Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262: Được cứu
“Chuyện này tạm thời chúng ta khoan hãy nói được không? Tình trạng cơ thể của em hiện giờ không ổn lắm, trước hết em nên nghỉ ngơi cho khỏe, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ phải đến tối hoặc rạng sáng chúng ta mới có thể về đến thành phố Giang.”
Khóe miệng Thư Khả Như nở một nụ cười miễn cưỡng, dường như cô không thể nào ngủ được, cơn nghiện lại bắt đầu xâm chiếm!
Cô lắc đầu với anh: “Tôi rất muốn nghỉ ngơi, nhưng cơ thể của tôi không cho phép. Cảm giác đó trong cơ thể tôi lại bắt đầu rồi, anh biết không?”
Chu Ngọc biết cô đang nói gì, trong mắt anh đầy vẻ đau lòng.
Anh rất muốn thay cô trải qua những đau đớn và khổ sở này!
Chu Ngọc ôm chặt cô vào lòng, giọng nói khàn khàn mềm mại: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở đây cùng em!”
Câu nói này tiếp thêm cho Thư Khả Như rất nhiều sức mạnh, đồng thời cũng có sự an tâm trước nay chưa từng có.
Cảm giác đau nhức kia càng lúc càng rõ ràng, đó chính là cái giá của sự nghiện ngập!
Cuối cùng bởi vì quá khó chịu và đau đớn, Thư Khả Như dứt khoát cắn thật mạnh lên vai anh.
Chu Ngọc có thể hiểu được nỗi đau đớn của cô, cho nên anh không hề đẩy cô ra. Nếu như không phải bởi vì anh, cô cũng sẽ không phải gánh chịu nỗi khổ sở này.
Tất cả đều là lỗi của anh…
Khoảng một giờ sau, Thư Khả Như ngất đi. Chu Ngọc không biết phải làm gì khi đối mặt với tình huống như vậy.
Bây giờ việc anh có thể làm là mau chóng đưa cô trở về thành phố Giang để điều trị, thương tích trên người và thứ trong cơ thể cô đều không thể trì hoãn.
“Ngoan, em ngủ một giấc thật ngon trước nhé, đợi em tỉnh lại lần nữa chúng ta sẽ về nhà.”
Anh đắp chăn cho cô, sau đó xoay người rời đi.
Sắc trời tối dần, Chu Ngọc nhất định phải tăng tốc.
Ngay lúc trời vừa rạng sáng, Chu Ngọc đã thành công đưa Thư Khả Như trở về thành phố Giang.
Giấc ngủ này rất dài, cô đã trải qua hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, giống như đã luân phiên trải qua biết bao lần sinh ly tử biệt, nhưng vẫn chưa thật sự tỉnh lại.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bên ngoài có tiếng chim kêu ríu rít.
Âm thanh này có lẽ sẽ khiến những người bên ngoài hơi bực bội, thế nhưng vào tai Chu Ngọc lại cảm thấy vô cùng êm tai.
Trên thế giới này, chỉ có âm thanh của tự nhiên là tuyệt vời nhất.
Chu Ngọc chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh không khỏi bất lực nói: “Khi nào em mới có thể tỉnh lại? Chúng ta đã trở về thành phố Giang được ba ngày rồi, em vẫn luôn ngủ say. Anh hy vọng em sẽ không quên chuyện em đã hứa với anh.”
“Em gái của tôi đã hứa với anh chuyện gì?”
Dáng người thon dài của Hướng Tây Thần bước tới, sắc mặt anh ta khó coi chưa từng thấy. Em gái của anh ta còn đang nằm trên giường bệnh, cho dù đã tìm được trở về thì anh ta cũng không thể nào vui mừng được.
“Chuyện này tạm thời tôi chưa muốn nói với anh, Tần Ngọc Linh ở đâu?”
Đôi môi mỏng của Hướng Tây Thần nhếch lên: “Sao nào? Anh vẫn còn đang nhớ thương người yêu cũ của mình à?”
“Anh nói nghe buồn cười thật đấy. Con mắt nào của anh thấy tôi còn nhớ thương cô ta?”
“Hai mắt đều thấy được!”
“Vậy cũng chỉ có thể chứng mình hai mắt anh đều bị mù, hơn nữa còn mù đến không thể mù hơn.”
Đương nhiên Hướng Tây Thần không phục, lúc anh ta còn đang định nói gì đó, Tô Thanh Anh đã đi vào.
Cô thật sự cạn lời với hai người này.
Khả Như còn đang nằm hôn mê trên giường bệnh, hai người này lại cãi nhau bất chấp, cũng không biết trong đầu bọn họ suy nghĩ gì.
“Hai người ở đây làm ầm ĩ sẽ ảnh hưởng Khả Như nghỉ ngơi. Nếu hai người thật sự muốn cãi nhau thì làm phiền bước ra ngoài cho!”
Hai người đều liếc nhìn Tô Thanh Anh, sau đó im lặng.
Bọn họ cãi nhau ở đây đúng là không thích hợp.
“Không muốn…”
Thư Khả Như trên giường đột nhiên lẩm bẩm, cả người cô vẫn còn đang trong trạng thái hôn mệ.
Hướng Tây Thần và Chu Ngọc lo lăng vây quanh bên cạnh cô, mỗi cái nhíu mày đều có thể kẹp chết một con ruồi.
“Khả Như.” Hướng Tây Thần nhẹ giọng gọi một tiếng.
Trong ngoài lời nói đều là đau lòng.
Tròng mắt Thư Khả Như khẽ động, chậm rãi mở hai mắt ra.
Đôi mắt còn chưa thích ứng với ánh sáng quá chói, sau đó cô nhắm mắt lại một hồi.
Lúc mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy rõ những khuôn mặt trước mặt.
Nhìn hoàn cảnh này cô biết mình đã trở về rồi!
“Em cảm thấy thế nào?”
“Tớ đi gọi bác sĩ.”
Sau khi Tô Thanh Anh nói một câu, cô lập tức đi ra ngoài.
Thư Khả Như gật đầu.
“Hai người các anh vây quanh em như vậy làm gì? Làm phiền rót cho em một cốc nước.”
Chu Ngọc nghe xong, vội vàng đi rót một cốc nước.
Đang định đưa đến bên miệng cô, Hướng Tây Thần đã nhíu mày quát lớn.
“Anh quên lời bác sĩ dặn rồi phải không? Đã nói sau khi em ấy tỉnh lại thì không được uống nước, đợi kiểm tra xong xác định cơ thể không có vấn đề gì mới có thể uống nước, nhưng cũng không được uống quá nhiều trong một lần.”
Nguyên nhân chính là do cô quá suy nhược, cho nên không thể vội vàng uống nước.
Chu Ngọc lại đặt cốc nước về chỗ cũ.
Sau đó lấy ra một chiếc tăm bông, nhúng qua nước rồi nhẹ nhàng lau lên đôi môi đang bong tróc của cô.
Hướng Tây Thần nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì thêm.
Bác sĩ đến rất nhanh, hai người đều thi nhau rút lui để bác sĩ kiểm tra.
Không bao lâu sau bác sĩ đã kiểm tra xong, đồng thời xác nhận cơ thể của Thư Khả Như không có trở ngại gì.
Trong lúc cô ấy hôn mê ba ngày, các cơ quan chức năng của cơ thể đều tự động hồi phục, nhưng có chút di chứng cần phải loại bỏ từ từ.
Tô Thanh Anh đỡ cô ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ bất lực.
“Cấy đấy, sau này nhất định phải học cách chăm sóc mình một chút, phải cảnh giác với mọi thứ.”
“Tiểu Anh, cậu đang trách tớ sao?”
“Không có, tớ chỉ cảm thấy đau lòng cho cậu. Đột nhiên trải qua chuyện như vậy, khổ thật.”
“Khổ thì cũng không khổ, nhưng hơi đau.”
Tô Thanh Anh mỉm cười, đã đến lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng để nói đùa.
“Tần Ngọc Linh đâu? Mọi người có bắt cô ta lại không?”
“Cậu yên tâm đi, mọi người nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho Tần Ngọc Linh.”
Chu Ngọc nói xen vào: “Anh còn một vài việc phải làm, em ở đây dưỡng bệnh cho tốt trước nhé.”
Thư Khả Như nghi hoặc nhìn bóng lưng của anh, gấp gáp như vậy là muốn đi làm chuyện gì?
Hướng Tây Thần biết Chu Ngọc muốn làm gì, anh ta biết Tần Ngọc Linh sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Anh ta hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Càng nhìn càng thấy giống, chỉ có điều đường nét đã trổ mã, cũng khác với lúc nhỏ ít nhiều, nhưng ngược lại gương mặt baby càng xinh đẹp và đáng yêu hơn.
Trái ngược hoàn toàn với anh ta!
“Tại sao em phải giấu anh chuyện kia?”
Thư Khả Như hoàn toàn mờ mịt trước câu hỏi chất vấn của anh ta.
Cô giấu anh ta chuyện gì? Trông anh ta rất nghiêm túc.
“Anh đang nói gì vậy? Tôi thật sự không hiểu gì?”
“Em trả lời qua loa với anh trai mình như vậy thích hợp sao?”
Thư Khả Như:!!!
Anh ta biết ư?
Sao anh ta lại biết chuyện này? Chẳng lẽ là thừa lúc cô hôn mê đã nhổ tóc của cô đi làm giám định DNA đấy chứ?
Anh ta đưa tay véo lên chỗ mặt không bị thương của cô.
“Hôm đó lúc nhìn thấy ảnh chụp trong nhà hàng anh đã biết phải không?”
“Nếu như anh nói thì em sẽ làm gì?”
“Nhất định sẽ đánh anh một trận.”
“Không phải chứ.”
Tốc độ phủ nhận rõ là nhanh.
Khóe miệng Thư Khả Như nở một nụ cười miễn cưỡng, dường như cô không thể nào ngủ được, cơn nghiện lại bắt đầu xâm chiếm!
Cô lắc đầu với anh: “Tôi rất muốn nghỉ ngơi, nhưng cơ thể của tôi không cho phép. Cảm giác đó trong cơ thể tôi lại bắt đầu rồi, anh biết không?”
Chu Ngọc biết cô đang nói gì, trong mắt anh đầy vẻ đau lòng.
Anh rất muốn thay cô trải qua những đau đớn và khổ sở này!
Chu Ngọc ôm chặt cô vào lòng, giọng nói khàn khàn mềm mại: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở đây cùng em!”
Câu nói này tiếp thêm cho Thư Khả Như rất nhiều sức mạnh, đồng thời cũng có sự an tâm trước nay chưa từng có.
Cảm giác đau nhức kia càng lúc càng rõ ràng, đó chính là cái giá của sự nghiện ngập!
Cuối cùng bởi vì quá khó chịu và đau đớn, Thư Khả Như dứt khoát cắn thật mạnh lên vai anh.
Chu Ngọc có thể hiểu được nỗi đau đớn của cô, cho nên anh không hề đẩy cô ra. Nếu như không phải bởi vì anh, cô cũng sẽ không phải gánh chịu nỗi khổ sở này.
Tất cả đều là lỗi của anh…
Khoảng một giờ sau, Thư Khả Như ngất đi. Chu Ngọc không biết phải làm gì khi đối mặt với tình huống như vậy.
Bây giờ việc anh có thể làm là mau chóng đưa cô trở về thành phố Giang để điều trị, thương tích trên người và thứ trong cơ thể cô đều không thể trì hoãn.
“Ngoan, em ngủ một giấc thật ngon trước nhé, đợi em tỉnh lại lần nữa chúng ta sẽ về nhà.”
Anh đắp chăn cho cô, sau đó xoay người rời đi.
Sắc trời tối dần, Chu Ngọc nhất định phải tăng tốc.
Ngay lúc trời vừa rạng sáng, Chu Ngọc đã thành công đưa Thư Khả Như trở về thành phố Giang.
Giấc ngủ này rất dài, cô đã trải qua hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, giống như đã luân phiên trải qua biết bao lần sinh ly tử biệt, nhưng vẫn chưa thật sự tỉnh lại.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bên ngoài có tiếng chim kêu ríu rít.
Âm thanh này có lẽ sẽ khiến những người bên ngoài hơi bực bội, thế nhưng vào tai Chu Ngọc lại cảm thấy vô cùng êm tai.
Trên thế giới này, chỉ có âm thanh của tự nhiên là tuyệt vời nhất.
Chu Ngọc chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh không khỏi bất lực nói: “Khi nào em mới có thể tỉnh lại? Chúng ta đã trở về thành phố Giang được ba ngày rồi, em vẫn luôn ngủ say. Anh hy vọng em sẽ không quên chuyện em đã hứa với anh.”
“Em gái của tôi đã hứa với anh chuyện gì?”
Dáng người thon dài của Hướng Tây Thần bước tới, sắc mặt anh ta khó coi chưa từng thấy. Em gái của anh ta còn đang nằm trên giường bệnh, cho dù đã tìm được trở về thì anh ta cũng không thể nào vui mừng được.
“Chuyện này tạm thời tôi chưa muốn nói với anh, Tần Ngọc Linh ở đâu?”
Đôi môi mỏng của Hướng Tây Thần nhếch lên: “Sao nào? Anh vẫn còn đang nhớ thương người yêu cũ của mình à?”
“Anh nói nghe buồn cười thật đấy. Con mắt nào của anh thấy tôi còn nhớ thương cô ta?”
“Hai mắt đều thấy được!”
“Vậy cũng chỉ có thể chứng mình hai mắt anh đều bị mù, hơn nữa còn mù đến không thể mù hơn.”
Đương nhiên Hướng Tây Thần không phục, lúc anh ta còn đang định nói gì đó, Tô Thanh Anh đã đi vào.
Cô thật sự cạn lời với hai người này.
Khả Như còn đang nằm hôn mê trên giường bệnh, hai người này lại cãi nhau bất chấp, cũng không biết trong đầu bọn họ suy nghĩ gì.
“Hai người ở đây làm ầm ĩ sẽ ảnh hưởng Khả Như nghỉ ngơi. Nếu hai người thật sự muốn cãi nhau thì làm phiền bước ra ngoài cho!”
Hai người đều liếc nhìn Tô Thanh Anh, sau đó im lặng.
Bọn họ cãi nhau ở đây đúng là không thích hợp.
“Không muốn…”
Thư Khả Như trên giường đột nhiên lẩm bẩm, cả người cô vẫn còn đang trong trạng thái hôn mệ.
Hướng Tây Thần và Chu Ngọc lo lăng vây quanh bên cạnh cô, mỗi cái nhíu mày đều có thể kẹp chết một con ruồi.
“Khả Như.” Hướng Tây Thần nhẹ giọng gọi một tiếng.
Trong ngoài lời nói đều là đau lòng.
Tròng mắt Thư Khả Như khẽ động, chậm rãi mở hai mắt ra.
Đôi mắt còn chưa thích ứng với ánh sáng quá chói, sau đó cô nhắm mắt lại một hồi.
Lúc mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy rõ những khuôn mặt trước mặt.
Nhìn hoàn cảnh này cô biết mình đã trở về rồi!
“Em cảm thấy thế nào?”
“Tớ đi gọi bác sĩ.”
Sau khi Tô Thanh Anh nói một câu, cô lập tức đi ra ngoài.
Thư Khả Như gật đầu.
“Hai người các anh vây quanh em như vậy làm gì? Làm phiền rót cho em một cốc nước.”
Chu Ngọc nghe xong, vội vàng đi rót một cốc nước.
Đang định đưa đến bên miệng cô, Hướng Tây Thần đã nhíu mày quát lớn.
“Anh quên lời bác sĩ dặn rồi phải không? Đã nói sau khi em ấy tỉnh lại thì không được uống nước, đợi kiểm tra xong xác định cơ thể không có vấn đề gì mới có thể uống nước, nhưng cũng không được uống quá nhiều trong một lần.”
Nguyên nhân chính là do cô quá suy nhược, cho nên không thể vội vàng uống nước.
Chu Ngọc lại đặt cốc nước về chỗ cũ.
Sau đó lấy ra một chiếc tăm bông, nhúng qua nước rồi nhẹ nhàng lau lên đôi môi đang bong tróc của cô.
Hướng Tây Thần nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì thêm.
Bác sĩ đến rất nhanh, hai người đều thi nhau rút lui để bác sĩ kiểm tra.
Không bao lâu sau bác sĩ đã kiểm tra xong, đồng thời xác nhận cơ thể của Thư Khả Như không có trở ngại gì.
Trong lúc cô ấy hôn mê ba ngày, các cơ quan chức năng của cơ thể đều tự động hồi phục, nhưng có chút di chứng cần phải loại bỏ từ từ.
Tô Thanh Anh đỡ cô ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ bất lực.
“Cấy đấy, sau này nhất định phải học cách chăm sóc mình một chút, phải cảnh giác với mọi thứ.”
“Tiểu Anh, cậu đang trách tớ sao?”
“Không có, tớ chỉ cảm thấy đau lòng cho cậu. Đột nhiên trải qua chuyện như vậy, khổ thật.”
“Khổ thì cũng không khổ, nhưng hơi đau.”
Tô Thanh Anh mỉm cười, đã đến lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng để nói đùa.
“Tần Ngọc Linh đâu? Mọi người có bắt cô ta lại không?”
“Cậu yên tâm đi, mọi người nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho Tần Ngọc Linh.”
Chu Ngọc nói xen vào: “Anh còn một vài việc phải làm, em ở đây dưỡng bệnh cho tốt trước nhé.”
Thư Khả Như nghi hoặc nhìn bóng lưng của anh, gấp gáp như vậy là muốn đi làm chuyện gì?
Hướng Tây Thần biết Chu Ngọc muốn làm gì, anh ta biết Tần Ngọc Linh sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Anh ta hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Càng nhìn càng thấy giống, chỉ có điều đường nét đã trổ mã, cũng khác với lúc nhỏ ít nhiều, nhưng ngược lại gương mặt baby càng xinh đẹp và đáng yêu hơn.
Trái ngược hoàn toàn với anh ta!
“Tại sao em phải giấu anh chuyện kia?”
Thư Khả Như hoàn toàn mờ mịt trước câu hỏi chất vấn của anh ta.
Cô giấu anh ta chuyện gì? Trông anh ta rất nghiêm túc.
“Anh đang nói gì vậy? Tôi thật sự không hiểu gì?”
“Em trả lời qua loa với anh trai mình như vậy thích hợp sao?”
Thư Khả Như:!!!
Anh ta biết ư?
Sao anh ta lại biết chuyện này? Chẳng lẽ là thừa lúc cô hôn mê đã nhổ tóc của cô đi làm giám định DNA đấy chứ?
Anh ta đưa tay véo lên chỗ mặt không bị thương của cô.
“Hôm đó lúc nhìn thấy ảnh chụp trong nhà hàng anh đã biết phải không?”
“Nếu như anh nói thì em sẽ làm gì?”
“Nhất định sẽ đánh anh một trận.”
“Không phải chứ.”
Tốc độ phủ nhận rõ là nhanh.