Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Hạng Ngạo
Mấy ngày sau Cao Kỳ Anh cuối cùng cũng được xuất viện, cơ thể của cô ta cũng tốt hơn rất nhiều, lại nói mấy ngày nay Bạch Ngọc Lan không ngày nào không mang cháo vào cho cô ta, Dương Tử Hiên và bà Xuân chỉ ở viện duy nhất có ngày hôm đó cũng không thấy xuất hiện nữa.
Dương Tử Hiên lấy lý do lo chuyện công ty còn bà Xuân lấy lý do lo cho con gái nuôi nên không ai vào bệnh viện thăm Cao Kỳ Anh thêm lần thứ hai, phải chăng chỉ có ông Cao cùng mấy người hầu mà bà Xuân kêu đi chăm sóc cô ta.
Tính ra Cao Kỳ Anh này cũng là người đáng thương.
Mười giờ đêm trên cung đường Thiên Phú, con đường của những khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố này, có một chiếc xe lambogini đỗ trước một khách sạn hoành tráng nhất trong tất cả các khách sạn ở đây.
Bước xuống xe là một người đàn ông trông lãng tử hòa hoa, bên cạnh là một cô gái khuôn mặt baby trắng nõn nuột nà, dưới ánh đèn điện làn da của cô gái càng thêm tươi sáng lung linh chưa kể trên người còn mặc một chiếc váy hai dây xẻ tà bên dưới, trên dưới đều lộ ra da thịt mơn mởn khiến không ít đàn ông đang đi ra đi vào khách sạn nhìn không chớp mắt, có kẻ còn xém chút trượt câu thang.
Nhân viên đứng cổng thấy có khách đặc biệt đến liên nhiệt tình đi ra chào hỏi: "Thiếu gia, tiểu thư, mới hai người vào bên trong."
"Chủ tịch Hạng đến chưa?"
Người đàn ông nắm tay cô gái từng bước đi vào bên trong vừa đi vừa hỏi.
"Dạ, ông ấy đã đến rồi, đang chờ ngài ở lâu mười lăm."
Nhân viên kia lê phép nói dường như rất thân quen với người đàn ông này.
Vào trong thang máy cô gái kia níu lấy tay người đàn ông nói: "Anh Hiên, em có chút sợ."
"Đừng sợ, làm tốt việc này anh sẽ thưởng cho em."
Người đàn ông bên cạnh dụ dỗ, hắn không ai khác chính là Dương Tử Hiên.
"Em không muốn thưởng em muốn gả cho anh, xong chuyện này anh Hiên có thể bỏ Cao Kỳ Anh lấy em không?"
Cô gái nhõng nhẽo nói.
"Được, chỉ cần em khiến người kia đồng ý anh cũng đồng ý với em."
Dương Tử Hiên không suy nghĩ liên đồng ý.
VietWriter
"Anh nói thật không?"
Cô gái kích động không còn thấy vẻ căng thẳng nữa.
"Đương nhiên."
Dương Tử Hiên khẳng định lại còn nói thêm: "Từ đầu đến cuối anh cũng chỉ chờ em thôi, lấy Cao Kỳ Anh cũng chỉ để lừa ông già kia chuyển cổ phân mà thôi, bây giờ đã lấy được rồi anh cũng không cần cô ta nữa."
"Anh nói vậy em yên tâm rồi."
Cô gái ôm chặt lấy Dương Tử Hiên, hắn cũng mặc cô ta ngược lại có chút hưởng thụ.
Lúc này thang máy tinh lên một tiếng, cánh cửa được mở ra, trước mặt hắn là hai tên vệ sĩ cao to lực lượng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lùng.
"Dương tổng, mời đi bên này."
Một trong hai tên lạnh lùng lên tiếng.
Dương Tử Hiên cùng Lưu Hồng bước đi theo tên đó lại dừng trước một căn phòng cũng có hai tên vệ sĩ canh cửa, điều này chứng tỏ thân phận của người bên trong không nhỏ.
Tên vệ sĩ có vết sẹo bên trái đưa tay lên gõ cửa hai cái, bên trong cánh cửa được mở ra, người mở cửa là một người phụ nữ phấn hồng môi đỏ mặc một chiếc áo dài cách tân lộ đôi chân dài trắng mịn.
"Dương tổng đến rồi sao, ô, còn có một búp bê xinh đẹp à."
Người phụ nữ cười duyên dáng, dường như có quen biết với Dương Tử Hiên, điêu này làm cô gái bên cạnh hắn không vui chút nào.
Dương Tử Hiên nhìn cô ta một cái sau đó hỏi: "Chủ tịch Hạng đâu?"
"Bên trong."
Người phụ nữ cũng nhìn hắn phong tình vạn chủng rồi nhường đường cho hai người đi vào.
Chỉ mới ba bước chân Dương Tử Hiên đã nhìn thấy một người đàn ông chỉ khoác trên người một chiếc khăn tắm tay cầm tẩu thuốc hít vào một hơi tạo ra một loạt tiếng rít chói tai.
"Chủ tịch Hạng."
Dương Tử Hiên bước tới một bước lên tiếng chào hỏi.
Hạng Ngạo lại không nhìn hắn, ánh mắt rơi vào cô gái bên cạnh hắn phút chốc tinh quang phát sáng lại nói: "Đây là búp bê mà cậu nói sao?"
"Đúng vậy."
Chỉ cần nhìn ánh mắt của Hạng Ngạo Dương Tử Hiên liền biết ông ta hài lòng với búp măng non này của hắn.
"Để búp bê lại cậu ra ngoài."
Hạng Ngạo không nhiều lời.
Dương Tử Hiên cũng biết tác phong của ông ta, kiểm hàng trước mới bàn đến chuyện làm ăn, hắn tin chắc hàng này vừa mắt Hạng Ngạo nên không do dự đông ý: "Được."
Mắt thấy Dương Tử Hiên phải đi ra ngoài cô gái kia chợt níu áo hắn: "Anh Hiên."
"Không sao, em ở cùng chủ tịch Hạng một chút là được."
Dương Tử Hiên vỗ vai cô gái còn nói nhỏ: "Đừng làm ông ta nổi giận, khiến ông ta vui vẻ như em đã làm với anh."
Nói xong hắn liên bước ra ngoài, người phụ nữ phong tình vạn chủng lúc nãy cũng theo hắn ra.
"Dương tổng lần này kiếm người không tệ, lão Hạng chắc chắn sẽ chết mê chết mệt."
Vừa ra ngoài người phụ nữ đã cười như có như không nói.
Dương Tử Hiên không đáp lời cô ta, hắn chỉ cân Lưu Hồng làm được việc cho hắn là được, muốn đàm phán với người trong kia không thể chỉ dựa trên miệng lưỡi.
Hạng Ngạo là ai? Ông ta chính là tỷ phú giàu bậc nhất thành phố Thương Lan, cũng là ông trùm của giới thương mại, một nhân vật nổi tiếng ai nghe cũng biết, người kính sợ người nịnh bợ, người như ông ta có hai sở thích, một là thích phá trinh những cô gái mới lớn hoặc trông như búp bê, hai là thích sưu tập siêu xe, còn là siêu xe hiếm có thời cổ xưa.
Những siêu xe mà ông ta nắm trong tay đã có hơn mười chiếc gân như được thu nhặt khắp nơi thế giới, Dương Tử Hiên muốn kiếm một chiếc khác vừa lòng ông ta còn khó hơn là mò kim đáy biển nên hắn chọn phương thức đơn giản nhất dâng búp măng non cho ông ta.
Người phụ nữ thấy hắn lơ mình cũng quen rồi lại hỏi: "Anh muốn ông ta hợp tác làm ăn với Dương thị sao?"
"Không, Dương thị không thiếu người hợp tác hơn nữa ông ta cũng không ở trong giới này, cái tôi muốn là uy quyên và thế lực của ông ta."
Dương Tử Hiên cười lạnh nói.
"Anh muốn làm gì đây?"
Người phụ nữ có chút khó hiểu.
Hắn lại cao ngạo nói: "Cướp Dương thị."
Chỉ ba từ đơn giản đã nói lên dã tâm của Dương Tử Hiên, đôi mắt của hắn ta nhuộm một màu đỏ chói, không che giấu dục vọng chiếm hữu.
Bên trong Hạng Ngạo nhìn búp bê trước mắt hít thêm một hơi mới hỏi: "Tên gì?"
"Lưu, Lưu Hồng."
Không có Dương Tử Hiên bên cạnh Lưu Hồng có chút sợ hãi người này, nói thế nào nhìn ông ta cũng băng tuổi cha chú cô ta rồi chưa kể tướng tá của ông ta có chút hung dữ đáng sợ, bắt cô ta phục vụ một người đàn ông thế này cô ta không làm được.
"Ô, tên Hồng sao, mau lại đây."
Hạng Ngạo lại tiếp tục ra lệnh, đây coi như là một thói quen của ông ta.
Lưu Hồng bước một bước đầu tiên lại dừng lại không dám tiến thêm bước thứ hai, Hạng Ngạo không thích chậm trễ cau có nói: "Còn không mau qua."
Lưu Hồng giật mình một cái can đảm bước thêm được hai bước, chỉ còn cách Hạng Ngạo cỡ một cánh tay.
Ông ta mất kiên nhãn lạnh giọng nói: "Cởi đồ ra."
"Cái, cái gì?"
Lưu Hồng kinh sợ nhìn ông ta.
Hạng Ngạo lại thêm chậm rãi nói: "Không cởi, cút."
Lưu Hồng hít sâu một hơi, cô ta không thể cút nếu không sẽ làm hỏng việc của anh Hiên, cô ta phải làm hài lòng người đàn ông trước mặt này, nhất định phải khiến ông ta vui.
Nghĩ vậy Lưu Hồng từ từ cởi từng món đồ trên người ra.
Dương Tử Hiên lấy lý do lo chuyện công ty còn bà Xuân lấy lý do lo cho con gái nuôi nên không ai vào bệnh viện thăm Cao Kỳ Anh thêm lần thứ hai, phải chăng chỉ có ông Cao cùng mấy người hầu mà bà Xuân kêu đi chăm sóc cô ta.
Tính ra Cao Kỳ Anh này cũng là người đáng thương.
Mười giờ đêm trên cung đường Thiên Phú, con đường của những khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố này, có một chiếc xe lambogini đỗ trước một khách sạn hoành tráng nhất trong tất cả các khách sạn ở đây.
Bước xuống xe là một người đàn ông trông lãng tử hòa hoa, bên cạnh là một cô gái khuôn mặt baby trắng nõn nuột nà, dưới ánh đèn điện làn da của cô gái càng thêm tươi sáng lung linh chưa kể trên người còn mặc một chiếc váy hai dây xẻ tà bên dưới, trên dưới đều lộ ra da thịt mơn mởn khiến không ít đàn ông đang đi ra đi vào khách sạn nhìn không chớp mắt, có kẻ còn xém chút trượt câu thang.
Nhân viên đứng cổng thấy có khách đặc biệt đến liên nhiệt tình đi ra chào hỏi: "Thiếu gia, tiểu thư, mới hai người vào bên trong."
"Chủ tịch Hạng đến chưa?"
Người đàn ông nắm tay cô gái từng bước đi vào bên trong vừa đi vừa hỏi.
"Dạ, ông ấy đã đến rồi, đang chờ ngài ở lâu mười lăm."
Nhân viên kia lê phép nói dường như rất thân quen với người đàn ông này.
Vào trong thang máy cô gái kia níu lấy tay người đàn ông nói: "Anh Hiên, em có chút sợ."
"Đừng sợ, làm tốt việc này anh sẽ thưởng cho em."
Người đàn ông bên cạnh dụ dỗ, hắn không ai khác chính là Dương Tử Hiên.
"Em không muốn thưởng em muốn gả cho anh, xong chuyện này anh Hiên có thể bỏ Cao Kỳ Anh lấy em không?"
Cô gái nhõng nhẽo nói.
"Được, chỉ cần em khiến người kia đồng ý anh cũng đồng ý với em."
Dương Tử Hiên không suy nghĩ liên đồng ý.
VietWriter
"Anh nói thật không?"
Cô gái kích động không còn thấy vẻ căng thẳng nữa.
"Đương nhiên."
Dương Tử Hiên khẳng định lại còn nói thêm: "Từ đầu đến cuối anh cũng chỉ chờ em thôi, lấy Cao Kỳ Anh cũng chỉ để lừa ông già kia chuyển cổ phân mà thôi, bây giờ đã lấy được rồi anh cũng không cần cô ta nữa."
"Anh nói vậy em yên tâm rồi."
Cô gái ôm chặt lấy Dương Tử Hiên, hắn cũng mặc cô ta ngược lại có chút hưởng thụ.
Lúc này thang máy tinh lên một tiếng, cánh cửa được mở ra, trước mặt hắn là hai tên vệ sĩ cao to lực lượng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lùng.
"Dương tổng, mời đi bên này."
Một trong hai tên lạnh lùng lên tiếng.
Dương Tử Hiên cùng Lưu Hồng bước đi theo tên đó lại dừng trước một căn phòng cũng có hai tên vệ sĩ canh cửa, điều này chứng tỏ thân phận của người bên trong không nhỏ.
Tên vệ sĩ có vết sẹo bên trái đưa tay lên gõ cửa hai cái, bên trong cánh cửa được mở ra, người mở cửa là một người phụ nữ phấn hồng môi đỏ mặc một chiếc áo dài cách tân lộ đôi chân dài trắng mịn.
"Dương tổng đến rồi sao, ô, còn có một búp bê xinh đẹp à."
Người phụ nữ cười duyên dáng, dường như có quen biết với Dương Tử Hiên, điêu này làm cô gái bên cạnh hắn không vui chút nào.
Dương Tử Hiên nhìn cô ta một cái sau đó hỏi: "Chủ tịch Hạng đâu?"
"Bên trong."
Người phụ nữ cũng nhìn hắn phong tình vạn chủng rồi nhường đường cho hai người đi vào.
Chỉ mới ba bước chân Dương Tử Hiên đã nhìn thấy một người đàn ông chỉ khoác trên người một chiếc khăn tắm tay cầm tẩu thuốc hít vào một hơi tạo ra một loạt tiếng rít chói tai.
"Chủ tịch Hạng."
Dương Tử Hiên bước tới một bước lên tiếng chào hỏi.
Hạng Ngạo lại không nhìn hắn, ánh mắt rơi vào cô gái bên cạnh hắn phút chốc tinh quang phát sáng lại nói: "Đây là búp bê mà cậu nói sao?"
"Đúng vậy."
Chỉ cần nhìn ánh mắt của Hạng Ngạo Dương Tử Hiên liền biết ông ta hài lòng với búp măng non này của hắn.
"Để búp bê lại cậu ra ngoài."
Hạng Ngạo không nhiều lời.
Dương Tử Hiên cũng biết tác phong của ông ta, kiểm hàng trước mới bàn đến chuyện làm ăn, hắn tin chắc hàng này vừa mắt Hạng Ngạo nên không do dự đông ý: "Được."
Mắt thấy Dương Tử Hiên phải đi ra ngoài cô gái kia chợt níu áo hắn: "Anh Hiên."
"Không sao, em ở cùng chủ tịch Hạng một chút là được."
Dương Tử Hiên vỗ vai cô gái còn nói nhỏ: "Đừng làm ông ta nổi giận, khiến ông ta vui vẻ như em đã làm với anh."
Nói xong hắn liên bước ra ngoài, người phụ nữ phong tình vạn chủng lúc nãy cũng theo hắn ra.
"Dương tổng lần này kiếm người không tệ, lão Hạng chắc chắn sẽ chết mê chết mệt."
Vừa ra ngoài người phụ nữ đã cười như có như không nói.
Dương Tử Hiên không đáp lời cô ta, hắn chỉ cân Lưu Hồng làm được việc cho hắn là được, muốn đàm phán với người trong kia không thể chỉ dựa trên miệng lưỡi.
Hạng Ngạo là ai? Ông ta chính là tỷ phú giàu bậc nhất thành phố Thương Lan, cũng là ông trùm của giới thương mại, một nhân vật nổi tiếng ai nghe cũng biết, người kính sợ người nịnh bợ, người như ông ta có hai sở thích, một là thích phá trinh những cô gái mới lớn hoặc trông như búp bê, hai là thích sưu tập siêu xe, còn là siêu xe hiếm có thời cổ xưa.
Những siêu xe mà ông ta nắm trong tay đã có hơn mười chiếc gân như được thu nhặt khắp nơi thế giới, Dương Tử Hiên muốn kiếm một chiếc khác vừa lòng ông ta còn khó hơn là mò kim đáy biển nên hắn chọn phương thức đơn giản nhất dâng búp măng non cho ông ta.
Người phụ nữ thấy hắn lơ mình cũng quen rồi lại hỏi: "Anh muốn ông ta hợp tác làm ăn với Dương thị sao?"
"Không, Dương thị không thiếu người hợp tác hơn nữa ông ta cũng không ở trong giới này, cái tôi muốn là uy quyên và thế lực của ông ta."
Dương Tử Hiên cười lạnh nói.
"Anh muốn làm gì đây?"
Người phụ nữ có chút khó hiểu.
Hắn lại cao ngạo nói: "Cướp Dương thị."
Chỉ ba từ đơn giản đã nói lên dã tâm của Dương Tử Hiên, đôi mắt của hắn ta nhuộm một màu đỏ chói, không che giấu dục vọng chiếm hữu.
Bên trong Hạng Ngạo nhìn búp bê trước mắt hít thêm một hơi mới hỏi: "Tên gì?"
"Lưu, Lưu Hồng."
Không có Dương Tử Hiên bên cạnh Lưu Hồng có chút sợ hãi người này, nói thế nào nhìn ông ta cũng băng tuổi cha chú cô ta rồi chưa kể tướng tá của ông ta có chút hung dữ đáng sợ, bắt cô ta phục vụ một người đàn ông thế này cô ta không làm được.
"Ô, tên Hồng sao, mau lại đây."
Hạng Ngạo lại tiếp tục ra lệnh, đây coi như là một thói quen của ông ta.
Lưu Hồng bước một bước đầu tiên lại dừng lại không dám tiến thêm bước thứ hai, Hạng Ngạo không thích chậm trễ cau có nói: "Còn không mau qua."
Lưu Hồng giật mình một cái can đảm bước thêm được hai bước, chỉ còn cách Hạng Ngạo cỡ một cánh tay.
Ông ta mất kiên nhãn lạnh giọng nói: "Cởi đồ ra."
"Cái, cái gì?"
Lưu Hồng kinh sợ nhìn ông ta.
Hạng Ngạo lại thêm chậm rãi nói: "Không cởi, cút."
Lưu Hồng hít sâu một hơi, cô ta không thể cút nếu không sẽ làm hỏng việc của anh Hiên, cô ta phải làm hài lòng người đàn ông trước mặt này, nhất định phải khiến ông ta vui.
Nghĩ vậy Lưu Hồng từ từ cởi từng món đồ trên người ra.