Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73 Chuyện này không vội, cứ từ từ.
Tất cả mọi chuyện mà Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu gây ra, cô mãi mãi ghi nhớ, trước giờ không dám quên. Đột nhiên điện thoại reo lên, cô thấy Tôn Tử Phàm gọi đến nên cầm máy lên nghe.
“Tử Phàm, tối vậy rồi anh vẫn chưa ngủ hả?”
“Nhớ em nên không ngủ được. Tiểu Anh, em nghe anh nói. Lúc nãy anh tra được dạo này tập đoàn Nguyễn thị có một hạng mục lớn. Hơn nữa Nguyễn thị đã đầu tư hơn năm tỷ cho hạng mục này, em có muốn nghe không?”
Một dự án đầu tư hơn năm tỷ thì chắc chắn không phải dự án nhỏ. Cô nheo mắt, càng tò mò không biết chuyện gì sẽ diễn ra? Cô trông mong một cách khó hiểu.
“Anh nói nhanh đi, nói thêm một câu nhảm nhí thì em sẽ xử anh đó!”
Tôn Tử Phàm: “...”
Chà chà chà, bây giờ Tiểu Anh bạo lực quá đi, không thể dịu dàng một chút được sao?
“Em còn nhớ khoảng thời gian trước, anh và Tiểu Bảo tấn công tập đoàn Nguyễn thị không?”
"Đương nhiên em biết chuyện này rồi, anh đừng ra vẻ bí hiểm với em nữa, nói vào điểm chính đi."
"Khụ khụ." Anh ta hắng giọng, dáng vẻ lằng nhà lằng nhằng rất gợn đòn.
Ít nhất bây giờ Tô Thanh Anh muốn đánh anh ta.
"Trong máy tính của anh ta có một tài liệu cài mật mã đã được anh sao chép lại, hôm nay anh vừa mới phân tích và giải mã xong. Trong đó là một dự án liên quan đến nghiên cứu khoa học, nếu như dự án nghiên cứu này thành công thì chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thế giới."
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Anh im lặng, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt vào nhau. Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần muốn làm cái gì đây?
Sao anh ta đột nhiên lại tham gia vào hạng mục nghiên cứu khoa học? Hơn nữa còn đầu tư một khoản tiền lớn như vậy? Nếu như không nghiên cứu thành công thì há chẳng phải để mất tiền sao?
Cô hút một thời dài, sau đó dập tắt điếu thuốc lá vào gạt tàn bằng thuỷ tinh.
Nghe được âm thanh này, hàng lông mày của Tôn Tử Phàm cau lại khó chịu.
"Tiểu Anh, có phải em lại bắt đầu hút thuốc rồi không? Bác sĩ đã dặn cơ thể em không được khoẻ, không được hút thuốc. Sao em không nghe lời như vậy?"
"Nhưng nếu em không hút thuốc thì trong lòng sẽ rất đau khổ."
Tôn Tử Phàm nghe vậy thì không nói gì nữa, đâu là nỗi đau cả đời của cô.
"Được rồi, em không được hút nữa. Chúng ta tiếp tục chủ đề vừa nãy".
"Vâng ạ."
Tôn Tử Phàm chỉ biết có một dự án như vậy, nhưng cụ thể trong tài liệu không có gì cả, ngay cả dự án đó nghiên cứu về vấn đề gì cũng không biết.
Tô Thanh Anh biết, nói về chủ đề này cũng vô ích.
Nếu đã biết tập đoàn Nguyễn Thị có một dự án như thế, nhưng vẫn chưa thông báo ra ngoài, vậy thì có lẽ họ vẫn chưa tiến hành thực hiện chỉ mới trong giai đoạn chuẩn bị mà thôi.
Chuyện này không vội, cứ từ từ.
Hơn nữa chuyện này khá giống với chuyện chú Huy đã dặn dò cô, không biết giữa hai chuyện này có liên quan gì với nhau không.
Nếu như có, cô phải lập kế hoạch chi tiết mới được.
Ngày thứ hai, Thư Khả Như vẫn chưa ngủ dậy thì Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc đã rời đi rồi.
Sau khi mua hai bó hoa hồng trắng, họ đi thẳng đến nghĩa địa.
“Tử Phàm, tối vậy rồi anh vẫn chưa ngủ hả?”
“Nhớ em nên không ngủ được. Tiểu Anh, em nghe anh nói. Lúc nãy anh tra được dạo này tập đoàn Nguyễn thị có một hạng mục lớn. Hơn nữa Nguyễn thị đã đầu tư hơn năm tỷ cho hạng mục này, em có muốn nghe không?”
Một dự án đầu tư hơn năm tỷ thì chắc chắn không phải dự án nhỏ. Cô nheo mắt, càng tò mò không biết chuyện gì sẽ diễn ra? Cô trông mong một cách khó hiểu.
“Anh nói nhanh đi, nói thêm một câu nhảm nhí thì em sẽ xử anh đó!”
Tôn Tử Phàm: “...”
Chà chà chà, bây giờ Tiểu Anh bạo lực quá đi, không thể dịu dàng một chút được sao?
“Em còn nhớ khoảng thời gian trước, anh và Tiểu Bảo tấn công tập đoàn Nguyễn thị không?”
"Đương nhiên em biết chuyện này rồi, anh đừng ra vẻ bí hiểm với em nữa, nói vào điểm chính đi."
"Khụ khụ." Anh ta hắng giọng, dáng vẻ lằng nhà lằng nhằng rất gợn đòn.
Ít nhất bây giờ Tô Thanh Anh muốn đánh anh ta.
"Trong máy tính của anh ta có một tài liệu cài mật mã đã được anh sao chép lại, hôm nay anh vừa mới phân tích và giải mã xong. Trong đó là một dự án liên quan đến nghiên cứu khoa học, nếu như dự án nghiên cứu này thành công thì chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thế giới."
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Anh im lặng, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt vào nhau. Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần muốn làm cái gì đây?
Sao anh ta đột nhiên lại tham gia vào hạng mục nghiên cứu khoa học? Hơn nữa còn đầu tư một khoản tiền lớn như vậy? Nếu như không nghiên cứu thành công thì há chẳng phải để mất tiền sao?
Cô hút một thời dài, sau đó dập tắt điếu thuốc lá vào gạt tàn bằng thuỷ tinh.
Nghe được âm thanh này, hàng lông mày của Tôn Tử Phàm cau lại khó chịu.
"Tiểu Anh, có phải em lại bắt đầu hút thuốc rồi không? Bác sĩ đã dặn cơ thể em không được khoẻ, không được hút thuốc. Sao em không nghe lời như vậy?"
"Nhưng nếu em không hút thuốc thì trong lòng sẽ rất đau khổ."
Tôn Tử Phàm nghe vậy thì không nói gì nữa, đâu là nỗi đau cả đời của cô.
"Được rồi, em không được hút nữa. Chúng ta tiếp tục chủ đề vừa nãy".
"Vâng ạ."
Tôn Tử Phàm chỉ biết có một dự án như vậy, nhưng cụ thể trong tài liệu không có gì cả, ngay cả dự án đó nghiên cứu về vấn đề gì cũng không biết.
Tô Thanh Anh biết, nói về chủ đề này cũng vô ích.
Nếu đã biết tập đoàn Nguyễn Thị có một dự án như thế, nhưng vẫn chưa thông báo ra ngoài, vậy thì có lẽ họ vẫn chưa tiến hành thực hiện chỉ mới trong giai đoạn chuẩn bị mà thôi.
Chuyện này không vội, cứ từ từ.
Hơn nữa chuyện này khá giống với chuyện chú Huy đã dặn dò cô, không biết giữa hai chuyện này có liên quan gì với nhau không.
Nếu như có, cô phải lập kế hoạch chi tiết mới được.
Ngày thứ hai, Thư Khả Như vẫn chưa ngủ dậy thì Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc đã rời đi rồi.
Sau khi mua hai bó hoa hồng trắng, họ đi thẳng đến nghĩa địa.