Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59. Em tự có chừng mực.”
Sắc mặt của Lâm Tiêu đã bắt đầu trở nên khó coi. Khó khăn lắm mới đuổi. được một Tô Khiết, thế mà bây giờ lại có một Tô Thanh Anh khác lại đến. Tất cả những người họ Tô đều có thù hận với cô ta hay sao?
Hơn nữa Tô Thanh Anh và Tô Khiết này không phải rất giống nhau sao, đặc biệt là đôi mắt đó, giống y như đúc.
“Daddy, mommy, con ăn no rồi.”
Giọng nói non nớt của Tô Cảnh Nhạc vang lên.
D
Ngay lập tức Nguyễn Hạo Thần nhìn cậu bé, cậu là con trai của Tôn Tử Phàm và Tô Thanh Anh sao?
Nghe vậy, Lâm Tiêu mừng quýnh. Hóa ra hai người này đã có con, vậy chắc là đã kết hôn rồi.
Nhân lúc anh không chú ý, cô đã rút tay ra.
Cô rút một tờ khăn giấy và cẩn thận lau sạch bàn tay do Nguyễn Hạo Thần vừa nắm.
Không hề quan tâm đến ánh mắt lạnh lẽo của Nguyễn Hạo Thần đang nhìn về phía mình.
“Xin lỗi Tổng giám đốc Nguyễn, con người tôi bị bệnh ưa sạch sẽ. Chắc là hai người cũng đến đây ăn cơm hả, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Cô quay đầu lại nở một nụ cười dịu dàng: “Tiểu Bảo, chúng ta đi thôi.”
“Dạ, mommy.”
Trước khi đi, Tô Cảnh Nhạc còn nở một nụ cười gian xảo: “Chú và dì sắp đính hôn rồi, Tiểu Bảo chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”
Khóe miệng của Tô Thanh Anh giật giật. Khi cô quay về cũng đã từng điều tra hai người họ, nhắc đến đúng là báo ứng.
Vì chuyện năm đó mà Lâm Tiêu đã mất khả năng sinh con. Giờ con trai cô lại nói những lời này, rõ ràng đang giẫm lên nỗi đau của cô ta.
Cô cười khẩy không thèm để ý.
Tôn Tử Phàm xoa đầu của Tô Cảnh Nhạc: “Nhóc con làm tốt lắm. Kẻ thù đau
đâu thì ta cứ đập mạnh lên chỗ ấy.”
Nghe vậy, Tô Thanh Anh nhướng mày: “Hai người biết rõ chuyện Lâm Tiêu không thể sinh con à?”
Một lớn một nhỏ gật đầu cùng lúc.
Nghĩ đến thân phận của Tôn Tử Phàm, Tô Thanh Anh cũng không cảm thấy lạ. Với khả năng của anh ấy thì có chuyện gì mà không thể điều tra ra chứ.
“Tiểu Anh, tiếp theo có kế hoạch gì không?”
“Đầu tiên hãy ổn định Tập đoàn DN và giành lấy công việc kinh doanh với Nguyễn Hạo Thần.”
Tôn Tử Phàm: “...”
Giành công việc làm ăn với Nguyễn Hạo Thần?
Anh ta chắc chắn không nghe lầm đó chứ?
Anh ta và Tiểu Bảo hợp lực lại sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề. Nếu chỉ dựa vào một mình Tiểu Anh sẽ rất khó đối phó.
Tôn Tử Phàm không thể không công nhận thủ đoạn trên thương trường của Nguyễn Hạo Thần. Anh ta mạnh mẽ quyết đoán, thủ đoạn thì tàn nhẫn. Đây là lý do tại sao các công ty khác không dám đối phó với Tập đoàn Nguyễn thi.
Tập đoàn DN vẫn chưa ổn định, làm như vậy hơi mạo hiểm.
Bây giờ tình hình của Tiểu Anh rất tốt, nhưng so với Nguyễn Hạo Thần thì cô vẫn còn kém xa. Nếu thực sự phải đối đầu gay gắt thì chưa chắc Tiểu Anh sẽ thắng.
“Tiểu Anh, có một số việc em phải từ từ, không được quá nôn nóng. Nếu đi sai một nước cờ sẽ thua hết cả ván cờ này đấy.”
Sao Tô Thanh Anh lại không hiểu anh ấy nói gì chứ.
“Tử Phàm, anh yên tâm. Em tự có chừng mực.”
Ba người cùng nhau rời đi. Trong một góc của nhà hàng, có một ánh mắt dõi theo bóng dáng của họ, âm thầm nắm tay lại.
Đứa bé kia, anh nhớ rõ hôm đó Tôn Tử Phàm gọi nó là Tô Cảnh Nhạc mà. Không phải anh ta họ Tôn sao?
Với tính cách của ông Tôn, sao ông ta có thể để cháu trai theo họ nhà gái chú?
Anh sẽ từ từ điều tra rõ tất cả những chuyện này.
“Thần, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Cô ta nghiêng đầu, nhìn thấy ngoài cửa sổ không có ai thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa Tô Thanh Anh và Tô Khiết này không phải rất giống nhau sao, đặc biệt là đôi mắt đó, giống y như đúc.
“Daddy, mommy, con ăn no rồi.”
Giọng nói non nớt của Tô Cảnh Nhạc vang lên.
D
Ngay lập tức Nguyễn Hạo Thần nhìn cậu bé, cậu là con trai của Tôn Tử Phàm và Tô Thanh Anh sao?
Nghe vậy, Lâm Tiêu mừng quýnh. Hóa ra hai người này đã có con, vậy chắc là đã kết hôn rồi.
Nhân lúc anh không chú ý, cô đã rút tay ra.
Cô rút một tờ khăn giấy và cẩn thận lau sạch bàn tay do Nguyễn Hạo Thần vừa nắm.
Không hề quan tâm đến ánh mắt lạnh lẽo của Nguyễn Hạo Thần đang nhìn về phía mình.
“Xin lỗi Tổng giám đốc Nguyễn, con người tôi bị bệnh ưa sạch sẽ. Chắc là hai người cũng đến đây ăn cơm hả, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Cô quay đầu lại nở một nụ cười dịu dàng: “Tiểu Bảo, chúng ta đi thôi.”
“Dạ, mommy.”
Trước khi đi, Tô Cảnh Nhạc còn nở một nụ cười gian xảo: “Chú và dì sắp đính hôn rồi, Tiểu Bảo chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”
Khóe miệng của Tô Thanh Anh giật giật. Khi cô quay về cũng đã từng điều tra hai người họ, nhắc đến đúng là báo ứng.
Vì chuyện năm đó mà Lâm Tiêu đã mất khả năng sinh con. Giờ con trai cô lại nói những lời này, rõ ràng đang giẫm lên nỗi đau của cô ta.
Cô cười khẩy không thèm để ý.
Tôn Tử Phàm xoa đầu của Tô Cảnh Nhạc: “Nhóc con làm tốt lắm. Kẻ thù đau
đâu thì ta cứ đập mạnh lên chỗ ấy.”
Nghe vậy, Tô Thanh Anh nhướng mày: “Hai người biết rõ chuyện Lâm Tiêu không thể sinh con à?”
Một lớn một nhỏ gật đầu cùng lúc.
Nghĩ đến thân phận của Tôn Tử Phàm, Tô Thanh Anh cũng không cảm thấy lạ. Với khả năng của anh ấy thì có chuyện gì mà không thể điều tra ra chứ.
“Tiểu Anh, tiếp theo có kế hoạch gì không?”
“Đầu tiên hãy ổn định Tập đoàn DN và giành lấy công việc kinh doanh với Nguyễn Hạo Thần.”
Tôn Tử Phàm: “...”
Giành công việc làm ăn với Nguyễn Hạo Thần?
Anh ta chắc chắn không nghe lầm đó chứ?
Anh ta và Tiểu Bảo hợp lực lại sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề. Nếu chỉ dựa vào một mình Tiểu Anh sẽ rất khó đối phó.
Tôn Tử Phàm không thể không công nhận thủ đoạn trên thương trường của Nguyễn Hạo Thần. Anh ta mạnh mẽ quyết đoán, thủ đoạn thì tàn nhẫn. Đây là lý do tại sao các công ty khác không dám đối phó với Tập đoàn Nguyễn thi.
Tập đoàn DN vẫn chưa ổn định, làm như vậy hơi mạo hiểm.
Bây giờ tình hình của Tiểu Anh rất tốt, nhưng so với Nguyễn Hạo Thần thì cô vẫn còn kém xa. Nếu thực sự phải đối đầu gay gắt thì chưa chắc Tiểu Anh sẽ thắng.
“Tiểu Anh, có một số việc em phải từ từ, không được quá nôn nóng. Nếu đi sai một nước cờ sẽ thua hết cả ván cờ này đấy.”
Sao Tô Thanh Anh lại không hiểu anh ấy nói gì chứ.
“Tử Phàm, anh yên tâm. Em tự có chừng mực.”
Ba người cùng nhau rời đi. Trong một góc của nhà hàng, có một ánh mắt dõi theo bóng dáng của họ, âm thầm nắm tay lại.
Đứa bé kia, anh nhớ rõ hôm đó Tôn Tử Phàm gọi nó là Tô Cảnh Nhạc mà. Không phải anh ta họ Tôn sao?
Với tính cách của ông Tôn, sao ông ta có thể để cháu trai theo họ nhà gái chú?
Anh sẽ từ từ điều tra rõ tất cả những chuyện này.
“Thần, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Cô ta nghiêng đầu, nhìn thấy ngoài cửa sổ không có ai thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.