Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74 Cô không thể nào kìm nén lại được.
Đứng trước mộ của Lâm Khả Khanh, Tô Thanh Anh nhìn vẻ mặt tươi cười dịu dàng của mẹ mà sống mũi cay cay, khoé mắt đỏ hoe, dường như có thứ gì đó đang rơi xuống.
Tô Cảnh Nhạc đặt bó hoa hồng trắng lên trên mộ, còn để thêm một vài loại trái cây, sau đó đốt nến và vàng mã.
Tô Thanh Anh quỳ hai gối xuống mặt đất, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con gái bất hiếu lâu như vậy mới đến thăm mẹ. Bởi vì năm năm trước xảy ra một vài chuyện nên con phải rời xa quê hương, bây giờ mới quay về. Mẹ, mẹ có trách con không?"
Nghe thấy tiếng khàn khàn nghẹn ngào của cô, Tô Cảnh Nhạc vô cùng đau lòng. Từ trước đến nay mẹ cậu chưa từng được hạnh phúc.
Cậu bé cũng quỳ xuống bên cạnh Tô Thanh Anh, cất giọng trẻ con: "Con chào bà ngoại, con tên là Tô Cảnh Nhạc, là con trai quý báu của mẹ. Hôm nay cuối cùng con cũng có thể đến thăm bà ngoại, hoá ra bà ngoại lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa chắc chắn cũng rất dịu dàng. Bà ngoại dịu dàng như vậy thì sao lại trách mẹ được, đúng không ạ?"
Nghe thấy lời nói của Tô Cảnh Nhạc, trong lòng Tô Thanh Anh càng chua xót, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Đã lâu lắm rồi cô không khóc, nói cách khác cô đã quên mất cách để khóc.
Nhưng ở nơi này, cô không thể nào kìm nén lại được.
"Mẹ ơi, đây là con của con tên là Tô Cảnh Nhạc. Thằng bé rất ngoan ngoãn và cũng rất thông minh hiểu chuyện, thằng bé chính là niềm tự hào duy nhất của con."
Tô Cảnh Nhạc nắm lấy tay cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Một lúc sau, hai mẹ con dập đầu ba cái rồi mới đi về phía mộ của bố.
Lần này Tô Thanh Anh tự đốt vàng mã, rót rượu cho ông.
"Bố, Tiểu Khiết đến thăm bố đây. Vừa nãy con đã dắt cháu ngoại của bố tìm mẹ rồi, không biết mẹ có nói chuyện này cho bố nghe không.
Đã năm năm trôi qua, có rất nhiều chuyện xảy ra. Hơn nữa ai ai cũng đã thay đổi rất nhiều, mà cô lại là người thay đổi nhiều nhất và cũng đáng thương nhất.
"Ông ngoại, con và mẹ đến thăm ông đây. Ông ở bên đó cùng với bà ngoại chắc chắn hạnh phúc lắm nhỉ, con đảm bảo sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, hai người cứ yên tâm."
Cậu bé vừa dứt lời, một cơn gió khẽ lướt qua thổi lên đám cỏ xanh non ở bên cạnh.
Giống như bố cô đang trả lời lại cậu bé vậy.
Hai mẹ con ở lại một lúc lâu mới rời đi, vừa mới ra đến cửa nghĩa địa liền nhìn thấy Chu Ngọc đang ở trên xe.
Anh ta nhìn hai mẹ con họ với ánh mắt phức tạp, nếu như anh ta đoán không nhầm thì đứa trẻ này là con của Thần chứ không phải là của Tôn Tử Phàm.
Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì khiến cô hận Thần đến mức như vậy, có thể bảo con của Thần gọi người đàn ông khác là bố.
Nếu như Thần biết được, chắc chắn anh sẽ không kìm được mà hóa điên mất.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Được."
Trong một quán cà phê, hai người ngồi đối diện nhau. Tô Cảnh Nhạc ngồi bên cạnh Tô Thanh Anh, quan sát kỹ người đàn ông này. Người đàn ông này tên là Chu Ngọc, là anh em của Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng sao mẹ lại đồng ý đi cùng người đàn ông này? Chẳng lẽ mẹ không sợ bị bại lộ thân phận sao?
"Năm năm không gặp, cô hoàn toàn thay đổi rồi, ngay cả gương mặt cũng thay đổi."
Tô Thanh Anh mỉm cười, nói: "Do dao đã rạch quá sâu, chỉ thiếu chút nữa thôi đã cắt đến dây thần kinh của tôi. Cho nên nếu không cấy da lẽ nào muốn tôi để lại hai vết sẹo xấu xí trên mặt sao?".
Tô Cảnh Nhạc đặt bó hoa hồng trắng lên trên mộ, còn để thêm một vài loại trái cây, sau đó đốt nến và vàng mã.
Tô Thanh Anh quỳ hai gối xuống mặt đất, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con gái bất hiếu lâu như vậy mới đến thăm mẹ. Bởi vì năm năm trước xảy ra một vài chuyện nên con phải rời xa quê hương, bây giờ mới quay về. Mẹ, mẹ có trách con không?"
Nghe thấy tiếng khàn khàn nghẹn ngào của cô, Tô Cảnh Nhạc vô cùng đau lòng. Từ trước đến nay mẹ cậu chưa từng được hạnh phúc.
Cậu bé cũng quỳ xuống bên cạnh Tô Thanh Anh, cất giọng trẻ con: "Con chào bà ngoại, con tên là Tô Cảnh Nhạc, là con trai quý báu của mẹ. Hôm nay cuối cùng con cũng có thể đến thăm bà ngoại, hoá ra bà ngoại lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa chắc chắn cũng rất dịu dàng. Bà ngoại dịu dàng như vậy thì sao lại trách mẹ được, đúng không ạ?"
Nghe thấy lời nói của Tô Cảnh Nhạc, trong lòng Tô Thanh Anh càng chua xót, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Đã lâu lắm rồi cô không khóc, nói cách khác cô đã quên mất cách để khóc.
Nhưng ở nơi này, cô không thể nào kìm nén lại được.
"Mẹ ơi, đây là con của con tên là Tô Cảnh Nhạc. Thằng bé rất ngoan ngoãn và cũng rất thông minh hiểu chuyện, thằng bé chính là niềm tự hào duy nhất của con."
Tô Cảnh Nhạc nắm lấy tay cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Một lúc sau, hai mẹ con dập đầu ba cái rồi mới đi về phía mộ của bố.
Lần này Tô Thanh Anh tự đốt vàng mã, rót rượu cho ông.
"Bố, Tiểu Khiết đến thăm bố đây. Vừa nãy con đã dắt cháu ngoại của bố tìm mẹ rồi, không biết mẹ có nói chuyện này cho bố nghe không.
Đã năm năm trôi qua, có rất nhiều chuyện xảy ra. Hơn nữa ai ai cũng đã thay đổi rất nhiều, mà cô lại là người thay đổi nhiều nhất và cũng đáng thương nhất.
"Ông ngoại, con và mẹ đến thăm ông đây. Ông ở bên đó cùng với bà ngoại chắc chắn hạnh phúc lắm nhỉ, con đảm bảo sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, hai người cứ yên tâm."
Cậu bé vừa dứt lời, một cơn gió khẽ lướt qua thổi lên đám cỏ xanh non ở bên cạnh.
Giống như bố cô đang trả lời lại cậu bé vậy.
Hai mẹ con ở lại một lúc lâu mới rời đi, vừa mới ra đến cửa nghĩa địa liền nhìn thấy Chu Ngọc đang ở trên xe.
Anh ta nhìn hai mẹ con họ với ánh mắt phức tạp, nếu như anh ta đoán không nhầm thì đứa trẻ này là con của Thần chứ không phải là của Tôn Tử Phàm.
Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì khiến cô hận Thần đến mức như vậy, có thể bảo con của Thần gọi người đàn ông khác là bố.
Nếu như Thần biết được, chắc chắn anh sẽ không kìm được mà hóa điên mất.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Được."
Trong một quán cà phê, hai người ngồi đối diện nhau. Tô Cảnh Nhạc ngồi bên cạnh Tô Thanh Anh, quan sát kỹ người đàn ông này. Người đàn ông này tên là Chu Ngọc, là anh em của Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng sao mẹ lại đồng ý đi cùng người đàn ông này? Chẳng lẽ mẹ không sợ bị bại lộ thân phận sao?
"Năm năm không gặp, cô hoàn toàn thay đổi rồi, ngay cả gương mặt cũng thay đổi."
Tô Thanh Anh mỉm cười, nói: "Do dao đã rạch quá sâu, chỉ thiếu chút nữa thôi đã cắt đến dây thần kinh của tôi. Cho nên nếu không cấy da lẽ nào muốn tôi để lại hai vết sẹo xấu xí trên mặt sao?".