọt. Suy nghĩ nhất định phải bỏ trốn nhanh chóng hình thành nên trong đầu cô.
Cô cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, đứng bật dậy rời khỏi tầng cao nhất này. Cô muốn bảo vệ tốt cho con của mình!
Rất nhanh sau đó cô đã xuống tầng trệt, trong lòng là cảm xúc thấp thỏm và bất an.
Vào lúc cô xông ra đến cửa bệnh viện, Nguyễn Hạo Thần mặt như hung thần vừa lúc xuất hiện trước mặt cô, chỉ giây sau cả cơ thể cô giống như bị người ta cố định lại.
Vừa muốn sải chân chạy đi thì cánh tay cô đã bị bàn tay to lớn tóm được.