Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78 "Có phải là không đẹp không?"
Câu nói cuối cùng khiến đầu mày Nguyễn Hạo Thần nhướn lên. Tình trạng chưa lập gia đình, vậy rốt cuộc có chuyện gì với đứa nhỏ đó?
Hoặc nói cách khác, thật ra đứa trẻ đó không phải là con của Tôn Tử Phàm.
"Được rồi, cậu không cần điều tra nữa. Có lẽ tài liệu về cô ta đã bị người ta động tay động chân vào rồi, có điều tra như thế nào kết quả cũng giống nhau thôi."
"Vâng."
Anh quay người lại, quan sát cảnh vật của thành phố. Đôi mắt nheo lại, loé lên vẻ lạnh lẽo.
Tô Thanh Anh, chắc chắn tôi sẽ tìm ra chứng cứ cô là Tô Khiết. Lần này cô chạy không thoát được đâu!
Nguy Toàn vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu, Lâm Tiêu lại đến.
Nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát sàn, cô ta nở nụ cười dịu dàng: "Thần là, phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy sao? Em vào mà anh cũng không biết."
Nghe thấy tiếng của Lâm Tiêu, anh thu lại dáng vẻ vừa áp lực vừa nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh.
"Sao em lại đến đây?"
Lâm Tiêu nghe thấy lời nói này, trên gương mặt nhỏ bé toát lên vẻ thất vọng và chán nản.
"Thần à, chẳng phải chúng ta đã nói hôm nay anh đi thử lễ phục cùng với em sao? Còn ba ngày nữa là chúng ta đính hôn rồi, lễ phục cũng đã đặt xong. Thần à, có phải anh."
(DX
"Không có, bây giờ chúng ta đi thôi. Dù sao hôm nay cũng có nhiều thời gian, thử lễ phục xong chúng ta cùng ăn trưa."
Nghe thế, Lâm Tiêu mới nở nụ cười rạng rỡ không kém ban nãy.
Hai người họ sánh vai rời khỏi công ty, mấy nhân viên nữ nhìn thấy cảnh này không kìm được mà ngưỡng mộ cô ta. Hai người này chạy đua trong tình yêu bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng sắp về đích rồi.
Đã chọn ngày xong, chỉ cần phát thiệp cưới ra ngoài nữa.
Đi đến cửa hàng chuyên làm lễ phục, thật ra cửa hàng này là sản nghiệp dưới trướng của Tập đoàn Nguyễn Thị, thuộc loại đặt riêng và sản xuất tư nhân cao cấp.
"Chào Tổng giám đốc!"
Quản lý nghe nói Nguyễn Hạo Thần đích thân đến cửa hàng liền nhanh chóng đưa người ra xếp hàng nghênh đón.
"Chúng tôi đến thử lễ phục, không cần khách khí như vậy."
"Thưa Tổng giám đốc, lễ phục của cô Lâm đã xong rồi, của ngài cũng đã hoàn thành, ngài có cần thử không ạ? Nếu như không vừa còn có thể sửa lại."
Nguyễn Hạo Thần không nhiệt tình cho lắm, bây giờ trong đầu anh toàn là chuyện liên quan đến Tô Thanh Anh. Trong khoảnh khắc nào đó anh bỗng nhiên xóa suy nghĩ muốn đính hôn.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của người phụ nữ bên cạnh, anh không đành lòng phá
Võ.
"Lầy lễ phục của Tiểu Tiểu ra cho cô ấy thử."
"Vâng, mời cô Lâm đi theo chúng tôi."
Trước khi đi, Lâm Tiêu còn đặt lên gò má anh một nụ hôn.
"Đợi em ra ngoài."
Thay lễ phục không mất quá nhiều thời gian, chủ yếu thời gian trang điểm hơi lâu một chút.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần cũng không có vẻ thiếu kiên nhẫn. Khi thấy cô ta đi ra, vẻ mặt anh. hơi ngẩn ngơ và xuất thần.
Lâm Tiêu mặc bộ lễ phục màu trắng tinh khôi, gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm tỉ mỉ nở nụ cười tươi. Mái tóc dài của cô ta được vén lên, trâm cài tóc làm bằng kim cương, rủ xuống sau lưng cô ta. Nhìn vô cùng đẹp.
Cải cổ thiên nga tinh tế đó khiến người ta nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ, còn cả xương quai xanh nữa, nhìn rất xinh đẹp.
Nguyễn Hạo Thần bỗng nhiên nhớ đến Tô Khiết, hình như lúc bọn họ kết hôn chỉ đi lãnh giấy đăng ký kết hôn mà không làm thêm bất kỳ thủ tục nào khác. Nhưng Tô Khiết chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó.
Lâm Tiêu nhìn dáng vẻ xuất thần của anh thì nở nụ cười ngượng ngùng, gò má đỏ ửng.
"Thần à, có đẹp không?"
Nghe thấy giọng của cô ta, Nguyễn Hạo Thần bình tĩnh lại, hờ hững gật đầu.
"Ừm, rất đẹp.”
Thấy anh trả lời tuỳ ý như vậy, trong lòng Lâm Tiêu không được vui cho lắm.
"Có phải là không đẹp không?"
"Không có, em mặc bộ này rất đẹp, rất hợp với em"
"Thật sao? Hay là em thay một bộ khác cho anh xem thử."
Nguyễn Hạo Thần gật đầu, cô ấy có làm gì anh cũng không từ chối.
Lâm Tiếu vừa mới đi vào chưa được bao lâu, có một đôi mẹ con bỗng nhiên đi qua cánh cửa.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy, không nói gì mà ngay lập tức đuổi theo.
"Tiểu Bảo thích nhà có kiểu dáng như thế nào? Chúng ta liền mua kiểu đó.”
"Chỉ cần có mẹ, kiểu nào con cũng thích."
Tô Thanh Anh mỉm cười dịu dàng, nghiêng đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn thơm mùi sữa của cậu bé.
"Mẹ à, người ta đã lớn rồi mà còn hôn, xấu hổ quá."
Nguyễn Hạo Thần đi phía sau họ nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, nhìn gò má của thằng nhóc thổi đó mà luôn cảm thấy rất giống mình.
Hoặc nói cách khác, thật ra đứa trẻ đó không phải là con của Tôn Tử Phàm.
"Được rồi, cậu không cần điều tra nữa. Có lẽ tài liệu về cô ta đã bị người ta động tay động chân vào rồi, có điều tra như thế nào kết quả cũng giống nhau thôi."
"Vâng."
Anh quay người lại, quan sát cảnh vật của thành phố. Đôi mắt nheo lại, loé lên vẻ lạnh lẽo.
Tô Thanh Anh, chắc chắn tôi sẽ tìm ra chứng cứ cô là Tô Khiết. Lần này cô chạy không thoát được đâu!
Nguy Toàn vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu, Lâm Tiêu lại đến.
Nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát sàn, cô ta nở nụ cười dịu dàng: "Thần là, phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy sao? Em vào mà anh cũng không biết."
Nghe thấy tiếng của Lâm Tiêu, anh thu lại dáng vẻ vừa áp lực vừa nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh.
"Sao em lại đến đây?"
Lâm Tiêu nghe thấy lời nói này, trên gương mặt nhỏ bé toát lên vẻ thất vọng và chán nản.
"Thần à, chẳng phải chúng ta đã nói hôm nay anh đi thử lễ phục cùng với em sao? Còn ba ngày nữa là chúng ta đính hôn rồi, lễ phục cũng đã đặt xong. Thần à, có phải anh."
(DX
"Không có, bây giờ chúng ta đi thôi. Dù sao hôm nay cũng có nhiều thời gian, thử lễ phục xong chúng ta cùng ăn trưa."
Nghe thế, Lâm Tiêu mới nở nụ cười rạng rỡ không kém ban nãy.
Hai người họ sánh vai rời khỏi công ty, mấy nhân viên nữ nhìn thấy cảnh này không kìm được mà ngưỡng mộ cô ta. Hai người này chạy đua trong tình yêu bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng sắp về đích rồi.
Đã chọn ngày xong, chỉ cần phát thiệp cưới ra ngoài nữa.
Đi đến cửa hàng chuyên làm lễ phục, thật ra cửa hàng này là sản nghiệp dưới trướng của Tập đoàn Nguyễn Thị, thuộc loại đặt riêng và sản xuất tư nhân cao cấp.
"Chào Tổng giám đốc!"
Quản lý nghe nói Nguyễn Hạo Thần đích thân đến cửa hàng liền nhanh chóng đưa người ra xếp hàng nghênh đón.
"Chúng tôi đến thử lễ phục, không cần khách khí như vậy."
"Thưa Tổng giám đốc, lễ phục của cô Lâm đã xong rồi, của ngài cũng đã hoàn thành, ngài có cần thử không ạ? Nếu như không vừa còn có thể sửa lại."
Nguyễn Hạo Thần không nhiệt tình cho lắm, bây giờ trong đầu anh toàn là chuyện liên quan đến Tô Thanh Anh. Trong khoảnh khắc nào đó anh bỗng nhiên xóa suy nghĩ muốn đính hôn.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của người phụ nữ bên cạnh, anh không đành lòng phá
Võ.
"Lầy lễ phục của Tiểu Tiểu ra cho cô ấy thử."
"Vâng, mời cô Lâm đi theo chúng tôi."
Trước khi đi, Lâm Tiêu còn đặt lên gò má anh một nụ hôn.
"Đợi em ra ngoài."
Thay lễ phục không mất quá nhiều thời gian, chủ yếu thời gian trang điểm hơi lâu một chút.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần cũng không có vẻ thiếu kiên nhẫn. Khi thấy cô ta đi ra, vẻ mặt anh. hơi ngẩn ngơ và xuất thần.
Lâm Tiêu mặc bộ lễ phục màu trắng tinh khôi, gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm tỉ mỉ nở nụ cười tươi. Mái tóc dài của cô ta được vén lên, trâm cài tóc làm bằng kim cương, rủ xuống sau lưng cô ta. Nhìn vô cùng đẹp.
Cải cổ thiên nga tinh tế đó khiến người ta nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ, còn cả xương quai xanh nữa, nhìn rất xinh đẹp.
Nguyễn Hạo Thần bỗng nhiên nhớ đến Tô Khiết, hình như lúc bọn họ kết hôn chỉ đi lãnh giấy đăng ký kết hôn mà không làm thêm bất kỳ thủ tục nào khác. Nhưng Tô Khiết chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó.
Lâm Tiêu nhìn dáng vẻ xuất thần của anh thì nở nụ cười ngượng ngùng, gò má đỏ ửng.
"Thần à, có đẹp không?"
Nghe thấy giọng của cô ta, Nguyễn Hạo Thần bình tĩnh lại, hờ hững gật đầu.
"Ừm, rất đẹp.”
Thấy anh trả lời tuỳ ý như vậy, trong lòng Lâm Tiêu không được vui cho lắm.
"Có phải là không đẹp không?"
"Không có, em mặc bộ này rất đẹp, rất hợp với em"
"Thật sao? Hay là em thay một bộ khác cho anh xem thử."
Nguyễn Hạo Thần gật đầu, cô ấy có làm gì anh cũng không từ chối.
Lâm Tiếu vừa mới đi vào chưa được bao lâu, có một đôi mẹ con bỗng nhiên đi qua cánh cửa.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy, không nói gì mà ngay lập tức đuổi theo.
"Tiểu Bảo thích nhà có kiểu dáng như thế nào? Chúng ta liền mua kiểu đó.”
"Chỉ cần có mẹ, kiểu nào con cũng thích."
Tô Thanh Anh mỉm cười dịu dàng, nghiêng đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn thơm mùi sữa của cậu bé.
"Mẹ à, người ta đã lớn rồi mà còn hôn, xấu hổ quá."
Nguyễn Hạo Thần đi phía sau họ nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, nhìn gò má của thằng nhóc thổi đó mà luôn cảm thấy rất giống mình.