Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27 Tuyệt đối không thể!
Chẳng phải Ngụy Toàn nói rằng Nguyễn Hạo Thần đi công tác rồi sao? Vậy thì những bức hình này phải giải thích thế nào đây?
Anh đã không đi công tác thì tại sao lại không đến thăm cô ta, rõ ràng là cô ta đã mang thai con của anh, chẳng lẽ anh cũng không thèm để ý sao?
Nghĩ như vậy, Lâm Tiêu không khống chế được sự hoảng hốt, cô ta tuyệt đối không thể để cho Nguyễn Hạo Thần yêu con khốn hèn hạ Tô Khiết kia được.
Tuyệt đối không thể!
Ánh mắt của cô ta dời đến ảnh chụp trên mặt đất, dữ tợn nở nụ cười.
Nếu không phải trước đó cô ta đã cho người canh giữ ở trước cổng biệt thự của Nguyễn Hạo Thần thì bây giờ cô ta vẫn sẽ tiếp tục bị lừa gạt, Nguyễn Hạo Thần, thế mà anh lại gạt tôi!
Nếu như Tô Khiết còn hận anh chưa đủ, vậy thì kế tiếp sẽ để cho anh căm hận cô ta đến tận xương tủy!
Nguyễn Hạo Thần mang khuôn mặt giận dữ bước vào phòng, không nói hai lời ngay lập tức nắm chặt tóc của cô, vẻ mặt rét lạnh.
Tô Khiết chỉ cảm thấy đầu óc mình tê dại, đau đớn lắm.
"Cô nói xem, cô muốn làm dáng vẻ này cho ai nhìn. Hay là cô tưởng Tôn Tử Phàm sẽ đến đây và đưa cô đi một lần nữa? Đừng có mơ!"
Mấy ngày trước anh đã cho người điều tra về thân phận của Tôn Tử Phàm, nhận ra anh ta không hề đơn giản.
Đồ khốn nạn Nguyễn Hạo Thần! Buông tôi ra!
Anh kéo giật tóc Tô Khiết về phía sau, ép cô ngẩng đầu lên. Đôi mắt của cô đỏ hoe, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
"Tôi nói cho cô biết, trong mấy ngày này cô đừng nghĩ đến việc đi chỗ khác."
Chát!
Một tay anh rút dây lưng ở hông ra, cố gắng đánh mạnh lên người cô. Điều này khiến cơ thể cô run lẩy bẩy, không thể khống chế được.
Chỗ bị đánh đau rát, theo đó là âm thanh vang lên. Dây lưng nện vào người cô một lần nữa, cũng không kìm được nước mắt.
Nguyễn Hạo Thần chính là một kẻ biến thái! Vô cùng biến thái!
"Ở bên cạnh tôi thì đừng có mà nghĩ đến người đàn ông khác."
Câu nói này rót xuống bên tai cô. Không biết anh đã đánh bao nhiêu cái rồi, Tô Khiết chỉ cảm thấy mình đã ngất đi và không còn biết những chuyện sau này nữa.
Khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều, Tô Khiết ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cơ thể cô cứ cử động là đau rát, cả người giống như bị ô tô nghiền ép vậy.
Cô nắm tay lại kéo chăn lên, trong lòng dâng lên cảm giác nhục nhã. Bây giờ cô giống như một công cụ trút giận của Nguyễn Hạo Thần, không hề có chút tự tôn đáng nói nào cả.
Tại sao cô lại yêu người đàn ông như vậy? Tại sao lại cưới anh và cứu anh? Để rồi bản thân trở nên thảm thương và nhếch nhác như này.
Cô chịu đựng cơn đau đi đến phòng tắm và ngâm mình trong dòng nước nóng, cơn đau nhức trên người mới dịu đi.
Sau khi đi ra, cô nằm trên giường và dần chìm vào giấc ngủ.
Đến tối Nguyễn Hạo Thần quay về, nhìn thấy cô vẫn còn đang ngủ thì nở nụ cười lạnh lùng. Cô có suy nghĩ ly hôn, vậy thì phải trừng phạt đến khi cô không còn suy nghĩ này nữa mới thôi!
Sau khi tắm rửa xong, đầu tóc anh ướt nhẹp, những giọt nước bắn xuống gương mặt cô.
Điều này khiến Tô Khiết bỗng giật mình tỉnh lại, nhíu mày khi nhìn thấy người đàn ông nở nụ cười như không đang ngồi trước giường.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt theo đường nét của cô, sau đó anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô: "Còn muốn ly hôn không? Còn muốn đi cùng với thằng đàn ông hoàng Tôn Tử Phàm kia không?"
Anh đã không đi công tác thì tại sao lại không đến thăm cô ta, rõ ràng là cô ta đã mang thai con của anh, chẳng lẽ anh cũng không thèm để ý sao?
Nghĩ như vậy, Lâm Tiêu không khống chế được sự hoảng hốt, cô ta tuyệt đối không thể để cho Nguyễn Hạo Thần yêu con khốn hèn hạ Tô Khiết kia được.
Tuyệt đối không thể!
Ánh mắt của cô ta dời đến ảnh chụp trên mặt đất, dữ tợn nở nụ cười.
Nếu không phải trước đó cô ta đã cho người canh giữ ở trước cổng biệt thự của Nguyễn Hạo Thần thì bây giờ cô ta vẫn sẽ tiếp tục bị lừa gạt, Nguyễn Hạo Thần, thế mà anh lại gạt tôi!
Nếu như Tô Khiết còn hận anh chưa đủ, vậy thì kế tiếp sẽ để cho anh căm hận cô ta đến tận xương tủy!
Nguyễn Hạo Thần mang khuôn mặt giận dữ bước vào phòng, không nói hai lời ngay lập tức nắm chặt tóc của cô, vẻ mặt rét lạnh.
Tô Khiết chỉ cảm thấy đầu óc mình tê dại, đau đớn lắm.
"Cô nói xem, cô muốn làm dáng vẻ này cho ai nhìn. Hay là cô tưởng Tôn Tử Phàm sẽ đến đây và đưa cô đi một lần nữa? Đừng có mơ!"
Mấy ngày trước anh đã cho người điều tra về thân phận của Tôn Tử Phàm, nhận ra anh ta không hề đơn giản.
Đồ khốn nạn Nguyễn Hạo Thần! Buông tôi ra!
Anh kéo giật tóc Tô Khiết về phía sau, ép cô ngẩng đầu lên. Đôi mắt của cô đỏ hoe, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
"Tôi nói cho cô biết, trong mấy ngày này cô đừng nghĩ đến việc đi chỗ khác."
Chát!
Một tay anh rút dây lưng ở hông ra, cố gắng đánh mạnh lên người cô. Điều này khiến cơ thể cô run lẩy bẩy, không thể khống chế được.
Chỗ bị đánh đau rát, theo đó là âm thanh vang lên. Dây lưng nện vào người cô một lần nữa, cũng không kìm được nước mắt.
Nguyễn Hạo Thần chính là một kẻ biến thái! Vô cùng biến thái!
"Ở bên cạnh tôi thì đừng có mà nghĩ đến người đàn ông khác."
Câu nói này rót xuống bên tai cô. Không biết anh đã đánh bao nhiêu cái rồi, Tô Khiết chỉ cảm thấy mình đã ngất đi và không còn biết những chuyện sau này nữa.
Khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều, Tô Khiết ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cơ thể cô cứ cử động là đau rát, cả người giống như bị ô tô nghiền ép vậy.
Cô nắm tay lại kéo chăn lên, trong lòng dâng lên cảm giác nhục nhã. Bây giờ cô giống như một công cụ trút giận của Nguyễn Hạo Thần, không hề có chút tự tôn đáng nói nào cả.
Tại sao cô lại yêu người đàn ông như vậy? Tại sao lại cưới anh và cứu anh? Để rồi bản thân trở nên thảm thương và nhếch nhác như này.
Cô chịu đựng cơn đau đi đến phòng tắm và ngâm mình trong dòng nước nóng, cơn đau nhức trên người mới dịu đi.
Sau khi đi ra, cô nằm trên giường và dần chìm vào giấc ngủ.
Đến tối Nguyễn Hạo Thần quay về, nhìn thấy cô vẫn còn đang ngủ thì nở nụ cười lạnh lùng. Cô có suy nghĩ ly hôn, vậy thì phải trừng phạt đến khi cô không còn suy nghĩ này nữa mới thôi!
Sau khi tắm rửa xong, đầu tóc anh ướt nhẹp, những giọt nước bắn xuống gương mặt cô.
Điều này khiến Tô Khiết bỗng giật mình tỉnh lại, nhíu mày khi nhìn thấy người đàn ông nở nụ cười như không đang ngồi trước giường.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt theo đường nét của cô, sau đó anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô: "Còn muốn ly hôn không? Còn muốn đi cùng với thằng đàn ông hoàng Tôn Tử Phàm kia không?"