Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111: Anh thích vẻ mặt này của em
Cô ta lại dần dần di chuyển tay của Dương Tử Hiên chạm vào nơi tư mật của mình rồi tự rên lên một tiếng: "Ưm..."
"Anh Hiên, xin anh đó, giúp em đi, em khó chịu lắm rồi."
Lưu Hồng nức nở rên rỉ, hôm nay cô ta nhất định phải có được Dương Tử Hiên.
Đã chạm vào rồi có thể rút ra không? Lý trí bảo hắn không được đụng nhưng dục vọng lại không ngừng thúc giục hắn chạm vào, ngón tay của hắn chạm nhẹ hai cánh hoa ướt át nở rộ bên dưới cuối cùng cũng động tay nhưng chỉ là vân vê nhẹ bên ngoài.
Thế nhưng chỉ nhiêu đó đã khiến Lưu Hồng liên tục thở gấp rồi.
"Anh Hiên, ngón tay của anh thật tuyệt."
Lưu Hồng học theo lời thoại trên phim mà nói, điều này càng kích thích Dương Tử Hiên hơn.
Hắn định đưa ngón tay vào bên trong thì điện thoại bỗng nhiên rung lên, động tác đồng thời dừng lại nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, Lưu Hồng có chút ngứa ngáy khó chịu khẽ rên một tiếng: "Ưm, anh Hiên."
Giọng nói của cô ta có chút bất mãn, giờ này rồi kẻ nào còn gọi điện phá đám chuyện tốt của cô ta.
Dương Tử Hiên không quan tâm đến Lưu Hồng hắn lấy điện thoại ra xem, là số của bà Xuân, liền bấm nghe: "Mẹ, có chuyện gì?"
"Kỳ Anh xảy ra chuyện rồi, con mau vào bệnh viện ngay đi."
Đầu dây bên kia vội vội vàng vàng nói.
VietWriter
"Xảy ra chuyện gì?"
Dương Tử Hiên không lo lắng chỉ cau mày hỏi.
"Mẹ không biết nữa trên người con bé toàn máu với máu, ông nội biết con ra ngoài vô cùng tức giận, ông nội của Kỳ Anh cũng đến rồi, nói tóm lại con, con mau đến bệnh viện đi."
Bà Xuân rối rít nói, hiện tại bà ta đang trên xe bệnh viện đi cùng Cao Kỳ Anh vào bệnh viện.
Dương Tử Hiên nghe vậy lúc này mới đứng bật dậy chỉnh lại quần áo chỉnh tề nói: "Anh phải đi có chuyện gấp, em tự xử đi."
Dứt lời hắn không để Lưu Hồng kịp nói cầm áo khoác bước ra khỏi cửa.
Phút chốc Lưu Hồng cảm thấy toàn thân trống rỗng khó chịu, hơn thế nữa là tức giận, hận chết kẻ đã phá đám chuyện tốt của cô ta, chỉ một chút, một chút nữa thôi anh Hiên đã là của cô ta rôi.
Chiếc xe lamborghini màu đen chạy trên con đường vắng vẻ không có mấy người một mạch đi đến bệnh viện quốc tế.
Thoáng cái trời đã sáng Bạch Ngọc Lan lờ mờ tỉnh dậy nhưng mí mắt vẫn còn nặng trĩu giật giật mấy cái, không thể mở nổi, cô dường như còn buồn ngủ.
Dương Tử Sâm tỉnh dậy trước luôn quan sát cô, anh thấy rõ biểu hiện này của cô liên khẽ nói: "Ngủ tiếp đi, không cần dậy sớm như vậy."
Mặc dù tối qua bọn họ ngủ không trễ nhưng đây là lần đầu không tránh khỏi mệt mỏi.
Bạch Ngọc Lan mơ màng nghe thấy giọng anh cô lại chìm trong giấc ngủ.
Thế nhưng lúc này bên ngoài phòng lại có tiếng gõ cửa: "Đại thiếu phu nhân, cô tỉnh chưa ạ?"
Dương Tử Sâm nhíu mày lấy tay che lấy tai của Bạch Ngọc Lan trâm giọng nói ra một chữ: "Cút."
Người bên ngoài cả kinh, dường như không nghĩ người lên tiếng là Dương Tử Sâm, chần chừ một chút lại nuốt một ngụm nước miếng nói: "Đại thiếu gia, trong nhà xảy ra chuyện cần đại thiếu phu nhân..."
Hắn chưa nói xong liền bị Dương Tử Sâm ngắt lời: "Không nghe thấy lời tôi nói sao?"
Giọng nói lần này còn âm tà hơn lần trước.
Lần này người kia không dám tự tiện lên tiếng nữa thở dài một tiếng lại rời đi.
Ra đến phòng khách hắn nhìn ông Dương nói: "Ông chủ, đại thiếu phu nhân hình như còn chưa dậy mà đại thiếu gia..."
"Được rồi quản gia, đưa ta đến bệnh viện đi, khi nào con bé tỉnh kêu người hầu chuyển lời cho con bé là được."
Ông Dương lạnh giọng nói.
Quản gia vâng dạ lại chạy đi chuẩn bị xe cho ông Dương, trong lòng thầm nghĩ Bạch Ngọc Lan rất được lòng ông chủ, nếu là người khác bảy giờ rồi còn chưa dậy ông chủ nhất định sẽ tức giận, lại nói đại thiếu gia tàn phế này dường như rất yêu thương người vợ hờ này của mình, Bạch Ngọc Lan này đúng thật là không đơn giản, đầu tiên lấy lòng ông chủ, sau lại thu phục vị thiếu gia khó tính này, chẳng trách phu nhân thua thảm dưới tay cô ta.
Đến chín giờ sáng Bạch Ngọc Lan mới mở mắt ra được, lúc này bên cạnh đã không còn Dương Tử Sâm nhưng chăn mền vẫn còn ấm hẳn mới rời giường.
Cô theo bản năng muốn vươn vai một cái ai ngờ vừa mới giơ tay lên eo đã truyên đến một cơn đau nhói, cô nhíu mày một cái cũng không phải là quá đau nhưng chỉ là đến quá bất ngờ cô không kịp phản ứng.
Bạch Ngọc Lan xoa xoa eo mấy cái lại nhìn xuống thân mình, cũng không quá tệ như cô nghĩ, dẫu sao tối qua anh cũng rất nhẹ nhàng, nghĩ lại chuyện tối qua khóe môi của cô lại giương lên một nụ cười đắc ý.
"Em đang cười cái gì."
Một giọng nói trầm ấm lại vang lên bên cạnh cô, Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng nói liền quay đầu qua, không biết Dương Tử Sâm đã đến bên mép giường từ lúc nào trên mặt còn mang theo vẻ nghi hoặc.
Bạch Ngọc Lan vẫn chưa thu nụ cười mà còn cười tươi hơn lúc nãy, giọng nói lanh lảnh: "Nguyện vọng được thực hiện nên vui vẻ."
Dương Tử Sâm biết cô nói đến chuyện gì trong lòng anh cũng cảm thấy vui vẻ lại hỏi: "Em còn đau không?"
Bạch Ngọc Lan vặn vẹo eo một chút lại nói: "Tốt lắm, không đến nỗi nào."
Dương Tử Sâm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm lại bảo: "Em lại đây, anh đưa em vào phòng tắm, anh cũng đã chuẩn bị nước nóng cho em rồi."
Lúc nãy tỉnh dậy anh ước chừng cô sắp tỉnh nên vệ sinh cá nhân xong liên pha nước nóng cho cô.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy biết anh để ý đến mình nhưng cô lại lắc đầu từ chối: "Không cân đâu em đi được mà, có điêu anh quay đầu một chút được không? Em, em mặc đồ."
Dương Tử Sâm nhìn vẻ mặt ửng đỏ bẽn lẽn kia của cô có chút bất ngờ, trong lòng tự nhủ người vợ tự cường này của anh cũng có lúc xấu hổ sao? Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng này của cô, thật giống thiếu nữ đôi tám e lệ, đáng yêu, Dương Tử Sâm lại mỉm cười nói: "Tối qua cũng không nhìn thấy vẻ mặt này của em."
"Anh đang cười nhạo em sao?"
Bạch Ngọc Lan nghe ý tứ của anh liên rõ, tâm tư có chút bực bội, cô cũng không phải là xấu hổ gì cho cam, chẳng qua là tối qua ánh sáng mờ ảo nhìn cũng như không nhìn nên cô không thấy ngại còn hiện tại, trời đã sáng trưng nếu để cặp mặt kia của anh nhìn tới cô cũng không khỏi lúng túng nên muốn anh quay đầu lại, không ngờ người đàn ông này không những không quay đi mà còn trêu chọc cô.
Lẽ nào ở cùng cô lâu ngày anh cũng nhiễm cái tính trêu ngươi này từ cô rồi sao? Đáng lẽ ra phải là cô chọc khóe anh mới đúng.
Sâu trong lòng Bạch Ngọc Lan có chút bực bội, bao lâu này toàn là cô nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh bây giờ thì hay rồi chỉ trong một đêm mọi thứ liên đảo ngược là sao? Trong khi Bạch Ngọc Lan buồn bực thì lại nghe Dương Tử Sâm nói: "Anh thích bộ dạng này của em.
Thoáng chốc khuôn mặt của Bạch Ngọc Lan lại càng đỏ thêm, hai mươi mấy năm qua không phải không có đàn ông trêu ghẹo cô nhưng mấy câu nói của những người đó chỉ là tùy tiện thốt ra từ cửa miệng, khen cho có lệ, cô hoàn toàn không để ý, anh lại khác, anh là chồng cô, là người đàn ông của cô, khi anh nói ra câu này cô hoàn toàn không nhịn được côn cào trong lòng, lại bày ra biểu tình của một thiếu nữ mới yêu.
"Anh Hiên, xin anh đó, giúp em đi, em khó chịu lắm rồi."
Lưu Hồng nức nở rên rỉ, hôm nay cô ta nhất định phải có được Dương Tử Hiên.
Đã chạm vào rồi có thể rút ra không? Lý trí bảo hắn không được đụng nhưng dục vọng lại không ngừng thúc giục hắn chạm vào, ngón tay của hắn chạm nhẹ hai cánh hoa ướt át nở rộ bên dưới cuối cùng cũng động tay nhưng chỉ là vân vê nhẹ bên ngoài.
Thế nhưng chỉ nhiêu đó đã khiến Lưu Hồng liên tục thở gấp rồi.
"Anh Hiên, ngón tay của anh thật tuyệt."
Lưu Hồng học theo lời thoại trên phim mà nói, điều này càng kích thích Dương Tử Hiên hơn.
Hắn định đưa ngón tay vào bên trong thì điện thoại bỗng nhiên rung lên, động tác đồng thời dừng lại nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, Lưu Hồng có chút ngứa ngáy khó chịu khẽ rên một tiếng: "Ưm, anh Hiên."
Giọng nói của cô ta có chút bất mãn, giờ này rồi kẻ nào còn gọi điện phá đám chuyện tốt của cô ta.
Dương Tử Hiên không quan tâm đến Lưu Hồng hắn lấy điện thoại ra xem, là số của bà Xuân, liền bấm nghe: "Mẹ, có chuyện gì?"
"Kỳ Anh xảy ra chuyện rồi, con mau vào bệnh viện ngay đi."
Đầu dây bên kia vội vội vàng vàng nói.
VietWriter
"Xảy ra chuyện gì?"
Dương Tử Hiên không lo lắng chỉ cau mày hỏi.
"Mẹ không biết nữa trên người con bé toàn máu với máu, ông nội biết con ra ngoài vô cùng tức giận, ông nội của Kỳ Anh cũng đến rồi, nói tóm lại con, con mau đến bệnh viện đi."
Bà Xuân rối rít nói, hiện tại bà ta đang trên xe bệnh viện đi cùng Cao Kỳ Anh vào bệnh viện.
Dương Tử Hiên nghe vậy lúc này mới đứng bật dậy chỉnh lại quần áo chỉnh tề nói: "Anh phải đi có chuyện gấp, em tự xử đi."
Dứt lời hắn không để Lưu Hồng kịp nói cầm áo khoác bước ra khỏi cửa.
Phút chốc Lưu Hồng cảm thấy toàn thân trống rỗng khó chịu, hơn thế nữa là tức giận, hận chết kẻ đã phá đám chuyện tốt của cô ta, chỉ một chút, một chút nữa thôi anh Hiên đã là của cô ta rôi.
Chiếc xe lamborghini màu đen chạy trên con đường vắng vẻ không có mấy người một mạch đi đến bệnh viện quốc tế.
Thoáng cái trời đã sáng Bạch Ngọc Lan lờ mờ tỉnh dậy nhưng mí mắt vẫn còn nặng trĩu giật giật mấy cái, không thể mở nổi, cô dường như còn buồn ngủ.
Dương Tử Sâm tỉnh dậy trước luôn quan sát cô, anh thấy rõ biểu hiện này của cô liên khẽ nói: "Ngủ tiếp đi, không cần dậy sớm như vậy."
Mặc dù tối qua bọn họ ngủ không trễ nhưng đây là lần đầu không tránh khỏi mệt mỏi.
Bạch Ngọc Lan mơ màng nghe thấy giọng anh cô lại chìm trong giấc ngủ.
Thế nhưng lúc này bên ngoài phòng lại có tiếng gõ cửa: "Đại thiếu phu nhân, cô tỉnh chưa ạ?"
Dương Tử Sâm nhíu mày lấy tay che lấy tai của Bạch Ngọc Lan trâm giọng nói ra một chữ: "Cút."
Người bên ngoài cả kinh, dường như không nghĩ người lên tiếng là Dương Tử Sâm, chần chừ một chút lại nuốt một ngụm nước miếng nói: "Đại thiếu gia, trong nhà xảy ra chuyện cần đại thiếu phu nhân..."
Hắn chưa nói xong liền bị Dương Tử Sâm ngắt lời: "Không nghe thấy lời tôi nói sao?"
Giọng nói lần này còn âm tà hơn lần trước.
Lần này người kia không dám tự tiện lên tiếng nữa thở dài một tiếng lại rời đi.
Ra đến phòng khách hắn nhìn ông Dương nói: "Ông chủ, đại thiếu phu nhân hình như còn chưa dậy mà đại thiếu gia..."
"Được rồi quản gia, đưa ta đến bệnh viện đi, khi nào con bé tỉnh kêu người hầu chuyển lời cho con bé là được."
Ông Dương lạnh giọng nói.
Quản gia vâng dạ lại chạy đi chuẩn bị xe cho ông Dương, trong lòng thầm nghĩ Bạch Ngọc Lan rất được lòng ông chủ, nếu là người khác bảy giờ rồi còn chưa dậy ông chủ nhất định sẽ tức giận, lại nói đại thiếu gia tàn phế này dường như rất yêu thương người vợ hờ này của mình, Bạch Ngọc Lan này đúng thật là không đơn giản, đầu tiên lấy lòng ông chủ, sau lại thu phục vị thiếu gia khó tính này, chẳng trách phu nhân thua thảm dưới tay cô ta.
Đến chín giờ sáng Bạch Ngọc Lan mới mở mắt ra được, lúc này bên cạnh đã không còn Dương Tử Sâm nhưng chăn mền vẫn còn ấm hẳn mới rời giường.
Cô theo bản năng muốn vươn vai một cái ai ngờ vừa mới giơ tay lên eo đã truyên đến một cơn đau nhói, cô nhíu mày một cái cũng không phải là quá đau nhưng chỉ là đến quá bất ngờ cô không kịp phản ứng.
Bạch Ngọc Lan xoa xoa eo mấy cái lại nhìn xuống thân mình, cũng không quá tệ như cô nghĩ, dẫu sao tối qua anh cũng rất nhẹ nhàng, nghĩ lại chuyện tối qua khóe môi của cô lại giương lên một nụ cười đắc ý.
"Em đang cười cái gì."
Một giọng nói trầm ấm lại vang lên bên cạnh cô, Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng nói liền quay đầu qua, không biết Dương Tử Sâm đã đến bên mép giường từ lúc nào trên mặt còn mang theo vẻ nghi hoặc.
Bạch Ngọc Lan vẫn chưa thu nụ cười mà còn cười tươi hơn lúc nãy, giọng nói lanh lảnh: "Nguyện vọng được thực hiện nên vui vẻ."
Dương Tử Sâm biết cô nói đến chuyện gì trong lòng anh cũng cảm thấy vui vẻ lại hỏi: "Em còn đau không?"
Bạch Ngọc Lan vặn vẹo eo một chút lại nói: "Tốt lắm, không đến nỗi nào."
Dương Tử Sâm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm lại bảo: "Em lại đây, anh đưa em vào phòng tắm, anh cũng đã chuẩn bị nước nóng cho em rồi."
Lúc nãy tỉnh dậy anh ước chừng cô sắp tỉnh nên vệ sinh cá nhân xong liên pha nước nóng cho cô.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy biết anh để ý đến mình nhưng cô lại lắc đầu từ chối: "Không cân đâu em đi được mà, có điêu anh quay đầu một chút được không? Em, em mặc đồ."
Dương Tử Sâm nhìn vẻ mặt ửng đỏ bẽn lẽn kia của cô có chút bất ngờ, trong lòng tự nhủ người vợ tự cường này của anh cũng có lúc xấu hổ sao? Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng này của cô, thật giống thiếu nữ đôi tám e lệ, đáng yêu, Dương Tử Sâm lại mỉm cười nói: "Tối qua cũng không nhìn thấy vẻ mặt này của em."
"Anh đang cười nhạo em sao?"
Bạch Ngọc Lan nghe ý tứ của anh liên rõ, tâm tư có chút bực bội, cô cũng không phải là xấu hổ gì cho cam, chẳng qua là tối qua ánh sáng mờ ảo nhìn cũng như không nhìn nên cô không thấy ngại còn hiện tại, trời đã sáng trưng nếu để cặp mặt kia của anh nhìn tới cô cũng không khỏi lúng túng nên muốn anh quay đầu lại, không ngờ người đàn ông này không những không quay đi mà còn trêu chọc cô.
Lẽ nào ở cùng cô lâu ngày anh cũng nhiễm cái tính trêu ngươi này từ cô rồi sao? Đáng lẽ ra phải là cô chọc khóe anh mới đúng.
Sâu trong lòng Bạch Ngọc Lan có chút bực bội, bao lâu này toàn là cô nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh bây giờ thì hay rồi chỉ trong một đêm mọi thứ liên đảo ngược là sao? Trong khi Bạch Ngọc Lan buồn bực thì lại nghe Dương Tử Sâm nói: "Anh thích bộ dạng này của em.
Thoáng chốc khuôn mặt của Bạch Ngọc Lan lại càng đỏ thêm, hai mươi mấy năm qua không phải không có đàn ông trêu ghẹo cô nhưng mấy câu nói của những người đó chỉ là tùy tiện thốt ra từ cửa miệng, khen cho có lệ, cô hoàn toàn không để ý, anh lại khác, anh là chồng cô, là người đàn ông của cô, khi anh nói ra câu này cô hoàn toàn không nhịn được côn cào trong lòng, lại bày ra biểu tình của một thiếu nữ mới yêu.