Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65 "Cút! Tất cả cút hết cho tôi!"
Nhìn thấy hai mẹ con ôm nhau, trong lòng Nguyễn Hạo Thần lạc lõng như thiếu đi một thứ gì đó. Thế nhưng cảnh tượng này lại cho anh một cảm giác thỏa mãn rất lạ lùng.
Tô Cảnh Nhạc buông Tô Thanh Anh ra. Nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đang đứng phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc lập tức nhăn lại.
"Mẹ, sao gã khốn này lại ở đây?"
Tô Thanh Anh: ...
Nguyễn Hạo Thần: ...
Tô Cảnh Nhạc nhanh chóng đổi mặt, lập tức cười hị hị nói: "Con xin lỗi chú. Con nhìn nhầm người. Lúc này không phải đang mắng chú đâu.”
Nhưng trong lòng cậu thì đang nói nhỏ, cậu đúng là mắng Nguyễn Hạo Thần đấy, không bằng lòng cũng không làm gì được cậu!
Tô Thanh Anh đứng lên nói: "Thật ngại quá. Trẻ con hơi nghịch ngợm, hi vọng anh không để tâm.”
"Đây là con của cô và Tôn Tử Phàm?"
Nguyễn Hạo Thần trầm giọng hỏi, con ngươi đen láy như thể nhìn thấy người phụ nữ trước mặt.
"Tổng giám đốc Nguyễn, đây là chuyện cá nhân của tôi, không cần thiết phải cho anh biết."
Nói xong, cô dắt Tô Cảnh Nhạc bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng hai mẹ con đi khỏi, Nguyễn Hạo Thần trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra anh phải điều tra một chút rồi.
A
KOD
Lúc trước, tên nhóc này vẫn còn rất lễ phép mà gọi chú. Lần này vừa mở miệng đã gọi gã khốn, chắc chắn là có chuyện gì đó.
Đột nhiên, trong đầu anh nghĩ đến một khả năng vô cùng táo bạo, tên nhóc này có thể nào là con trai anh không?
Nếu biết được suy nghĩ của Nguyễn Hạo Thần, Tô Thanh Anh nhất định sẽ trở nên hoảng loạn. Cô đang hy vọng Nguyễn Hạo Thần tiếp tục hiểu lầm Tô Cảnh Nhạc là con của Tôn Tử Phàm.
Cô không bao giờ tha thứ cho Nguyễn Hạo Thần, mãi mãi không!
Trong biệt thự, Lâm Tiêu giận dữ đập phá đồ đạc, thật sự đáng ghê tởm!
Cô ta không biết vì sao Nguyễn Hạo Thần lại đột ngột cho người đưa mình về. Điều cô ta khó chịu nhất chính là Nguyễn Hạo Thần lại thừa nhận rằng anh ấy còn yêu Tô Khiết trước mặt cô ta!
Con khốn, rõ ràng là mày đã chết. Mày đã chết năm năm rồi mà sao vẫn như hồn ma vất vưởng bám lấy Nguyễn Hạo Thần. Tao nguyền rủa mày mãi mãi không thể siêu thoát!
Một bình hoa khác lại bị cô ta ném xuống đất. Trên mặt đất đã toàn là mảnh VÕ.
Còn có con ả Tô Thanh Anh kia nữa, cô ta nghĩ sự việc cũng không hề đơn giản. Tóm lại, nếu cô ta dám dụ dỗ Nguyễn Hạo Thần thì đừng trách Lâm Tiêu này không khách sáo với cô ta.
Cô ta có thể ép chết Tô Khiết, vẫn có thể ép chết thêm một ả đàn bà khác. Tô Thanh Anh cũng không ngoại lệ!
"Cô Lâm..." Một cô người làm thận trọng đi vào, nhìn thấy dưới đất toàn mảnh vỡ thì trong lòng ngạc nhiên.
Trước đây, lúc nào cô Lâm cũng hiền lành dịu dàng. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà trở nên cáu kỉnh như vậy.
Ánh mắt Lâm Tiêu đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm cô người làm: “Có chuyện gì thì nói cho nhanh, đừng có đứng đó ấp a ấp úng nữa."
"Cậu chủ bảo tối nay sẽ không về, phải đến công ty tăng ca. Cậu nói cô Lâm đi nghỉ ngơi sớm đi"
"Cút! Tất cả cút hết cho tôi!"
Nghe vậy, cô người làm vội vàng bỏ chạy.
Cô Lâm gắt gỏng như vậy quả thực đáng sợ quá!
Tối nay không về, anh thực sự đến công ty tăng ca sao?
Tô Cảnh Nhạc buông Tô Thanh Anh ra. Nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đang đứng phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc lập tức nhăn lại.
"Mẹ, sao gã khốn này lại ở đây?"
Tô Thanh Anh: ...
Nguyễn Hạo Thần: ...
Tô Cảnh Nhạc nhanh chóng đổi mặt, lập tức cười hị hị nói: "Con xin lỗi chú. Con nhìn nhầm người. Lúc này không phải đang mắng chú đâu.”
Nhưng trong lòng cậu thì đang nói nhỏ, cậu đúng là mắng Nguyễn Hạo Thần đấy, không bằng lòng cũng không làm gì được cậu!
Tô Thanh Anh đứng lên nói: "Thật ngại quá. Trẻ con hơi nghịch ngợm, hi vọng anh không để tâm.”
"Đây là con của cô và Tôn Tử Phàm?"
Nguyễn Hạo Thần trầm giọng hỏi, con ngươi đen láy như thể nhìn thấy người phụ nữ trước mặt.
"Tổng giám đốc Nguyễn, đây là chuyện cá nhân của tôi, không cần thiết phải cho anh biết."
Nói xong, cô dắt Tô Cảnh Nhạc bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng hai mẹ con đi khỏi, Nguyễn Hạo Thần trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra anh phải điều tra một chút rồi.
A
KOD
Lúc trước, tên nhóc này vẫn còn rất lễ phép mà gọi chú. Lần này vừa mở miệng đã gọi gã khốn, chắc chắn là có chuyện gì đó.
Đột nhiên, trong đầu anh nghĩ đến một khả năng vô cùng táo bạo, tên nhóc này có thể nào là con trai anh không?
Nếu biết được suy nghĩ của Nguyễn Hạo Thần, Tô Thanh Anh nhất định sẽ trở nên hoảng loạn. Cô đang hy vọng Nguyễn Hạo Thần tiếp tục hiểu lầm Tô Cảnh Nhạc là con của Tôn Tử Phàm.
Cô không bao giờ tha thứ cho Nguyễn Hạo Thần, mãi mãi không!
Trong biệt thự, Lâm Tiêu giận dữ đập phá đồ đạc, thật sự đáng ghê tởm!
Cô ta không biết vì sao Nguyễn Hạo Thần lại đột ngột cho người đưa mình về. Điều cô ta khó chịu nhất chính là Nguyễn Hạo Thần lại thừa nhận rằng anh ấy còn yêu Tô Khiết trước mặt cô ta!
Con khốn, rõ ràng là mày đã chết. Mày đã chết năm năm rồi mà sao vẫn như hồn ma vất vưởng bám lấy Nguyễn Hạo Thần. Tao nguyền rủa mày mãi mãi không thể siêu thoát!
Một bình hoa khác lại bị cô ta ném xuống đất. Trên mặt đất đã toàn là mảnh VÕ.
Còn có con ả Tô Thanh Anh kia nữa, cô ta nghĩ sự việc cũng không hề đơn giản. Tóm lại, nếu cô ta dám dụ dỗ Nguyễn Hạo Thần thì đừng trách Lâm Tiêu này không khách sáo với cô ta.
Cô ta có thể ép chết Tô Khiết, vẫn có thể ép chết thêm một ả đàn bà khác. Tô Thanh Anh cũng không ngoại lệ!
"Cô Lâm..." Một cô người làm thận trọng đi vào, nhìn thấy dưới đất toàn mảnh vỡ thì trong lòng ngạc nhiên.
Trước đây, lúc nào cô Lâm cũng hiền lành dịu dàng. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà trở nên cáu kỉnh như vậy.
Ánh mắt Lâm Tiêu đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm cô người làm: “Có chuyện gì thì nói cho nhanh, đừng có đứng đó ấp a ấp úng nữa."
"Cậu chủ bảo tối nay sẽ không về, phải đến công ty tăng ca. Cậu nói cô Lâm đi nghỉ ngơi sớm đi"
"Cút! Tất cả cút hết cho tôi!"
Nghe vậy, cô người làm vội vàng bỏ chạy.
Cô Lâm gắt gỏng như vậy quả thực đáng sợ quá!
Tối nay không về, anh thực sự đến công ty tăng ca sao?