Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261: Rơi lệ
Không lâu sau đó, rốt cuộc Thư Khả Như cũng tỉnh dậy, nhìn thấy quần áo trên người mình bị thay hết, lông mày càng nhíu chặt.
Cô đã được ai cứu?
Hơn nữa còn… Thay quần áo cho cô!
Mỗi một bước đi, cô đều cảm thấy nội tạng của mình đau như bị cào xé.
Lúc gần tới cửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Cô khẽ liếc nhìn tình hình nơi này, thấy một cái bình hoa đặt bên cạnh cửa, lập tức đi qua cố gắng ôm lên.
Chu Ngọc bước vào, nhìn thấy trên giường trống không, trái tim anh lập tức treo lơ lửng.
Mới bao lâu đâu mà người đã biến mất rồi?
Chiếc du thuyền lớn như vậy cũng chỉ có một lối ra, muốn ra cũng phải đi qua buồng lái, nhưng anh không hề nhìn thấy có người ra ngoài.
Lúc anh xoay người, Thư Khả Như đập bình hoa vào mặt anh. Khi nhìn thấy mặt Chu Ngọc, cô nhanh chóng ngừng tay.
Vẻ mặt hai người đều hơi ngẩn ra!
“Anh…”
Thư Khả Như định nói gì đó, Chu Ngọc dứt khoát ngắt lời cô.
“Có phải em không muốn sống nữa không? Em không biết tổn thương trên người mình nghiêm trọng đến mức nào sao? Vừa khỏe đã đứng lên đi rồi, em không sợ cơ thể mình hoàn toàn tàn phế sao?”
Chu Ngọc đỡ cô trở về giường, trong giọng nói đau lòng mang theo chút trách cứ.
Cô phải biết trân trọng bản thân mình!
Sau khi nằm trở lại giường, Thư Khả Như cảm thấy cơ mình dễ chịu hơn một chút.
“Cảm ơn anh.”
“Giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn. Em có biết anh lo lắng cho em lắm không?”
Anh cúi người ôm chặt cô, tựa đầu vào cổ cô.
Thư Khả Như cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, sau đó dường như có chất lỏng ấm áp rơi trên cổ cô.
Anh đã khóc!
Cô không khỏi bất lực cười nói: “Tôi còn chưa chết mà anh đã khóc trước rồi, định khóc tang tôi à?”
Trên đầu nhiên bị gõ một cái, rất nhẹ không đau.
Chu Ngọc nhanh chóng kìm lại nước mắt, cô hoàn toàn không cảm nhận được sự lo lắng và nỗi bất an kia.
“Nói hươu nói vượn gì đấy, em nhất định phải khỏe, nhất định phải luôn khỏe!”
Thư Khả Như mỉm cười gật đầu.
“Tôi đói bụng…”
Nghe cô nói vậy, lúc này Chu Ngọc mới kịp phản ứng lại: “Em chờ chút nhé, anh đi lấy đồ cho em ăn.”
Trên du thuyền cũng không có thứ gì để nấu, lúc xuất phát Chu Ngọc cũng chỉ mang theo một ít nước, sữa, bánh mì và một số loại thuốc cứu trợ, ngoài ra không mang theo thứ gì khác.
Thư Khả Như uống sữa bò, bây giờ cô không muốn ăn bánh mì.
Cô nhớ tới một chuyện vô cùng nghiêm trọng, đó là thứ mà Tần Ngọc Linh đã tiêm cho cô, tốc độ của thứ này còn nhanh hơn so với cơn nghiện bình thường.
Dựa trên tình hình của cô ngày hôm qua và hôm nay, cô phải nói lại như thế nào?
Có thể sẽ lên cơn trước mặt Chu Ngọc hay không?
Trên đầu truyền đến nhiệt độ bàn tay, sau đó cô ngẩng đầu lên.
“Sao vậy?”
“Có phải em còn giấu anh chuyện gì không? Rốt cuộc Tần Ngọc Linh đã làm gì em? Trả lời thành thật câu hỏi này cho anh.”
“Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy? Lúc trước không phải tôi đã nói rất rõ với anh sao? Tại sao còn tốt với tôi như vậy?”
“Anh là chồng tương lai của em. Đối xử tốt với em chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”
Thư Khả Như: …
Thư Khả Như chăm chú nhìn anh, sắc mặt của cô vẫn tái nhợt kiểu ốm bệnh.
“Anh biết Tần Ngọc Linh đã làm gì tôi không? Nếu như sau khi tôi nói anh không chê tôi, tôi sẽ đi với anh, vừa trở về chúng ta sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn!”
Chu Ngọc ngây ra nhìn cô, bất ngờ này đến quá đột ngột, anh còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng. À không, anh đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười mừng rỡ.
“Chính em nói đó, nếu em đổi ý anh nhất định sẽ cưỡng ép kéo em đến cục dân chính để đăng ký kết hôn. Tóm lại, cho dù thế nào em cũng không thể đổi ý, không cho phép em đổi ý.”
Thư Khả Như bất lực nhìn anh, rõ ràng anh chỉ nghe được vế sau của câu nói kia, những lời phía trước anh hoàn toàn phớt lờ.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của anh, tâm trạng Thư Khả Như hốt hoảng trong chốc lát.
Đã rất lâu rồi cô mới thấy Chu Ngọc tươi cười rạng rỡ như vậy, nụ cười này vẫn luôn dừng lại ở những năm tháng đại học, đó là khoảng thời gian hạnh phúc bọn họ vừa quen biết nhau.
“Anh có nghe những lời tôi nói ở vế trước không?”
Chu Ngọc trực tiếp nắm lấy tay cô: “Không cần biết Tần Ngọc Linh đã làm gì em, dù sao chuyện chúng ta đăng ký kết hôn đã được quyết định!”
Thư Khả Như: …
Anh thật sự chắc chắn như vậy sao?
“Nếu anh đổi ý nhất định sẽ bị trời phạt, sau khi trở về Tô Thị phá sản, đi ra ngoài bị xe…”
Bàn tay nhỏ lập tức che miệng anh lại, nhưng câu đầu tiên cũng đã kịp nói ra.
“Lúc tôi ở trên đảo, suốt một ngày một đêm, Tần Ngọc Linh dùng gậy gỗ đánh tôi, cho nên trên người tôi mới có nhiều vết thương như vậy. Còn những lỗ kim trên cổ tôi, là cô ta đã tiêm ma túy vào trong cơ thể tôi.”
Nghe vậy, con ngươi Chu Ngọc co lại, hai tay nắm lấy vai cô: “Em nói gì? Cô ta tiêm ma túy vào người em?”
Thư Khả Như gật đầu.
“Cô ta nói đây là loại ma túy mới nhất được nghiên cứu ở Đông Á, dễ gây nghiện hơn nhiều so với những loại trước đây. Chỉ cần trải nghiệm một lần thì về sau sẽ rất khó bỏ, hơn nữa mỗi lần lên cơn đều khiến người ta cảm thấy tê tâm liệt phế, như thể có hàng vạn con kiến đốt toàn thân, vô cùng thống khổ.
Rạng sáng hôm qua, tôi đã cảm nhận rõ cảm giác này, chỉ hận không thể chết đi!”
Hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên, hóa ra lại thâm độc đến mức này!
“Tôi không biết lúc nào sẽ lên cơn lần nữa, nhưng tôi biết một khi lên cơn sẽ vô cùng đau khổ, tôi nghĩ mình có thể rời khỏi thế giới này rồi.”
Chu Ngọc không kìm được ôm cô vào lòng, là anh đã đánh giá thấp độ tàn nhẫn của Tần Ngọc Linh, không chỉ đánh mà còn tiêm ma túy, cô ta đáng chết!
“Em yên tâm, những gì cô ta đã làm với em, anh nhất định sẽ đòi lại hết.”
Thư Khả Như ngẩng đầu lên, đôi mắt tĩnh lặng nhìn anh đăm đăm.
“Chẳng lẽ anh không chê tôi sao?”
“Tại sao anh phải chê em?” Chu Ngọc tỏ ra không hiểu.
Cô là người bị hại, tại sao phải ghét bỏ cô?
Có thể nói tất cả mọi chuyện đều không phải là lỗi của cô, cho nên tại sao phải ghét bỏ cô chứ?
Anh dịu dàng vuốt ve đầu cô, bất lực nói: “Đồ ngốc, em tốt như vậy, kiên cường như vậy, sao anh có thể chê em chứ? Những chuyện này đều không phải là ý muốn của em, nếu như anh ghét bỏ em vậy thì anh chính là người có vấn đề về trí tuệ.”
“Vậy sao trước kia dường như anh rất ghét tôi?”
Chu Ngọc: …
Tình hình bây giờ có thể giống với trước kia sao, trước kia là do một sự hiểu lầm rất lớn tạo thành.
“Nếu lúc học đại học anh trực tiếp tỏ tình với tôi, có lẽ con của chúng ta đã đi học tiểu học rồi!”
Cô đã được ai cứu?
Hơn nữa còn… Thay quần áo cho cô!
Mỗi một bước đi, cô đều cảm thấy nội tạng của mình đau như bị cào xé.
Lúc gần tới cửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Cô khẽ liếc nhìn tình hình nơi này, thấy một cái bình hoa đặt bên cạnh cửa, lập tức đi qua cố gắng ôm lên.
Chu Ngọc bước vào, nhìn thấy trên giường trống không, trái tim anh lập tức treo lơ lửng.
Mới bao lâu đâu mà người đã biến mất rồi?
Chiếc du thuyền lớn như vậy cũng chỉ có một lối ra, muốn ra cũng phải đi qua buồng lái, nhưng anh không hề nhìn thấy có người ra ngoài.
Lúc anh xoay người, Thư Khả Như đập bình hoa vào mặt anh. Khi nhìn thấy mặt Chu Ngọc, cô nhanh chóng ngừng tay.
Vẻ mặt hai người đều hơi ngẩn ra!
“Anh…”
Thư Khả Như định nói gì đó, Chu Ngọc dứt khoát ngắt lời cô.
“Có phải em không muốn sống nữa không? Em không biết tổn thương trên người mình nghiêm trọng đến mức nào sao? Vừa khỏe đã đứng lên đi rồi, em không sợ cơ thể mình hoàn toàn tàn phế sao?”
Chu Ngọc đỡ cô trở về giường, trong giọng nói đau lòng mang theo chút trách cứ.
Cô phải biết trân trọng bản thân mình!
Sau khi nằm trở lại giường, Thư Khả Như cảm thấy cơ mình dễ chịu hơn một chút.
“Cảm ơn anh.”
“Giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn. Em có biết anh lo lắng cho em lắm không?”
Anh cúi người ôm chặt cô, tựa đầu vào cổ cô.
Thư Khả Như cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, sau đó dường như có chất lỏng ấm áp rơi trên cổ cô.
Anh đã khóc!
Cô không khỏi bất lực cười nói: “Tôi còn chưa chết mà anh đã khóc trước rồi, định khóc tang tôi à?”
Trên đầu nhiên bị gõ một cái, rất nhẹ không đau.
Chu Ngọc nhanh chóng kìm lại nước mắt, cô hoàn toàn không cảm nhận được sự lo lắng và nỗi bất an kia.
“Nói hươu nói vượn gì đấy, em nhất định phải khỏe, nhất định phải luôn khỏe!”
Thư Khả Như mỉm cười gật đầu.
“Tôi đói bụng…”
Nghe cô nói vậy, lúc này Chu Ngọc mới kịp phản ứng lại: “Em chờ chút nhé, anh đi lấy đồ cho em ăn.”
Trên du thuyền cũng không có thứ gì để nấu, lúc xuất phát Chu Ngọc cũng chỉ mang theo một ít nước, sữa, bánh mì và một số loại thuốc cứu trợ, ngoài ra không mang theo thứ gì khác.
Thư Khả Như uống sữa bò, bây giờ cô không muốn ăn bánh mì.
Cô nhớ tới một chuyện vô cùng nghiêm trọng, đó là thứ mà Tần Ngọc Linh đã tiêm cho cô, tốc độ của thứ này còn nhanh hơn so với cơn nghiện bình thường.
Dựa trên tình hình của cô ngày hôm qua và hôm nay, cô phải nói lại như thế nào?
Có thể sẽ lên cơn trước mặt Chu Ngọc hay không?
Trên đầu truyền đến nhiệt độ bàn tay, sau đó cô ngẩng đầu lên.
“Sao vậy?”
“Có phải em còn giấu anh chuyện gì không? Rốt cuộc Tần Ngọc Linh đã làm gì em? Trả lời thành thật câu hỏi này cho anh.”
“Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy? Lúc trước không phải tôi đã nói rất rõ với anh sao? Tại sao còn tốt với tôi như vậy?”
“Anh là chồng tương lai của em. Đối xử tốt với em chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”
Thư Khả Như: …
Thư Khả Như chăm chú nhìn anh, sắc mặt của cô vẫn tái nhợt kiểu ốm bệnh.
“Anh biết Tần Ngọc Linh đã làm gì tôi không? Nếu như sau khi tôi nói anh không chê tôi, tôi sẽ đi với anh, vừa trở về chúng ta sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn!”
Chu Ngọc ngây ra nhìn cô, bất ngờ này đến quá đột ngột, anh còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng. À không, anh đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười mừng rỡ.
“Chính em nói đó, nếu em đổi ý anh nhất định sẽ cưỡng ép kéo em đến cục dân chính để đăng ký kết hôn. Tóm lại, cho dù thế nào em cũng không thể đổi ý, không cho phép em đổi ý.”
Thư Khả Như bất lực nhìn anh, rõ ràng anh chỉ nghe được vế sau của câu nói kia, những lời phía trước anh hoàn toàn phớt lờ.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của anh, tâm trạng Thư Khả Như hốt hoảng trong chốc lát.
Đã rất lâu rồi cô mới thấy Chu Ngọc tươi cười rạng rỡ như vậy, nụ cười này vẫn luôn dừng lại ở những năm tháng đại học, đó là khoảng thời gian hạnh phúc bọn họ vừa quen biết nhau.
“Anh có nghe những lời tôi nói ở vế trước không?”
Chu Ngọc trực tiếp nắm lấy tay cô: “Không cần biết Tần Ngọc Linh đã làm gì em, dù sao chuyện chúng ta đăng ký kết hôn đã được quyết định!”
Thư Khả Như: …
Anh thật sự chắc chắn như vậy sao?
“Nếu anh đổi ý nhất định sẽ bị trời phạt, sau khi trở về Tô Thị phá sản, đi ra ngoài bị xe…”
Bàn tay nhỏ lập tức che miệng anh lại, nhưng câu đầu tiên cũng đã kịp nói ra.
“Lúc tôi ở trên đảo, suốt một ngày một đêm, Tần Ngọc Linh dùng gậy gỗ đánh tôi, cho nên trên người tôi mới có nhiều vết thương như vậy. Còn những lỗ kim trên cổ tôi, là cô ta đã tiêm ma túy vào trong cơ thể tôi.”
Nghe vậy, con ngươi Chu Ngọc co lại, hai tay nắm lấy vai cô: “Em nói gì? Cô ta tiêm ma túy vào người em?”
Thư Khả Như gật đầu.
“Cô ta nói đây là loại ma túy mới nhất được nghiên cứu ở Đông Á, dễ gây nghiện hơn nhiều so với những loại trước đây. Chỉ cần trải nghiệm một lần thì về sau sẽ rất khó bỏ, hơn nữa mỗi lần lên cơn đều khiến người ta cảm thấy tê tâm liệt phế, như thể có hàng vạn con kiến đốt toàn thân, vô cùng thống khổ.
Rạng sáng hôm qua, tôi đã cảm nhận rõ cảm giác này, chỉ hận không thể chết đi!”
Hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên, hóa ra lại thâm độc đến mức này!
“Tôi không biết lúc nào sẽ lên cơn lần nữa, nhưng tôi biết một khi lên cơn sẽ vô cùng đau khổ, tôi nghĩ mình có thể rời khỏi thế giới này rồi.”
Chu Ngọc không kìm được ôm cô vào lòng, là anh đã đánh giá thấp độ tàn nhẫn của Tần Ngọc Linh, không chỉ đánh mà còn tiêm ma túy, cô ta đáng chết!
“Em yên tâm, những gì cô ta đã làm với em, anh nhất định sẽ đòi lại hết.”
Thư Khả Như ngẩng đầu lên, đôi mắt tĩnh lặng nhìn anh đăm đăm.
“Chẳng lẽ anh không chê tôi sao?”
“Tại sao anh phải chê em?” Chu Ngọc tỏ ra không hiểu.
Cô là người bị hại, tại sao phải ghét bỏ cô?
Có thể nói tất cả mọi chuyện đều không phải là lỗi của cô, cho nên tại sao phải ghét bỏ cô chứ?
Anh dịu dàng vuốt ve đầu cô, bất lực nói: “Đồ ngốc, em tốt như vậy, kiên cường như vậy, sao anh có thể chê em chứ? Những chuyện này đều không phải là ý muốn của em, nếu như anh ghét bỏ em vậy thì anh chính là người có vấn đề về trí tuệ.”
“Vậy sao trước kia dường như anh rất ghét tôi?”
Chu Ngọc: …
Tình hình bây giờ có thể giống với trước kia sao, trước kia là do một sự hiểu lầm rất lớn tạo thành.
“Nếu lúc học đại học anh trực tiếp tỏ tình với tôi, có lẽ con của chúng ta đã đi học tiểu học rồi!”