Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221: Cuộc chất vấn của Nguyễn Hạo Thần (2)
“Lúc đó Tô Thanh Anh chỉ muốn lái xe rời đi, sau khi cô ấy qua đoạn rẽ thì đương nhiên sẽ tăng tốc, nếu không thì những chiếc xe ở phía sau làm sao ra ngoài?
Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy khi bước ra chính là cô tự mình lao đến, bản thân Tô Thanh Anh cũng không kịp trở tay, vốn không nghĩ rằng cô sẽ lao tới, hoàn toàn không coi mạng sống của mình ra gì, khi cô ao tới, có phải cô nghĩ rằng Tô Thanh Anh sẽ dừng lại không?”
Tiếng khóc của Lâm Tiêu bỗng dừng lại, cô ta tưởng rằng Nguyễn Hạo Thần sẽ lập tức an ủi cô ta ngay khi cô ta mở miệng. Nhưng tiếc thay, bây giờ anh lại là trách móc cô ta, nếu không phải Tô Thanh Anh thì sao cô ta có thể biến thành dáng vẻ như hiện giờ?
“Thần, vậy anh cũng cho rằng mọi thứ là lỗi của em à? Em biết em muốn lao ra ngăn Tô Thanh Anh lại là lỗi của em, nhưng cô ta lái xe tông em, chẳng lẽ cô ta là đúng?”
“Nếu không phải tự cô lao ra ngoài thì cô nghĩ rằng bây giờ cô sẽ nằm trong bệnh viện à?”
Ngay khi nghe vậy, Lâm Tiêu chậm rãi thả eo của anh ra.
Sự chán chường trên mặt đúng là nhẫn tâm mà!
Đây chính là thái độ sau khi hết yêu sao?
Lúc trước có phải Tô Khiết cũng có cảm nhận như vậy, trong lòng toàn là sự lạnh lẽo.
“Nói tới nói lui, anh là cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của em đúng không? Nhưng rốt cuộc em đã sai ở đâu, em không có làm gì cả. Anh vừa đến đã lập tức chỉ trích là lỗi của em, rốt cuộc em đã sai ở đâu, anh nói đi!”
Lâm Tiêu thấp giọng gào thét, hai tay của cô ta không nhịn được đánh anh khi đang nói.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần không chút động tĩnh, cứ như vậy lặng lẽ nhìn cô ta ầm ĩ khóc lóc. Hôm nay anh đến tìm Lâm Tiêu là muốn giải đáp mọi nghi vấn trong lòng.
Bởi vì chỉ có Lâm Tiêu mới có thể nói cho anh biết câu trả lời.
“Tôi hỏi cô, trong cuộc hôn nhân ba năm của tôi với Tô Khiết, cô thật sự đã biến thành người thực vật à? Và vụ hỏa hoạn của nhà họ Nguyễn năm kia thật sự là do Tô Khiết gây ra?”
Lâm Tiêu nghe Nguyễn Hạo Thần hỏi như vậy, trong lòng lập tức giật thót.
Lâm Tiêu nghe Nguyễn Hạo Thần hỏi như vậy, trong lòng lập tức giật thót.
Rốt cuộc anh hỏi những lời này là có ý gì!
“Chẳng lẽ anh không biết lúc trước em vẫn luôn nằm trên giường bệnh à? Bây giờ anh tới hỏi em một câu như vậy rốt cuộc là có ý gì, có phải muốn em mạnh lên và có kết cục giống như Tô Khiết năm xưa thì anh mới hài lòng phải không, hoặc là em chết đi thì anh mới có chút đau lòng.”
Nếu đúng là như vậy thì tình cảm bao năm qua của họ đúng là thật đáng buồn lại nực cười!
Cảm thấy nó rất rẻ mạt và không chút quý giá!
“Rốt cuộc bố của Tô Khiết đã chết như thế nào? Tại sao đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, hơn nữa tại sao lúc đó không giúp ông ấy gọi xe cấp cứu?”
Lâm Tiêu hoàn toàn đờ đẫn, cơ thể vô thức run lên khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Nguyễn Hạo Thần.
Có phải anh đã biết được điều gì không, nếu không thì tại sao lại đột nhiên hỏi về chuyện hồi đó, còn hỏi cô ta có phải thật sự trở thành người thực vật hay không…
Không thể nào!
Đây căn bản là chuyện không thể nào!
Chuyện của lúc trước căn bản không có bất kỳ ai biết được, cũng không có bất kỳ ai phát hiện ra, chưa kể thời gian đã qua lâu như vậy rồi, cho dù có vài bằng chứng thì cũng đã bị tiêu hủy từ lâu hoặc là đã chìm xuống khói bụi theo thời gian rồi.
“Thần, rốt cuộc anh đang nói gì vậy, em nghe không hiểu chút nào, lúc trước em thực sự đã nằm trên giường bệnh suốt ba năm trời mà. Bố của Tô Khiết đã qua đời khi em còn đang hôn mê, cho nên em làm sao có thể biết được những câu hỏi này của anh.
Hay là anh đang nghi ngờ em, nghi ngờ em trước đó là cố tình giả bệnh, cố tình giả làm người thực vật nằm trên giường bệnh ba năm, có phải anh cảm thấy đầu óc của em có vấn đề, bệnh gì không giả mà cứ phải giả làm người thực vật?”
Không phải anh chưa xem qua CCTV, cho nên anh cũng rất khâm phục cô ta giả làm người thực vật nằm trên giường bệnh suốt ba năm trời.
Có phải Lâm Tiêu nghĩ rằng những chuyện cô ta đã làm sẽ không có ai biết và cũng không để lại bất kỳ bằng chứng nào không, nhưng cô ta đã quên mất trên Internet có lịch sử.
“Trước kia cô đúng là rất kiên trì, giả làm người thực vật cũng có thể giả suốt ba năm trời. Trong khoảng thời gian đó, có phải cô đã đến nhà của Tô Khiết, nói ra những lời kích động bố của Tô Khiết, sau đó khiến bố của người ta lên cơn nhồi máu cơ tim không.
Ngay từ đầu cô đã biết bố của Tô Khiết bị bệnh tim và đã bị rất nhiều năm, đã lớn tuổi nên đương nhiên không thể chịu được nhiều kích động, thế là cô cứ liên tục dùng lời lẽ kích động ông ấy.
Nói với ông ấy cuộc sống hôn nhân của tôi với Tô Khiết rốt cuộc là như thế nào, còn nói Tô Khiết là kẻ thứ ba chen chân vào, chửi rủa Tô Khiết là hồ ly tinh chuyển kiếp và những điều tương tự. Có phải cô từng nói những lời này không!”
Khi nói đến phía sau thì Nguyễn Hạo Thần không nhịn được cao giọng.
Sắc máu trên mặt Lâm Tiêu lập tức rút lui, rất kinh ngạc nhìn anh, sao Nguyễn Hạo Thần biết chuyện này?
Hơn nữa còn đơn giản xem qua những lời cô ta đã nói lúc đó, hay là trong phòng làm việc của ông già kia có lắp camera có cả âm thanh, nếu không thì sao Nguyễn Hạo Thần biết được tất cả những chuyện này?
Cô ta vội vàng định thần lại, lắc đầu nguầy nguậy.
“Em căn bản chưa từng làm những chuyện này, tại sao anh phải vu oan em như vậy? Em nằm trên giường bệnh ba năm trời còn không phải là vì anh sao à. Đến bây giờ anh lại vu oan em như vậy, Nguyễn Hạo Thần, anh đúng là một người đàn ông vô tâm!”
Anh cũng hy vọng là anh đang vu oan cô ta, nhưng tất cả bằng chứng cũng đang trần trụi bày ở trước mắt anh, anh phải vu oan như thế nào chứ?
Với lại, cũng đã nói đến thế này rồi mà Lâm Tiêu cũng còn đang phủ nhận . Nhưng vẻ mặt vừa rồi của cô ta rõ ràng là kinh ngạc, ngạc nhiên tại sao anh lại biết chuyện này.
Mặc cho ngoài miệng cô ta có phủ nhận thế nào đi nữa, nhưng biểu cảm của cô ta đã bán đứng cô ta từ lâu rồi.
Kể từ khi anh vừa mới bắt đầu hỏi thì tất cả những thay đổi trên mặt cô ta đã nói lên tất cả!
“Nói thật cho tôi biết, tại sao cô phải giả làm người thực vật.”
“Em, em không có…”
“Có phải cô muốn tôi tự tay ném tất cả bằng chứng vào mặt cô thì cô mới thừa nhận không?”
Nguyễn Hạo Thần trực tiếp cắt ngang lời phủ nhận của cô ta, bây giờ anh chỉ muốn biết lý do cô ta giả làm người thực vật, và tại sao phải lên tiếng kích động bố của Tô Khiết.
Anh muốn tìm hiểu lý do đằng sau Lâm Tiêu làm những chuyện này.
Cho nên, thực ra Nguyễn Hạo Thần có bằng chứng trong tay, thảo nào trong khoảng thời gian này, anh lạnh nhạt với cô ta như vậy, đến thái độ đối với cô ta cũng thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Lâm Tiêu rất suy sụp tựa vào gối, sắc mặt cũng dần trở nên đờ đẫn.
Rốt cuộc lý do cô ta làm những chuyện này là gì?
Và tại sao cô ta lại biến thành dáng vẻ này, một dáng vẻ mà đàn ông nhìn thấy cũng sẽ chán ghét.
“Tại sao em làm như vậy? Còn không phải là vì em yêu anh sao, em không ngờ sau vụ cháy kia của nhà họ Nguyễn, anh thế mà vẫn chọn kết hôn với Tô Khiết, anh có biết cảm giác của em lúc đó là như thế nào không?
Nó giống như có hàng chục ngàn con kiến đang cắn nuốt trái tim của em, đau đến xé ruột xé gan!”
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô ta, đây chính là những lý do khiến cô ta trở nên ghen tị sao?
“Và ngay từ ban đầu, em đã nhận ra, thực ra anh rất quan tâm đến Tô Khiết…”
Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy khi bước ra chính là cô tự mình lao đến, bản thân Tô Thanh Anh cũng không kịp trở tay, vốn không nghĩ rằng cô sẽ lao tới, hoàn toàn không coi mạng sống của mình ra gì, khi cô ao tới, có phải cô nghĩ rằng Tô Thanh Anh sẽ dừng lại không?”
Tiếng khóc của Lâm Tiêu bỗng dừng lại, cô ta tưởng rằng Nguyễn Hạo Thần sẽ lập tức an ủi cô ta ngay khi cô ta mở miệng. Nhưng tiếc thay, bây giờ anh lại là trách móc cô ta, nếu không phải Tô Thanh Anh thì sao cô ta có thể biến thành dáng vẻ như hiện giờ?
“Thần, vậy anh cũng cho rằng mọi thứ là lỗi của em à? Em biết em muốn lao ra ngăn Tô Thanh Anh lại là lỗi của em, nhưng cô ta lái xe tông em, chẳng lẽ cô ta là đúng?”
“Nếu không phải tự cô lao ra ngoài thì cô nghĩ rằng bây giờ cô sẽ nằm trong bệnh viện à?”
Ngay khi nghe vậy, Lâm Tiêu chậm rãi thả eo của anh ra.
Sự chán chường trên mặt đúng là nhẫn tâm mà!
Đây chính là thái độ sau khi hết yêu sao?
Lúc trước có phải Tô Khiết cũng có cảm nhận như vậy, trong lòng toàn là sự lạnh lẽo.
“Nói tới nói lui, anh là cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của em đúng không? Nhưng rốt cuộc em đã sai ở đâu, em không có làm gì cả. Anh vừa đến đã lập tức chỉ trích là lỗi của em, rốt cuộc em đã sai ở đâu, anh nói đi!”
Lâm Tiêu thấp giọng gào thét, hai tay của cô ta không nhịn được đánh anh khi đang nói.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần không chút động tĩnh, cứ như vậy lặng lẽ nhìn cô ta ầm ĩ khóc lóc. Hôm nay anh đến tìm Lâm Tiêu là muốn giải đáp mọi nghi vấn trong lòng.
Bởi vì chỉ có Lâm Tiêu mới có thể nói cho anh biết câu trả lời.
“Tôi hỏi cô, trong cuộc hôn nhân ba năm của tôi với Tô Khiết, cô thật sự đã biến thành người thực vật à? Và vụ hỏa hoạn của nhà họ Nguyễn năm kia thật sự là do Tô Khiết gây ra?”
Lâm Tiêu nghe Nguyễn Hạo Thần hỏi như vậy, trong lòng lập tức giật thót.
Lâm Tiêu nghe Nguyễn Hạo Thần hỏi như vậy, trong lòng lập tức giật thót.
Rốt cuộc anh hỏi những lời này là có ý gì!
“Chẳng lẽ anh không biết lúc trước em vẫn luôn nằm trên giường bệnh à? Bây giờ anh tới hỏi em một câu như vậy rốt cuộc là có ý gì, có phải muốn em mạnh lên và có kết cục giống như Tô Khiết năm xưa thì anh mới hài lòng phải không, hoặc là em chết đi thì anh mới có chút đau lòng.”
Nếu đúng là như vậy thì tình cảm bao năm qua của họ đúng là thật đáng buồn lại nực cười!
Cảm thấy nó rất rẻ mạt và không chút quý giá!
“Rốt cuộc bố của Tô Khiết đã chết như thế nào? Tại sao đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, hơn nữa tại sao lúc đó không giúp ông ấy gọi xe cấp cứu?”
Lâm Tiêu hoàn toàn đờ đẫn, cơ thể vô thức run lên khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Nguyễn Hạo Thần.
Có phải anh đã biết được điều gì không, nếu không thì tại sao lại đột nhiên hỏi về chuyện hồi đó, còn hỏi cô ta có phải thật sự trở thành người thực vật hay không…
Không thể nào!
Đây căn bản là chuyện không thể nào!
Chuyện của lúc trước căn bản không có bất kỳ ai biết được, cũng không có bất kỳ ai phát hiện ra, chưa kể thời gian đã qua lâu như vậy rồi, cho dù có vài bằng chứng thì cũng đã bị tiêu hủy từ lâu hoặc là đã chìm xuống khói bụi theo thời gian rồi.
“Thần, rốt cuộc anh đang nói gì vậy, em nghe không hiểu chút nào, lúc trước em thực sự đã nằm trên giường bệnh suốt ba năm trời mà. Bố của Tô Khiết đã qua đời khi em còn đang hôn mê, cho nên em làm sao có thể biết được những câu hỏi này của anh.
Hay là anh đang nghi ngờ em, nghi ngờ em trước đó là cố tình giả bệnh, cố tình giả làm người thực vật nằm trên giường bệnh ba năm, có phải anh cảm thấy đầu óc của em có vấn đề, bệnh gì không giả mà cứ phải giả làm người thực vật?”
Không phải anh chưa xem qua CCTV, cho nên anh cũng rất khâm phục cô ta giả làm người thực vật nằm trên giường bệnh suốt ba năm trời.
Có phải Lâm Tiêu nghĩ rằng những chuyện cô ta đã làm sẽ không có ai biết và cũng không để lại bất kỳ bằng chứng nào không, nhưng cô ta đã quên mất trên Internet có lịch sử.
“Trước kia cô đúng là rất kiên trì, giả làm người thực vật cũng có thể giả suốt ba năm trời. Trong khoảng thời gian đó, có phải cô đã đến nhà của Tô Khiết, nói ra những lời kích động bố của Tô Khiết, sau đó khiến bố của người ta lên cơn nhồi máu cơ tim không.
Ngay từ đầu cô đã biết bố của Tô Khiết bị bệnh tim và đã bị rất nhiều năm, đã lớn tuổi nên đương nhiên không thể chịu được nhiều kích động, thế là cô cứ liên tục dùng lời lẽ kích động ông ấy.
Nói với ông ấy cuộc sống hôn nhân của tôi với Tô Khiết rốt cuộc là như thế nào, còn nói Tô Khiết là kẻ thứ ba chen chân vào, chửi rủa Tô Khiết là hồ ly tinh chuyển kiếp và những điều tương tự. Có phải cô từng nói những lời này không!”
Khi nói đến phía sau thì Nguyễn Hạo Thần không nhịn được cao giọng.
Sắc máu trên mặt Lâm Tiêu lập tức rút lui, rất kinh ngạc nhìn anh, sao Nguyễn Hạo Thần biết chuyện này?
Hơn nữa còn đơn giản xem qua những lời cô ta đã nói lúc đó, hay là trong phòng làm việc của ông già kia có lắp camera có cả âm thanh, nếu không thì sao Nguyễn Hạo Thần biết được tất cả những chuyện này?
Cô ta vội vàng định thần lại, lắc đầu nguầy nguậy.
“Em căn bản chưa từng làm những chuyện này, tại sao anh phải vu oan em như vậy? Em nằm trên giường bệnh ba năm trời còn không phải là vì anh sao à. Đến bây giờ anh lại vu oan em như vậy, Nguyễn Hạo Thần, anh đúng là một người đàn ông vô tâm!”
Anh cũng hy vọng là anh đang vu oan cô ta, nhưng tất cả bằng chứng cũng đang trần trụi bày ở trước mắt anh, anh phải vu oan như thế nào chứ?
Với lại, cũng đã nói đến thế này rồi mà Lâm Tiêu cũng còn đang phủ nhận . Nhưng vẻ mặt vừa rồi của cô ta rõ ràng là kinh ngạc, ngạc nhiên tại sao anh lại biết chuyện này.
Mặc cho ngoài miệng cô ta có phủ nhận thế nào đi nữa, nhưng biểu cảm của cô ta đã bán đứng cô ta từ lâu rồi.
Kể từ khi anh vừa mới bắt đầu hỏi thì tất cả những thay đổi trên mặt cô ta đã nói lên tất cả!
“Nói thật cho tôi biết, tại sao cô phải giả làm người thực vật.”
“Em, em không có…”
“Có phải cô muốn tôi tự tay ném tất cả bằng chứng vào mặt cô thì cô mới thừa nhận không?”
Nguyễn Hạo Thần trực tiếp cắt ngang lời phủ nhận của cô ta, bây giờ anh chỉ muốn biết lý do cô ta giả làm người thực vật, và tại sao phải lên tiếng kích động bố của Tô Khiết.
Anh muốn tìm hiểu lý do đằng sau Lâm Tiêu làm những chuyện này.
Cho nên, thực ra Nguyễn Hạo Thần có bằng chứng trong tay, thảo nào trong khoảng thời gian này, anh lạnh nhạt với cô ta như vậy, đến thái độ đối với cô ta cũng thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Lâm Tiêu rất suy sụp tựa vào gối, sắc mặt cũng dần trở nên đờ đẫn.
Rốt cuộc lý do cô ta làm những chuyện này là gì?
Và tại sao cô ta lại biến thành dáng vẻ này, một dáng vẻ mà đàn ông nhìn thấy cũng sẽ chán ghét.
“Tại sao em làm như vậy? Còn không phải là vì em yêu anh sao, em không ngờ sau vụ cháy kia của nhà họ Nguyễn, anh thế mà vẫn chọn kết hôn với Tô Khiết, anh có biết cảm giác của em lúc đó là như thế nào không?
Nó giống như có hàng chục ngàn con kiến đang cắn nuốt trái tim của em, đau đến xé ruột xé gan!”
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô ta, đây chính là những lý do khiến cô ta trở nên ghen tị sao?
“Và ngay từ ban đầu, em đã nhận ra, thực ra anh rất quan tâm đến Tô Khiết…”