Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26 Đừng hòng bước ra ngoài một bước!"
Chỉ thấy cô liên tục khoa tay: "Huống chi anh còn có Lâm Tiêu, tôi ở lại cũng chỉ làm ảnh hưởng đến hai người."
Nguyễn Hạo Thần không nói gì, bây giờ Lâm Tiêu đã mang thai, theo đạo lý thì đúng thật là anh phải ly hôn với Tô Khiết, thế nhưng trong lòng anh lại kháng cự theo bản năng, không muốn ly hôn.
Thấy anh không nói câu nào: "Tôi từ bỏ tập đoàn Tô thị, xem như đó là của hồi môn mà bố tôi cho tôi, trong ba năm nay tôi chưa từng lấy món đồ nào của anh, bây giờ cũng không hy vọng xa vời gì, tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là ly hôn!"
Cô đứng dậy đi lên lầu, không bao lâu sau đã mang một cái hành lý đi xuống, cô muốn đi khỏi, cô muốn thoát khỏi người đàn ông này!
Cô sẽ nghĩ cách để báo thù!
"Muốn đi đâu? Đến chỗ người tình của cô sao?"
Khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần hiện lên vẻ khắc nghiệt, người phụ nữ này luôn muốn khiêu chiến tranh giới cuối cùng của anh, được lắm!
Tô Khiết dừng lại, không muốn giải thích thêm về quan hệ giữa cô và Tử Phàm, có giải thích thì anh cũng sẽ không nghe, anh sẽ chỉ tin tưởng vào suy nghĩ và con mắt của mình.
Từ trước đến nay đều như vậy không phải sao?
"Sau này tôi sẽ gửi đơn ly hôn đến tập đoàn Nguyễn thị, anh ký tên xong thì ngay lập tức sẽ có hiệu lực pháp lý."
Nguyễn Hạo Thần cắn răng, người phụ nữ đáng chết này!
Anh xông đến trước mặt cô, giành lấy hành lý trong tay cô: "Không có sự cho phép của tôi thì cô không được đi đâu cả, càng đừng mơ tưởng đến việc ly hôn!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khiết càng thêm lạnh lùng, cũng không cần hành lý nữa, thế nhưng cô vẫn chưa đến được cửa của căn biệt thự thì đã xuất hiện hai người mặc áo đen chặn đường.
Cô ngước mắt lên, thấy xung quanh không chỉ có hai người mặc đồ đen này mà ngay cả ở ngoài cổng chính cũng có mấy người, xung quanh cũng có!
Cô nổi giận đùng đùng trở về trước mặt anh: "Sao hả, anh làm vậy là muốn giam cầm tôi sao? Nguyễn Hạo Thần tôi nói cho anh biết, từ thời khắc anh giết chết con của tôi, hại chết mẹ của tôi thì tình cảm tôi dành cho anh cũng đã cạn kiệt rồi! Không phải anh rất yêu người phụ nữ tâm cơ Lâm Tiêu kia sao? Cần gì phải tiếp tục dây dưa với tôi?"
"Tôi không muốn nghe cô nói nhảm thêm bất kì điều gì nữa, giam cầm cô thì như thế nào chứ? Từ hôm nay trở đi, cô chỉ có thể ở chỗ này, đừng hòng bước ra ngoài một bước!"
Nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, Tô Khiết chậm rãi nhắm hai mắt lại, sự thù hận trong lòng càng thêm sâu đậm.
"Cậu chủ, ăn cơm được rồi!"
Quản gia nơm nớp lo sợ đi đến, vừa rồi ở trong phòng bếp đã nghe được tiếng quát đầy giận dữ của người đàn ông, bây giờ phải bước vào "chiến trường", quản gia có thể không sợ sao?
Nguyễn Hạo Thần không nói hai lời, nhanh chóng lôi cổ tay Tô Khiết đi vào phòng bếp.
Bất kể Tô Khiết có giãy dụa như thế nào cũng vô dụng.
Bị cưỡng ép ngồi xuống bàn ăn, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ lạnh lẽo của anh vang lên: "Ăn cơm."
Cô trừng mắt liếc anh, lại quay người đi ra khỏi phòng ăn, về thẳng phòng ngủ.
Cửa đã bị đạp hư, có thể trong thời gian ngắn cũng không sửa được, ít nhất là trong đêm nay.
Cô đi về phía cửa sổ, xuyên qua ánh đèn mà nhìn ra ngoài, cửa vườn sau cũng có người canh gác, bốn phía đều là những người mặc đồ đen, cô chạy thoát được thì đúng là chuyện hư cấu!
Nguyễn Hạo Thần, anh điên rồi!
Trong bệnh viện, Lâm Tiêu cầm ảnh chụp trong tay, khuôn mặt tinh xảo đã bắt đầu vặn vẹo, chết tiệt! Tô Khiết chết tiệt!
Cô ta tức giận vứt ảnh chụp đầy đất, ánh mắt hung tàn, hận không thể thẳng tay giết chết Tô Khiết, vào lúc này mà con khốn đó còn giả bộ đáng thương sao!
Nguyễn Hạo Thần không nói gì, bây giờ Lâm Tiêu đã mang thai, theo đạo lý thì đúng thật là anh phải ly hôn với Tô Khiết, thế nhưng trong lòng anh lại kháng cự theo bản năng, không muốn ly hôn.
Thấy anh không nói câu nào: "Tôi từ bỏ tập đoàn Tô thị, xem như đó là của hồi môn mà bố tôi cho tôi, trong ba năm nay tôi chưa từng lấy món đồ nào của anh, bây giờ cũng không hy vọng xa vời gì, tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là ly hôn!"
Cô đứng dậy đi lên lầu, không bao lâu sau đã mang một cái hành lý đi xuống, cô muốn đi khỏi, cô muốn thoát khỏi người đàn ông này!
Cô sẽ nghĩ cách để báo thù!
"Muốn đi đâu? Đến chỗ người tình của cô sao?"
Khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần hiện lên vẻ khắc nghiệt, người phụ nữ này luôn muốn khiêu chiến tranh giới cuối cùng của anh, được lắm!
Tô Khiết dừng lại, không muốn giải thích thêm về quan hệ giữa cô và Tử Phàm, có giải thích thì anh cũng sẽ không nghe, anh sẽ chỉ tin tưởng vào suy nghĩ và con mắt của mình.
Từ trước đến nay đều như vậy không phải sao?
"Sau này tôi sẽ gửi đơn ly hôn đến tập đoàn Nguyễn thị, anh ký tên xong thì ngay lập tức sẽ có hiệu lực pháp lý."
Nguyễn Hạo Thần cắn răng, người phụ nữ đáng chết này!
Anh xông đến trước mặt cô, giành lấy hành lý trong tay cô: "Không có sự cho phép của tôi thì cô không được đi đâu cả, càng đừng mơ tưởng đến việc ly hôn!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khiết càng thêm lạnh lùng, cũng không cần hành lý nữa, thế nhưng cô vẫn chưa đến được cửa của căn biệt thự thì đã xuất hiện hai người mặc áo đen chặn đường.
Cô ngước mắt lên, thấy xung quanh không chỉ có hai người mặc đồ đen này mà ngay cả ở ngoài cổng chính cũng có mấy người, xung quanh cũng có!
Cô nổi giận đùng đùng trở về trước mặt anh: "Sao hả, anh làm vậy là muốn giam cầm tôi sao? Nguyễn Hạo Thần tôi nói cho anh biết, từ thời khắc anh giết chết con của tôi, hại chết mẹ của tôi thì tình cảm tôi dành cho anh cũng đã cạn kiệt rồi! Không phải anh rất yêu người phụ nữ tâm cơ Lâm Tiêu kia sao? Cần gì phải tiếp tục dây dưa với tôi?"
"Tôi không muốn nghe cô nói nhảm thêm bất kì điều gì nữa, giam cầm cô thì như thế nào chứ? Từ hôm nay trở đi, cô chỉ có thể ở chỗ này, đừng hòng bước ra ngoài một bước!"
Nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, Tô Khiết chậm rãi nhắm hai mắt lại, sự thù hận trong lòng càng thêm sâu đậm.
"Cậu chủ, ăn cơm được rồi!"
Quản gia nơm nớp lo sợ đi đến, vừa rồi ở trong phòng bếp đã nghe được tiếng quát đầy giận dữ của người đàn ông, bây giờ phải bước vào "chiến trường", quản gia có thể không sợ sao?
Nguyễn Hạo Thần không nói hai lời, nhanh chóng lôi cổ tay Tô Khiết đi vào phòng bếp.
Bất kể Tô Khiết có giãy dụa như thế nào cũng vô dụng.
Bị cưỡng ép ngồi xuống bàn ăn, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ lạnh lẽo của anh vang lên: "Ăn cơm."
Cô trừng mắt liếc anh, lại quay người đi ra khỏi phòng ăn, về thẳng phòng ngủ.
Cửa đã bị đạp hư, có thể trong thời gian ngắn cũng không sửa được, ít nhất là trong đêm nay.
Cô đi về phía cửa sổ, xuyên qua ánh đèn mà nhìn ra ngoài, cửa vườn sau cũng có người canh gác, bốn phía đều là những người mặc đồ đen, cô chạy thoát được thì đúng là chuyện hư cấu!
Nguyễn Hạo Thần, anh điên rồi!
Trong bệnh viện, Lâm Tiêu cầm ảnh chụp trong tay, khuôn mặt tinh xảo đã bắt đầu vặn vẹo, chết tiệt! Tô Khiết chết tiệt!
Cô ta tức giận vứt ảnh chụp đầy đất, ánh mắt hung tàn, hận không thể thẳng tay giết chết Tô Khiết, vào lúc này mà con khốn đó còn giả bộ đáng thương sao!