Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249 Đúng là quá vênh váo rồi!
Cô tới Tập đoàn DN kiểm tra công việc một chút, xử lý xong mọi việc rồi mở một cuộc họp. Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, cô mới vội vàng tới Tập đoàn Nguyễn Thị
Chẳng qua khi cô ngồi vào vị trí của mình, trông thấy Lâm Tiêu đang ngồi ở vị trí của mình nghiêm túc làm việc.
vietwriter.vn
Không biết có phải do ngày hôm qua cô ta khóc quá nhiều hay không? Hôm nay dù có trang điểm cũng vẫn nhìn rõ bọng mắt.
Lúc thấy Tô Thanh Anh tới, Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn cô, không còn dáng vẻ huênh hoang kiêu ngạo, bất cần như mọi khi.
Tô Thanh Anh không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần thật sự bàn chuyện hủy hôn với cô ta à?
Cô vừa mới ngồi vào vị trí của mình, thì Lâm Tiêu đã đứng dậy đi thẳng tới chỗ cố.
“Cô là Tô Khiết, cho nên trong buổi tối đính hôn của tôi hay ở nhà ăn, tất cả đều là do có cố ý đúng không? Hơn nữa, có phải Nguyễn Hạo Thần đã biết được thân phận của cô từ lâu rồi không?”
“Đúng thì sao chứ? Lâm Tiêu, cô đừng quên trước kia cô đã từng đối xử với tôi như thế nào. Tôi trở về chính là để làm cô nếm trải cảm giác trước kia của tôi.
vietwriter.vn
Đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu thôi, Nguyễn Hạo Thần cũng không ngoại lệ. Cô tưởng rằng tôi vẫn còn yêu anh ta hả? Điều đó là không thể chủ yếu tôi muốn tách hai người ra, nhưng không có nghĩa là tôi vẫn sẽ ở bên anh ta.”
“Cho nên cô trở về là để trả thù chúng tôi ư?”
Tô Thanh Anh không hề do dự gật đầu: “Đúng vậy, tôi trở về là để trả thù các người. Những đau khổ mà tôi từng phải chịu, có một nửa đều là do cô ban tặng. Vì vậy sao tôi có thể bỏ qua cho cô chứ?”
Lâm Tiêu mỉm cười đắc ý, giơ di động trong tay lên.
Mặt trên hiển thị đang ghi âm.
Tô Thanh Anh nhướng mày mỉm cười, cười Lâm Tiêu ngây thơ ngu ngốc.
“Cô cho rằng có thể đe dọa tôi chỉ bằng một đoạn ghi âm này ấy hả? Cô thật sự quá ngây thơ rồi! Dù cô có đưa phần ghi âm này cho Nguyễn Hạo Thần nghe, tôi cũng chẳng cần lo lắng chuyện gì cả.
Dù gì Nguyễn Hạo Thần biết rõ tại sao tôi trở về hơn ai hết? Trong lòng anh ta cũng rất rõ vì sao tôi quay lại? Vì cái gì mà trở về?”.
Trên mặt Tô Thanh Anh hiện lên một nụ cười xấu xa.
Lâm Tiêu nhìn cô chằm chằm, muốn tìm ra một chút cảm xúc lo lắng của Tô Thanh Anh. Nhưng ngay sau đó, cô ta đã phải thất vọng, bởi vì không tìm thấy bất cứ cảm xúc nào khác trên mặt cô.
“Lâm Tiêu, tốt nhất cô hãy cẩn thận một chút. Lúc trước, cô từng rạch mặt tôi như thế nào, có cơ hội tôi cũng sẽ cho cô cảm nhận một chút nỗi đau thấu tim này...”
Vẻ hồng hào trên mặt Lâm Tiêu nhanh chóng biến mất, trong con người hiện lên mấy phần kinh ngạc.
Tô Thanh Anh cứ nói thẳng những lời này ra như vậy ư? Đây cũng quả trắng trợn rồi.
Nếu như thật sự cô ta có xảy ra chuyện gì, vậy thì nhất định là do Tô Thanh Anh làm.
“Cô tưởng rằng tôi vẫn là Tô Khiết trước kia hả? Tô Khiết trước kia đã bị các người giết chết lâu rồi. Cho nên, cô nhất định phải nhìn rõ gương mặt hiện tại của tôi. Tôi cũng không tên là Tô Khiết mà là Tô Thanh Anh!”
Tô Thanh Anh đang định ngồi xuống, đột nhiên liếc xéo cô ta rồi nói: “Còn nữa, tốt nhất có nên tránh xa tôi ra một chút. Nếu không, tôi sẽ không nhịn được mà muốn ra tay đánh cô đấy”.
Lâm Tiêu: “...”
Đúng là quá vênh váo rồi!
Nhưng mong rằng một ngày nào đó trong tương lai, Tô Thanh Anh đừng có rơi vào tay cô ta. Nếu không cô ta sẽ không nhịn được tiếp tục để cô nếm trải tư vị khắc cốt ghi tâm kia.
Giám đốc Hồ đi ngang qua, trong tay cầm một phần tài liệu.
Bà ta nói với Tô Thanh Anh: “Cô Tô, kế hoạch quảng cáo mà cô sửa chữa đã được thông qua. Ngoài ra, bên trên quyết định giao bản kế hoạch này cho cô xử lý và thực hiện, công ty sẽ chi trả tất cả các chi phí.”
Tô Thanh Anh thật sự không hiểu, chẳng qua cô chỉ trách nhiệm sửa đổi kế hoạch, chứ không phụ trách thực hiện. Sao cô cũng phải đi làm chứ?
Cô có thể từ chối được không?
“Giám đốc Hồ, chắc hẳn công ty cũng có nhân viên chuyên trách thi hành chứ nhỉ?
Tôi chỉ là một nhân viên bình thường ở đây, không thích hợp làm công việc này. Tôi không thể nhận nhiệm vụ này được, bà vẫn nên mời người khác thì hơn.”
Giám đốc Hồ nghe thấy cô nói như vậy, bỗng cảm thấy hơi khó xử. Bên trên dặn dò để cô Tô đi làm, nhưng bây giờ cô ấy lại từ chối thì bà ta phải giải thích như thế nào đây?
Hai bên đều không phải người dễ chọc, làm giám đốc như bà ta thật sự nghẹn muốn chết mà.
Chẳng qua khi cô ngồi vào vị trí của mình, trông thấy Lâm Tiêu đang ngồi ở vị trí của mình nghiêm túc làm việc.
vietwriter.vn
Không biết có phải do ngày hôm qua cô ta khóc quá nhiều hay không? Hôm nay dù có trang điểm cũng vẫn nhìn rõ bọng mắt.
Lúc thấy Tô Thanh Anh tới, Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn cô, không còn dáng vẻ huênh hoang kiêu ngạo, bất cần như mọi khi.
Tô Thanh Anh không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần thật sự bàn chuyện hủy hôn với cô ta à?
Cô vừa mới ngồi vào vị trí của mình, thì Lâm Tiêu đã đứng dậy đi thẳng tới chỗ cố.
“Cô là Tô Khiết, cho nên trong buổi tối đính hôn của tôi hay ở nhà ăn, tất cả đều là do có cố ý đúng không? Hơn nữa, có phải Nguyễn Hạo Thần đã biết được thân phận của cô từ lâu rồi không?”
“Đúng thì sao chứ? Lâm Tiêu, cô đừng quên trước kia cô đã từng đối xử với tôi như thế nào. Tôi trở về chính là để làm cô nếm trải cảm giác trước kia của tôi.
vietwriter.vn
Đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu thôi, Nguyễn Hạo Thần cũng không ngoại lệ. Cô tưởng rằng tôi vẫn còn yêu anh ta hả? Điều đó là không thể chủ yếu tôi muốn tách hai người ra, nhưng không có nghĩa là tôi vẫn sẽ ở bên anh ta.”
“Cho nên cô trở về là để trả thù chúng tôi ư?”
Tô Thanh Anh không hề do dự gật đầu: “Đúng vậy, tôi trở về là để trả thù các người. Những đau khổ mà tôi từng phải chịu, có một nửa đều là do cô ban tặng. Vì vậy sao tôi có thể bỏ qua cho cô chứ?”
Lâm Tiêu mỉm cười đắc ý, giơ di động trong tay lên.
Mặt trên hiển thị đang ghi âm.
Tô Thanh Anh nhướng mày mỉm cười, cười Lâm Tiêu ngây thơ ngu ngốc.
“Cô cho rằng có thể đe dọa tôi chỉ bằng một đoạn ghi âm này ấy hả? Cô thật sự quá ngây thơ rồi! Dù cô có đưa phần ghi âm này cho Nguyễn Hạo Thần nghe, tôi cũng chẳng cần lo lắng chuyện gì cả.
Dù gì Nguyễn Hạo Thần biết rõ tại sao tôi trở về hơn ai hết? Trong lòng anh ta cũng rất rõ vì sao tôi quay lại? Vì cái gì mà trở về?”.
Trên mặt Tô Thanh Anh hiện lên một nụ cười xấu xa.
Lâm Tiêu nhìn cô chằm chằm, muốn tìm ra một chút cảm xúc lo lắng của Tô Thanh Anh. Nhưng ngay sau đó, cô ta đã phải thất vọng, bởi vì không tìm thấy bất cứ cảm xúc nào khác trên mặt cô.
“Lâm Tiêu, tốt nhất cô hãy cẩn thận một chút. Lúc trước, cô từng rạch mặt tôi như thế nào, có cơ hội tôi cũng sẽ cho cô cảm nhận một chút nỗi đau thấu tim này...”
Vẻ hồng hào trên mặt Lâm Tiêu nhanh chóng biến mất, trong con người hiện lên mấy phần kinh ngạc.
Tô Thanh Anh cứ nói thẳng những lời này ra như vậy ư? Đây cũng quả trắng trợn rồi.
Nếu như thật sự cô ta có xảy ra chuyện gì, vậy thì nhất định là do Tô Thanh Anh làm.
“Cô tưởng rằng tôi vẫn là Tô Khiết trước kia hả? Tô Khiết trước kia đã bị các người giết chết lâu rồi. Cho nên, cô nhất định phải nhìn rõ gương mặt hiện tại của tôi. Tôi cũng không tên là Tô Khiết mà là Tô Thanh Anh!”
Tô Thanh Anh đang định ngồi xuống, đột nhiên liếc xéo cô ta rồi nói: “Còn nữa, tốt nhất có nên tránh xa tôi ra một chút. Nếu không, tôi sẽ không nhịn được mà muốn ra tay đánh cô đấy”.
Lâm Tiêu: “...”
Đúng là quá vênh váo rồi!
Nhưng mong rằng một ngày nào đó trong tương lai, Tô Thanh Anh đừng có rơi vào tay cô ta. Nếu không cô ta sẽ không nhịn được tiếp tục để cô nếm trải tư vị khắc cốt ghi tâm kia.
Giám đốc Hồ đi ngang qua, trong tay cầm một phần tài liệu.
Bà ta nói với Tô Thanh Anh: “Cô Tô, kế hoạch quảng cáo mà cô sửa chữa đã được thông qua. Ngoài ra, bên trên quyết định giao bản kế hoạch này cho cô xử lý và thực hiện, công ty sẽ chi trả tất cả các chi phí.”
Tô Thanh Anh thật sự không hiểu, chẳng qua cô chỉ trách nhiệm sửa đổi kế hoạch, chứ không phụ trách thực hiện. Sao cô cũng phải đi làm chứ?
Cô có thể từ chối được không?
“Giám đốc Hồ, chắc hẳn công ty cũng có nhân viên chuyên trách thi hành chứ nhỉ?
Tôi chỉ là một nhân viên bình thường ở đây, không thích hợp làm công việc này. Tôi không thể nhận nhiệm vụ này được, bà vẫn nên mời người khác thì hơn.”
Giám đốc Hồ nghe thấy cô nói như vậy, bỗng cảm thấy hơi khó xử. Bên trên dặn dò để cô Tô đi làm, nhưng bây giờ cô ấy lại từ chối thì bà ta phải giải thích như thế nào đây?
Hai bên đều không phải người dễ chọc, làm giám đốc như bà ta thật sự nghẹn muốn chết mà.