Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Thắt cà vạt
Mấy ngày nay Dương Tử Sâm có vẻ bận rộn, anh không ở nhà gỗ mà trong thư phòng không biết làm cái gì, còn không cho Bạch Ngọc Lan vào.
Mà cô cũng bận phác thảo nốt bản truyện tranh còn lại nên không làm phiền anh, hai người ban ngày làm việc của mình buổi tối lại cùng nhau ôn tồn nói chuyện.
Không có ai làm phiền hay chạy đến gây chuyện hai vợ chông bọn họ an nhàn qua mấy ngày cho đến ngày thứ năm.
Dương Tử Sâm cùng cô vừa qua một trận cuồng nhiệt anh lại ôm cô nói: "Ngọc Lan, ngày mai anh sẽ quay trở lại."
Bạch Ngọc Lan cũng không bất ngờ, chuyện này anh đã nói cùng cô rồi, cô chỉ tựa vào anh mà nói: "Ừm, em rất chờ mong bộ dạng ấy của anh."
Dương Tử Sâm trong lòng có chút bất an: "Anh không biết quay lại lúc này có phải thời điểm thích hợp hay không nhưng anh muốn mọi chuyện kết thúc sớm."
Bởi vì có cô xuất hiện bên cạnh nên anh muốn đẩy nhanh kế hoạch ban đầu của mình, anh không thể để cô chịu uất ức.
Lần đầu tiên Dương Tử Sâm phá lệ thay đổi kế hoạch của mình, trong tính toán của anh cách ngày anh trở lại còn quá sớm nhưng vì cô anh bất chấp rủi ro một lần.
"Chỉ cần anh muốn quay lại là được, thời điểm thì có quan trọng gì, anh muốn làm gì mới quan trọng."
Bạch Ngọc Lan biết anh phải suy nghĩ nhiêu lắm mới đưa ra quyết định này nên mới có đắn đo, do dự.
"Ừm."
Dương Tử Sâm thở nhẹ một hơi, cô như là liều thuốc bổ tăng cường sức mạnh cho anh, giúp anh trở nên quyết đoán hơn, nếu không có cô con người quyết đoán của anh lúc trước sẽ rất khó quay trở lại.
Qua đêm nay mọi thứ sẽ thay đổi, có thể sẽ tạo ra phong ba bão táp nhưng dù thế nào anh cũng phải đối mặt với nó.
Ngày hôm sau Bạch Ngọc Lan tỉnh dậy rất sớm, biết anh hôm nay sẽ đến công ty cô vội vội vàng vàng chuẩn bị quần áo giày dép cho anh, còn vô cùng tỉ mỉ chọn lựa.
Mở tủ đồ xếp đẩy đồ tây của Dương Tử Sâm ra cô có chút choáng ngợp, đây là lần đầu tiên cô mở cái tủ này bởi vì bình thường nó bị khóa, sáng nay anh mới đưa cho cô chìa để mở.
VietWriter
Bên trong không biết có bao nhiêu bộ đồ tây cô không rảnh để đếm chỉ cẩn thận chọn, ở đây cũng chỉ có hai màu, đen và xám nên chọn cũng dễ dàng hơn nhưng áo sơ mi thì có ba màu, đen, trắng và xanh, cô cũng không biết anh muốn mặc màu gì nên đứng đờ ra đó suy nghĩ.
Dương Tử Sâm đẩy xe lăn từ phòng tắm ra thấy bộ dạng này của cô thì nhíu mày hỏi: "Em làm sao vậy?"
Thấy anh đến cô liên hỏi: "Anh muốn mặc bộ nào?"
"Không phải nói chọn cho anh à?"
Dương Tử Sâm hơi ngơ ngẩn hỏi, mới nhận ra cô vì sao lại chăm chăm nhìn cái tủ đồ như thế.
"Thì em không biết anh thích mặc áo sơ mi màu gì nên không chọn được, hơn nữa trước nay em có chọn đồ nam bao giờ đâu."
Bạch Ngọc Lan có hơi ngượng ngùng nói, lúc nãy hí hửng thế nào bây giờ lại ỉu xìu khó nói.
Dương Tử Sâm nghe vậy có chút buồn cười lại nói: "Trong đây toàn là đồ anh thích mặc em chọn bộ nào cũng được cân gì phải suy nghĩ."
Cũng đúng, Bạch Ngọc Lan lại cảm thấy mình có chút ngố, cô lại lấy bộ áo sơ mi màu trắng nói: "Vậy anh mặc cái này nhé."
"Được, đưa anh."
Dương Tử Sâm không suy nghĩ đáp muốn đưa tay ra nhận đồ thì cô lại nói: "Đợi chút, em đi xông hương lại ủi phẳng một chút, anh không vội chứ."
"Không vội, chín giờ anh mới đi."
Dương Tử Sâm nói, anh chỉ đến để nhận chức thôi nên không cần đến sớm làm gì, thời điểm cần xuất hiện mới xuất hiện.
"Vậy thì tốt rôi."
Nói rồi cô ôm bộ đồ đi, Dương Tử Sâm nhìn theo bóng dáng của cô lại thâm nói: "Có vợ thật tốt."
Đầu tiên Bạch Ngọc Lan ủi đồ cho anh trước mặc dù quần áo của anh vô cùng phẳng phiu không có chút nếp nhăn nào nhưng cô lại ủi rất cẩn thận, cô cảm thấy bây giờ mình mới giống như một người vợ đảm đang.
Suốt quá trình Dương Tử Sâm chỉ đứng đó nhìn cô, ánh mắt trìu mến.
Tiếp đến anh ngửi thấy mùi dạ lan hương thoang thoảng khắp phòng khiến căn phòng trở nên tươi mát dễ chịu hẳn.
Xong xuôi cô mới đưa bộ đồ đến trước mặt anh vui vẻ nói: "Hoàn thành."
"Ừm, để anh đi thay."
"Được, có cân em giúp không?"
Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa hỏi, thật ra cô cũng sợ anh sẽ ngại ngùng.
Quả nhiên Dương Tử Sâm lắc đầu nói: "Không cân, lát nữa em thắt cà vạt cho anh là được."
Dứt lời anh đẩy xe nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Trong lúc chờ đợi cô lại lấy điện thoại ra nghiên cứu cách thắt cà vạt, thứ lỗi cho cô lúc trước nhà không có đàn ông cũng chưa từng thắt cà vạt cho người đàn ông nào nên cô không biết chuyện này nhưng nghe ý tứ của anh muốn cô giúp thắt cà vạt cô phải nhanh chóng xem xét thử.
Nhìn một thôi một hồi Bạch Ngọc Lan hết nhíu mày lại híp mặt, nhìn có vẻ khó khăn với cô nhưng Bạch Ngọc Lan cô quyết không từ bỏ, lý nào lần đầu tiên thắt cà vạt cho chồng cô lại thất bại.
Nghĩ vậy Bạch Ngọc Lan dâng lên quyết tâm mãnh liệt nhưng sự thật chứng minh cô thất bại, có tập tành bao nhiêu lần cũng không ra lại khiến cà vạt nhăn nheo hơn, cô uể oải không thôi không muốn làm hỏng cà vạt của anh nên dừng tay, không dám nghiên cứu nữa.
Lúc Dương Tử Sâm lần thứ hai bước ra khỏi phòng tắm hai mắt của Bạch Ngọc Lan dán lên người anh không rời.
Cô biết anh người đẹp dáng đẹp nhưng mặc đồ lên quả thật là đẹp đến mức không có từ nào diễn tả.
"Anh, anh, anh...
Bạch Ngọc Lan ôm cà vạt lắp bắp không kiếm ra từ để nói.
"Thế nào?"
Dương Tử Sâm nhíu mày hỏi cô, nghĩ mình ăn mặc có chỗ nào không thích hợp.
"Không, chỉ là em không nghĩ chồng em lại đẹp trai như vậy thôi."
Bạch Ngọc Lan cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn anh mặc đồ vest nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy ngoài đời, bình thường cũng chỉ nhìn trong báo.
Anh rất thích nghe câu chồng của em nên khóe miệng hơi giương lên một chút lại bảo: "Vậy phiên bà xã thắt cà vạt cho anh rồi."
Bạch Ngọc Lan nghe vậy bừng tỉnh nhìn cà vạt trong tay mình lại xấu hổ nắm nắm mũi nói: "Em, em trước nay chưa từng thắt nên, nên không biết thắt."
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, nhìn vẻ lùng túng của cô Dương Tử Sâm không trêu chọc chỉ dịu dàng nói: "Lại đây, anh dạy em."
Bạch Ngọc Lan hơi ngớ người sau đó cầm cà vạt đến trước mặt anh, Dương Tử Sâm trầm thấp nói: "Đầu tiên quàng cà vạt vào cổ áo anh."
Bạch Ngọc Lan làm theo luồn cà vạt trên tay vào bên trong nếp cổ áo sơ mi của anh sau đó nhìn anh chờ chỉ đạo tiếp theo.
Thế nhưng anh không nói tiếp mà câm lấy tay cô nhẹ nhàng nói: "Làm theo tay anh là được."
Hai tay của Bạch Ngọc Lan bị đôi bàn tay to lớn của anh phủ lên sau đó theo anh mà di chuyển, hai mắt cô chăm chú nhìn từng động tác của anh bàn tay cũng từ từ cảm nhận.
Chỉ mấy động tác đơn giản cà vạt được thắt xong nhưng quá trình lại có chút chậm rãi.
Dương Tử Sâm không buông tay cô ra mà mỉm cười hỏi: "Bây giờ em đã biết chưa?"
Bạch Ngọc Lan theo bản năng gật đầu.
Dương Tử Sâm lại kéo thẳng cô vào lòng mình nói: "Vậy từ nay về sau nhờ bà xã rồi."
Mà cô cũng bận phác thảo nốt bản truyện tranh còn lại nên không làm phiền anh, hai người ban ngày làm việc của mình buổi tối lại cùng nhau ôn tồn nói chuyện.
Không có ai làm phiền hay chạy đến gây chuyện hai vợ chông bọn họ an nhàn qua mấy ngày cho đến ngày thứ năm.
Dương Tử Sâm cùng cô vừa qua một trận cuồng nhiệt anh lại ôm cô nói: "Ngọc Lan, ngày mai anh sẽ quay trở lại."
Bạch Ngọc Lan cũng không bất ngờ, chuyện này anh đã nói cùng cô rồi, cô chỉ tựa vào anh mà nói: "Ừm, em rất chờ mong bộ dạng ấy của anh."
Dương Tử Sâm trong lòng có chút bất an: "Anh không biết quay lại lúc này có phải thời điểm thích hợp hay không nhưng anh muốn mọi chuyện kết thúc sớm."
Bởi vì có cô xuất hiện bên cạnh nên anh muốn đẩy nhanh kế hoạch ban đầu của mình, anh không thể để cô chịu uất ức.
Lần đầu tiên Dương Tử Sâm phá lệ thay đổi kế hoạch của mình, trong tính toán của anh cách ngày anh trở lại còn quá sớm nhưng vì cô anh bất chấp rủi ro một lần.
"Chỉ cần anh muốn quay lại là được, thời điểm thì có quan trọng gì, anh muốn làm gì mới quan trọng."
Bạch Ngọc Lan biết anh phải suy nghĩ nhiêu lắm mới đưa ra quyết định này nên mới có đắn đo, do dự.
"Ừm."
Dương Tử Sâm thở nhẹ một hơi, cô như là liều thuốc bổ tăng cường sức mạnh cho anh, giúp anh trở nên quyết đoán hơn, nếu không có cô con người quyết đoán của anh lúc trước sẽ rất khó quay trở lại.
Qua đêm nay mọi thứ sẽ thay đổi, có thể sẽ tạo ra phong ba bão táp nhưng dù thế nào anh cũng phải đối mặt với nó.
Ngày hôm sau Bạch Ngọc Lan tỉnh dậy rất sớm, biết anh hôm nay sẽ đến công ty cô vội vội vàng vàng chuẩn bị quần áo giày dép cho anh, còn vô cùng tỉ mỉ chọn lựa.
Mở tủ đồ xếp đẩy đồ tây của Dương Tử Sâm ra cô có chút choáng ngợp, đây là lần đầu tiên cô mở cái tủ này bởi vì bình thường nó bị khóa, sáng nay anh mới đưa cho cô chìa để mở.
VietWriter
Bên trong không biết có bao nhiêu bộ đồ tây cô không rảnh để đếm chỉ cẩn thận chọn, ở đây cũng chỉ có hai màu, đen và xám nên chọn cũng dễ dàng hơn nhưng áo sơ mi thì có ba màu, đen, trắng và xanh, cô cũng không biết anh muốn mặc màu gì nên đứng đờ ra đó suy nghĩ.
Dương Tử Sâm đẩy xe lăn từ phòng tắm ra thấy bộ dạng này của cô thì nhíu mày hỏi: "Em làm sao vậy?"
Thấy anh đến cô liên hỏi: "Anh muốn mặc bộ nào?"
"Không phải nói chọn cho anh à?"
Dương Tử Sâm hơi ngơ ngẩn hỏi, mới nhận ra cô vì sao lại chăm chăm nhìn cái tủ đồ như thế.
"Thì em không biết anh thích mặc áo sơ mi màu gì nên không chọn được, hơn nữa trước nay em có chọn đồ nam bao giờ đâu."
Bạch Ngọc Lan có hơi ngượng ngùng nói, lúc nãy hí hửng thế nào bây giờ lại ỉu xìu khó nói.
Dương Tử Sâm nghe vậy có chút buồn cười lại nói: "Trong đây toàn là đồ anh thích mặc em chọn bộ nào cũng được cân gì phải suy nghĩ."
Cũng đúng, Bạch Ngọc Lan lại cảm thấy mình có chút ngố, cô lại lấy bộ áo sơ mi màu trắng nói: "Vậy anh mặc cái này nhé."
"Được, đưa anh."
Dương Tử Sâm không suy nghĩ đáp muốn đưa tay ra nhận đồ thì cô lại nói: "Đợi chút, em đi xông hương lại ủi phẳng một chút, anh không vội chứ."
"Không vội, chín giờ anh mới đi."
Dương Tử Sâm nói, anh chỉ đến để nhận chức thôi nên không cần đến sớm làm gì, thời điểm cần xuất hiện mới xuất hiện.
"Vậy thì tốt rôi."
Nói rồi cô ôm bộ đồ đi, Dương Tử Sâm nhìn theo bóng dáng của cô lại thâm nói: "Có vợ thật tốt."
Đầu tiên Bạch Ngọc Lan ủi đồ cho anh trước mặc dù quần áo của anh vô cùng phẳng phiu không có chút nếp nhăn nào nhưng cô lại ủi rất cẩn thận, cô cảm thấy bây giờ mình mới giống như một người vợ đảm đang.
Suốt quá trình Dương Tử Sâm chỉ đứng đó nhìn cô, ánh mắt trìu mến.
Tiếp đến anh ngửi thấy mùi dạ lan hương thoang thoảng khắp phòng khiến căn phòng trở nên tươi mát dễ chịu hẳn.
Xong xuôi cô mới đưa bộ đồ đến trước mặt anh vui vẻ nói: "Hoàn thành."
"Ừm, để anh đi thay."
"Được, có cân em giúp không?"
Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa hỏi, thật ra cô cũng sợ anh sẽ ngại ngùng.
Quả nhiên Dương Tử Sâm lắc đầu nói: "Không cân, lát nữa em thắt cà vạt cho anh là được."
Dứt lời anh đẩy xe nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Trong lúc chờ đợi cô lại lấy điện thoại ra nghiên cứu cách thắt cà vạt, thứ lỗi cho cô lúc trước nhà không có đàn ông cũng chưa từng thắt cà vạt cho người đàn ông nào nên cô không biết chuyện này nhưng nghe ý tứ của anh muốn cô giúp thắt cà vạt cô phải nhanh chóng xem xét thử.
Nhìn một thôi một hồi Bạch Ngọc Lan hết nhíu mày lại híp mặt, nhìn có vẻ khó khăn với cô nhưng Bạch Ngọc Lan cô quyết không từ bỏ, lý nào lần đầu tiên thắt cà vạt cho chồng cô lại thất bại.
Nghĩ vậy Bạch Ngọc Lan dâng lên quyết tâm mãnh liệt nhưng sự thật chứng minh cô thất bại, có tập tành bao nhiêu lần cũng không ra lại khiến cà vạt nhăn nheo hơn, cô uể oải không thôi không muốn làm hỏng cà vạt của anh nên dừng tay, không dám nghiên cứu nữa.
Lúc Dương Tử Sâm lần thứ hai bước ra khỏi phòng tắm hai mắt của Bạch Ngọc Lan dán lên người anh không rời.
Cô biết anh người đẹp dáng đẹp nhưng mặc đồ lên quả thật là đẹp đến mức không có từ nào diễn tả.
"Anh, anh, anh...
Bạch Ngọc Lan ôm cà vạt lắp bắp không kiếm ra từ để nói.
"Thế nào?"
Dương Tử Sâm nhíu mày hỏi cô, nghĩ mình ăn mặc có chỗ nào không thích hợp.
"Không, chỉ là em không nghĩ chồng em lại đẹp trai như vậy thôi."
Bạch Ngọc Lan cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn anh mặc đồ vest nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy ngoài đời, bình thường cũng chỉ nhìn trong báo.
Anh rất thích nghe câu chồng của em nên khóe miệng hơi giương lên một chút lại bảo: "Vậy phiên bà xã thắt cà vạt cho anh rồi."
Bạch Ngọc Lan nghe vậy bừng tỉnh nhìn cà vạt trong tay mình lại xấu hổ nắm nắm mũi nói: "Em, em trước nay chưa từng thắt nên, nên không biết thắt."
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, nhìn vẻ lùng túng của cô Dương Tử Sâm không trêu chọc chỉ dịu dàng nói: "Lại đây, anh dạy em."
Bạch Ngọc Lan hơi ngớ người sau đó cầm cà vạt đến trước mặt anh, Dương Tử Sâm trầm thấp nói: "Đầu tiên quàng cà vạt vào cổ áo anh."
Bạch Ngọc Lan làm theo luồn cà vạt trên tay vào bên trong nếp cổ áo sơ mi của anh sau đó nhìn anh chờ chỉ đạo tiếp theo.
Thế nhưng anh không nói tiếp mà câm lấy tay cô nhẹ nhàng nói: "Làm theo tay anh là được."
Hai tay của Bạch Ngọc Lan bị đôi bàn tay to lớn của anh phủ lên sau đó theo anh mà di chuyển, hai mắt cô chăm chú nhìn từng động tác của anh bàn tay cũng từ từ cảm nhận.
Chỉ mấy động tác đơn giản cà vạt được thắt xong nhưng quá trình lại có chút chậm rãi.
Dương Tử Sâm không buông tay cô ra mà mỉm cười hỏi: "Bây giờ em đã biết chưa?"
Bạch Ngọc Lan theo bản năng gật đầu.
Dương Tử Sâm lại kéo thẳng cô vào lòng mình nói: "Vậy từ nay về sau nhờ bà xã rồi."