Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 260: Hướng Tây Thần uy hiếp
Tần Ngọc Linh nhìn theo tầm mắt của người đó thì thấy hai chiếc du thuyền đã tiến về phía bọn họ, người ra mặt không phải Chu Ngọc sao.
“Hiện tại chúng ta mau chóng rời đi.”
“Cô Tần, cho dù chúng ta có đi cũng không thoát được, chúng tôi đã nhận được tin rằng hiện giờ có rất nhiều người đang truy bắt cô, bao gồm cả cảnh sát!”
Gương mặt ố vàng của Tần Ngọc Linh hiện lên vẻ sợ hãi nhè nhẹ, không ngờ bọn họ lại ác với cô ta đến vậy.
Một lát sau, hai chiếc du thuyền đã đến bên cạnh bến tàu nhỏ, Tần Ngọc Linh vẫn đứng nguyên tại chỗ, bây giờ cô ta không còn bất cứ hy vọng sống nào rồi, cô ta biết mình trốn không thoát.
Hướng Tây Thần đi xuống khỏi du thuyền, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và u ám: “Cô ấy ở đâu?”
Tần Ngọc Linh vô thức lùi về sau một bước, thấy người đến không phải là Chu Ngọc, cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta không hề áy náy, trả lời rất có tinh thần: “Anh nói gì sao tôi nghe không hiểu? Chỗ này chỉ có ba người chúng tôi, anh nói cô ấy là người nào?”
Hướng Tây Thần đi tới trước mặt cô ta, dùng hai tay nắm lấy cổ cô ta, hai mắt tỏa ra sát khí.
“Cô đã biết rõ còn cố hỏi vặn ngược lại làm gì, mau nói chỗ của cô ấy cho tôi biết, nếu không tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi!”
“Thủ đoạn của tôi không thua bất cứ ai, nếu đã chạm vào giới hạn của tôi, dù cô không chết cũng phải chết.”
Mệnh lệnh lạnh lùng như vậy làm người ta nghe xong phải sởn cả gai ốc.
Tần Ngọc Linh mắt đối mắt với anh ta, gương mặt lộ vẻ chột dạ.
Cô ta không hiểu rõ người đàn ông tên Hướng Tây Thần này, điều duy nhất cô ta có thể khẳng định đó là thân phận của anh ta không tầm thường, Thư Khả Như đạp phải vận cứt chó gì, người quen đều có thân phận không bình thường như thế.
“Nếu anh không tin lời tôi nói thì có thể để người của anh vào lục soát, nếu lục soát thấy người thì tôi tự chặt đầu của mình xuống!”
Thấy cô ta nói nghiêm túc như vậy, Hướng Tây Thần cũng nghi ngờ, lập tức bảo người vào lục soát.
Hiện tại mưa đã nhỏ hơn rồi, bọn họ muốn chạy cũng không chạy được.
Chưa được bao lâu, những người vào lục soát đã quay trở lại.
“Anh Hướng, chúng tôi đã kiểm tra bên trong, trừ bọn họ ra thì không còn ai cả, hơn nữa những con đường từ bên đó thông qua bên này đều bị bịt kín dây gai.”
“Nếu muốn vào trừ khi là người mạo hiểm chuyên nghiệm, bằng không lỡ chạm phải thực vật có độc thì không phải việc tốt lành.”
Nói cách khác, ý của anh ta là cô gái mà Hướng Tây Thần muốn tìm đã không còn ở trên hoang đảo này.
Hướng Tây Thần nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc trước Tôn Tử Phàm đã nói vị trí ở đảo này mà, nhưng tại sao trước mắt lại trở thành như vậy?
Tại sao mọi người đến thì lại không thấy ai?
Anh ta lại dời mắt lên khuôn mặt Tần Ngọc Linh: “Hay là cô đã giấu cô ấy ở đâu?”
“Hòn đảo này chỉ lớn bấy nhiêu đó, tôi có thể giấu một người lớn như Thư Khả Như ở nơi nào? Thế nên kính xin anh đây đừng vu oan hãm hại tôi.”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì Chu Ngọc hiểu rõ về con người cô nhất, anh ấy nói cô đã bắt Khả Như đi, cô có cảm thấy anh ấy cần phải nói dối chuyện này không?”
Tần Ngọc Linh nuốt nước bọt một cái, đôi môi mấp máy, cuối cùng không nói ra khỏi miệng.
Thì ra Chu Ngọc đã hiểu rõ cô ta đến mức độ đó, nhưng cô ta chưa từng thật sự hiểu rõ anh ta.
Bọn họ có thể tra ra hòn đảo này vậy thì chắc họ cũng đã điều tra trước, bằng không họ không đuổi theo tới đây.
Chuyện đã đến nước này, dường như chẳng còn gì để giấu diếm nữa.
“Không lâu trước đó, Thư Khả Như thật sự vẫn còn ở đây, nhưng hiện giờ cô ta sống chết không rõ. Tôi đã cột cô ta ở chỗ này, hiện tại nước biển đã che mất chỗ đó, vừa rồi tôi đã cho người xuống xem thì hoàn toàn không thấy bóng dáng của cô ta đâu, cho nên bây giờ cũng chẳng biết cô ta còn sống hay đã chết!”
“Bốp!”
Hướng Tây Thần tát một cái thật mạnh vào mặt của cô ta, anh ta lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên anh ta đánh phụ nữ, vẻ mặt khó nói nên lời.
“Tốt nhất cô nên cầu nguyện cô ấy không xảy ra chuyện gì, nếu không tôi nhất định sẽ băm thây cô thành ngàn mảnh!”
Anh ta khó khăn lắm mới tìm thấy em gái, kết quả em gái lại sống chết không rõ?
Sao anh ta có thể chấp nhận chuyện này cho được!
Sau khi bắt ba người Tần Ngọc Linh lại, trước khi chưa tìm được Thư Khả Như, ba người bọn họ đừng hòng mơ rời khỏi nơi này.
Lúc du thuyền rời bến, Hướng Tây Thần bỗng nhớ tới một chuyện.
Lúc bọn họ lên đường, một mình Chu Ngọc cũng xuất phát, tối qua mưa lớn như thế nên không biết anh ta đã trôi đến nơi nào, có phải anh ta đã mang Khả Như đi rồi không?
Tín hiệu ở khu vực này bị quấy nhiễu, nên chắc chắn không gọi điện thoại được.
Anh ta quay lưng về phía Tần Ngọc Linh, giọng nói rất thấp.
“Có phải Chu Ngọc đã tới đây hay không?”
“Anh đang hỏi tôi đó à?”
Tần Ngọc Linh trả lời một câu.
Nhưng Hướng Tây Thần không nói gì thêm, chỉ đang đợi câu trả lời của cô ta.
“Tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy.”
Dường như Tần Ngọc Linh cảm nhận được khí lạnh phát ra từ người anh ta, cô ta vội vàng trả lời vấn đề vừa rồi.
Chu Ngọc chưa tới đây sao? Vậy ai là người cứu cô ấy?
Lúc nãy Tần Ngọc Linh đã nói cô ta cột Khả Như lên cây cột, hơn nữa còn trói rất chặt, cho dù sóng biến đánh đến cũng không thể cuốn người đi được.
Sợi dây biến mất không thấy, chắc chắn đã được người khác cứu đi!
Nơi này không có mấy loại giám sát, đám người Tần Ngọc Linh cũng không thấy người đâu, muốn tìm thấy Khả Như như mò kim đáy biển, nhưng nếu Khả Như tự mình quay lại tìm họ thì không giống thế.
Chỉ mong cô ấy thật sự bình an vô sự!
“Mấy ngày qua, cô có làm gì với cô ấy không?”
Hướng Tây Thần xoay người lại, hai mắt đầy sát khí làm cả người Tần Ngọc Linh chấn động, sát khí này còn nồng đậm hơn so với lúc ở trên đảo mấy phần.
“Tôi…”
“Tôi muốn nghe lời thật, nếu cô nói dối thì sẽ trả một cái giá rất lớn.”
Tần Ngọc Linh: “…”
Đây đúng là uy hiếp trắng trợn.
“Tôi, tôi không làm gì với cô ta cả!”
Hai người áo đen nghe cô ta nói vậy thì cả hai ánh mắt đều tập trung trên người cô ta.
Cô ta biết nói dối sẽ trả cái giá rất lớn nhưng cô ta vẫn chọn nói dối không hề do dự.
Nếu Tần Ngọc Linh thật sự nói những gì mà mình đã làm với Thư Khả Như, chắc chắn cô ta không thể sống trở về bờ, nhất định Hướng Tây Thần sẽ không do dự băm vụn cô ta rồi ném thẳng vào biển.
Đây là em gái mà anh ta đã tìm kiếm lâu lắm rồi, chưa kịp nhận nhau đã bị người khác hành hạ nửa sống nửa chết như thế, đổi lại bất kỳ ai cũng không chấp nhận nổi.
“Cô nhớ kỹ từng câu mà cô đã nói với tôi lúc này, một khi tôi phát hiện cô nói dối, đời này cô không cần phải sống tiếp nữa!”
Sau khi Hướng Tây Thần dứt lời thì đi thẳng ra ngoài.
Buổi tối, du thuyền của Chu Ngọc vẫn còn trôi nổi trên biển, tình huống của Thư Khả Như không được tốt lắm.
Khi Thư Khả Như tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ làm cô ấy nảy sinh cảnh giác.
Cô ấy cho rằng mình suýt nữa đã chết, nhưng rốt cuộc đây là đâu?
Thư Khả Như muốn ngồi dậy nhưng vừa nhúc nhích thì cả người đau vô cùng, có điều vẫn tốt hơn trước một chút.
“Hiện tại chúng ta mau chóng rời đi.”
“Cô Tần, cho dù chúng ta có đi cũng không thoát được, chúng tôi đã nhận được tin rằng hiện giờ có rất nhiều người đang truy bắt cô, bao gồm cả cảnh sát!”
Gương mặt ố vàng của Tần Ngọc Linh hiện lên vẻ sợ hãi nhè nhẹ, không ngờ bọn họ lại ác với cô ta đến vậy.
Một lát sau, hai chiếc du thuyền đã đến bên cạnh bến tàu nhỏ, Tần Ngọc Linh vẫn đứng nguyên tại chỗ, bây giờ cô ta không còn bất cứ hy vọng sống nào rồi, cô ta biết mình trốn không thoát.
Hướng Tây Thần đi xuống khỏi du thuyền, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và u ám: “Cô ấy ở đâu?”
Tần Ngọc Linh vô thức lùi về sau một bước, thấy người đến không phải là Chu Ngọc, cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta không hề áy náy, trả lời rất có tinh thần: “Anh nói gì sao tôi nghe không hiểu? Chỗ này chỉ có ba người chúng tôi, anh nói cô ấy là người nào?”
Hướng Tây Thần đi tới trước mặt cô ta, dùng hai tay nắm lấy cổ cô ta, hai mắt tỏa ra sát khí.
“Cô đã biết rõ còn cố hỏi vặn ngược lại làm gì, mau nói chỗ của cô ấy cho tôi biết, nếu không tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi!”
“Thủ đoạn của tôi không thua bất cứ ai, nếu đã chạm vào giới hạn của tôi, dù cô không chết cũng phải chết.”
Mệnh lệnh lạnh lùng như vậy làm người ta nghe xong phải sởn cả gai ốc.
Tần Ngọc Linh mắt đối mắt với anh ta, gương mặt lộ vẻ chột dạ.
Cô ta không hiểu rõ người đàn ông tên Hướng Tây Thần này, điều duy nhất cô ta có thể khẳng định đó là thân phận của anh ta không tầm thường, Thư Khả Như đạp phải vận cứt chó gì, người quen đều có thân phận không bình thường như thế.
“Nếu anh không tin lời tôi nói thì có thể để người của anh vào lục soát, nếu lục soát thấy người thì tôi tự chặt đầu của mình xuống!”
Thấy cô ta nói nghiêm túc như vậy, Hướng Tây Thần cũng nghi ngờ, lập tức bảo người vào lục soát.
Hiện tại mưa đã nhỏ hơn rồi, bọn họ muốn chạy cũng không chạy được.
Chưa được bao lâu, những người vào lục soát đã quay trở lại.
“Anh Hướng, chúng tôi đã kiểm tra bên trong, trừ bọn họ ra thì không còn ai cả, hơn nữa những con đường từ bên đó thông qua bên này đều bị bịt kín dây gai.”
“Nếu muốn vào trừ khi là người mạo hiểm chuyên nghiệm, bằng không lỡ chạm phải thực vật có độc thì không phải việc tốt lành.”
Nói cách khác, ý của anh ta là cô gái mà Hướng Tây Thần muốn tìm đã không còn ở trên hoang đảo này.
Hướng Tây Thần nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc trước Tôn Tử Phàm đã nói vị trí ở đảo này mà, nhưng tại sao trước mắt lại trở thành như vậy?
Tại sao mọi người đến thì lại không thấy ai?
Anh ta lại dời mắt lên khuôn mặt Tần Ngọc Linh: “Hay là cô đã giấu cô ấy ở đâu?”
“Hòn đảo này chỉ lớn bấy nhiêu đó, tôi có thể giấu một người lớn như Thư Khả Như ở nơi nào? Thế nên kính xin anh đây đừng vu oan hãm hại tôi.”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì Chu Ngọc hiểu rõ về con người cô nhất, anh ấy nói cô đã bắt Khả Như đi, cô có cảm thấy anh ấy cần phải nói dối chuyện này không?”
Tần Ngọc Linh nuốt nước bọt một cái, đôi môi mấp máy, cuối cùng không nói ra khỏi miệng.
Thì ra Chu Ngọc đã hiểu rõ cô ta đến mức độ đó, nhưng cô ta chưa từng thật sự hiểu rõ anh ta.
Bọn họ có thể tra ra hòn đảo này vậy thì chắc họ cũng đã điều tra trước, bằng không họ không đuổi theo tới đây.
Chuyện đã đến nước này, dường như chẳng còn gì để giấu diếm nữa.
“Không lâu trước đó, Thư Khả Như thật sự vẫn còn ở đây, nhưng hiện giờ cô ta sống chết không rõ. Tôi đã cột cô ta ở chỗ này, hiện tại nước biển đã che mất chỗ đó, vừa rồi tôi đã cho người xuống xem thì hoàn toàn không thấy bóng dáng của cô ta đâu, cho nên bây giờ cũng chẳng biết cô ta còn sống hay đã chết!”
“Bốp!”
Hướng Tây Thần tát một cái thật mạnh vào mặt của cô ta, anh ta lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên anh ta đánh phụ nữ, vẻ mặt khó nói nên lời.
“Tốt nhất cô nên cầu nguyện cô ấy không xảy ra chuyện gì, nếu không tôi nhất định sẽ băm thây cô thành ngàn mảnh!”
Anh ta khó khăn lắm mới tìm thấy em gái, kết quả em gái lại sống chết không rõ?
Sao anh ta có thể chấp nhận chuyện này cho được!
Sau khi bắt ba người Tần Ngọc Linh lại, trước khi chưa tìm được Thư Khả Như, ba người bọn họ đừng hòng mơ rời khỏi nơi này.
Lúc du thuyền rời bến, Hướng Tây Thần bỗng nhớ tới một chuyện.
Lúc bọn họ lên đường, một mình Chu Ngọc cũng xuất phát, tối qua mưa lớn như thế nên không biết anh ta đã trôi đến nơi nào, có phải anh ta đã mang Khả Như đi rồi không?
Tín hiệu ở khu vực này bị quấy nhiễu, nên chắc chắn không gọi điện thoại được.
Anh ta quay lưng về phía Tần Ngọc Linh, giọng nói rất thấp.
“Có phải Chu Ngọc đã tới đây hay không?”
“Anh đang hỏi tôi đó à?”
Tần Ngọc Linh trả lời một câu.
Nhưng Hướng Tây Thần không nói gì thêm, chỉ đang đợi câu trả lời của cô ta.
“Tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy.”
Dường như Tần Ngọc Linh cảm nhận được khí lạnh phát ra từ người anh ta, cô ta vội vàng trả lời vấn đề vừa rồi.
Chu Ngọc chưa tới đây sao? Vậy ai là người cứu cô ấy?
Lúc nãy Tần Ngọc Linh đã nói cô ta cột Khả Như lên cây cột, hơn nữa còn trói rất chặt, cho dù sóng biến đánh đến cũng không thể cuốn người đi được.
Sợi dây biến mất không thấy, chắc chắn đã được người khác cứu đi!
Nơi này không có mấy loại giám sát, đám người Tần Ngọc Linh cũng không thấy người đâu, muốn tìm thấy Khả Như như mò kim đáy biển, nhưng nếu Khả Như tự mình quay lại tìm họ thì không giống thế.
Chỉ mong cô ấy thật sự bình an vô sự!
“Mấy ngày qua, cô có làm gì với cô ấy không?”
Hướng Tây Thần xoay người lại, hai mắt đầy sát khí làm cả người Tần Ngọc Linh chấn động, sát khí này còn nồng đậm hơn so với lúc ở trên đảo mấy phần.
“Tôi…”
“Tôi muốn nghe lời thật, nếu cô nói dối thì sẽ trả một cái giá rất lớn.”
Tần Ngọc Linh: “…”
Đây đúng là uy hiếp trắng trợn.
“Tôi, tôi không làm gì với cô ta cả!”
Hai người áo đen nghe cô ta nói vậy thì cả hai ánh mắt đều tập trung trên người cô ta.
Cô ta biết nói dối sẽ trả cái giá rất lớn nhưng cô ta vẫn chọn nói dối không hề do dự.
Nếu Tần Ngọc Linh thật sự nói những gì mà mình đã làm với Thư Khả Như, chắc chắn cô ta không thể sống trở về bờ, nhất định Hướng Tây Thần sẽ không do dự băm vụn cô ta rồi ném thẳng vào biển.
Đây là em gái mà anh ta đã tìm kiếm lâu lắm rồi, chưa kịp nhận nhau đã bị người khác hành hạ nửa sống nửa chết như thế, đổi lại bất kỳ ai cũng không chấp nhận nổi.
“Cô nhớ kỹ từng câu mà cô đã nói với tôi lúc này, một khi tôi phát hiện cô nói dối, đời này cô không cần phải sống tiếp nữa!”
Sau khi Hướng Tây Thần dứt lời thì đi thẳng ra ngoài.
Buổi tối, du thuyền của Chu Ngọc vẫn còn trôi nổi trên biển, tình huống của Thư Khả Như không được tốt lắm.
Khi Thư Khả Như tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ làm cô ấy nảy sinh cảnh giác.
Cô ấy cho rằng mình suýt nữa đã chết, nhưng rốt cuộc đây là đâu?
Thư Khả Như muốn ngồi dậy nhưng vừa nhúc nhích thì cả người đau vô cùng, có điều vẫn tốt hơn trước một chút.