Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 278
Họ hôm nay vẫn chưa về Mộc gia mà về phòng tân hôn của Mộc Du Dương đã chuẩn bị.
Đó là một căn biệt thự ba tầng, vừa xây cất không lâu, vẻ ngoài rất giống như một cung điện.
Mộc Du Dương chọn nơi này làm phòng tân hôn vì đêm động phòng không thể để Mộc lão gia hay Lạc Bảo Nhi chạy vào nghe trộm được.
Mộc lão gia và Lạc Bảo Nhi thì về Mộc gia. Thật ra ông đáng lẽ phải trở lại bệnh viện nhưng hôm nay là ngày hỉ sự của Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư, vào bệnh viện thì không may mắn cho lắm nên ông kiên quyết không trở lại bệnh viện.
Tình trạng sức khỏe của ông gần đây cũng tốt hơn rất nhiều, bác sĩ thậm chí còn nói ông có thể sẽ sống thêm vài tháng nữa.
Có điều không thể nhiều hơn, chỉ là thêm vài tháng nữa thôi.
Nhưng bây giờ, ông còn tâm nguyện gì mà chưa hoàn thành nữa đâu. Tâm nguyện lớn nhất của ông rốt cuộc cũng đã thành hiện thực rồi.
Trong phòng khách, ông đang ngồi xem báo đăng tin hôn lễ Thịnh Thế Mộc gia. Lạc Bảo Nhi thì ngồi kế bên vui vẻ ăn kẹo. Bầu không khí vô cùng ôn hòa và yên tĩnh.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng chuông cửa, ông cứ nghĩ là khách đến chúc mừng đám cưới nên liền cùng quản gia ra mở cửa.
Vừa ra đến cửa thì ông phát hiện người đứng bên ngoài là Lê Thanh và Mộc Thừa Kế. Họ đứng bên ngoài, không ngừng nhìn vào trong. Mộc lão gia liếc qua thì thấy cạnh họ còn có thêm một đống hành lý.
Họ dọn đồ đến, chắc là định vào Mộc gia ở. Mộc lão gia bây giờ đã không còn phản đối họ ở đây nhưng Mộc Du Dương vẫn chưa đồng ý. Ông sợ để họ vào thì Mộc Du Dương sẽ nổi giận.
Lê Thanh và Mộc Thừa Kế nhìn thấy ông liền hô to: “Bố, chúng con đến thăm bố!”
Lê Thanh cười cười rồi nói tiếp: “Bố, chúng con sẵn tiện cũng dọn đồ đến ở cùng với bố luôn.”
Mộc lão gia hơi nhíu mày, định nói gì thì lại thấy Lạc Bảo Nhi chạy từ trong nhà ra.
Lạc Bảo Nhi không quen biết Mộc Thừa Kế, nhưng cậu bé vẫn nhớ mặt Lê Thanh. Vì hôm đám cưới, cậu đã bất cẩn va phải bà ta. Lạc Bảo Nhi nói với ông: “Ông ơi, họ là ai vậy?”
Trong khoảnh khắc Lê Thanh nhìn thấy Lạc Bảo Nhi, sắc mặt liền thay đổi. Nhưng rất nhanh bà ta đã lấy lại bình tĩnh, cười nói với Lạc Bảo Nhi: “Cháu ngoan, chúng ta là ông nội và bà nội của con đây!”
Lạc Bảo Nhi lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn họ, cậu hỏi: “Ông ơi, họ... thật sự là ông nội và bà nội của con không?”
Mộc lão gia thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.
Lê Thanh tiến đến bế Lạc Bảo Nhi lên, cười híp mắt nói: “Cháu ngoan, con tên là gì?”
Mộc Thừa Kế vẫn đứng yên tại chỗ, cẩn thận quan sát, trên mặt có chút bất thường nhưng vì che giấu giỏi nên Mộc lão gia không hề phát hiện.
Lạc Bảo Nhi bất đắc dĩ trả lời: “Con tên là Phương Thiên Lạc.”
“Là Lạc Lạc à, đúng là cái tên hay. Lạc Lạc, con có thích bà nội không? Sau này ông bà sẽ ở cùng với con, con có vui không?”
Tay chân Lạc Bảo Nhi lúc này luống cuống cả lên. Từ trước đến nay cậu bé rất sợ người lạ, huống chi bây giờ trước mặt là một bà già cười nói kỳ lạ, cậu thật không biết nên làm thế nào.
Cũng may lúc này Mộc lão gia đã cứu nguy cho cậu.
“Được rồi, con mau đặt thằng bé xuống đi. Thằng bé này còn chưa quen tụi con, sao mà có thể thích tụi con được chứ? Tình cảm thì cần phải từ từ vun đắp. Nếu các con thật sự có lòng thì sau này đối xử tốt với Lạc Bảo một chút. Nó là đứa trẻ hiểu chuyện, nó cũng sẽ yêu thương các con.”
Lê Thanh gật đầu, đặt Lạc Bảo Nhi xuống, nói tiếp: “Bố à, chúng con có thể dọn về ở rồi đúng không?”
Mộc lão gia thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.
Mộc Thừa Kế đã nói với ông, công ty ở nước ngoài của họ đã bị phá sản, họ không còn đường nào để đi.
Mộc lão gia tự biết mình ngày tháng không còn nhiều nữa, ông không đành lòng nhìn con trai mình lang thang bên ngoài dù ông ta đã từng phạm bao nhiêu lỗi lầm.
Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư chắc cũng phải lâu lắm mới trở về Mộc gia. Cho nên lúc này là cơ hội tốt nhất để Mộc Thừa Kế và Lê Thanh dọn về ở đây.
Còn muốn Mộc Du Dương tha thứ thì phải xem Mộc Thừa Kế và Lê Thanh thế nào nữa.
Vào Mộc gia rồi, Mộc Thừa Kế vào lại căn phòng mà ông đã ở cách đây mười mấy năm về trước. Quản gia sớm đã biết họ sẽ về đây ở nên cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.
Mộc Thừa Kế kinh ngạc phát hiện tất cả mọi thứ trong phòng đều vẫn giữ nguyên như cũ, không có chút gì thay đổi. Thì ra, từ lúc ông bỏ đi, Mộc lão gia đã khóa phòng này lại, mọi thứ trong này đều không xê dịch như đợi ngày ông trở về.
Mắt Mộc Thừa Kế bỗng chốc đỏ lên. Ông cứ cho rằng, ông đã bị gạch tên khỏi Mộc gia, từ trước đến này ông không dám hy vọng còn giữ lại được gì trong cái nhà này.
Thế nhưng thì ra, trong lòng Mộc lão gia, trong cái nhà này, từ trước đến nay luôn lưu giữ hình bóng của ông.
Lê Thanh thấy ông xúc động thì mở miệng châm chọc: “Gì chứ? Một cái phòng bé tẹo thế này mà đã làm cho ông xúc động đến chảy nước mắt rồi à? Sản nghiệp Mộc gia các người lớn thế này mà ông cũng không tranh được chút gì à!”
Nỗi trầm tư của Mộc Thừa Kế bỗng chốc bị phá vỡ, ông quát lớn: “Bà nói vậy nghĩa là gì? Tôi đã nói với bà rất nhiều lần rồi. Lần này trở về chỉ là xin bố tha thứ, được an hưởng nửa đời còn lại ở đây. Bà đừng có nghĩ đến những chuyện kia được không?”
Lê Thanh sớm đã biết ông sẽ nói như vậy. Bà ta dương dương tự đắc nói: “Thừa Kế à, tôi cũng không muốn nói đâu. Sản nghiệp Mộc gia lớn thế này, giao lại cho con cháu Mộc gia thì tôi không có ý kiến. Nhưng nếu sau này để lọt vào tay của người ngoài thì ông còn muốn mặc kệ như bây giờ nữa không?”
Mộc Thừa Kế không biết bà đang nói gì, liền hỏi: “Bà nói vậy ý là sao?”
Lê Thanh nói tiếp: “Ông cũng đã thấy cái thằng bé lúc nãy rồi chứ? Cái đứa tên Phương Thiên Lạc đó. Ông biết tại sao nó họ Phương không?”
Mộc Thừa Kế gật đầu, lúc nãy ông đã thăm dò Lạc Bảo Nhi, cảm thấy rất kỳ lạ. Nó không phải là con của Mộc Du Dương sao? Sao lại là họ Phương?
Lê Thanh đắc ý nói: “Đứa nhỏ tên Phương Thiên Lạc vốn chẳng phải là con cháu nhà họ Mộc chúng ta! Nó là đứa con rơi của Phương Tiểu Ngư và người đàn ông khác! Ông nghĩ xem, sau này, cứ cho là Phương Tiểu Ngư và Du Dương sẽ sinh con thêm thì thằng nhóc đó sẽ cùng với con cháu nhà họ Mộc chúng ta tranh giành gia sản thì sao!”
Mộc Thừa Kế bỗng chốc kinh động.
Gia sản Mộc gia sao lại có thể rơi vào tay người ngoài được?
Lê Thanh đắc ý nhìn Mộc Thừa Kế càng lúc càng xanh mặt, bà ta lại tiếp tục nhắc nhở: “Thừa Kế à, cho dù thế nào đi nữa, chúng ta bây giờ cũng không được quá đáng. Đợi lão gia sau này không còn nữa thì chúng ta mới từ từ thu dọn cái đứa con rơi đó. Còn bây giờ thì phải giả vờ đối xử tốt một chút với nó.”
Mộc Thừa Kế rất khó chịu với cách nói của Lê Thanh, cái gì mà “đợi lão gia sau này không còn nữa” chứ?
Tuy sự thật này từ miệng Lê Thanh nói nhưng ông cảm thấy lòng dạ rối bời.
Dù vậy ông vẫn đồng ý cách nói của Lê Thanh.
Trước mắt chỉ còn cách này, cho dù thế nào, sản nghiệp Mộc gia nhất định không thể rơi vào tay người ngoài được!
Last edited: