Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Cảm giác bất lực.
Cả hai ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ. Uyển Đình bật cười khúc khích vì những câu chuyện mà Tuấn Lãng kể cho cô nghe rất chi là buồn cười. Cô cười đến nỗi mặt cô đỏ ửng. Tuấn Lãng nhìn cô mà thẫn thờ một hồi. Nhìn cô cười anh cảm giác như mọi phiền muộn đều biến đi đâu mất.
Nó giống như một liều thuốc tinh thần rất hữu hiệu cho những người luôn căng thẳng như anh.
Uyển Đình… đến lúc nào cô mới thực sự thuộc về anh đây.
Uyển Đình cầm lấy ly cà phê lên mà uống. Bất giác cô nhìn lên đồng hồ, chỉ còn đúng 5 phút nữa thôi là 9 giờ. Cô sắp trễ rồi.
-Thôi chết.
Cô đứng bật cười dậy. Bàn tay vừa cầm lấy túi, miệng thì nói với Tuấn Lãng.
-Em xin lỗi anh nhưng em trễ giờ rồi, em đi trước nhé.
Nói xong cô lật đật chạy về phía thang máy. Tuấn Lãng tính nói ra sự thật vì nhìn cô vội vàng như vậy anh thực sự không nỡ, nhưng biết làm sao được, cô quá đáng yêu. Anh nhếch mép cười, bỗng chốc nhìn thấy trên ghế của cô có một chiếc kẹp tóc.
Anh nhướn người cầm lấy nó, không cần hỏi thì anh cũng biết đó là đồ của cô. Một mùi hương thoang thoảng không thể nhầm lẫn với bất kì mùi nào khác.
Uyển Đình đứng trước cửa thang máy. Chờ mãi nhưng thang máy vẫn chưa tới. Cô mở điện thoại lên, lúc này đã là 8 giờ 57 rồi. Cô nghiến răng chạy vào hướng cầu thang bộ.
Leo từ tầng trệt đến tầng 21 muốn hộc cả hơi. Trán của cô lấm tấm mồ hôi. Trông cô bây giờ thật tội nghiệp nhưng cũng không thể khiến người khác nhịn cười vì cô quá đáng yêu.
-Cuối cùng… cũng tới.
Nhìn thấy bảng ghi tầng 21 trước mặt cô liền bám vào thành cửa mà thở không ra hơi. Nhìn lên điện thoại, bây giờ là 9 giờ 5 phút.
Cô nhíu mày không tin vào mắt mình, cô không bất ngờ vì trong vòng 8 phút leo 21 tầng lầu mà cô bất ngờ vì đã trễ giờ hẹn.
Nghe nói chủ của doanh nghiệp lần này khá nóng tính, trễ một chút cũng không được. Uyển Đình cắn răng lấy hết can đảm, cô chưa thử thì chưa biết được, vẫn chưa gặp được họ mà đã bỏ cuộc thì cũng không được.
Đứng trước cửa phòng cô thở hắt một hơi rồi mở cửa bước vào. Bên trong là một gian phòng rộng rãi thoáng mát. Một chiếc bàn tròn to bằng gỗ cùng với những chiếc ghế gỗ xếp xung quanh khoảng hơn 10 cái. Uyển Đình bước vào nhìn hai bên. Đôi mắt tròn xoe của cô chợt dừng lại ở cửa sổ lớn.
Một người đàn ông đứng đó, khói thuốc phì phà theo làn gió, nhìn từ sau lưng thì cô thấy đó là một người rất chững chạc và có phần… hơi quen quen.
-Lục tiên sinh?
Cô cau mày nói nhỏ. Nhưng người đàn ông đó đã nghe thấy và vội vàng dập tắt điếu thuốc trên tay anh. Lục Tuấn Lãng quay người lại. Bàn tay vứt bỏ điếu thuốc tàn ra ngoài cửa sổ xem như chưa từng hút thuốc.
-Lại gặp em rồi.
Anh nhẹ nhàng nói. Uyển Đình ngơ ngẩn bước vào trong. Bẵng đi một lúc sau cô mới nhận ra một điều.
-Anh là đối tác khó tính của công ty em sao?
Cô nói rồi bật cười. Đáng lẽ ra cô nên nhận thấy điều gì đó bất ổn từ khi gặp anh ở sảnh khách sạn. Cô cũng nên nhận ra người mình sẽ đàm phán là là anh, trong giấy tờ ghi rõ là Lục thị cơ mà.
-Công ty em hay gọi anh bằng biệt danh đó hả?
Tuấn Lãng cười trừ. Anh đi lại kéo ghế ra cho cô ngồi. Uyển Đình ngồi xuống, miệng cô bắt đầu ríu rít như một chú chim nhỏ.
-Đáng lẽ ra em không được tiết lộ đâu, nhưng đúng là vậy đấy.
-Vậy hôm nay anh nghĩ mình nên “khó tính” một chút rồi.
Tuấn Lãng ngồi khoanh tay lại giả vờ khó tính. Uyển Đình bật cười, cô mau chóng lấy mấy bản tài liệu trong túi. Mở tép ra lấy giấy tờ.
Cô lập tức trở nên nghiêm túc xem từng tờ giấy một. Dần dần bắt đầu hoảng hốt khi tất cả toàn là tờ giấy trắng. Không có một dòng chữ nào trên đó. Cũng như những ngày cô thức đêm soạn tài liệu đều biến đi đâu mất.
Uyển Đình cứ tưởng mình lấy nhầm tài liệu. Thế nhưng khi cô tìm lại trong túi thì cũng chẳng thấy gì ngoài bọc khăn giấy, hộp bút, cây son dưỡng cùng với miếng băng keo cá nhân.
Cô không cầm nhầm, cô cũng không để quên. Nhưng tại sao đống tài liệu này lại là những trang giấy trắng?
Tuấn Lãng ngồi nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt thì lo lắng. Anh giật mình khi thấy nước đang long lanh nơi đáy mắt của cô.
-Có chuyện gì thế?
Anh giật mình hỏi. Lúc này Uyển Đình bỗng chốc rơi nước mắt khiến anh hoảng loạn hơn bất cứ lúc nào.
-K-Khoan đã nào, tại sao em lại khóc. Anh đã làm gì sai sao?
Tuấn Lãng luống cuống gãi đầu. Anh không biết phải làm thế nào cô mới ngừng khóc được.
Uyển Đình khóc vì cô quá uất ức. Đống công sức của cô đổ sông đổ biển chỉ vì tài liệu bỗng nhiên biến thành những tờ giấy trắng. Lần này mà thất bại thì Vũ Phong thế nào cũng xem thường cô.
Những giọt nước mắt khiến cho mặt của cô lem nhem. Chóp mũi đỏ ửng, cô khịt mũi liên tục vì nó nghẹt không còn thở được nữa. Miệng của cô run lên từng chút một, mở một khe nhỏ để không khí lưu thông. Mỗi lần cô khóc là khắp khuôn mặt cô đều đỏ lên trông đáng thương vô cùng.
Lúc này cô quên bén mất là mình còn phải đàm phán, nhưng đàm phán cái nỗi gì khi không có tư liệu cho khách hàng xem chứ.
-Em xin lỗi.
Cô lấy khăn giấy lau khóe mắt, chùi mũi. Giọng nói nức nở khiến cho Tuấn Lãng mủi lòng. Anh cười nhạt mà nói.
-Không sao cả, vốn dĩ anh đến đây không phải chỉ để nói chuyện với em.
-Bộ anh còn công việc nào khác hả?
Cô ngây thơ nhìn anh, đôi mắt tròn vo đỏ ửng khiến cho Tuấn Lãng bất lực. Đã 28 năm kể từ khi anh sinh ra cho đến bây giờ chưa lần nào anh lại cảm thấy bất lực như thế.
Bất lực vì mình chẳng thể nói lời khó nghe với Uyển Đình. Bất lực vì không dám từ chối hợp đồng này. Bất lực vì chẳng thể làm gì được để dỗ cho cô nín, và cả dáng vẻ ngây thơ của cô cũng làm anh bất lực với cuộc đời. Đúng là lắm lúc anh không hiểu nổi mình nghĩ gì nữa.
-Không phải đâu. Em không tò mò tại sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đây à?
Tuấn Lãng cười thân thiện mà nói. Uyển Đình vừa suy nghĩ, thi thoảng lại nấc lên một cái. Cuối cùng cô nhìn anh mà lắc đầu tỏ vẻ không biết. Tuấn Lãng thở dài trả lời.
-Lúc trước là anh phái trợ lí của mình đi đàm phán với công ty em, nhưng duy nhất lần này anh lại tự mình ra mặt. Em có biết lí do vì sao không?
-Không biết.
Cô trả lời một câu xụi lơ. Tuấn Lãng búng nhẹ tay lên trán của cô mà nói.
-Là vì anh quyết định sẽ kí hợp đồng với công ty em đấy đồ ngốc!
-Anh nói thật hả?
Cô ngồi thẳng lưng tròn mắt như không tin được. Tuấn Lãng gật gù.
-Đương nhiên là thật, anh chưa bao giờ nói dối ai cả.
-Nhưng mà anh không biết gì về kế hoạch của công ty em thì kí hợp đồng kiểu gì đây? Em không tin.
Cô lại bắt đầu nức nở. Cô ghét nhất là không làm gì mà đồ ăn tự nhiên dâng tới. Tài liệu để đàm phán thì không có, vốn dĩ sẽ không còn cơ hội để nói chuyện thì đùng một cái Tuấn Lãng đồng ý kí hợp đồng. Ai mà tin cho nổi.
Lục Tuấn Lãng bất đầu trở nên bối rối không biết phải nói làm sao. Anh mở miệng.
-Anh muốn kí hợp đồng với công ty em thật mà. Ngay từ đầu đã thế rồi.
Uyển Đình nghe vậy thì không khóc nữa. Cô lau đi giọt nước mắt trên mặt mình. Từ từ chẳng còn nước trên mặt nữa, thay vào đó là mắt mũi miệng má đều đỏ lên.
----
Nhớ thả tim, follow me, ấn theo dõi truyện và comment để tác giả có thêm động lực để viết tiếp nha mọi người ơi! (’’‘o’’’)
Nó giống như một liều thuốc tinh thần rất hữu hiệu cho những người luôn căng thẳng như anh.
Uyển Đình… đến lúc nào cô mới thực sự thuộc về anh đây.
Uyển Đình cầm lấy ly cà phê lên mà uống. Bất giác cô nhìn lên đồng hồ, chỉ còn đúng 5 phút nữa thôi là 9 giờ. Cô sắp trễ rồi.
-Thôi chết.
Cô đứng bật cười dậy. Bàn tay vừa cầm lấy túi, miệng thì nói với Tuấn Lãng.
-Em xin lỗi anh nhưng em trễ giờ rồi, em đi trước nhé.
Nói xong cô lật đật chạy về phía thang máy. Tuấn Lãng tính nói ra sự thật vì nhìn cô vội vàng như vậy anh thực sự không nỡ, nhưng biết làm sao được, cô quá đáng yêu. Anh nhếch mép cười, bỗng chốc nhìn thấy trên ghế của cô có một chiếc kẹp tóc.
Anh nhướn người cầm lấy nó, không cần hỏi thì anh cũng biết đó là đồ của cô. Một mùi hương thoang thoảng không thể nhầm lẫn với bất kì mùi nào khác.
Uyển Đình đứng trước cửa thang máy. Chờ mãi nhưng thang máy vẫn chưa tới. Cô mở điện thoại lên, lúc này đã là 8 giờ 57 rồi. Cô nghiến răng chạy vào hướng cầu thang bộ.
Leo từ tầng trệt đến tầng 21 muốn hộc cả hơi. Trán của cô lấm tấm mồ hôi. Trông cô bây giờ thật tội nghiệp nhưng cũng không thể khiến người khác nhịn cười vì cô quá đáng yêu.
-Cuối cùng… cũng tới.
Nhìn thấy bảng ghi tầng 21 trước mặt cô liền bám vào thành cửa mà thở không ra hơi. Nhìn lên điện thoại, bây giờ là 9 giờ 5 phút.
Cô nhíu mày không tin vào mắt mình, cô không bất ngờ vì trong vòng 8 phút leo 21 tầng lầu mà cô bất ngờ vì đã trễ giờ hẹn.
Nghe nói chủ của doanh nghiệp lần này khá nóng tính, trễ một chút cũng không được. Uyển Đình cắn răng lấy hết can đảm, cô chưa thử thì chưa biết được, vẫn chưa gặp được họ mà đã bỏ cuộc thì cũng không được.
Đứng trước cửa phòng cô thở hắt một hơi rồi mở cửa bước vào. Bên trong là một gian phòng rộng rãi thoáng mát. Một chiếc bàn tròn to bằng gỗ cùng với những chiếc ghế gỗ xếp xung quanh khoảng hơn 10 cái. Uyển Đình bước vào nhìn hai bên. Đôi mắt tròn xoe của cô chợt dừng lại ở cửa sổ lớn.
Một người đàn ông đứng đó, khói thuốc phì phà theo làn gió, nhìn từ sau lưng thì cô thấy đó là một người rất chững chạc và có phần… hơi quen quen.
-Lục tiên sinh?
Cô cau mày nói nhỏ. Nhưng người đàn ông đó đã nghe thấy và vội vàng dập tắt điếu thuốc trên tay anh. Lục Tuấn Lãng quay người lại. Bàn tay vứt bỏ điếu thuốc tàn ra ngoài cửa sổ xem như chưa từng hút thuốc.
-Lại gặp em rồi.
Anh nhẹ nhàng nói. Uyển Đình ngơ ngẩn bước vào trong. Bẵng đi một lúc sau cô mới nhận ra một điều.
-Anh là đối tác khó tính của công ty em sao?
Cô nói rồi bật cười. Đáng lẽ ra cô nên nhận thấy điều gì đó bất ổn từ khi gặp anh ở sảnh khách sạn. Cô cũng nên nhận ra người mình sẽ đàm phán là là anh, trong giấy tờ ghi rõ là Lục thị cơ mà.
-Công ty em hay gọi anh bằng biệt danh đó hả?
Tuấn Lãng cười trừ. Anh đi lại kéo ghế ra cho cô ngồi. Uyển Đình ngồi xuống, miệng cô bắt đầu ríu rít như một chú chim nhỏ.
-Đáng lẽ ra em không được tiết lộ đâu, nhưng đúng là vậy đấy.
-Vậy hôm nay anh nghĩ mình nên “khó tính” một chút rồi.
Tuấn Lãng ngồi khoanh tay lại giả vờ khó tính. Uyển Đình bật cười, cô mau chóng lấy mấy bản tài liệu trong túi. Mở tép ra lấy giấy tờ.
Cô lập tức trở nên nghiêm túc xem từng tờ giấy một. Dần dần bắt đầu hoảng hốt khi tất cả toàn là tờ giấy trắng. Không có một dòng chữ nào trên đó. Cũng như những ngày cô thức đêm soạn tài liệu đều biến đi đâu mất.
Uyển Đình cứ tưởng mình lấy nhầm tài liệu. Thế nhưng khi cô tìm lại trong túi thì cũng chẳng thấy gì ngoài bọc khăn giấy, hộp bút, cây son dưỡng cùng với miếng băng keo cá nhân.
Cô không cầm nhầm, cô cũng không để quên. Nhưng tại sao đống tài liệu này lại là những trang giấy trắng?
Tuấn Lãng ngồi nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt thì lo lắng. Anh giật mình khi thấy nước đang long lanh nơi đáy mắt của cô.
-Có chuyện gì thế?
Anh giật mình hỏi. Lúc này Uyển Đình bỗng chốc rơi nước mắt khiến anh hoảng loạn hơn bất cứ lúc nào.
-K-Khoan đã nào, tại sao em lại khóc. Anh đã làm gì sai sao?
Tuấn Lãng luống cuống gãi đầu. Anh không biết phải làm thế nào cô mới ngừng khóc được.
Uyển Đình khóc vì cô quá uất ức. Đống công sức của cô đổ sông đổ biển chỉ vì tài liệu bỗng nhiên biến thành những tờ giấy trắng. Lần này mà thất bại thì Vũ Phong thế nào cũng xem thường cô.
Những giọt nước mắt khiến cho mặt của cô lem nhem. Chóp mũi đỏ ửng, cô khịt mũi liên tục vì nó nghẹt không còn thở được nữa. Miệng của cô run lên từng chút một, mở một khe nhỏ để không khí lưu thông. Mỗi lần cô khóc là khắp khuôn mặt cô đều đỏ lên trông đáng thương vô cùng.
Lúc này cô quên bén mất là mình còn phải đàm phán, nhưng đàm phán cái nỗi gì khi không có tư liệu cho khách hàng xem chứ.
-Em xin lỗi.
Cô lấy khăn giấy lau khóe mắt, chùi mũi. Giọng nói nức nở khiến cho Tuấn Lãng mủi lòng. Anh cười nhạt mà nói.
-Không sao cả, vốn dĩ anh đến đây không phải chỉ để nói chuyện với em.
-Bộ anh còn công việc nào khác hả?
Cô ngây thơ nhìn anh, đôi mắt tròn vo đỏ ửng khiến cho Tuấn Lãng bất lực. Đã 28 năm kể từ khi anh sinh ra cho đến bây giờ chưa lần nào anh lại cảm thấy bất lực như thế.
Bất lực vì mình chẳng thể nói lời khó nghe với Uyển Đình. Bất lực vì không dám từ chối hợp đồng này. Bất lực vì chẳng thể làm gì được để dỗ cho cô nín, và cả dáng vẻ ngây thơ của cô cũng làm anh bất lực với cuộc đời. Đúng là lắm lúc anh không hiểu nổi mình nghĩ gì nữa.
-Không phải đâu. Em không tò mò tại sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đây à?
Tuấn Lãng cười thân thiện mà nói. Uyển Đình vừa suy nghĩ, thi thoảng lại nấc lên một cái. Cuối cùng cô nhìn anh mà lắc đầu tỏ vẻ không biết. Tuấn Lãng thở dài trả lời.
-Lúc trước là anh phái trợ lí của mình đi đàm phán với công ty em, nhưng duy nhất lần này anh lại tự mình ra mặt. Em có biết lí do vì sao không?
-Không biết.
Cô trả lời một câu xụi lơ. Tuấn Lãng búng nhẹ tay lên trán của cô mà nói.
-Là vì anh quyết định sẽ kí hợp đồng với công ty em đấy đồ ngốc!
-Anh nói thật hả?
Cô ngồi thẳng lưng tròn mắt như không tin được. Tuấn Lãng gật gù.
-Đương nhiên là thật, anh chưa bao giờ nói dối ai cả.
-Nhưng mà anh không biết gì về kế hoạch của công ty em thì kí hợp đồng kiểu gì đây? Em không tin.
Cô lại bắt đầu nức nở. Cô ghét nhất là không làm gì mà đồ ăn tự nhiên dâng tới. Tài liệu để đàm phán thì không có, vốn dĩ sẽ không còn cơ hội để nói chuyện thì đùng một cái Tuấn Lãng đồng ý kí hợp đồng. Ai mà tin cho nổi.
Lục Tuấn Lãng bất đầu trở nên bối rối không biết phải nói làm sao. Anh mở miệng.
-Anh muốn kí hợp đồng với công ty em thật mà. Ngay từ đầu đã thế rồi.
Uyển Đình nghe vậy thì không khóc nữa. Cô lau đi giọt nước mắt trên mặt mình. Từ từ chẳng còn nước trên mặt nữa, thay vào đó là mắt mũi miệng má đều đỏ lên.
----
Nhớ thả tim, follow me, ấn theo dõi truyện và comment để tác giả có thêm động lực để viết tiếp nha mọi người ơi! (’’‘o’’’)