Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64 "Mẹ ơi, con đến tìm mẹ đây!"
Bang bang bang!
Đừng Đùng Đùng!
Tất cả đèn trong hội trường đột nhiên tắt ngúm làm nhiều người hoảng sợ. Trong khoảnh khắc, trong bóng đêm toàn là tiếng hô hoán.
Tô Thanh Anh cau mày, đang muốn đẩy Nguyễn Hạo Thần ra thì đột nhiên eo bị siết chặt. Người đàn ông này dùng sức kéo cô vào trong lòng, chưa kịp phản ứng gì đã thấy đôi môi hơi bị ấn vào
Cô trợn tròn mắt trong bóng tối, ra sức đẩy Nguyễn Hạo Thần ra.
Đúng lúc này thì đèn bật sáng trở lại. Một âm thanh phát ra từ loa: "Thành thật xin lỗi quý vị, vừa rồi hệ thống dây điện có chút vấn đề. Hiện tại đã được khắc phục, hi vọng quý vị bỏ qua!”
Tô Thanh Anh nhìn người đàn ông trước mặt rồi xoay người bỏ đi.
Nguyễn Hạo Thần đưa ngón tay vuốt ve đôi môi đã ửng đỏ của mình, cười xấu xa.
Tô Khiết, ngày tháng sau này của chúng ta vẫn còn dài, hiện tại không việc gì phải vội.
Tô Thanh Anh đi vào nhà vệ sinh. Cô đứng trước gương, sững sờ nhìn khuôn mặt của mình. Những lời của chú Huy văng vẳng bên tai cô.
Bước đầu tiên cháu phải giành được sự tin tưởng của Nguyễn Hạo Thần, bất kể là phải dùng phương pháp nào!
Cô cụp mắt xuống, mở vòi nước, lấy nước lạnh hắt lên mặt mình.
Tất cả những chuyện này chỉ vì nhiệm vụ chú Huy giao cho và trả thù, không bao giờ động lòng lần nữa.
Trong tim cô từng có một chú nai nhỏ húc lung tung, húc đến cả người nát tương cũng không ngừng lại. Sau cùng bầm dập đến chết đi, không thể gượng dậy nổi nữa.
Cô rút khăn giấy bên cạnh nhẹ nhàng lau sạch vết nước trên mặt, hít thở sâu một hơi.
Vừa mở cửa đi ra đã thấy một dáng người cao lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trẻo là vẻ mặt lạnh lùng.
"Chẳng lẽ Tổng giám đốc Nguyễn có sở thích đặc biệt sao? Anh thích đứng giữ cửa nhà vệ sinh nữ à."
"Cô Tô, tôi cố ý đứng đây đợi cô. Chỉ là phòng trường hợp cô bị kích thích quá mà ngất xỉu trong nhà vệ sinh thì cũng có tôi ở đây sẵn sàng làm công tác cứu hộ.”
Tô Thanh Anh liếc mắt một cái, dáng vẻ nghiêm chỉnh nhưng lại nói năng nhảm nhí. Trước đây cô cũng không phát hiện ra anh nói chuyện giỏi như vậy.
Bởi vì trước đây anh chẳng có lúc nào mà không cho Tô Khiết sắc mặt tốt. Cho tới bây giờ, lúc nào mặt mũi cũng lạnh như tiền.
Cô không đếm xỉa anh nữa, nhấc bước chân rời đi.
Nguyễn Hạo Thần đi theo cô cùng trở lại buổi tiệc, thì thấy bóng Tô Cảnh Nhạc đang xăm xăm chạy đến.
"Mẹ ơi, con đến tìm mẹ đây!"
Nhìn thấy Tô Cảnh Nhạc, Tô Thanh Anh nở một nụ cười dịu dàng. Cô quỳ một chân xuống rồi ôm cậu vào lòng.
"Mẹ ơi, sao muộn thế này rồi mà mẹ vẫn chưa về. Con lo quá nên gọi điện thoại cho bố Tử Phàm thì lại tắt máy mất rồi. Vì vậy, con chạy đến đây tìm hai người nè."
Nghe những lời câu nói, trái tim Tô Thanh Anh mềm nhũn. Đứa trẻ này là tất cả của cô.
"Xin lỗi đã làm con lo nhé. Tử Phàm có việc gấp phải xử lý nên đã tắt di động rồi. Lần sau mẹ có về muộn nhất định sẽ gọi điện báo cho con biết.”
Tô Cảnh Nhạc suy nghĩ một chút: “Nhất định nhé. Mẹ không được nuốt lời đó."
"Ừm."
Đừng Đùng Đùng!
Tất cả đèn trong hội trường đột nhiên tắt ngúm làm nhiều người hoảng sợ. Trong khoảnh khắc, trong bóng đêm toàn là tiếng hô hoán.
Tô Thanh Anh cau mày, đang muốn đẩy Nguyễn Hạo Thần ra thì đột nhiên eo bị siết chặt. Người đàn ông này dùng sức kéo cô vào trong lòng, chưa kịp phản ứng gì đã thấy đôi môi hơi bị ấn vào
Cô trợn tròn mắt trong bóng tối, ra sức đẩy Nguyễn Hạo Thần ra.
Đúng lúc này thì đèn bật sáng trở lại. Một âm thanh phát ra từ loa: "Thành thật xin lỗi quý vị, vừa rồi hệ thống dây điện có chút vấn đề. Hiện tại đã được khắc phục, hi vọng quý vị bỏ qua!”
Tô Thanh Anh nhìn người đàn ông trước mặt rồi xoay người bỏ đi.
Nguyễn Hạo Thần đưa ngón tay vuốt ve đôi môi đã ửng đỏ của mình, cười xấu xa.
Tô Khiết, ngày tháng sau này của chúng ta vẫn còn dài, hiện tại không việc gì phải vội.
Tô Thanh Anh đi vào nhà vệ sinh. Cô đứng trước gương, sững sờ nhìn khuôn mặt của mình. Những lời của chú Huy văng vẳng bên tai cô.
Bước đầu tiên cháu phải giành được sự tin tưởng của Nguyễn Hạo Thần, bất kể là phải dùng phương pháp nào!
Cô cụp mắt xuống, mở vòi nước, lấy nước lạnh hắt lên mặt mình.
Tất cả những chuyện này chỉ vì nhiệm vụ chú Huy giao cho và trả thù, không bao giờ động lòng lần nữa.
Trong tim cô từng có một chú nai nhỏ húc lung tung, húc đến cả người nát tương cũng không ngừng lại. Sau cùng bầm dập đến chết đi, không thể gượng dậy nổi nữa.
Cô rút khăn giấy bên cạnh nhẹ nhàng lau sạch vết nước trên mặt, hít thở sâu một hơi.
Vừa mở cửa đi ra đã thấy một dáng người cao lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trẻo là vẻ mặt lạnh lùng.
"Chẳng lẽ Tổng giám đốc Nguyễn có sở thích đặc biệt sao? Anh thích đứng giữ cửa nhà vệ sinh nữ à."
"Cô Tô, tôi cố ý đứng đây đợi cô. Chỉ là phòng trường hợp cô bị kích thích quá mà ngất xỉu trong nhà vệ sinh thì cũng có tôi ở đây sẵn sàng làm công tác cứu hộ.”
Tô Thanh Anh liếc mắt một cái, dáng vẻ nghiêm chỉnh nhưng lại nói năng nhảm nhí. Trước đây cô cũng không phát hiện ra anh nói chuyện giỏi như vậy.
Bởi vì trước đây anh chẳng có lúc nào mà không cho Tô Khiết sắc mặt tốt. Cho tới bây giờ, lúc nào mặt mũi cũng lạnh như tiền.
Cô không đếm xỉa anh nữa, nhấc bước chân rời đi.
Nguyễn Hạo Thần đi theo cô cùng trở lại buổi tiệc, thì thấy bóng Tô Cảnh Nhạc đang xăm xăm chạy đến.
"Mẹ ơi, con đến tìm mẹ đây!"
Nhìn thấy Tô Cảnh Nhạc, Tô Thanh Anh nở một nụ cười dịu dàng. Cô quỳ một chân xuống rồi ôm cậu vào lòng.
"Mẹ ơi, sao muộn thế này rồi mà mẹ vẫn chưa về. Con lo quá nên gọi điện thoại cho bố Tử Phàm thì lại tắt máy mất rồi. Vì vậy, con chạy đến đây tìm hai người nè."
Nghe những lời câu nói, trái tim Tô Thanh Anh mềm nhũn. Đứa trẻ này là tất cả của cô.
"Xin lỗi đã làm con lo nhé. Tử Phàm có việc gấp phải xử lý nên đã tắt di động rồi. Lần sau mẹ có về muộn nhất định sẽ gọi điện báo cho con biết.”
Tô Cảnh Nhạc suy nghĩ một chút: “Nhất định nhé. Mẹ không được nuốt lời đó."
"Ừm."