Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154 Bóng dáng của anh
Đám vệ sĩ của bà Xuân nghe vậy có chút sợ hãi, không phải sợ hãi ông Dương mà là đám người phía sau ông Dương, cùng là vệ sĩ nhưng khí thế của đám người ông Dương mang tới lại có sức uy hiếp lớn hơn bọn họ. Có người cảm nhận được nguy hiểm đã tự rời đi trước, những người còn lại thấy vậy người đi kẻ ở, còn nhìn sắc mặt bà Xuân làm việc.
Còn lại năm người bà Xuân cũng không thể làm gì liền lên tiếng để bọn họ đi, trong lòng cay cú lại không thể làm gì.
“Ông nội, còn một người phải rời đi.” Lúc này Cao Kỳ Anh đột nhiên lên tiếng lại chỉ vào Lưu Hồng nói: “Cô ta không có liên quan gì đến nhà họ Dương không được phép lại” Ông Dương gật đầu: “Nói đúng lắm, người nào không phải người nhà họ Dương cũng cút cho ta” Lưu Hồng nghe vậy nhìn bà Xuân: “Mẹ” Bà Xuân cũng không có cách khác đành khuyên cô ta: “Hồng à, con cứ về chỗ cũ trước, mẹ giải quyết chuyện ở đây xong sẽ đến tìm con”
Lưu Hồng nhìn cục diện biết chỉ có thể như vậy nên đành ấm ức rời đi, lúc ngang qua Cao Kỳ Anh còn trừng có một cái.
Lúc này ông Dương với Bạch Ngọc Lan mới hiên ngang đi vào trong nhà, đồ đạc của cô và Cao Kỳ Anh cũng được người mang vào. “Bà à, những người này sẽ ở đây sao?” Bà Xuân nhìn đám về sĩ phía sau ông Dương dò hỏi, nếu quả thực như vậy sau này bà với con trai sao có thể hành động. “Hừ, thì sao?” Ông Dương lạnh giọng nói. Bà Xuân sao dám có ý kiến gì, bà ta nghĩ rằng ông Dương nằm liệt giường trong bệnh viện không thể trở về mới lộng hành như vậy bây giờ ông đột nhiên trở lại bà ta từ hổ dữ lại biến thành thỏ con, trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn chờ con trai trở về.
Bạch Ngọc Lan bước vào căn phòng quen thuộc của cô và Tử Sâm, thế nhưng mọi thứ trong phòng lại bị đảo lộn hết lên, quần áo bình hoa rơi đầy trên mặt đất, cô nhíu mày khẽ hít sâu một hơi, đã nghe qua Cao Kỳ Anh nói bà Xuân làm loạn cả Dương gia không ngờ lại làm loạn đến phòng của cô và anh. Bạch Ngọc Lan nhìn lướt qua một lần lại quay người rời đi để người hầu dọn dẹp
một chút, cô lại cất bước đi đến căn nhà gỗ phía sau biệt thự, chỉ có nơi đó cô mới cảm thấy bình an.
Mỗi bước đi của Bạch Ngọc Lan vô cùng nặng nề, cô nhìn thấy nơi đâu cũng là hình ảnh của anh, quanh quẩn trong đầu có muốn xóa cũng không được.
Lúc anh hái hoa tặng cô, lúc cô hát cho anh nghe hay những lúc hai người cùng nhau nói tiếng pháp tất cả đều hiện lên một cách rõ ràng trong mắt cứ ngỡ như vừa mới hôm qua, Bạch Ngọc Lan đưa tay ra muốn bắt lấy hình ảnh trước mắt nhưng
chưa kịp bắt tới hình ảnh ấy đã biến mất không dấu vết.
“Tử Sâm, đừng đi” Bạch Ngọc Lan vô thức đuổi theo bóng dáng kia lại không biết
VietWriter
trước mặt mình là một hồ nước, trước lúc cô ngã xuống hồ đã có người nhanh tay
kéo cô lại. “Chị dâu, chị đang làm cái gì vậy?” Trần Vĩnh kinh ngạc trợn mắt hỏi. Bạch Ngọc Lan dần dần thức tỉnh mới nhìn thấy trước mặt mình là hồ nước, cô hơi
biến sắc lại khàn giọng nói: “Cảm ơn anh đã kéo tôi lại”
LP
“Chị dâu, không phải chỉ có ý định tự tử đó chứ?” Trần Vĩnh trầm giọng hỏi, nhìn cảnh tượng này hắn chỉ có thể nghĩ theo hướng này.
“Không có, tôi chỉ là nhìn thấy bóng dáng của Tử Sâm nên đuổi theo không nghĩ...
Có lẽ tôi nhớ anh ấy quá nên lại tưởng tượng ra hình bóng của anh ấy” Bạch Ngọc
Lan nhợt nhạt nói.
Trần Vĩnh cũng không biết phải an ủi đối phương thế nào chỉ có thể nói: “Vì đứa bé cũng như vì bản thân chị hãy sống thật tốt, đừng quá đau buồn”
Bạch Ngọc Lan không trả lời hắn cô cũng muốn sống tốt chứ, nhưng phải sống tốt thể nào khi không có anh bên cạnh, lúc này cô chỉ ráng chống đỡ vì đứa bé trong bụng thôi.
Sau khi ông Dương và Bạch Ngọc Lan trở về nhà họ Dương lại trở về với thuở ban đầu mỗi người tự ăn trong phòng không ăn chung nữa nhưng Cao Kỳ Anh lại thường xuyên tới ăn cùng Bạch Ngọc Lan cho cô đỡ buồn.
Về phía ông Dương, ông để quản lý của mình là Tần Hạo ở lại không cho phép ai đến gần phòng ngủ cùng thư phòng.
Không biết Dương Tử Hiên đi đâu Bà Xuân mấy ngày nay gọi cho hắn không được lại đi qua đi lại giữa nhà họ Dương với chỗ Lưu Hồng, lòng nóng như lửa đốt.
Nhà họ Dương tạm thời yên ổn còn công ty ông Dương không tiện ra mặt liền ủy
quyền cho Trần Vĩnh cùng mấy cổ đông cũ trong công ty giúp đỡ, công ty cũng tạm thời được khống chế.
Còn lúc này trong một khách sạn sang trọng Dương Tử Hiên đang mây mưa cùng một cô gái có vài nét tương tự Bạch Ngọc Lan, cô gái này không ai khác chính là Bạch Ngọc Châu. “Dương tổng, nhẹ chút, nhẹ chút” Bạch Ngọc Châu không ngừng rên rỉ cầu xin, cô ta coi như đã thành công câu dẫn Dương Tử Hiên, trong lòng không khỏi vui sướng, lại nghe nói hắn với vợ sắp ly hôn thì càng thêm như ý nguyện.
Dương Tử Hiên liên tục ra sức không màng đến lời cầu xin của cô ta, cuối cùng cả hai cùng hét lên một tiếng cuộc mây mưa này mới kết thúc.
Bạch Ngọc Châu nằm trên ngực của Dương Tử Hiên thở hồng hộc sau khi điều chỉnh xong hơi thở mới hỏi: “Bao giờ anh mới ly hôn với vợ đây” “Ra tòa là xong” Dương Tử Hiên nhàn nhạt trả lời. “Vậy ly hôn xong anh sẽ lấy em chứ?” Bạch Ngọc Châu hối hả hỏi, cô ta không thể đánh mất cơ hội này, nếu không gả cho Dương Tử Hiên cô ta sẽ bị ba gả cho người đàn ông kia, cô ta không muốn, người cô ta muốn gả chỉ có người đàn ông này.
“Giúp anh làm một chuyện anh sẽ cưới em” Trong ánh sáng mờ ảo Dương Tử Hiên cười quỷ dị nói. “Chuyện gì?” Bạch Ngọc Châu hỏi, dù là chuyện gì cô ta cũng sẽ làm.
Dương Tử Hiên lại nói thầm vào tai cô ta mấy câu, Bạch Ngọc Châu nghe xong sợ hãi nói: “Em, em làm không được.” “Được thôi, nếu em không làm cô dâu của anh sẽ là người khác” Dương Tử Hiên cười gằn nói, lợi dụng việc Bạch Ngọc Châu muốn gả cho hắn mà lấy việc này ra dọa
Er
dãm.
“Đừng vậy, em, em... Quả nhiên Bạch Ngọc Châu nghe Dương Tử Hiên nói vậy đã vô cùng nóng vội. “Nói một lời, em có làm không?” Dương Tử Hiên từng bước một ép Bạch Ngọc
Châu.
Cô ta cắn môi nói: “Em sợ”
“Anh nhớ em từng nói rất ghét cô ta đúng chứ, đây chính là cơ hội loại bỏ cô ta em không nên sợ hãi, hơn nữa đã có anh ở đây, em chỉ cần làm theo anh nói là được, đừng sợ, xong chuyện này em sẽ là phu nhân tổng tài” Dương Tử Hiên vừa an ủi vừa
dụ dỗ.
Bạch Ngọc Châu suy nghĩ một chút, cuối cùng bỏ qua sợ hãi gật đầu đồng ý. Dương
Tử Hiên hài lòng lại nói tỉ mỉ kế hoạch cho cô ta.
Thứ hai đầu tuần Bạch Ngọc Lan theo lịch định kỳ khám thai đến bệnh viện, trợ lý của ông Dương là người đưa cô đi, mẹ cô gọi điện muốn theo cùng nhưng cô đã từ chối không muốn mẹ đi theo vất vả, chỉ nói khám xong sẽ đến chỗ bà để bà yên tâm.
Vì ông Dương gọi riêng cho cô một bác sĩ phụ khoa nên Bạch Ngọc Lan đến nơi liền
vào văn phòng của vị bác sĩ ấy khám thai không cần phải chờ như những thai phụ bình thường kia.
Chỉ mất nửa tiếng cô đã khám xong lại nghe những dặn dò của bác sĩ: “Cô phải giữ
cho tinh thần mình thoải mái mới tốt cho thai nhi, ngoài sức khỏe ra tinh thần cũng rất quan trọng đấy biết không?”
Còn lại năm người bà Xuân cũng không thể làm gì liền lên tiếng để bọn họ đi, trong lòng cay cú lại không thể làm gì.
“Ông nội, còn một người phải rời đi.” Lúc này Cao Kỳ Anh đột nhiên lên tiếng lại chỉ vào Lưu Hồng nói: “Cô ta không có liên quan gì đến nhà họ Dương không được phép lại” Ông Dương gật đầu: “Nói đúng lắm, người nào không phải người nhà họ Dương cũng cút cho ta” Lưu Hồng nghe vậy nhìn bà Xuân: “Mẹ” Bà Xuân cũng không có cách khác đành khuyên cô ta: “Hồng à, con cứ về chỗ cũ trước, mẹ giải quyết chuyện ở đây xong sẽ đến tìm con”
Lưu Hồng nhìn cục diện biết chỉ có thể như vậy nên đành ấm ức rời đi, lúc ngang qua Cao Kỳ Anh còn trừng có một cái.
Lúc này ông Dương với Bạch Ngọc Lan mới hiên ngang đi vào trong nhà, đồ đạc của cô và Cao Kỳ Anh cũng được người mang vào. “Bà à, những người này sẽ ở đây sao?” Bà Xuân nhìn đám về sĩ phía sau ông Dương dò hỏi, nếu quả thực như vậy sau này bà với con trai sao có thể hành động. “Hừ, thì sao?” Ông Dương lạnh giọng nói. Bà Xuân sao dám có ý kiến gì, bà ta nghĩ rằng ông Dương nằm liệt giường trong bệnh viện không thể trở về mới lộng hành như vậy bây giờ ông đột nhiên trở lại bà ta từ hổ dữ lại biến thành thỏ con, trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn chờ con trai trở về.
Bạch Ngọc Lan bước vào căn phòng quen thuộc của cô và Tử Sâm, thế nhưng mọi thứ trong phòng lại bị đảo lộn hết lên, quần áo bình hoa rơi đầy trên mặt đất, cô nhíu mày khẽ hít sâu một hơi, đã nghe qua Cao Kỳ Anh nói bà Xuân làm loạn cả Dương gia không ngờ lại làm loạn đến phòng của cô và anh. Bạch Ngọc Lan nhìn lướt qua một lần lại quay người rời đi để người hầu dọn dẹp
một chút, cô lại cất bước đi đến căn nhà gỗ phía sau biệt thự, chỉ có nơi đó cô mới cảm thấy bình an.
Mỗi bước đi của Bạch Ngọc Lan vô cùng nặng nề, cô nhìn thấy nơi đâu cũng là hình ảnh của anh, quanh quẩn trong đầu có muốn xóa cũng không được.
Lúc anh hái hoa tặng cô, lúc cô hát cho anh nghe hay những lúc hai người cùng nhau nói tiếng pháp tất cả đều hiện lên một cách rõ ràng trong mắt cứ ngỡ như vừa mới hôm qua, Bạch Ngọc Lan đưa tay ra muốn bắt lấy hình ảnh trước mắt nhưng
chưa kịp bắt tới hình ảnh ấy đã biến mất không dấu vết.
“Tử Sâm, đừng đi” Bạch Ngọc Lan vô thức đuổi theo bóng dáng kia lại không biết
VietWriter
trước mặt mình là một hồ nước, trước lúc cô ngã xuống hồ đã có người nhanh tay
kéo cô lại. “Chị dâu, chị đang làm cái gì vậy?” Trần Vĩnh kinh ngạc trợn mắt hỏi. Bạch Ngọc Lan dần dần thức tỉnh mới nhìn thấy trước mặt mình là hồ nước, cô hơi
biến sắc lại khàn giọng nói: “Cảm ơn anh đã kéo tôi lại”
LP
“Chị dâu, không phải chỉ có ý định tự tử đó chứ?” Trần Vĩnh trầm giọng hỏi, nhìn cảnh tượng này hắn chỉ có thể nghĩ theo hướng này.
“Không có, tôi chỉ là nhìn thấy bóng dáng của Tử Sâm nên đuổi theo không nghĩ...
Có lẽ tôi nhớ anh ấy quá nên lại tưởng tượng ra hình bóng của anh ấy” Bạch Ngọc
Lan nhợt nhạt nói.
Trần Vĩnh cũng không biết phải an ủi đối phương thế nào chỉ có thể nói: “Vì đứa bé cũng như vì bản thân chị hãy sống thật tốt, đừng quá đau buồn”
Bạch Ngọc Lan không trả lời hắn cô cũng muốn sống tốt chứ, nhưng phải sống tốt thể nào khi không có anh bên cạnh, lúc này cô chỉ ráng chống đỡ vì đứa bé trong bụng thôi.
Sau khi ông Dương và Bạch Ngọc Lan trở về nhà họ Dương lại trở về với thuở ban đầu mỗi người tự ăn trong phòng không ăn chung nữa nhưng Cao Kỳ Anh lại thường xuyên tới ăn cùng Bạch Ngọc Lan cho cô đỡ buồn.
Về phía ông Dương, ông để quản lý của mình là Tần Hạo ở lại không cho phép ai đến gần phòng ngủ cùng thư phòng.
Không biết Dương Tử Hiên đi đâu Bà Xuân mấy ngày nay gọi cho hắn không được lại đi qua đi lại giữa nhà họ Dương với chỗ Lưu Hồng, lòng nóng như lửa đốt.
Nhà họ Dương tạm thời yên ổn còn công ty ông Dương không tiện ra mặt liền ủy
quyền cho Trần Vĩnh cùng mấy cổ đông cũ trong công ty giúp đỡ, công ty cũng tạm thời được khống chế.
Còn lúc này trong một khách sạn sang trọng Dương Tử Hiên đang mây mưa cùng một cô gái có vài nét tương tự Bạch Ngọc Lan, cô gái này không ai khác chính là Bạch Ngọc Châu. “Dương tổng, nhẹ chút, nhẹ chút” Bạch Ngọc Châu không ngừng rên rỉ cầu xin, cô ta coi như đã thành công câu dẫn Dương Tử Hiên, trong lòng không khỏi vui sướng, lại nghe nói hắn với vợ sắp ly hôn thì càng thêm như ý nguyện.
Dương Tử Hiên liên tục ra sức không màng đến lời cầu xin của cô ta, cuối cùng cả hai cùng hét lên một tiếng cuộc mây mưa này mới kết thúc.
Bạch Ngọc Châu nằm trên ngực của Dương Tử Hiên thở hồng hộc sau khi điều chỉnh xong hơi thở mới hỏi: “Bao giờ anh mới ly hôn với vợ đây” “Ra tòa là xong” Dương Tử Hiên nhàn nhạt trả lời. “Vậy ly hôn xong anh sẽ lấy em chứ?” Bạch Ngọc Châu hối hả hỏi, cô ta không thể đánh mất cơ hội này, nếu không gả cho Dương Tử Hiên cô ta sẽ bị ba gả cho người đàn ông kia, cô ta không muốn, người cô ta muốn gả chỉ có người đàn ông này.
“Giúp anh làm một chuyện anh sẽ cưới em” Trong ánh sáng mờ ảo Dương Tử Hiên cười quỷ dị nói. “Chuyện gì?” Bạch Ngọc Châu hỏi, dù là chuyện gì cô ta cũng sẽ làm.
Dương Tử Hiên lại nói thầm vào tai cô ta mấy câu, Bạch Ngọc Châu nghe xong sợ hãi nói: “Em, em làm không được.” “Được thôi, nếu em không làm cô dâu của anh sẽ là người khác” Dương Tử Hiên cười gằn nói, lợi dụng việc Bạch Ngọc Châu muốn gả cho hắn mà lấy việc này ra dọa
Er
dãm.
“Đừng vậy, em, em... Quả nhiên Bạch Ngọc Châu nghe Dương Tử Hiên nói vậy đã vô cùng nóng vội. “Nói một lời, em có làm không?” Dương Tử Hiên từng bước một ép Bạch Ngọc
Châu.
Cô ta cắn môi nói: “Em sợ”
“Anh nhớ em từng nói rất ghét cô ta đúng chứ, đây chính là cơ hội loại bỏ cô ta em không nên sợ hãi, hơn nữa đã có anh ở đây, em chỉ cần làm theo anh nói là được, đừng sợ, xong chuyện này em sẽ là phu nhân tổng tài” Dương Tử Hiên vừa an ủi vừa
dụ dỗ.
Bạch Ngọc Châu suy nghĩ một chút, cuối cùng bỏ qua sợ hãi gật đầu đồng ý. Dương
Tử Hiên hài lòng lại nói tỉ mỉ kế hoạch cho cô ta.
Thứ hai đầu tuần Bạch Ngọc Lan theo lịch định kỳ khám thai đến bệnh viện, trợ lý của ông Dương là người đưa cô đi, mẹ cô gọi điện muốn theo cùng nhưng cô đã từ chối không muốn mẹ đi theo vất vả, chỉ nói khám xong sẽ đến chỗ bà để bà yên tâm.
Vì ông Dương gọi riêng cho cô một bác sĩ phụ khoa nên Bạch Ngọc Lan đến nơi liền
vào văn phòng của vị bác sĩ ấy khám thai không cần phải chờ như những thai phụ bình thường kia.
Chỉ mất nửa tiếng cô đã khám xong lại nghe những dặn dò của bác sĩ: “Cô phải giữ
cho tinh thần mình thoải mái mới tốt cho thai nhi, ngoài sức khỏe ra tinh thần cũng rất quan trọng đấy biết không?”