Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61 “Cũng tạm, cũng tạm thôi.
Mặc dù tập đoàn DN mới đến đóng trụ sở ở thành phố Giang Thành chưa bao lâu, nhưng thực lực trước kia không thể xem thường. Cũng đủ để khiến một số công ty nhỏ phải kính nể.
Ở nước ngoài, Tập đoàn DN đứng thứ hạng rất cao, có thể nói không thua gì Tập đoàn Nguyễn thị trong nước.
Đương nhiên, nếu thực sự so sánh thì Tập đoàn Nguyễn thị mạnh hơn một chút.
Trước khi quay lại, Tô Thanh Anh đã làm một số bài tập là ghi chép lại những người có thân phận của công ty nổi bật ở trong nước.
“Tổng giám đốc Hoàng đã quá khen rồi. Tôi xấu hổ không dám nhận. Làm sao so được với Tổng giám đốc Hoàng chứ.”
Tổng giám đốc Hoàng cười mỉm khi nghe thấy vậy. Ông ta tự nhận mình không giỏi bằng người phụ nữ này. Khi ông ta còn trẻ cũng đã phấn đấu rất cực khổ.
“Phó tổng giám đốc Tô khiêm tốn rồi.”
Trong những dịp như thế này, các doanh nhân chào hỏi nhau có mấy câu là sự thật chứ?
Trong đám đông, bất ngờ có một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên: “Tổng giám đốc Nguyễn.”
Mặc dù những năm gần đây Nguyễn Hạo Thần có tham dự tiệc tối nhưng anh rất ít khi dẫn theo cô gái nào đi cùng. Ngay cả người mà anh yêu là Lâm Tiêu cũng không.
Không biết đã xảy ra chuyện gì. Không ai dám nói, cũng không ai dám hỏi.
Tô Thanh Anh quay đầu lại nhìn. Nguyễn Hạo Thần vẫn vô cảm như cũ, nhưng với dáng người và khuôn mặt đẹp trai kia, anh có thể dễ dàng kiểm soát bất cứ bộ trang phục nào.
Anh mặc một bộ vest đen càng tôn thêm nét quyến rũ của người đàn ông, khiến cho người ta có cảm giác chững chạc và vững vàng hơn. Chắc chắn người phụ nữ nào cũng sẽ thích kiểu đàn ông như vậy.
Và cô cũng đã từng như thế...
Lâm Tiêu đứng bên cạnh anh, mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng cúp ngực với phong cách thần tiên, để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Trên đường đi, cô ta chào hỏi những vị khách một cách thân mật. Rất nhiều phụ nữ đều ghen tị, tất nhiên là ngoại trừ Tô Thanh Anh.
Giọng nói trầm thấp của Tôn Tử Phàm vang lên, anh ta mỉm cười: “Hai người họ thật xứng đôi.”
Tô Thanh Anh cười khẩy: “Đương nhiên là gã khốn và ả đàn bà mưu mô phải xứng với nhau rồi, còn là loại thiên trường địa cửu nữa kìa.”
Tôn Tử Phàm liếc nhìn cô, khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của anh ta lộ rõ vẻ lạnh lùng.
“Cái miệng nhỏ của em thật sự ngày càng cay độc rồi.”
“Cũng tạm, cũng tạm thôi. Em nghĩ em nói như vậy đã là nể mặt lắm rồi.”
Tôn Tử Phàm lắc đầu thở dài. Ngày xưa cô hiền lành lắm, không hề nói ra một lời ác độc nào. Nhưng nhìn bây giờ mà xem.
Căn bản là hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần dừng lại trên người Tô Thanh Anh liền nhìn thấy nụ cười trên môi cô. Vẻ mặt của Tô Khiết trước kia hiện ra trong đầu anh lại trùng khớp với khuôn mặt của cô một cách bất ngờ.
Cứ như vậy, đôi mắt của anh lại sâu thẳm hơn.
Hai bên ngày càng tiến đến gần nhau hơn, cho đến khi chạm mặt.
Tô Thanh Anh khoác tay Tôn Tử Phàm, nhìn Nguyễn Hạo Thần đang đứng trước mặt: “Tổng giám đốc Nguyễn đích thân đến dự tiệc, thật sự rất bất ngờ.”
Cô dừng lại, nhìn về phía Lâm Tiêu đang cười vô cùng dịu dàng: “Đêm nay cô Lâm rất đẹp, thật xứng đối với Tổng giám đốc Nguyễn.”
Nguyễn Hạo Thần vẫn chăm chú nhìn cô, khi cô nói ra những lời này thật sự trong lòng cô không hề dao động sao?
Ở nước ngoài, Tập đoàn DN đứng thứ hạng rất cao, có thể nói không thua gì Tập đoàn Nguyễn thị trong nước.
Đương nhiên, nếu thực sự so sánh thì Tập đoàn Nguyễn thị mạnh hơn một chút.
Trước khi quay lại, Tô Thanh Anh đã làm một số bài tập là ghi chép lại những người có thân phận của công ty nổi bật ở trong nước.
“Tổng giám đốc Hoàng đã quá khen rồi. Tôi xấu hổ không dám nhận. Làm sao so được với Tổng giám đốc Hoàng chứ.”
Tổng giám đốc Hoàng cười mỉm khi nghe thấy vậy. Ông ta tự nhận mình không giỏi bằng người phụ nữ này. Khi ông ta còn trẻ cũng đã phấn đấu rất cực khổ.
“Phó tổng giám đốc Tô khiêm tốn rồi.”
Trong những dịp như thế này, các doanh nhân chào hỏi nhau có mấy câu là sự thật chứ?
Trong đám đông, bất ngờ có một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên: “Tổng giám đốc Nguyễn.”
Mặc dù những năm gần đây Nguyễn Hạo Thần có tham dự tiệc tối nhưng anh rất ít khi dẫn theo cô gái nào đi cùng. Ngay cả người mà anh yêu là Lâm Tiêu cũng không.
Không biết đã xảy ra chuyện gì. Không ai dám nói, cũng không ai dám hỏi.
Tô Thanh Anh quay đầu lại nhìn. Nguyễn Hạo Thần vẫn vô cảm như cũ, nhưng với dáng người và khuôn mặt đẹp trai kia, anh có thể dễ dàng kiểm soát bất cứ bộ trang phục nào.
Anh mặc một bộ vest đen càng tôn thêm nét quyến rũ của người đàn ông, khiến cho người ta có cảm giác chững chạc và vững vàng hơn. Chắc chắn người phụ nữ nào cũng sẽ thích kiểu đàn ông như vậy.
Và cô cũng đã từng như thế...
Lâm Tiêu đứng bên cạnh anh, mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng cúp ngực với phong cách thần tiên, để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Trên đường đi, cô ta chào hỏi những vị khách một cách thân mật. Rất nhiều phụ nữ đều ghen tị, tất nhiên là ngoại trừ Tô Thanh Anh.
Giọng nói trầm thấp của Tôn Tử Phàm vang lên, anh ta mỉm cười: “Hai người họ thật xứng đôi.”
Tô Thanh Anh cười khẩy: “Đương nhiên là gã khốn và ả đàn bà mưu mô phải xứng với nhau rồi, còn là loại thiên trường địa cửu nữa kìa.”
Tôn Tử Phàm liếc nhìn cô, khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của anh ta lộ rõ vẻ lạnh lùng.
“Cái miệng nhỏ của em thật sự ngày càng cay độc rồi.”
“Cũng tạm, cũng tạm thôi. Em nghĩ em nói như vậy đã là nể mặt lắm rồi.”
Tôn Tử Phàm lắc đầu thở dài. Ngày xưa cô hiền lành lắm, không hề nói ra một lời ác độc nào. Nhưng nhìn bây giờ mà xem.
Căn bản là hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần dừng lại trên người Tô Thanh Anh liền nhìn thấy nụ cười trên môi cô. Vẻ mặt của Tô Khiết trước kia hiện ra trong đầu anh lại trùng khớp với khuôn mặt của cô một cách bất ngờ.
Cứ như vậy, đôi mắt của anh lại sâu thẳm hơn.
Hai bên ngày càng tiến đến gần nhau hơn, cho đến khi chạm mặt.
Tô Thanh Anh khoác tay Tôn Tử Phàm, nhìn Nguyễn Hạo Thần đang đứng trước mặt: “Tổng giám đốc Nguyễn đích thân đến dự tiệc, thật sự rất bất ngờ.”
Cô dừng lại, nhìn về phía Lâm Tiêu đang cười vô cùng dịu dàng: “Đêm nay cô Lâm rất đẹp, thật xứng đối với Tổng giám đốc Nguyễn.”
Nguyễn Hạo Thần vẫn chăm chú nhìn cô, khi cô nói ra những lời này thật sự trong lòng cô không hề dao động sao?