Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219 Cứ tẩn cho một trận là Xong.
“Còn có những chuyện còn khó nghe hơn nữa, nhưng con sẽ không nói. Con cũng không thèm so đo với cậu ta, nhưng cậu ta lại cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích, nên con mới nhảy lên đánh cậu ta một trận.
vietwriter.vn
Con không ra tay thì lại tưởng rằng con dễ bắt nạt, đúng không? Nếu không phải có cô giáo Mộc xinh đẹp dịu dàng dỗ con, con còn có thể đánh cậu ta đến mức nhập viện, trở thành bóng ma suốt đời của cậu ta!".
Tô Thanh Anh: “...”
Cô giáo Mộc: “...”
Cậu bé nói thì cứ nói, còn phải nói một đống lời không chút ngượng ngùng nào như vậy không?
Tô Thanh Anh đứng lên, chậm rãi nói: "Quý bà này đã hiểu tình huống hiện tại chưa? Là con của bà nói năng lỗ mãng, không kiêng kị trước, Tiểu Bảo của tôi mới đánh nó. Hơn nữa cũng mong bà nhớ kỹ, con trai tôi tên là Tô Cảnh Nhạc, cũng không gọi là con hoang gì đó, không có bố mẹ dạy dỗ."
vietwriter.vn
"Nhưng nó ra tay trước là nó không đúng, đứa trẻ động tay động chân là đánh người thì cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì chứ? Không có người dạy mới có thể ra tay đánh nhau. Mặc kệ như thế nào, các người cũng phải xin lỗi con tôi, bồi thường tiền thuốc men, nếu không chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa!"
Lời nói của người phụ nữ vẫn khó nghe như trước, vẫn không chịu bỏ qua như cũ!
Tô Thanh Anh cũng không còn kiên nhẫn, rõ ràng người trước mặt không màng lý lẽ, không phân biệt phải trái đúng sai.
Con trai cô ra tay đánh nhau như vậy là không đúng, nhưng có thể ra tay thì đừng có ở đó nói linh tinh nữa.
Những người như thế, hầu hết là mấy kẻ thiếu đòn, cứ tẩn cho một trận là Xong.
Tô Thanh Anh bước tới, không hề báo trước cứ thế tát thẳng vào mặt mẹ Tiểu Mạnh. Âm thanh và mặt thanh thúy vang lên, lập tức khiển văn phòng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, tiếng la hét của mẹ Tiểu Mạnh vang vọng khắp văn phòng.
"A, a, a, a, a, tôi muốn giết cô, cô lại dám tát tôi!"
Tô Thanh Anh tỏ ra bình tĩnh, cứ nhìn mẹ Tiểu Mạnh phát điện như vậy.
Cô giáo Mộc ngây người, cô ấy gọi phụ huynh tới để hòa giải chuyện này. Bây giờ họ không chỉ cãi nhau mà còn đánh nhau nữa!
“Cái tát này là bởi vì bà và con trai mình nói năng vô lễ. Bình thường đối với loại người không màng lý lẽ giống như các người, tôi đều trực tiếp ra tay, thậm chí còn chẳng có cơ hội thương lượng."
“Con trai bà sai trước, vậy con tôi đánh nó thì có gì sai? Hơn nữa bởi vì bà ăn nói quá mức làm tổn thương người khác, một cái tát này là để bà tỉnh táo lại!".
“Cô, cô, cô!” Mẹ Tiểu Mạnh nhìn chằm chằm Tô Thanh Anh, tức đến mức không nói nên lời.
“Hai vị phụ huynh đều bĩnh tĩnh một chút. Ban đầu chỉ là vấn đề giữa lũ trẻ, sao bây giờ lại trở thành chuyện của người lớn rồi? Làm phiền mọi người bình tĩnh một chút."
Cô giáo Mộc cảm thấy đau đầu, vốn lũ trẻ đã khiến người khác âu sầu, đánh nhau cũng là chuyện thường tình, giờ thì hay rồi chuyện càng trở nên nghiêm trọng thêm.
“Cô giáo Mộc, cô nhìn xem, nhìn thử đi, đây là loại phụ huynh gì chứ? Con mình đánh người, phụ huynh cũng vậy, này còn có quy củ gì nữa không?"
“Tôi thấy là do tôi đã nói ra những điều trong lòng cô ta, cho nên thẹn quá hóa giận mà đánh người. Nếu hôm nay cô ta không chịu trả tiền thuốc men thì chúng tôi nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu!"
Cô giáo Mộc để trán bất lực, cái miệng này thật là, không trách người ta đánh bà.
"Mẹ Tiểu Mạnh, bà cứ bình tĩnh trước đã, phiền bà chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình. Không cần nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, cũng đừng nói ra những lời tổn thương người khác."
“Ôi trời!” Cánh tay vạm vỡ của mẹ Tiểu Mạnh chống lên chiếc eo thùng phi của mình, không vui nhìn cô giáo Mộc.
“Cô giáo Mộc, cô đang đứng về phía họ, đúng không? Giúp đỡ họ cùng nhau đối phó với chúng tôi. Cô làm như vậy là không công bằng, có phải cô đã bị họ mua chuộc rồi không? Tôi nói cho cô biết tôi nhất định sẽ tố cáo cô!"
vietwriter.vn
Con không ra tay thì lại tưởng rằng con dễ bắt nạt, đúng không? Nếu không phải có cô giáo Mộc xinh đẹp dịu dàng dỗ con, con còn có thể đánh cậu ta đến mức nhập viện, trở thành bóng ma suốt đời của cậu ta!".
Tô Thanh Anh: “...”
Cô giáo Mộc: “...”
Cậu bé nói thì cứ nói, còn phải nói một đống lời không chút ngượng ngùng nào như vậy không?
Tô Thanh Anh đứng lên, chậm rãi nói: "Quý bà này đã hiểu tình huống hiện tại chưa? Là con của bà nói năng lỗ mãng, không kiêng kị trước, Tiểu Bảo của tôi mới đánh nó. Hơn nữa cũng mong bà nhớ kỹ, con trai tôi tên là Tô Cảnh Nhạc, cũng không gọi là con hoang gì đó, không có bố mẹ dạy dỗ."
vietwriter.vn
"Nhưng nó ra tay trước là nó không đúng, đứa trẻ động tay động chân là đánh người thì cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì chứ? Không có người dạy mới có thể ra tay đánh nhau. Mặc kệ như thế nào, các người cũng phải xin lỗi con tôi, bồi thường tiền thuốc men, nếu không chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa!"
Lời nói của người phụ nữ vẫn khó nghe như trước, vẫn không chịu bỏ qua như cũ!
Tô Thanh Anh cũng không còn kiên nhẫn, rõ ràng người trước mặt không màng lý lẽ, không phân biệt phải trái đúng sai.
Con trai cô ra tay đánh nhau như vậy là không đúng, nhưng có thể ra tay thì đừng có ở đó nói linh tinh nữa.
Những người như thế, hầu hết là mấy kẻ thiếu đòn, cứ tẩn cho một trận là Xong.
Tô Thanh Anh bước tới, không hề báo trước cứ thế tát thẳng vào mặt mẹ Tiểu Mạnh. Âm thanh và mặt thanh thúy vang lên, lập tức khiển văn phòng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, tiếng la hét của mẹ Tiểu Mạnh vang vọng khắp văn phòng.
"A, a, a, a, a, tôi muốn giết cô, cô lại dám tát tôi!"
Tô Thanh Anh tỏ ra bình tĩnh, cứ nhìn mẹ Tiểu Mạnh phát điện như vậy.
Cô giáo Mộc ngây người, cô ấy gọi phụ huynh tới để hòa giải chuyện này. Bây giờ họ không chỉ cãi nhau mà còn đánh nhau nữa!
“Cái tát này là bởi vì bà và con trai mình nói năng vô lễ. Bình thường đối với loại người không màng lý lẽ giống như các người, tôi đều trực tiếp ra tay, thậm chí còn chẳng có cơ hội thương lượng."
“Con trai bà sai trước, vậy con tôi đánh nó thì có gì sai? Hơn nữa bởi vì bà ăn nói quá mức làm tổn thương người khác, một cái tát này là để bà tỉnh táo lại!".
“Cô, cô, cô!” Mẹ Tiểu Mạnh nhìn chằm chằm Tô Thanh Anh, tức đến mức không nói nên lời.
“Hai vị phụ huynh đều bĩnh tĩnh một chút. Ban đầu chỉ là vấn đề giữa lũ trẻ, sao bây giờ lại trở thành chuyện của người lớn rồi? Làm phiền mọi người bình tĩnh một chút."
Cô giáo Mộc cảm thấy đau đầu, vốn lũ trẻ đã khiến người khác âu sầu, đánh nhau cũng là chuyện thường tình, giờ thì hay rồi chuyện càng trở nên nghiêm trọng thêm.
“Cô giáo Mộc, cô nhìn xem, nhìn thử đi, đây là loại phụ huynh gì chứ? Con mình đánh người, phụ huynh cũng vậy, này còn có quy củ gì nữa không?"
“Tôi thấy là do tôi đã nói ra những điều trong lòng cô ta, cho nên thẹn quá hóa giận mà đánh người. Nếu hôm nay cô ta không chịu trả tiền thuốc men thì chúng tôi nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu!"
Cô giáo Mộc để trán bất lực, cái miệng này thật là, không trách người ta đánh bà.
"Mẹ Tiểu Mạnh, bà cứ bình tĩnh trước đã, phiền bà chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình. Không cần nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, cũng đừng nói ra những lời tổn thương người khác."
“Ôi trời!” Cánh tay vạm vỡ của mẹ Tiểu Mạnh chống lên chiếc eo thùng phi của mình, không vui nhìn cô giáo Mộc.
“Cô giáo Mộc, cô đang đứng về phía họ, đúng không? Giúp đỡ họ cùng nhau đối phó với chúng tôi. Cô làm như vậy là không công bằng, có phải cô đã bị họ mua chuộc rồi không? Tôi nói cho cô biết tôi nhất định sẽ tố cáo cô!"