Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240 “Em đi theo tôi nào.”
“Muốn theo đuổi em còn cần mặt mũi để làm gì?”
Tô Thanh Anh: "..”
Hôm nay, Nguyễn Hạo Thần thật sự khác hẳn với tưởng tượng của cô.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không biết xấu hổ như vậy. Không biết anh đã ném dáng vẻ tổng giám đốc ngày thường đi đâu mất rồi.
vietwriter.vn
“Đồ ăn tình nhân của bàn số 52 đã làm xong!”
Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng hô, cô ta lập tức rời đi.
Suất ăn tình nhân mau chóng được bưng lên.
Nguyễn Hạo Thần gọi mỗi món một phần, nên khi đồ ăn vừa được bưng lên đã đặt kín bàn.
Tô Thanh Anh nhìn một bàn đầy đồ ăn, lập tức không biết nên nói gì cho phải.
Cô nếm thử một chút, cảm giác hương vị cũng bình thường, nhưng lại bán đắt cắt cổ.
Quả nhiên, những hàng quán như này chỉ biết chặt chém du khách.
Dĩ nhiên về mặt ăn uống, Nguyễn Hạo Thần cũng rất kén chọn. Sau khi anh nếm thử tất cả đống đồ ăn này một lượt, vẻ mặt kia có thể nói là một lời khó nói hết.
Hương vị tàm tạm, thật sự rất bình thường.
vietwriter.vn
Tô Thanh Anh cười như không cười nhìn anh, ai kêu anh gọi nhiều như vậy, đáng đời!
Cả ngày nay, cô cũng không ăn uống gì, bây giờ bụng rất đói. Tô Thanh Anh ăn qua loa mấy miếng, cô cần thứ gì đó lót dạ một chút.
Nhân viên phục vụ bưng hai bát canh lên.
“Thưa anh chị, đây là chè hạt sen trăm năm hòa hợp do quán nấu riêng cho hai người. Hương vị rất tuyệt vời!”
Chè hạt sen trăm năm hòa hợp?
Đây là thứ gì thế?
Tô Thanh Anh nhìn chè hạt sen ở trước mắt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Quán ăn tình nhân này thật sự rất được, ngay cả cái tên như vậy cũng có thể nghĩ ra.
Chè hạt sen trăm năm hòa hợp, đời này không có chuyện ở bên nhau đến già.
Nhưng Tô Thanh Anh thấy vẻ ngoài trông khá đẹp mắt, vì vậy cô nếm thử một chút.
Sau đó, cô phát hiện hương vị này đúng là không tồi.
Nguyễn Hạo Thần thấy cô ăn vui vẻ, nên cũng vui lây.
“Đồ ăn nơi này chẳng ra gì, nhưng được cái hương vị chè hạt sen khả ngon”
Một tiếng sau, hai người bước ra khỏi quán ăn tình nhân.
Hiện tại đã chín giờ tối, những nơi này vẫn vô cùng náo nhiệt.
Ven đường bán rất nhiều đồ thủ công tinh xảo, một ít trâm cài hoặc lắc tay đều được làm rất đẹp.
Nhưng Tô Thanh Anh không hứng thú với mấy thứ này cho lắm.
“Bây giờ chúng ta định đầu? Phải về Giang Thành hay là?”
Tô Thanh Anh không quen thuộc lắm với nơi này, vì vậy dĩ nhiên cô sẽ hỏi ý kiến của Nguyễn Hạo Thần.
Huống chi, chẳng phải bây giờ họ đang sắm vai một ngày một đêm ư?
“Vội trở về Giang Thành làm gì, tôi đưa em tới một nơi.”
Vì thế, hai người bắt đầu hành trình du lịch.
Sau đó, Tô Thanh Anh mới biết nơi mà Nguyễn Hạo Thần dẫn mình đến là địa điểm tổ chức hôn lễ Hải Thiên Nhất Tuyến mộng ảo.
Chẳng qua bây giờ là buổi tối, tất cả nhân viên công tác đã tan làm.
Cô dựa vào bên cạnh xe, nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thần.
“Anh dẫn tôi tới thành phố Hải Châu, chính là vì đến đây à?”
"Ù."
Tô Thanh Anh nghiêng đầu nhìn anh với vẻ kỳ lạ, đến cùng thì anh bị làm sao thế?
Hôm nay biểu hiện Nguyễn Hạo Thần vô cùng kỳ lạ, có lúc nói rất nhiều, lúc lại chẳng nói được mấy câu.
Anh đang định làm gì vậy?
Hình tượng tổng giám đốc không còn nữa, bây giờ lại theo motip kiêu ngạo lạnh lùng, tích chữ như vàng à?
Nếu cô nhớ không làm thì trước đây, tính cách của Nguyễn Hạo Thần chính là tên đàn ông cặn bã điển hình.
“Chẳng phải ban ngày mới được vào thăm quan Hải Thiên Nhất Tuyển à? Bây giờ chúng ta đến đây hình như là vô ích.”
“Có chứ, tôi muốn để em được chiêm ngưỡng một phong cảnh khác biệt, cảnh tượng có một không hai.”
Cô nhìn anh đầy khó hiểu, người ta không mở cửa thì ngắm cái gì chứ?
“Nguyễn Hạo Thần, đừng nói là anh bị thứ gì kích thích nhé.”
“Em đi theo tôi nào.”
Chỉ thấy Nguyễn Hạo Thần trực tiếp đẩy cổng nhà người ta ra. Thế mà ông chú bảo vệ ngồi trong căn phòng nhỏ lại không hề ngăn cản. Chẳng lẽ anh đã thu xếp xong cả rồi?
Chỉ có điều, lúc đến gần Tô Thanh Anh mới phát hiện, không phải ông ấy không ngăn cản mà đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cô cảm thấy hơi lúng túng, chú à, chú không chuyên nghiệp chút nào, cánh cửa mà lười nhác như vậy.
Họ đi vào bên trong, nơi đây là một cánh rừng lộ thiên. Bên trong còn được trang trí đủ loại đèn với các màu sắc khác nhau. Mặc dù cảnh sắc không kinh diễm lắm nhưng nhìn sang lại khiến người ta rung động.
Trên đường đi, họ không gặp bất cứ người nào, trông càng yên tĩnh lạ thường.
Tô Thanh Anh cau mày, quan sát xung quanh.
Bình thường, những nơi như vậy đều sẽ có bảo vệ đi tuần tra chứ nhỉ? Những nơi này lại vô cùng yên tĩnh, im ắng đến mức hơi bất thường.
“Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu đây? Nơi này không có ai cả, chúng ta tới cũng chẳng có gì vui. Hay là chúng ta đi về trước đi, đêm hôm khuya khoắt thế này, nếu bị người ta nhận lầm là ăn trộm thì không hay đâu.”
Tô Thanh Anh: "..”
Hôm nay, Nguyễn Hạo Thần thật sự khác hẳn với tưởng tượng của cô.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không biết xấu hổ như vậy. Không biết anh đã ném dáng vẻ tổng giám đốc ngày thường đi đâu mất rồi.
vietwriter.vn
“Đồ ăn tình nhân của bàn số 52 đã làm xong!”
Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng hô, cô ta lập tức rời đi.
Suất ăn tình nhân mau chóng được bưng lên.
Nguyễn Hạo Thần gọi mỗi món một phần, nên khi đồ ăn vừa được bưng lên đã đặt kín bàn.
Tô Thanh Anh nhìn một bàn đầy đồ ăn, lập tức không biết nên nói gì cho phải.
Cô nếm thử một chút, cảm giác hương vị cũng bình thường, nhưng lại bán đắt cắt cổ.
Quả nhiên, những hàng quán như này chỉ biết chặt chém du khách.
Dĩ nhiên về mặt ăn uống, Nguyễn Hạo Thần cũng rất kén chọn. Sau khi anh nếm thử tất cả đống đồ ăn này một lượt, vẻ mặt kia có thể nói là một lời khó nói hết.
Hương vị tàm tạm, thật sự rất bình thường.
vietwriter.vn
Tô Thanh Anh cười như không cười nhìn anh, ai kêu anh gọi nhiều như vậy, đáng đời!
Cả ngày nay, cô cũng không ăn uống gì, bây giờ bụng rất đói. Tô Thanh Anh ăn qua loa mấy miếng, cô cần thứ gì đó lót dạ một chút.
Nhân viên phục vụ bưng hai bát canh lên.
“Thưa anh chị, đây là chè hạt sen trăm năm hòa hợp do quán nấu riêng cho hai người. Hương vị rất tuyệt vời!”
Chè hạt sen trăm năm hòa hợp?
Đây là thứ gì thế?
Tô Thanh Anh nhìn chè hạt sen ở trước mắt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Quán ăn tình nhân này thật sự rất được, ngay cả cái tên như vậy cũng có thể nghĩ ra.
Chè hạt sen trăm năm hòa hợp, đời này không có chuyện ở bên nhau đến già.
Nhưng Tô Thanh Anh thấy vẻ ngoài trông khá đẹp mắt, vì vậy cô nếm thử một chút.
Sau đó, cô phát hiện hương vị này đúng là không tồi.
Nguyễn Hạo Thần thấy cô ăn vui vẻ, nên cũng vui lây.
“Đồ ăn nơi này chẳng ra gì, nhưng được cái hương vị chè hạt sen khả ngon”
Một tiếng sau, hai người bước ra khỏi quán ăn tình nhân.
Hiện tại đã chín giờ tối, những nơi này vẫn vô cùng náo nhiệt.
Ven đường bán rất nhiều đồ thủ công tinh xảo, một ít trâm cài hoặc lắc tay đều được làm rất đẹp.
Nhưng Tô Thanh Anh không hứng thú với mấy thứ này cho lắm.
“Bây giờ chúng ta định đầu? Phải về Giang Thành hay là?”
Tô Thanh Anh không quen thuộc lắm với nơi này, vì vậy dĩ nhiên cô sẽ hỏi ý kiến của Nguyễn Hạo Thần.
Huống chi, chẳng phải bây giờ họ đang sắm vai một ngày một đêm ư?
“Vội trở về Giang Thành làm gì, tôi đưa em tới một nơi.”
Vì thế, hai người bắt đầu hành trình du lịch.
Sau đó, Tô Thanh Anh mới biết nơi mà Nguyễn Hạo Thần dẫn mình đến là địa điểm tổ chức hôn lễ Hải Thiên Nhất Tuyến mộng ảo.
Chẳng qua bây giờ là buổi tối, tất cả nhân viên công tác đã tan làm.
Cô dựa vào bên cạnh xe, nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thần.
“Anh dẫn tôi tới thành phố Hải Châu, chính là vì đến đây à?”
"Ù."
Tô Thanh Anh nghiêng đầu nhìn anh với vẻ kỳ lạ, đến cùng thì anh bị làm sao thế?
Hôm nay biểu hiện Nguyễn Hạo Thần vô cùng kỳ lạ, có lúc nói rất nhiều, lúc lại chẳng nói được mấy câu.
Anh đang định làm gì vậy?
Hình tượng tổng giám đốc không còn nữa, bây giờ lại theo motip kiêu ngạo lạnh lùng, tích chữ như vàng à?
Nếu cô nhớ không làm thì trước đây, tính cách của Nguyễn Hạo Thần chính là tên đàn ông cặn bã điển hình.
“Chẳng phải ban ngày mới được vào thăm quan Hải Thiên Nhất Tuyển à? Bây giờ chúng ta đến đây hình như là vô ích.”
“Có chứ, tôi muốn để em được chiêm ngưỡng một phong cảnh khác biệt, cảnh tượng có một không hai.”
Cô nhìn anh đầy khó hiểu, người ta không mở cửa thì ngắm cái gì chứ?
“Nguyễn Hạo Thần, đừng nói là anh bị thứ gì kích thích nhé.”
“Em đi theo tôi nào.”
Chỉ thấy Nguyễn Hạo Thần trực tiếp đẩy cổng nhà người ta ra. Thế mà ông chú bảo vệ ngồi trong căn phòng nhỏ lại không hề ngăn cản. Chẳng lẽ anh đã thu xếp xong cả rồi?
Chỉ có điều, lúc đến gần Tô Thanh Anh mới phát hiện, không phải ông ấy không ngăn cản mà đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cô cảm thấy hơi lúng túng, chú à, chú không chuyên nghiệp chút nào, cánh cửa mà lười nhác như vậy.
Họ đi vào bên trong, nơi đây là một cánh rừng lộ thiên. Bên trong còn được trang trí đủ loại đèn với các màu sắc khác nhau. Mặc dù cảnh sắc không kinh diễm lắm nhưng nhìn sang lại khiến người ta rung động.
Trên đường đi, họ không gặp bất cứ người nào, trông càng yên tĩnh lạ thường.
Tô Thanh Anh cau mày, quan sát xung quanh.
Bình thường, những nơi như vậy đều sẽ có bảo vệ đi tuần tra chứ nhỉ? Những nơi này lại vô cùng yên tĩnh, im ắng đến mức hơi bất thường.
“Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu đây? Nơi này không có ai cả, chúng ta tới cũng chẳng có gì vui. Hay là chúng ta đi về trước đi, đêm hôm khuya khoắt thế này, nếu bị người ta nhận lầm là ăn trộm thì không hay đâu.”