Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126: Chọn váy
Bên kia truyên đến giọng nói sang sảng của của Lê Phương: "Còn chuyện gì nữa, tớ xem livestream rôi, báo mạng đang rần rần lên chuyện chồng cậu làm tân chủ tịch Dương thị, rốt cuộc là có chuyện gì vậy anh ta đột nhiên làm sao lại muốn xuất đầu lộ diện."
"Nghĩ thông suốt."
Bạch Ngọc Lan để chế độ loa ngoài lại vừa mặc áo vừa trả lời, cô đang gấp không rảnh để tám chuyện với cô bạn nhiều chuyện này được.
"Chỉ thế thôi sao?"
Lê Phương như có như không nói.
"Đúng vậy chỉ thế thôi, nếu cậu không có chuyện gì nữa thì tớ cúp máy đây."
Bạch Ngọc Lan vừa soi gương vừa nói.
"Việc gì phải vội thể, cậu có chuyện gì gấp à."
Lê Phương cười hỏi.
"Ừm, buổi tối phải đi tiệc cùng Tử Sâm nên phải đi mua váy.
không có thời gian."
Bạch Ngọc Lan trả lời qua loa, lúc này cũng buộc xong tóc.
"À, thì ra là vậy nhưng mà cậu biết chọn váy sao?"
Lê Phương nói đầy ý tứ, cô bạn này của cô ngoài giỏi cái gì chứ về khoản này khẳng định mù tịt.
"Không biết, đến lúc đó nhờ nhân viên tư vấn."
Bạch Ngọc Lan thẳng thắn trả lời, cũng không quan tâm lắm đến việc có chọn được đồ hay không, nếu không nhân viên tư vấn để làm gì? "Có muốn tớ giúp cậu không?"
Lê Phương chợt đề nghị.
"Cậu rảnh à?"
VietWriter
Bạch Ngọc Lan nhướn mày hỏi, bình thường không phải bác sĩ rất bận rộn sao? Quả nhiên Lê Phương cười nói: "Không rảnh nhưng muốn trốn việc một buổi."
"Cậu đúng là một bác sĩ có tâm, nếu cậu bỏ được bệnh nhân thì đến trung tâm thương mại đi."
Bạch Ngọc Lan cũng không nhiều lời nói xong cô cũng cúp điện.
Vừa lúc này lại có một cuộc gọi khác gọi đến, khác với cuộc gọi lúc nãy lân này hai mắt cô tỏa sáng, bởi vì cô nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ "Ông xã"
Không chần chừ cô nhấc máy lên nghe: "Tử Sâm."
"Ừm, em đang làm cái gì, đã ăn cơm hay chưa?"
Bên kia truyên đến giọng nói ôn nhu của Dương Tử Sâm.
"Em chưa ăn, lát nữa đến trung tâm thương mại ăn cùng bạn."
Bạch Ngọc Lan trả lời, đây là lần đầu tiên Dương Tử Sâm gọi điện cho cô, bình thường toàn là cô gọi điện cho anh hiếm khi anh chủ động thế này.
"Em tính ra ngoài sao?"
Dương Tử Sâm đang xem mấy tập tài liệu trên bàn lại dừng lại.
"Phải, anh bên đó thế nào, em có xem livestream rôi, anh soái quá đi, lời nói cũng đầy bá đạo."
Bạch Ngọc Lan không khỏi khen ngợi anh một câu.
Dương Tử Sâm lại nói: "Anh chỉ không muốn tiếp tục nghe bọn họ nói loạn thôi."
"Đám người này đúng là rất biết soi mói nhưng mà em rất vui vì anh có thể bình tĩnh trước những lời nói châm chọc đó, em ở nhà xem đã tức gần chết rồi, còn sợ anh sẽ tức giận ném đồ về phía bọn họ, đến lúc đó họ lại càng có cớ nói anh hơn."
Bạch Ngọc Lan đã nguôi giận nhưng nhắc đến chuyện này cơn giận lại vụt tăng.
"Anh đã quyết định trở lại thì sẽ không để bản thân mất kiểm soát còn có những lời nói em dặn anh trước khi đi anh vẫn còn nhớ."
"Đúng là ông xã ngoan, buổi tối sẽ thưởng cho anh."
Bạch Ngọc Lan cười đùa nói, không nghĩ anh sẽ ghi nhớ lời cô như vậy.
Dương Tử Sâm bên kia nghe vậy nhiệt huyết sôi trào lại nói: "Được, anh chờ thưởng của em."
Bạch Ngọc Lan có chút ngỡ ngàng lại nhoẻn miệng nói: "Tốt, sẽ không để chủ tịch Dương thất vọng."
Hai mươi phút sau Bạch Ngọc Lan có mặt ở trung tâm thương mại, Lê Phương không biết đã đến từ bao giờ, từ xa thấy cô đã nhiệt liệt vẫy tay.
"Ngọc Lan, bên này."
Bạch Ngọc Lan nhìn thấy liền đi về phía cô gái mặc quần jean áo thun ở trước cửa số 1 của trung tâm thương mại.
"Sớm vậy."
Bạch Ngọc Lan hỏi, không nghĩ cô bạn đến thật, cô chỉ nghĩ Lê Phương nói đùa thôi, dù sao trước nay cô ấy cũng là người có trách nhiệm sao có thể vì cô mà bỏ hết bệnh nhân của mình.
"Tớ không muốn ngôi trong căn phòng toàn là bệnh án kia nữa nên muốn chuồn ra ngoài sớm, cậu không biết đâu trưởng khoa mới của tớ hắc ám lắm, anh ta ngoài khuôn mặt đẹp trai mê hoặc lòng người ra thì cái gì cũng xấu.
tính nết lại khó ưa, tớ không chịu nổi anh ta nên mới chạy đến với cậu."
Lê Phương căn nhắn trong lòng lại thâm mắng tên trưởng khoa cặn bã kia cả trăm lần.
"Thì ra là vậy tớ còn tưởng cậu đặt bạn bè lên trước cả bệnh nhân chứ."
Bạch Ngọc Lan đùa một câu.
Lê Phương năm năm cái mũi có chút xấu hổ, cô quá kích động rồi lại nói ra sự thật.
Bạch Ngọc Lan không trêu chọc cô nữa hai người lại cùng nhau đi vào trung tâm, một phát lên lầu ba, đây mới nơi bán váy dạ hồi cùng các phụ kiện kèm theo.
"Được rồi, cậu chọn cho tớ đi, đơn giản mà tinh tế, không quá lố bịch."
Bạch Ngọc Lan nhìn một lượt các shop bán váy dạ hội không nhanh không chậm nói.
"Yên tâm đi, tớ chọn cậu khỏi phải chê, mau đi theo tớ."
Lê Phương kéo cô vào một shop thời trang có thương hiệu.
Lập tức có hai nhân viên liên đi đến chào hỏi: "Chào mừng quý khách đã đến với cửa hàng chúng tôi, không biết quý khách cần mua loại váy nào ạ, ở đây có..."
Không để cô nhân viên nói hết Lê Phương giơ tay ra ngắt lời: "Không cần nói nhiều, tôi chọn váy dạ hội không cần các cô tư vấn."
Dứt lời Lê Phương lại dân Bạch Ngọc Lan đến chỗ bày váy dạ hội, ở đây có vô vàn kiểu váy cùng màu sắc khác nhau Bạch Ngọc Lan nhìn mà hoa cả mắt, cô không rành cái này cho lắm.
Ngược lại với cô Lê Phương lại vô cùng nhiệt tình, trên tay đã cầm hơn mười bộ váy, lại đưa cho Bạch Ngọc Lan nói: "Đây, cậu thử mấy bộ này cho tớ."
"Sao lại nhiều như vậy, cậu có thể chọn cho tớ hai ba bộ thôi được không?"
Bạch Ngọc Lan câm đống đồ trong tay nhíu mày nói.
""
y da, cậu phải thử nhiều thì mới biết bộ nào hợp với mình chứ, lúc trước cậu không hay mặc váy dạ hội nên có khó chọn, cho nên lúc này nhất thiết phải mặc thật nhiều kiểu dáng để tớ xem thử cậu hợp bộ nào, nhanh đừng nói nhiều nữa mau đi thử đi."
Lê Phương không ngừng hối thúc cô.
Bạch Ngọc Lan không còn cách nào khác đành phải mang đồ vào thử lần lượt từng cái một.
Đâu tiên là một bộ váy hở vai, vừa bước ra ngoài Lê Phương nhăn mày lắc đầu: "Không hợp."
Co lại phải đi vào thử bộ thứ hai, lân này là một bộ váy có chút cổ điển, cũng như lân một cô lại nhận cái lắc đầu từ Lê Phương.
Bộ thứ ba thứ tư đều là như vậy, đến cái thứ năm cô không nhịn được nói: "Lê Phương, rốt cuộc cậu có biết chọn đồ không sao tớ mặc cái nào cậu cũng không ưng ý vậy."
"Cậu đang nghi ngờ tớ sao, đó là vì cậu không hợp với mấy bộ đó nên tớ lắc đầu là phải rôi, Ngọc Lan, tớ rất có kinh nghiệm cậu yên tâm đi, tiếp tục thử, tiếp tục thử."
Lê Phương lại đẩy Bạch Ngọc Lan vào phòng thay đồ.
Cô lại nói vọng ra: "Lần này còn không được nữa là tớ tự chọn đấy."
"y da cái cậu này thử đô không cần phải hấp tấp như vậy chứ, ở đây cơ hơn trăm mẫu cậu mới thử có bốn mẫu thôi đó than thở cái gì, cậu nên nhớ mình là phu nhân chủ tịch đó, ăn mặc sao cho người ta sáng mắt chứ đừng làm mất mặt chồng cậu, khó khăn lắm anh ta mới bước ra ngoài sáng phải để tất cả mọi người ngước nhìn các cậu hiểu không."
Lê Phương ở bên ngoài không ngừng làu bàu, muốn thông não cho cô bạn.
"Nghĩ thông suốt."
Bạch Ngọc Lan để chế độ loa ngoài lại vừa mặc áo vừa trả lời, cô đang gấp không rảnh để tám chuyện với cô bạn nhiều chuyện này được.
"Chỉ thế thôi sao?"
Lê Phương như có như không nói.
"Đúng vậy chỉ thế thôi, nếu cậu không có chuyện gì nữa thì tớ cúp máy đây."
Bạch Ngọc Lan vừa soi gương vừa nói.
"Việc gì phải vội thể, cậu có chuyện gì gấp à."
Lê Phương cười hỏi.
"Ừm, buổi tối phải đi tiệc cùng Tử Sâm nên phải đi mua váy.
không có thời gian."
Bạch Ngọc Lan trả lời qua loa, lúc này cũng buộc xong tóc.
"À, thì ra là vậy nhưng mà cậu biết chọn váy sao?"
Lê Phương nói đầy ý tứ, cô bạn này của cô ngoài giỏi cái gì chứ về khoản này khẳng định mù tịt.
"Không biết, đến lúc đó nhờ nhân viên tư vấn."
Bạch Ngọc Lan thẳng thắn trả lời, cũng không quan tâm lắm đến việc có chọn được đồ hay không, nếu không nhân viên tư vấn để làm gì? "Có muốn tớ giúp cậu không?"
Lê Phương chợt đề nghị.
"Cậu rảnh à?"
VietWriter
Bạch Ngọc Lan nhướn mày hỏi, bình thường không phải bác sĩ rất bận rộn sao? Quả nhiên Lê Phương cười nói: "Không rảnh nhưng muốn trốn việc một buổi."
"Cậu đúng là một bác sĩ có tâm, nếu cậu bỏ được bệnh nhân thì đến trung tâm thương mại đi."
Bạch Ngọc Lan cũng không nhiều lời nói xong cô cũng cúp điện.
Vừa lúc này lại có một cuộc gọi khác gọi đến, khác với cuộc gọi lúc nãy lân này hai mắt cô tỏa sáng, bởi vì cô nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ "Ông xã"
Không chần chừ cô nhấc máy lên nghe: "Tử Sâm."
"Ừm, em đang làm cái gì, đã ăn cơm hay chưa?"
Bên kia truyên đến giọng nói ôn nhu của Dương Tử Sâm.
"Em chưa ăn, lát nữa đến trung tâm thương mại ăn cùng bạn."
Bạch Ngọc Lan trả lời, đây là lần đầu tiên Dương Tử Sâm gọi điện cho cô, bình thường toàn là cô gọi điện cho anh hiếm khi anh chủ động thế này.
"Em tính ra ngoài sao?"
Dương Tử Sâm đang xem mấy tập tài liệu trên bàn lại dừng lại.
"Phải, anh bên đó thế nào, em có xem livestream rôi, anh soái quá đi, lời nói cũng đầy bá đạo."
Bạch Ngọc Lan không khỏi khen ngợi anh một câu.
Dương Tử Sâm lại nói: "Anh chỉ không muốn tiếp tục nghe bọn họ nói loạn thôi."
"Đám người này đúng là rất biết soi mói nhưng mà em rất vui vì anh có thể bình tĩnh trước những lời nói châm chọc đó, em ở nhà xem đã tức gần chết rồi, còn sợ anh sẽ tức giận ném đồ về phía bọn họ, đến lúc đó họ lại càng có cớ nói anh hơn."
Bạch Ngọc Lan đã nguôi giận nhưng nhắc đến chuyện này cơn giận lại vụt tăng.
"Anh đã quyết định trở lại thì sẽ không để bản thân mất kiểm soát còn có những lời nói em dặn anh trước khi đi anh vẫn còn nhớ."
"Đúng là ông xã ngoan, buổi tối sẽ thưởng cho anh."
Bạch Ngọc Lan cười đùa nói, không nghĩ anh sẽ ghi nhớ lời cô như vậy.
Dương Tử Sâm bên kia nghe vậy nhiệt huyết sôi trào lại nói: "Được, anh chờ thưởng của em."
Bạch Ngọc Lan có chút ngỡ ngàng lại nhoẻn miệng nói: "Tốt, sẽ không để chủ tịch Dương thất vọng."
Hai mươi phút sau Bạch Ngọc Lan có mặt ở trung tâm thương mại, Lê Phương không biết đã đến từ bao giờ, từ xa thấy cô đã nhiệt liệt vẫy tay.
"Ngọc Lan, bên này."
Bạch Ngọc Lan nhìn thấy liền đi về phía cô gái mặc quần jean áo thun ở trước cửa số 1 của trung tâm thương mại.
"Sớm vậy."
Bạch Ngọc Lan hỏi, không nghĩ cô bạn đến thật, cô chỉ nghĩ Lê Phương nói đùa thôi, dù sao trước nay cô ấy cũng là người có trách nhiệm sao có thể vì cô mà bỏ hết bệnh nhân của mình.
"Tớ không muốn ngôi trong căn phòng toàn là bệnh án kia nữa nên muốn chuồn ra ngoài sớm, cậu không biết đâu trưởng khoa mới của tớ hắc ám lắm, anh ta ngoài khuôn mặt đẹp trai mê hoặc lòng người ra thì cái gì cũng xấu.
tính nết lại khó ưa, tớ không chịu nổi anh ta nên mới chạy đến với cậu."
Lê Phương căn nhắn trong lòng lại thâm mắng tên trưởng khoa cặn bã kia cả trăm lần.
"Thì ra là vậy tớ còn tưởng cậu đặt bạn bè lên trước cả bệnh nhân chứ."
Bạch Ngọc Lan đùa một câu.
Lê Phương năm năm cái mũi có chút xấu hổ, cô quá kích động rồi lại nói ra sự thật.
Bạch Ngọc Lan không trêu chọc cô nữa hai người lại cùng nhau đi vào trung tâm, một phát lên lầu ba, đây mới nơi bán váy dạ hồi cùng các phụ kiện kèm theo.
"Được rồi, cậu chọn cho tớ đi, đơn giản mà tinh tế, không quá lố bịch."
Bạch Ngọc Lan nhìn một lượt các shop bán váy dạ hội không nhanh không chậm nói.
"Yên tâm đi, tớ chọn cậu khỏi phải chê, mau đi theo tớ."
Lê Phương kéo cô vào một shop thời trang có thương hiệu.
Lập tức có hai nhân viên liên đi đến chào hỏi: "Chào mừng quý khách đã đến với cửa hàng chúng tôi, không biết quý khách cần mua loại váy nào ạ, ở đây có..."
Không để cô nhân viên nói hết Lê Phương giơ tay ra ngắt lời: "Không cần nói nhiều, tôi chọn váy dạ hội không cần các cô tư vấn."
Dứt lời Lê Phương lại dân Bạch Ngọc Lan đến chỗ bày váy dạ hội, ở đây có vô vàn kiểu váy cùng màu sắc khác nhau Bạch Ngọc Lan nhìn mà hoa cả mắt, cô không rành cái này cho lắm.
Ngược lại với cô Lê Phương lại vô cùng nhiệt tình, trên tay đã cầm hơn mười bộ váy, lại đưa cho Bạch Ngọc Lan nói: "Đây, cậu thử mấy bộ này cho tớ."
"Sao lại nhiều như vậy, cậu có thể chọn cho tớ hai ba bộ thôi được không?"
Bạch Ngọc Lan câm đống đồ trong tay nhíu mày nói.
""
y da, cậu phải thử nhiều thì mới biết bộ nào hợp với mình chứ, lúc trước cậu không hay mặc váy dạ hội nên có khó chọn, cho nên lúc này nhất thiết phải mặc thật nhiều kiểu dáng để tớ xem thử cậu hợp bộ nào, nhanh đừng nói nhiều nữa mau đi thử đi."
Lê Phương không ngừng hối thúc cô.
Bạch Ngọc Lan không còn cách nào khác đành phải mang đồ vào thử lần lượt từng cái một.
Đâu tiên là một bộ váy hở vai, vừa bước ra ngoài Lê Phương nhăn mày lắc đầu: "Không hợp."
Co lại phải đi vào thử bộ thứ hai, lân này là một bộ váy có chút cổ điển, cũng như lân một cô lại nhận cái lắc đầu từ Lê Phương.
Bộ thứ ba thứ tư đều là như vậy, đến cái thứ năm cô không nhịn được nói: "Lê Phương, rốt cuộc cậu có biết chọn đồ không sao tớ mặc cái nào cậu cũng không ưng ý vậy."
"Cậu đang nghi ngờ tớ sao, đó là vì cậu không hợp với mấy bộ đó nên tớ lắc đầu là phải rôi, Ngọc Lan, tớ rất có kinh nghiệm cậu yên tâm đi, tiếp tục thử, tiếp tục thử."
Lê Phương lại đẩy Bạch Ngọc Lan vào phòng thay đồ.
Cô lại nói vọng ra: "Lần này còn không được nữa là tớ tự chọn đấy."
"y da cái cậu này thử đô không cần phải hấp tấp như vậy chứ, ở đây cơ hơn trăm mẫu cậu mới thử có bốn mẫu thôi đó than thở cái gì, cậu nên nhớ mình là phu nhân chủ tịch đó, ăn mặc sao cho người ta sáng mắt chứ đừng làm mất mặt chồng cậu, khó khăn lắm anh ta mới bước ra ngoài sáng phải để tất cả mọi người ngước nhìn các cậu hiểu không."
Lê Phương ở bên ngoài không ngừng làu bàu, muốn thông não cho cô bạn.