Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230 “Kết quả thế nào?”
Nghe đến đây, biểu cảm của Tô Thanh Anh chợt cứng lại.
Cho con của chúng ta một gia đình trọn vẹn ư?
Nói cũng thật dễ nhỉ?
Anh và Lâm Tiêu đã dây dưa với nhau lâu như vậy. Làm sao có thể nhanh chóng giải quyết được?
vietwriter.vn
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nếu có thể giải quyết được thì năm năm trước đã giải quyết xong lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ.
“Nguyễn Hạo Thần, bây giờ tôi không muốn nói về những vấn đề này với anh. Đợi đến khi anh thực sự giải quyết xong chuyện giữa hai người, thì lại nói những lời đó với tôi.
Đàn ông trên thế giới này có rất nhiều, cũng có rất nhiều người đồng ý làm bố dượng. Cho nên Nguyễn Hạo Thần à, người đàn ông của tôi không cứ phải là anh hay thiếu anh thì không được.”
“Tôi không có ý này, tôi chỉ muốn yêu em lại từ đầu. Sau khi em rời đi, tôi mới nhận ra rằng mình đã hoàn toàn sai. Tôi vẫn luôn cho rằng người mình yêu là Lâm Tiêu. Nhưng trong cuộc hôn nhân ba năm này của chúng ta, tôi đã yêu em từ lâu, chỉ có điều là do bản thân tôi không muốn thừa nhận mà thôi!”.
“Lý do anh không muốn thừa nhận là vì Lâm Tiêu vẫn đang nằm viện, đúng không?”
Nguyễn Hạo Thần không cách nào phủ nhận điều này.
vietwriter.vn
Quả thực là nguyên nhân này, anh không cách nào buông bỏ được Lâm Tiêu. Bởi vì trận hỏa hoạn đó, Lâm Tiêu mới biến thành như vậy.
Trong lòng anh rất hổ thẹn.
Một nụ cười dần hiện lên trên mặt Tô Thanh Anh, nhưng ý cười hoàn toàn không tới đáy mắt.
Anh vì Lâm Tiêu nằm viện nên không cách nào thừa nhận rằng mình yêu cô. Cô vì cứu anh mà cổ họng bị câm, lẽ nào anh chưa từng cảm thấy áy náy sao?
Anh không thể hiểu được nỗi đau không nói được đó, cảm giác bị oan uổng mà không giải thích được khiến cho người ta tuyệt vọng. Cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, không hề có lấy một tia sáng nào.
Anh không thể hiểu được những chuyện này!
à
“Vậy tôi lại hỏi anh, có phải anh vẫn cho rằng tôi là người phóng hỏa trận hỏa hoạn đó của nhà họ Nguyễn, đúng không?”
“Tôi... tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng chuyện này. Tôi sẽ không khiến em phải chịu oan nữa.”
Khi anh nói câu phía trước, Tô Thanh Anh đã không còn kiên nhẫn. Nói đi nói lại, chẳng phải vẫn nghi ngờ cô đấy thôi.
Đã năm năm trôi qua, mà chuyện này vẫn chưa tra ra được. Anh có thực sự điều tra chuyện trong đó không?
“Năm năm trước anh có từng điều tra kỹ chuyện này không?”
“Có!”.
“Kết quả thế nào?”
Nguyễn Hạo Thần nhìn thẳng vào cô, lại không nói gì.
Tô Thanh Anh cũng biết đáp án, khi anh điều tra năm năm trước, chứng cứ đều chỉ về phía cô đúng không? Vì vậy anh mới một mực cho rằng hung thủ chính là cô.
“Trước đây tôi đã từng giải thích, anh có tin hay không?”
“Có tin.”
Hai từ nặng nề đó lại khiến trái tim Tô Thanh Anh run lên.
Thế nhưng anh lại không hề do dự nói ra rằng trước đây anh tin cô.
Cô nhắm mắt lại, sắc mặt trở nên lãnh đạm.
Nguyễn Hạo Thần thấy cô như vậy, vòng tay qua ôm lấy cô vào lòng.
Cơ thể Tô Thanh Anh cứng lại không dám nhúc nhích.
“Tôi xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra trước đây. Đến bây giờ nói những điều này với em, cũng không thể vãn hồi được tất cả những gì tôi đã làm với em. Bắt đầu từ bây giờ, xin em hãy tin tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến em yêu tôi.”
Tô Thanh Anh im lặng không nói.
Cô đã không biết nên phải nói gì nữa, chính anh cũng biết đã không cách nào vãn hồi nhưng lại vẫn làm. Anh không cảm thấy mình rất ngốc hay sao?
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Nguyễn Hạo Thần đã kéo tay cô rời đi.
Tô Thanh Anh chỉ có thể bị ép đi theo.
“Nguyễn Hạo Thần anh buông tôi ra trước đi, anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đến đó em sẽ biết, trên đường đi em có thể nghỉ ngơi một chút.”
Trong xe, Tô Thanh Anh bất đắc dĩ nhìn anh, cuối cùng quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Anh vẫn luôn bá đạo và vô lý như vậy.
Điện thoại vang lên, cô bấm nghe máy.
“Alo, Tử Phàm à?”
Nguyên Hạo Thần nghe thấy cái tên này, bất giác quay đầu nhìn cô, hai tay đã vô thức siết chặt vô lăng.
Cho con của chúng ta một gia đình trọn vẹn ư?
Nói cũng thật dễ nhỉ?
Anh và Lâm Tiêu đã dây dưa với nhau lâu như vậy. Làm sao có thể nhanh chóng giải quyết được?
vietwriter.vn
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nếu có thể giải quyết được thì năm năm trước đã giải quyết xong lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ.
“Nguyễn Hạo Thần, bây giờ tôi không muốn nói về những vấn đề này với anh. Đợi đến khi anh thực sự giải quyết xong chuyện giữa hai người, thì lại nói những lời đó với tôi.
Đàn ông trên thế giới này có rất nhiều, cũng có rất nhiều người đồng ý làm bố dượng. Cho nên Nguyễn Hạo Thần à, người đàn ông của tôi không cứ phải là anh hay thiếu anh thì không được.”
“Tôi không có ý này, tôi chỉ muốn yêu em lại từ đầu. Sau khi em rời đi, tôi mới nhận ra rằng mình đã hoàn toàn sai. Tôi vẫn luôn cho rằng người mình yêu là Lâm Tiêu. Nhưng trong cuộc hôn nhân ba năm này của chúng ta, tôi đã yêu em từ lâu, chỉ có điều là do bản thân tôi không muốn thừa nhận mà thôi!”.
“Lý do anh không muốn thừa nhận là vì Lâm Tiêu vẫn đang nằm viện, đúng không?”
Nguyễn Hạo Thần không cách nào phủ nhận điều này.
vietwriter.vn
Quả thực là nguyên nhân này, anh không cách nào buông bỏ được Lâm Tiêu. Bởi vì trận hỏa hoạn đó, Lâm Tiêu mới biến thành như vậy.
Trong lòng anh rất hổ thẹn.
Một nụ cười dần hiện lên trên mặt Tô Thanh Anh, nhưng ý cười hoàn toàn không tới đáy mắt.
Anh vì Lâm Tiêu nằm viện nên không cách nào thừa nhận rằng mình yêu cô. Cô vì cứu anh mà cổ họng bị câm, lẽ nào anh chưa từng cảm thấy áy náy sao?
Anh không thể hiểu được nỗi đau không nói được đó, cảm giác bị oan uổng mà không giải thích được khiến cho người ta tuyệt vọng. Cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, không hề có lấy một tia sáng nào.
Anh không thể hiểu được những chuyện này!
à
“Vậy tôi lại hỏi anh, có phải anh vẫn cho rằng tôi là người phóng hỏa trận hỏa hoạn đó của nhà họ Nguyễn, đúng không?”
“Tôi... tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng chuyện này. Tôi sẽ không khiến em phải chịu oan nữa.”
Khi anh nói câu phía trước, Tô Thanh Anh đã không còn kiên nhẫn. Nói đi nói lại, chẳng phải vẫn nghi ngờ cô đấy thôi.
Đã năm năm trôi qua, mà chuyện này vẫn chưa tra ra được. Anh có thực sự điều tra chuyện trong đó không?
“Năm năm trước anh có từng điều tra kỹ chuyện này không?”
“Có!”.
“Kết quả thế nào?”
Nguyễn Hạo Thần nhìn thẳng vào cô, lại không nói gì.
Tô Thanh Anh cũng biết đáp án, khi anh điều tra năm năm trước, chứng cứ đều chỉ về phía cô đúng không? Vì vậy anh mới một mực cho rằng hung thủ chính là cô.
“Trước đây tôi đã từng giải thích, anh có tin hay không?”
“Có tin.”
Hai từ nặng nề đó lại khiến trái tim Tô Thanh Anh run lên.
Thế nhưng anh lại không hề do dự nói ra rằng trước đây anh tin cô.
Cô nhắm mắt lại, sắc mặt trở nên lãnh đạm.
Nguyễn Hạo Thần thấy cô như vậy, vòng tay qua ôm lấy cô vào lòng.
Cơ thể Tô Thanh Anh cứng lại không dám nhúc nhích.
“Tôi xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra trước đây. Đến bây giờ nói những điều này với em, cũng không thể vãn hồi được tất cả những gì tôi đã làm với em. Bắt đầu từ bây giờ, xin em hãy tin tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến em yêu tôi.”
Tô Thanh Anh im lặng không nói.
Cô đã không biết nên phải nói gì nữa, chính anh cũng biết đã không cách nào vãn hồi nhưng lại vẫn làm. Anh không cảm thấy mình rất ngốc hay sao?
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Nguyễn Hạo Thần đã kéo tay cô rời đi.
Tô Thanh Anh chỉ có thể bị ép đi theo.
“Nguyễn Hạo Thần anh buông tôi ra trước đi, anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đến đó em sẽ biết, trên đường đi em có thể nghỉ ngơi một chút.”
Trong xe, Tô Thanh Anh bất đắc dĩ nhìn anh, cuối cùng quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Anh vẫn luôn bá đạo và vô lý như vậy.
Điện thoại vang lên, cô bấm nghe máy.
“Alo, Tử Phàm à?”
Nguyên Hạo Thần nghe thấy cái tên này, bất giác quay đầu nhìn cô, hai tay đã vô thức siết chặt vô lăng.