Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Không ăn là không ăn
Cao Kỳ Anh trừng người trước mặt một hồi dường như mỏi mắt liên khoanh tay khinh bỉ nói: "Ăn mặc lả lướt muốn câu dẫn ai?"
"Tôi được Dương tổng mời đến đây làm người mẫu cho sản phẩm sắp tới, nói đến câu dẫn phải là Cao tiểu thư đây mới đúng, cô đến gặp Dương tổng không phải là để câu dẫn anh ấy chứ?"
Tố Thư cũng không chịu thua lên tiếng.
"Tôi là bạn gái của anh ấy việc gì phải câu dẫn anh ấy"
Cao Kỳ Anh đắc ý nói.
"Bạn gái?"
Tố Thư tỏ vẻ kinh ngạc sau đó phá lên cười, "Ha ha ha, cười chết tôi, ai không biết lúc trước cô là bạn gái của Dương đại thiếu gia cũng là cựu tổng tài Dương thị, sao hả, bây giờ người ta ngồi xe lăn cưới vợ mới rồi cô liền chuyển sang câu dẫn em trai người ta sao, trước là bạn gái của anh sau lại muốn làm bạn gái của em, cô cũng thật biết mồi chài."
"Cô nói ai môi chài? Tôi và Dương Tử Sâm trước kia không có quan hệ gì, tôi và anh ta cũng không công khai hẹn hò, cô dựa vào đâu nói tôi là bạn gái của anh ta?"
Cao Kỳ Anh chối, cô ta còn lâu mới thừa nhận mình từng là bạn gái của một tên tàn phế.
Nghe Cao Kỳ Anh nói Tố Thư bỗng chốc cười lạnh: "Hừ, các người cặp cặp kè kè đi bên cạnh nhau, ngày nào cô cũng đi ăn cùng anh ta, còn có chiếc váy đuôi cá đính hai mươi viên kim cương được Dương thị trưng bày ở khu triển lãm anh ta cũng để cô mặc vậy mà cô nói không có quan hệ gì với anh ta sao, nói ra ai mà tin"
Lần này Cao Kỳ Anh thật sự không thể chối khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, Tổ Thư thấy vậy lại nhoẻn miệng: "Cô còn chối mình không phải là bạn gái cũ của anh ta không?"
"Cô, tôi nói không phải là không phải, lẽ nào tôi đi cùng anh ta các người liền nhận định tôi là bạn gái anh ta sao, còn nữa chiếc váy kia là do tôi có thân hình phù hợp nên anh ta mới để cho tôi mặc"
"Ngụy biện"
VietWriter
Tố Thư tiếp tục khinh bỉ.
Cao Kỳ Anh còn muốn phản bác thì một nhân viên đi tới chỗ hai người nhìn Tố Thư: "Cô Tố, tổng tài cho gọi cô lên"
"Được, tôi biết rồi"
Tố Thư liếc mắt nhìn Cao Kỳ Anh một cái như thể muốn nói, nhìn đi Dương tổng gọi tôi không gọi cô.
Cao Kỳ Anh trong lòng căm phẫn lại hỏi cô nhân viên: "Tôi thì thế nào?"
"À, Cao tiểu thư, Dương tổng nói tối nay anh ấy bận không thể đi ăn với cô được, anh ấy nói cô về trước."
Cô nhân viên từ tốn truyền tải lời của Dương Tử Hiên.
Cao Kỳ Anh nghe vậy không phục nói: "Sao có thể như thế, rõ ràng anh ấy đã hẹn với tôi rồi cơ mà, cô nghe nhầm phải không?"
"Tôi không nghe nhầm đâu ạ"
Cô nhân viên nhìn Cao Kỳ Anh một cái, không dấu vết bĩu môi.
"Đáng ghét, tôi sẽ gọi cho anh ấy."
Cao Kỳ Anh không tin cô ta liền lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Dương Tử Hiên nhưng toàn là nghe tiếng tổng đài nói số máy bận.
Cô ta tức tối bỏ máy xuống cáu gắt: "Sao lại không gọi được chứ."
"Thưa Cao tiểu thư, Dương tổng của chúng tôi đang họp nội bộ không thể nghe máy đâu ạ"
Cô nhân viên lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.
"Anh ấy họp sao còn kêu cô ta lên"
Giọng nói của Cao Kỳ Anh mất kiên nhẫn.
"Dạ, cô Tố là người mẫu đại diện của Dương thị nên được phép tham gia cuộc họp này, Cao tiểu thư, chúng tôi không có thời gian nữa, xin phép cô chúng tôi đi trước."
Cô nhân viên nói xong liền nhìn Tố Thư nói: "Cô Tố, đi thôi ạ""
"Tôi đi nhé, để Dương tổng chờ lâu không tốt lắm đâu"
Tố Thư nói xong quẹt qua người Cao Kỳ Anh rời đi làm cô ta tức đến giậm chân.
Nhà họ Dương.
Bạch Ngọc Lan đi dạo quanh biệt thự Dương gia một vòng phát hiện biệt thự này còn lớn hơn cô tưởng, cô đi cả buổi chiều rồi vẫn còn chưa đi xong, quanh biệt thự nhà họ Dương cũng không có gì ngoài hoa và cỏ, còn có mấy đài phun nước sư tử, bể bơi và gara.
Nói chung nhà giàu có cái gì nhà họ Dương đều có cái đó.
Dạo một hồi Bạch Ngọc Lan mới vào trong biệt thự lại đi vào căn phòng của Dương Tử Sâm, nhìn thấy mấy món ăn trên bàn vẫn còn y nguyên đôi lông mày lá liễu của cô không khỏi nhíu chặt lại, cô nhìn xung quanh không thấy Dương Tử Sâm đâu lại lên tiếng gọi: "Dương đại thiếu gia, anh ở đâu?"
Không có ai đáp trả cô Bạch Ngọc Lan lại đi quanh phòng tìm rồi ra ban công cũng không thấy người trong lòng nghi hoặc người đàn ông này rốt cuộc đi đâu rồi? Cô lại đi ra ngoài tìm đang tính vòng qua nhà khách lại nhìn đến căn phòng cuối hành lang cô nhớ không nhäm quản gia đã nói đây là thư phòng của Dương Tử Sâm, anh ta không phải ở trong đây chứ? Nghĩ vậy cô lại đi đến căn phòng đó, bây giờ là buổi tối mà nơi đây không bật điện nên có chút u ám khiến người ta theo bản năng rùng mình không dám bước đến.
Đến trước cửa phòng cô lại nâng tay lên gỗ cửa, không gian vẫn yên ắng tĩnh mịch không nghe người bên trong trả lời mà cũng không biết bên trong có người hay không.
Bạch Ngọc Lan cũng không gõ cửa nữa mà trực tiếp đẩy cửa ra.
Cánh cửa vừa hé mở lại không có chút ánh sáng nào bên trong rọi ra cô lại nhớ đêm tân hôn mình mở cửa phòng cũng y chang vậy, người đàn ông này lễ nào lại thích sống trong bóng tối, tính cách anh ta bất thường tâm lý cũng méo mó luôn sao? "Dương đại thiếu gia, anh ở đây sao?"
Bạch Ngọc Lan khẽ gọi một tiếng, lần này cô lại nghe thấy tiếng hừ lạnh tuy rất nhỏ nhưng với thính giác nhạy bén của mình cô hoàn toàn có thể nghe thấy.
Trong phòng quá tối Bạch Ngọc Lan không thể nhìn thấy Dương Tử Sâm ở chỗ nào cô lại theo bản năng bước mấy bước tiến về phía trước không may đụng phải một chiếc ghế khiến nó phát ra tiếng kêu.
"Kẻ nào?"
Một giọng nói vương hơi thở lạnh lùng vang lên.
Vì đoán được Dương Tử Sâm ở trong ngày nên Bạch Ngọc Lan cũng không bị giật mình cô lại hỏi: "Vì sao anh không ăn cơm? Có biết tôi đã chuẩn bị rất lâu hay không?"
Giọng điệu của Bạch Ngọc Lan có ý trách cứ, cô cứ nghĩ về tới phòng anh ta đã ăn xong bữa cơm rồi không ngờ lại còn nguyên như vậy, lẽ nào chê cô nấu không ngon? Lại nói anh ta không thấy đói bụng sao? Câu hỏi của cô lại không nhận được sự phản hồi nào từ Dương Tử Sâm, anh đã bảo không ăn thì sẽ không ăn.
Bạch Ngọc lan chờ mãi không thấy Dương Tử Sâm trả lời mình trong lòng có chút tức tối nhưng không thể phát uy với anh ta mà chỉ có thể kìm nén trong lòng lại nói: "Bây giờ cũng đến giờ cơm tối rồi nếu anh không ăn cơm của tôi vậy để tôi kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh muốn ăn gì?"
"Cút ra ngoài đừng làm phiên tôi"
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút âm u.
Bạch Ngọc Lan đến mệt với anh ta cô lại thở dài nói: "Dương đại thiếu gia, anh không nói gì tôi sẽ tự chọn món rồi mang đến cho anh, nếu trúng món anh không thích cũng đừng trách tôi đấy"
Dương Tử Sâm im lặng đến đáng sợ Bạch Ngọc Lan chỉ nghe thấy tiếng thở của anh cộng thêm căn phòng này tối om không chút ánh sáng khiến cô hơi rùng mình, chẳng hiểu sao trong sự âm u lạnh lẽo đó cô lại cảm nhận được sự tang thương, chết chóc, tiếp xúc với người đàn ông này mới có một ngày một đêm cô nhận ra một điều anh ta là mẫu người trầm tính nhưng vì một số lý do nào đó khiến tính cách này biến dạng trở nên âm u, lầm lì, đôi lúc lại tức giận vô cớ.
"Tôi được Dương tổng mời đến đây làm người mẫu cho sản phẩm sắp tới, nói đến câu dẫn phải là Cao tiểu thư đây mới đúng, cô đến gặp Dương tổng không phải là để câu dẫn anh ấy chứ?"
Tố Thư cũng không chịu thua lên tiếng.
"Tôi là bạn gái của anh ấy việc gì phải câu dẫn anh ấy"
Cao Kỳ Anh đắc ý nói.
"Bạn gái?"
Tố Thư tỏ vẻ kinh ngạc sau đó phá lên cười, "Ha ha ha, cười chết tôi, ai không biết lúc trước cô là bạn gái của Dương đại thiếu gia cũng là cựu tổng tài Dương thị, sao hả, bây giờ người ta ngồi xe lăn cưới vợ mới rồi cô liền chuyển sang câu dẫn em trai người ta sao, trước là bạn gái của anh sau lại muốn làm bạn gái của em, cô cũng thật biết mồi chài."
"Cô nói ai môi chài? Tôi và Dương Tử Sâm trước kia không có quan hệ gì, tôi và anh ta cũng không công khai hẹn hò, cô dựa vào đâu nói tôi là bạn gái của anh ta?"
Cao Kỳ Anh chối, cô ta còn lâu mới thừa nhận mình từng là bạn gái của một tên tàn phế.
Nghe Cao Kỳ Anh nói Tố Thư bỗng chốc cười lạnh: "Hừ, các người cặp cặp kè kè đi bên cạnh nhau, ngày nào cô cũng đi ăn cùng anh ta, còn có chiếc váy đuôi cá đính hai mươi viên kim cương được Dương thị trưng bày ở khu triển lãm anh ta cũng để cô mặc vậy mà cô nói không có quan hệ gì với anh ta sao, nói ra ai mà tin"
Lần này Cao Kỳ Anh thật sự không thể chối khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, Tổ Thư thấy vậy lại nhoẻn miệng: "Cô còn chối mình không phải là bạn gái cũ của anh ta không?"
"Cô, tôi nói không phải là không phải, lẽ nào tôi đi cùng anh ta các người liền nhận định tôi là bạn gái anh ta sao, còn nữa chiếc váy kia là do tôi có thân hình phù hợp nên anh ta mới để cho tôi mặc"
"Ngụy biện"
VietWriter
Tố Thư tiếp tục khinh bỉ.
Cao Kỳ Anh còn muốn phản bác thì một nhân viên đi tới chỗ hai người nhìn Tố Thư: "Cô Tố, tổng tài cho gọi cô lên"
"Được, tôi biết rồi"
Tố Thư liếc mắt nhìn Cao Kỳ Anh một cái như thể muốn nói, nhìn đi Dương tổng gọi tôi không gọi cô.
Cao Kỳ Anh trong lòng căm phẫn lại hỏi cô nhân viên: "Tôi thì thế nào?"
"À, Cao tiểu thư, Dương tổng nói tối nay anh ấy bận không thể đi ăn với cô được, anh ấy nói cô về trước."
Cô nhân viên từ tốn truyền tải lời của Dương Tử Hiên.
Cao Kỳ Anh nghe vậy không phục nói: "Sao có thể như thế, rõ ràng anh ấy đã hẹn với tôi rồi cơ mà, cô nghe nhầm phải không?"
"Tôi không nghe nhầm đâu ạ"
Cô nhân viên nhìn Cao Kỳ Anh một cái, không dấu vết bĩu môi.
"Đáng ghét, tôi sẽ gọi cho anh ấy."
Cao Kỳ Anh không tin cô ta liền lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Dương Tử Hiên nhưng toàn là nghe tiếng tổng đài nói số máy bận.
Cô ta tức tối bỏ máy xuống cáu gắt: "Sao lại không gọi được chứ."
"Thưa Cao tiểu thư, Dương tổng của chúng tôi đang họp nội bộ không thể nghe máy đâu ạ"
Cô nhân viên lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.
"Anh ấy họp sao còn kêu cô ta lên"
Giọng nói của Cao Kỳ Anh mất kiên nhẫn.
"Dạ, cô Tố là người mẫu đại diện của Dương thị nên được phép tham gia cuộc họp này, Cao tiểu thư, chúng tôi không có thời gian nữa, xin phép cô chúng tôi đi trước."
Cô nhân viên nói xong liền nhìn Tố Thư nói: "Cô Tố, đi thôi ạ""
"Tôi đi nhé, để Dương tổng chờ lâu không tốt lắm đâu"
Tố Thư nói xong quẹt qua người Cao Kỳ Anh rời đi làm cô ta tức đến giậm chân.
Nhà họ Dương.
Bạch Ngọc Lan đi dạo quanh biệt thự Dương gia một vòng phát hiện biệt thự này còn lớn hơn cô tưởng, cô đi cả buổi chiều rồi vẫn còn chưa đi xong, quanh biệt thự nhà họ Dương cũng không có gì ngoài hoa và cỏ, còn có mấy đài phun nước sư tử, bể bơi và gara.
Nói chung nhà giàu có cái gì nhà họ Dương đều có cái đó.
Dạo một hồi Bạch Ngọc Lan mới vào trong biệt thự lại đi vào căn phòng của Dương Tử Sâm, nhìn thấy mấy món ăn trên bàn vẫn còn y nguyên đôi lông mày lá liễu của cô không khỏi nhíu chặt lại, cô nhìn xung quanh không thấy Dương Tử Sâm đâu lại lên tiếng gọi: "Dương đại thiếu gia, anh ở đâu?"
Không có ai đáp trả cô Bạch Ngọc Lan lại đi quanh phòng tìm rồi ra ban công cũng không thấy người trong lòng nghi hoặc người đàn ông này rốt cuộc đi đâu rồi? Cô lại đi ra ngoài tìm đang tính vòng qua nhà khách lại nhìn đến căn phòng cuối hành lang cô nhớ không nhäm quản gia đã nói đây là thư phòng của Dương Tử Sâm, anh ta không phải ở trong đây chứ? Nghĩ vậy cô lại đi đến căn phòng đó, bây giờ là buổi tối mà nơi đây không bật điện nên có chút u ám khiến người ta theo bản năng rùng mình không dám bước đến.
Đến trước cửa phòng cô lại nâng tay lên gỗ cửa, không gian vẫn yên ắng tĩnh mịch không nghe người bên trong trả lời mà cũng không biết bên trong có người hay không.
Bạch Ngọc Lan cũng không gõ cửa nữa mà trực tiếp đẩy cửa ra.
Cánh cửa vừa hé mở lại không có chút ánh sáng nào bên trong rọi ra cô lại nhớ đêm tân hôn mình mở cửa phòng cũng y chang vậy, người đàn ông này lễ nào lại thích sống trong bóng tối, tính cách anh ta bất thường tâm lý cũng méo mó luôn sao? "Dương đại thiếu gia, anh ở đây sao?"
Bạch Ngọc Lan khẽ gọi một tiếng, lần này cô lại nghe thấy tiếng hừ lạnh tuy rất nhỏ nhưng với thính giác nhạy bén của mình cô hoàn toàn có thể nghe thấy.
Trong phòng quá tối Bạch Ngọc Lan không thể nhìn thấy Dương Tử Sâm ở chỗ nào cô lại theo bản năng bước mấy bước tiến về phía trước không may đụng phải một chiếc ghế khiến nó phát ra tiếng kêu.
"Kẻ nào?"
Một giọng nói vương hơi thở lạnh lùng vang lên.
Vì đoán được Dương Tử Sâm ở trong ngày nên Bạch Ngọc Lan cũng không bị giật mình cô lại hỏi: "Vì sao anh không ăn cơm? Có biết tôi đã chuẩn bị rất lâu hay không?"
Giọng điệu của Bạch Ngọc Lan có ý trách cứ, cô cứ nghĩ về tới phòng anh ta đã ăn xong bữa cơm rồi không ngờ lại còn nguyên như vậy, lẽ nào chê cô nấu không ngon? Lại nói anh ta không thấy đói bụng sao? Câu hỏi của cô lại không nhận được sự phản hồi nào từ Dương Tử Sâm, anh đã bảo không ăn thì sẽ không ăn.
Bạch Ngọc lan chờ mãi không thấy Dương Tử Sâm trả lời mình trong lòng có chút tức tối nhưng không thể phát uy với anh ta mà chỉ có thể kìm nén trong lòng lại nói: "Bây giờ cũng đến giờ cơm tối rồi nếu anh không ăn cơm của tôi vậy để tôi kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh muốn ăn gì?"
"Cút ra ngoài đừng làm phiên tôi"
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút âm u.
Bạch Ngọc Lan đến mệt với anh ta cô lại thở dài nói: "Dương đại thiếu gia, anh không nói gì tôi sẽ tự chọn món rồi mang đến cho anh, nếu trúng món anh không thích cũng đừng trách tôi đấy"
Dương Tử Sâm im lặng đến đáng sợ Bạch Ngọc Lan chỉ nghe thấy tiếng thở của anh cộng thêm căn phòng này tối om không chút ánh sáng khiến cô hơi rùng mình, chẳng hiểu sao trong sự âm u lạnh lẽo đó cô lại cảm nhận được sự tang thương, chết chóc, tiếp xúc với người đàn ông này mới có một ngày một đêm cô nhận ra một điều anh ta là mẫu người trầm tính nhưng vì một số lý do nào đó khiến tính cách này biến dạng trở nên âm u, lầm lì, đôi lúc lại tức giận vô cớ.