Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28 Tối nay anh không về, tốt quá!
Tô Khiết vô thức gật đầu, cô muốn ly hôn! Rất nóng lòng muốn như vậy.
Quả nhiên khi nhìn thấy cô gật đầu, Nguyễn Hạo Thần lên cơn tức giận. Xem ra anh vẫn chưa thoả mãn cô.
"Nếu như có còn muốn thì chúng ta tiếp tục làm, làm đến khi nào cô không muốn nữa thì thôi."
Anh nói với gương mặt tối sầm.
Tô Khiết sợ hãi lắc đầu, bây giờ cô cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu, cô không thể chịu nổi!
Chưa để cô phản đối xong, bàn tay to lớn của anh đã cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên chỗ nóng rực của mình. Điều này khiến trong đầu Tô Khiết vang lên tiếng "rầm rầm" và trống rỗng.
Nguyễn Hạo Thần rất hài lòng với phản ứng của cô, đưa bàn tay to lớn ra tuỳ tiện nhào nặn bên trong quần áo của cô.
Ngày thứ hai, Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy máu trên giường thì nhíu mày lại. Anh nhanh chóng vén chăn lên nhìn cô, nhìn thấy nơi đó đã biến thành dạng vẻ như vậy.
Anh chửi thầm trong lòng: Shit!
Sau đó nhanh chóng gọi điện thoại bảo quản gia gọi bác sĩ đến. Nhìn thấy nam bác sĩ, vẻ mặt anh hoàn toàn trở nên tối tăm.
Anh kiên quyết không thể để cho bác sĩ nhìn nơi đó của cô, chỉ có thể miêu tả cho bác sĩ nghe.
Bác sĩ giật khóe miệng, có thể làm người phụ nữ đến mức ra máu thì phải mạnh bạo đến bao nhiêu?
Bác sĩ cho anh một hộp thuốc mỡ, muốn nói phải xoa vào nơi đó. Nhưng vẫn chưa nói nên lời thì bác sĩ đã vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc rời đi.
Ai mà đỡ được ánh mắt của kẻ giết người này chứ?
Anh ôm cô vào nhà vệ sinh rồi tắm rửa cho cô, sau khi đi ra thì bôi thuốc cho cô.
Có lẽ cảm nhận được sự mát dịu êm ái, vẻ mặt của Tô Khiết cũng thoải mái hơn rất nhiều. Điều này khiến động tác bôi thuốc của Nguyễn Hạo Thần dừng lại.
Thấy cô nhăn mũi, anh không nhịn được nở nụ cười.
Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì, anh nhanh chóng thu nụ cười lại.
Anh mà lại cười vì người phụ nữ này sao?
Anh bôi thuốc cho cô, sau khi mặc quần áo ngủ thì nhanh chóng rời ra ngoài. Anh muốn đi đến bệnh viện thăm Tiêu Tiêu, đã lâu lắm rồi anh không đi gặp cô ấy, huống hồ bây giờ cô ấy còn đang mang thai.
Đến tối Tô Khiết mới tỉnh lại, nhìn thấy cốc nước trên đầu giường thì uống
ngay.
Khi cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, cô mới chậm rãi ngồi dậy.
"Cốc cốc cốc"
"Vào đi."
Người hầu nữ đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết thì không tránh khỏi đồng cảm. Cậu chủ nhẫn tâm với mợ chủ quá.
"Mợ chủ, quản gia nói tối nay cậu chủ không về nhà. Cậu ấy... Cậu ấy đi đến bệnh viện ở cùng cô Lâm, cho nên bảo cô xuống tầng ăn cơm."
Tô Khiết lắc đầu, cô không có hứng ăn gì cả.
Tối nay anh không về, tốt quá!
Ngày xưa đêm nào cô cũng đợi Nguyễn Hạo Thần quay về, nhưng bây giờ lại không hy vọng vào điều đó nữa. Trước kia cô cảm thấy tình yêu cô dành cho người đàn ông này vô cùng thấp kém nhỏ bé.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy nó vô cùng đáng thương.
"Cảm ơn cô, tôi không đói. Tôi muốn nghỉ ngơi." Cô dùng thủ ngữ.
"Vâng ạ, mợ chủ nghỉ ngơi đi ạ."
Sau khi người hầu nữ rời đi, căn phòng lại quay trở về sự yên lặng như vừa nãy.
Tô Khiết đi đến ban công, trên bầu trời đêm nay có rất nhiều sao, vô cùng xinh đẹp mê đắm lòng người. Nhưng cô không còn tâm trạng nào để thưởng thức cảnh vật này nữa.
Từng làn gió đêm thổi đến, mang theo sự mát mẻ dễ chịu. Cô rất muốn rời xa nơi này, rất muốn rời đi...
Nhưng bây giờ cô rất mệt, cơ thể không đi nổi nữa.
Bố mẹ ơi, Tiểu Khiết rất muốn đi tìm bố mẹ.
Một tiếng trước Nguyễn Hạo Thần gọi điện cho quản gia, nói tối nay anh không về, muốn ở bệnh viện cùng với Tiêu Tiêu. Nhưng anh vẫn muốn quay về xem tình hình của cô ta.
Quả nhiên khi nhìn thấy cô gật đầu, Nguyễn Hạo Thần lên cơn tức giận. Xem ra anh vẫn chưa thoả mãn cô.
"Nếu như có còn muốn thì chúng ta tiếp tục làm, làm đến khi nào cô không muốn nữa thì thôi."
Anh nói với gương mặt tối sầm.
Tô Khiết sợ hãi lắc đầu, bây giờ cô cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu, cô không thể chịu nổi!
Chưa để cô phản đối xong, bàn tay to lớn của anh đã cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên chỗ nóng rực của mình. Điều này khiến trong đầu Tô Khiết vang lên tiếng "rầm rầm" và trống rỗng.
Nguyễn Hạo Thần rất hài lòng với phản ứng của cô, đưa bàn tay to lớn ra tuỳ tiện nhào nặn bên trong quần áo của cô.
Ngày thứ hai, Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy máu trên giường thì nhíu mày lại. Anh nhanh chóng vén chăn lên nhìn cô, nhìn thấy nơi đó đã biến thành dạng vẻ như vậy.
Anh chửi thầm trong lòng: Shit!
Sau đó nhanh chóng gọi điện thoại bảo quản gia gọi bác sĩ đến. Nhìn thấy nam bác sĩ, vẻ mặt anh hoàn toàn trở nên tối tăm.
Anh kiên quyết không thể để cho bác sĩ nhìn nơi đó của cô, chỉ có thể miêu tả cho bác sĩ nghe.
Bác sĩ giật khóe miệng, có thể làm người phụ nữ đến mức ra máu thì phải mạnh bạo đến bao nhiêu?
Bác sĩ cho anh một hộp thuốc mỡ, muốn nói phải xoa vào nơi đó. Nhưng vẫn chưa nói nên lời thì bác sĩ đã vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc rời đi.
Ai mà đỡ được ánh mắt của kẻ giết người này chứ?
Anh ôm cô vào nhà vệ sinh rồi tắm rửa cho cô, sau khi đi ra thì bôi thuốc cho cô.
Có lẽ cảm nhận được sự mát dịu êm ái, vẻ mặt của Tô Khiết cũng thoải mái hơn rất nhiều. Điều này khiến động tác bôi thuốc của Nguyễn Hạo Thần dừng lại.
Thấy cô nhăn mũi, anh không nhịn được nở nụ cười.
Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì, anh nhanh chóng thu nụ cười lại.
Anh mà lại cười vì người phụ nữ này sao?
Anh bôi thuốc cho cô, sau khi mặc quần áo ngủ thì nhanh chóng rời ra ngoài. Anh muốn đi đến bệnh viện thăm Tiêu Tiêu, đã lâu lắm rồi anh không đi gặp cô ấy, huống hồ bây giờ cô ấy còn đang mang thai.
Đến tối Tô Khiết mới tỉnh lại, nhìn thấy cốc nước trên đầu giường thì uống
ngay.
Khi cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, cô mới chậm rãi ngồi dậy.
"Cốc cốc cốc"
"Vào đi."
Người hầu nữ đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết thì không tránh khỏi đồng cảm. Cậu chủ nhẫn tâm với mợ chủ quá.
"Mợ chủ, quản gia nói tối nay cậu chủ không về nhà. Cậu ấy... Cậu ấy đi đến bệnh viện ở cùng cô Lâm, cho nên bảo cô xuống tầng ăn cơm."
Tô Khiết lắc đầu, cô không có hứng ăn gì cả.
Tối nay anh không về, tốt quá!
Ngày xưa đêm nào cô cũng đợi Nguyễn Hạo Thần quay về, nhưng bây giờ lại không hy vọng vào điều đó nữa. Trước kia cô cảm thấy tình yêu cô dành cho người đàn ông này vô cùng thấp kém nhỏ bé.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy nó vô cùng đáng thương.
"Cảm ơn cô, tôi không đói. Tôi muốn nghỉ ngơi." Cô dùng thủ ngữ.
"Vâng ạ, mợ chủ nghỉ ngơi đi ạ."
Sau khi người hầu nữ rời đi, căn phòng lại quay trở về sự yên lặng như vừa nãy.
Tô Khiết đi đến ban công, trên bầu trời đêm nay có rất nhiều sao, vô cùng xinh đẹp mê đắm lòng người. Nhưng cô không còn tâm trạng nào để thưởng thức cảnh vật này nữa.
Từng làn gió đêm thổi đến, mang theo sự mát mẻ dễ chịu. Cô rất muốn rời xa nơi này, rất muốn rời đi...
Nhưng bây giờ cô rất mệt, cơ thể không đi nổi nữa.
Bố mẹ ơi, Tiểu Khiết rất muốn đi tìm bố mẹ.
Một tiếng trước Nguyễn Hạo Thần gọi điện cho quản gia, nói tối nay anh không về, muốn ở bệnh viện cùng với Tiêu Tiêu. Nhưng anh vẫn muốn quay về xem tình hình của cô ta.