Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165: Kết cục (2)
Trong phòng hội nghị của tập đoàn Dương thị, sau khi nói xong những điều cần nói Dương Tử Hiên và Hạng Ngạo bắt đầu phần ký kết giấy tờ chuyển nhượng công ty.
Dương Tử Hiên không biết ký bao nhiêu tờ giấy đến tờ cuối cùng hắn lại giao hết giấy tờ cho Hạng Ngạo rồi nói: "Chúc mừng chủ tịch Hạng, bây giờ tập đoàn Dương thị chính thức là của ông, ông muốn thế nào thì tùy"
"Rầm"
Hắn vừa dứt lời cửa phòng hội nghị đột nhiên bật ra, theo sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: "Phải không? Dương thị từ bao giờ thành của Hạng thị?"
Tất cả mọi người bị âm thanh này làm cho hoảng thần, quay đầu ra cửa sững sờ nhìn bốn người đàn ông đạp trên cánh cửa bị sập từng bước đi vào, mà mọi sự chú ý lại đồn vào người đàn ông đeo mặt nạ.
Ngay thời khắc này ở hai căn biệt thự khác nhau cũng có hai người một già một trẻ đang dõi theo người đàn ông ấy.
"Này, giọng nói này tại sao lại quen thuộc như vậy?"
Ông Dương có chút kinh nghỉ.
Mà Bạch Ngọc Lan đã đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mẹ cô ngồi ở bên cạnh thấy cô chỉ chăm chăm nhìn màn hình, bà lại nói: "Ngọc Lan à, con mau ăn cháo đi kẻo nguội"
Bạch Ngọc Lan không phản ứng chỉ nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trên màn ảnh, lúc nãy cô rõ ràng nghe thấy anh ta nói chuyện.
Mà thanh âm này đối với cô mà nói đã khắc sâu vào tâm trí, chưa kể cô lại nhìn thấy một người quen thuộc, chính là cậu nhóc đi bên cạnh anh.
Người này không ai khác chính là Tiểu Khải.
Đúng rồi, tai nạn ngày ấy xảy ra không ai nhắc đến Tiểu Khải mà cô vì quá đau lòng trước cái chết của Tử Sâm cũng quên béng mất cậu ta, thế mà hôm nay Tiểu Khải lại xuất hiện còn đứng ngay bên cạnh người đàn ông đeo mặt nạ.
Vậy cũng có nghĩa người đàn ông này chính là...
Hai tay Bạch Ngọc Lan siết chặt với nhau, cơ thế trở nên căng thẳng.
Lúc này Dương Tử Hiên đứng bật dậy vì sự xuất hiện của những người này mà tức giận quát: "Các người là ai? Sao lại có thể vào đây?"
"Đây là tập đoàn Dương thị mà tôi lại là chủ tịch của Dương thị cậu nói xem vì sao tôi không được vào đây?"
Dứt lời người đàn ông cũng tháo mặt nạ xuống lộ ra khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn.
"Là, là chủ tịch Dương, Dương Tử Sâm, anh ta, anh ta vẫn còn sống hơn nữa còn có thể đi lại, chuyện này, chuyện này đúng là không thể tin được"
Một vài người kích động lớn tiếng nói.
VietWriter
Đám người phút chốc xôn xao náo nhiệt, Dương Tử Hiên hoàn toàn bị sốc, hắn chỉ tay vào mặt Dương Tử Sâm nói: "Không, không thể nào có chuyện đó được, anh rõ ràng chết rồi cơ mà"
"Không gì là không thể, Dương Tử Hiên, anh làm cái gì tưởng người khác không biết sao, chúng tôi sớm đã biết kế hoạch của anh rồi, hai cái xác cháy trong xe ngày đó chỉ là hai người thế thân mà thôi, mà bọn họ chính là hai người mà anh đã thuê gài bom vào xe của Tử Sâm"
Trần Vĩnh một bên nhếch môi cười nói.
"Hóa ra vụ nổ xe ngày đó là do Dương Tử Hiên sắp xếp sao?"
Bên dưới đã có người bàn tán xôn xao, giây phút này biết bao nhiêu máy quay lại hướng về bọn họ.
"Không, không phải, thằng khốn, mày dựa vào đâu mà vu oan tao?"
Dương Tử Hiên cả người run rẩy, kích động phản biện.
"Chúng tôi đã nắm trong tay toàn bộ chứng cứ anh hãm hại Tử Sâm, không phải chỉ là vụ nổ bom ngày ấy mà còn là vụ nổ bảo trong xưởng may một năm trước."
Trần Vĩnh chậm rãi nói.
Đám phóng viên cảm thấy tin tức ngày hôm nay có thể khiến họ thu về không ít lợi lộc liền không ngừng kéo máy quay về phía này.
"Vụ nổ một năm trước thì liên quan gì đến tao?"
Dương Tử Hiên nghe vậy càng kích động hơn.
"Sao không liên quan, chính anh là người thuê người chôn bom quanh xưởng lại dụ Tử Sâm vào trong xưởng sau đó nhốt cậu ấy cùng người quản lý kia lại rồi cho nổ bom, không phải sao?"
"Bằng chứng, bằng chứng đâu?"
"Chúng tôi đã tìm ra thủ phạm chôn bom ngày đó anh có cần tôi kêu họ đến nói lại một lần không? Chưa hết cuộc giao dịch ngày đó của anh và bọn chúng cũng đã được ghi âm lại, chính là đoạn ghi âm này đây"
Trần Vĩnh dứt lời lấy bút ghi âm ra bấm lên cho mọi người cùng nghe.
Trong đó phát ra tiếng nói của Dương Tử Hiên và hai người xa lạ, nội dung cuộc giao dịch như Trần Vĩnh đã nói Dương Tử Hiên muốn hai người này bí mật chôn bom quanh xưởng hẳn sẽ trả cho bọn chúng mười tỷ.
Nghe xong đoạn ghi âm đám người đã vô cùng kinh ngạc, Trần Vĩnh lại nhìn Dương Tử Sâm nói: "Một đơn giá mười tỷ để lấy mạng cậu, thật sự là quá bèo"
"Đây là lồng ghép tụi mày vu oan tao."
Dương Tử Hiên làm sao có thể nhận tội, cố cãi đến cùng.
"Có lông ghép hay không đưa đến bộ phận kỹ thuật kiểm tra sẽ rõ nhưng tôi có thể khẳng định một điều đoạn ghi âm này là thật, anh đã đánh giá thấp hai kẻ thuê mướn kia, bọn chúng ngày đó đã ghi lại cuộc bàn bạc với anh nhằm mục đích tống tiền sau này, đáng tiếc đã bị tôi và Tử Sâm bắt được"
Dương Tử Hiên vốn dĩ đã rất sốc Trần Vĩnh lại nói những điều làm hắn sốc hơn, hiện tại hắn chỉ biết đứng hình không thể nói nên lời.
Trần Vĩnh liếc nhìn Dương Tử Sâm một cái, thấy anh gật đầu hắn mới nói tiếp: "Tội của anh còn chưa hết đâu, anh còn hai tội lớn cần phải vạch trần, thứ nhất anh đã cùng Bạch Ngọc Châu cấu kết hãm hại chủ tịch phu nhân, Bạch Ngọc Lan nhưng đáng tiếc kế hoạch của anh bất thành, ngày đó chúng tôi đã đến kịp lúc cứu cô ấy ra ngoài"
"Tội thứ hai chính là âm mưu giết hại chính ông nội của mình hòng cướp đoạn tập đoàn Dương thị và ngôi biệt thự của Dương gia."
"Ai có thể chứng minh tao làm việc đó?"
Dương Tử Hiên nghe Trần Vĩnh từng chút một vạch tội của mình càng thêm chột dạ quát lớn.
"Ta có thể chứng minh"
Một giọng nói hùng hồn vang lên, tất cả mọi người lại một lần nữa đổ đồn ánh mắt cửa.
Ông Dương được trợ lý từ từ dìu vào trong, chưa vào đến nơi ông đã cầm cái gậy trong tay ném thẳng vào mặt Dương Tử Hiên: "Thằng nghịch tử, mày vậy mà dám kề dao vào cổ ông nội mày, còn kêu người giết tao và luật sư diệt khẩu, mày có còn là con người hay không?"
Dương Tử Hiên bị ném đau, hai tay bụm mặt, hai con mắt mở ra nhìn ông Dương như nhìn quái vật, lúc này hản biết mình không thể chối cãi được nữa liền trở nên điên cuồng.
"Vì sao, vì sao ông còn chưa chết, ông đáng lẽ phải nên chết rồi mới đúng, còn cả mày nữa Dương Tử Sâm, mày đã chết rồi cơ mà, mày còn là thằng liệt nữa, sao có thể đi được, mày lừa tao, lừa tao đúng không, tao sẽ bóc trần bộ mặt thật của mày"
Dứt lời Dương Tử Hiên đột nhiên xông về phía Dương Tử Sâm, hai tay muốn chạm vào mặt anh nhưng chưa kịp chạm đã bị bàn tay to lớn của Dương Tử Sâm chộp lấy.
Anh không do dự mà vặn ngược tay hản lại kêu lên một tiếng "rắc"
vang giòn, đám người ai cũng nghe thấy đều không khỏi sững sờ, chẳng ai nghĩ Dương Tử Sâm sẽ ra tay dứt khoát như vậy.
Lại nói Dương Tử Hiên lúc này cũng hét lên một tiếng trong đau đớn: "AAAA"
Tiếng hét của hẳn vô cùng vang dội, bàn tay lỏng thỏng nhìn sơ qua liền biết nhiều khả năng là đã gãy.
"Đủ rồi, không cần nói nữa, gọi cảnh sát vào bắt hắn đi"Dương Tử Sâm lạnh lùng nói, mục đích vạch trần tội lỗi của Dương Tử Hiên đã xong anh cũng không cần ở đây đôi co với kẻ này nữa.
Tiểu Khải là người làm chuyện này, chỉ một cuộc điện thoại cảnh sát từ bên ngoài đi đến còng lấy đôi tay gân như đã gãy của Dương Tử Hiên.
Mặc dù đau nhưng hẳn kêu la oái oái, không cho người bắt mình đi: "Bỏ ra, chúng mày dựa vào cái gì bắt tao"
Cảnh sát không quan tâm lời la hét của hẳn một mực muốn lôi đi, Thế nhưng lúc này một giọng nói trầm thấp lại vang lên: "Khoan đã"
Động tác của cảnh sát dừng lại nhìn người đàn ông cao to vừa mới lên tiếng, ông ta không phải ai khác mà chính là người im lặng nấy giờ Hạng Ngạo.
"Chủ tịch Hạng, còn có chuyện gì?"
Trần Vĩnh thay cho rất nhiều người hỏi.
"Còn hợp đồng chuyển nhượng này tính sao?"
Ông ta không lạnh không nhạt nói.
Trần Vĩnh liếc nhìn Dương Tử Sâm sau đó mới đối mặt với Hạng Ngạo từ tốn nói: "Chủ tịch Hạng, rất tiếc tôi phải nói điều này những giấy tờ này chỉ là giả thôi, ông xem kỹ sẽ thấy dấu mộc phía cuối không phải của tập đoàn Dương thị"
"Đúng vậy, ngày đó con dấu ta đưa cho thằng nghịch tử này chỉ là một con dấu giả, còn mấy giấy tờ ta ký đó cũng chỉ là giấy tờ giả được in ra từ trước mà thôi"
Ông Dương cũng lên tiếng nói.
"Cái gì, ông nói là giả, lão già chết tiệt ông lừa tôi sao?"
Dương Tử Hiên kích động muốn lao đến chỗ ông Dương thì lúc này một cú đấm lại rơi vào mặt hắn.
Lần này người ra tay chính là Hạng Ngạo, ông ta nhìn Dương Tử Hiên với khuôn mặt dữ tợn nói: "Hạng Ngạo tao xông xáo thương trường bao nhiêu năm chưa có ai dám qua mặt vậy mà một nhóc con vắt mũi chưa sạch như mày cũng dám lừa tao sao?"
Dứt lời ông ta lại đạo một cú thật mạnh vào bụng Dương Tử Hiên thế nhưng vẫn còn chưa hả giận, ông ta là muốn phế luôn cả hắn, mắt nhìn đúng mục tiêu, một bàn chân to lớn đạp vào giữa hai đùi của Dương Tử Hiên.
Phút chốc tiếng hét kinh thiên động địa của hắn làm chấn vang cả căn phòng, mắt thấy Hạng Ngạo còn muốn tiếp tục cảnh sát liền ngăn cản: "Chủ tịch Hạng, chúng tôi phải đưa phạm nhân đi rồi"
Hạng Ngạo mặt còn đỏ bừng nhưng kìm nén không ra tay nữa để cảnh sát đưa người đi.
Phòng hội nghị không có tiếng hét của Dương Tử Hiên nữa lại trở nên có chút yên ẳng, ông Dương nhìn đứa cháu trai thân yêu của mình rơm rớm nước mắt: "Tử Sâm, thật tốt quá, cháu còn sống"
"Ông nội, thực xin lỗi, đã giấu diếm ông chuyện cháu còn sống"
Dương Tử Sâm áy náy nói, ngoài xin lỗi ra anh thật sự không biết phải nói gì hơn.
"Không sao, không sao, cháu còn sống là tốt rồi"
Ông Dương hiền từ nói, lúc Dương Tử Sâm tháo mặt nạ xuống ông đã không chờ được kêu trợ lý chở tới đây.
"Ông nội, ông về nghỉ ngơi trước cháu giải quyết chuyện ở đây sẽ đến tìm ông sau"
Dương Tử Sâm nói, dù gì anh cũng phải giải quyết cho xong chuyện công ty.
Ông Dương nghe vậy gật đầu: "Được, ta đi trước"
Dương Tử Hiên không biết ký bao nhiêu tờ giấy đến tờ cuối cùng hắn lại giao hết giấy tờ cho Hạng Ngạo rồi nói: "Chúc mừng chủ tịch Hạng, bây giờ tập đoàn Dương thị chính thức là của ông, ông muốn thế nào thì tùy"
"Rầm"
Hắn vừa dứt lời cửa phòng hội nghị đột nhiên bật ra, theo sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: "Phải không? Dương thị từ bao giờ thành của Hạng thị?"
Tất cả mọi người bị âm thanh này làm cho hoảng thần, quay đầu ra cửa sững sờ nhìn bốn người đàn ông đạp trên cánh cửa bị sập từng bước đi vào, mà mọi sự chú ý lại đồn vào người đàn ông đeo mặt nạ.
Ngay thời khắc này ở hai căn biệt thự khác nhau cũng có hai người một già một trẻ đang dõi theo người đàn ông ấy.
"Này, giọng nói này tại sao lại quen thuộc như vậy?"
Ông Dương có chút kinh nghỉ.
Mà Bạch Ngọc Lan đã đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mẹ cô ngồi ở bên cạnh thấy cô chỉ chăm chăm nhìn màn hình, bà lại nói: "Ngọc Lan à, con mau ăn cháo đi kẻo nguội"
Bạch Ngọc Lan không phản ứng chỉ nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trên màn ảnh, lúc nãy cô rõ ràng nghe thấy anh ta nói chuyện.
Mà thanh âm này đối với cô mà nói đã khắc sâu vào tâm trí, chưa kể cô lại nhìn thấy một người quen thuộc, chính là cậu nhóc đi bên cạnh anh.
Người này không ai khác chính là Tiểu Khải.
Đúng rồi, tai nạn ngày ấy xảy ra không ai nhắc đến Tiểu Khải mà cô vì quá đau lòng trước cái chết của Tử Sâm cũng quên béng mất cậu ta, thế mà hôm nay Tiểu Khải lại xuất hiện còn đứng ngay bên cạnh người đàn ông đeo mặt nạ.
Vậy cũng có nghĩa người đàn ông này chính là...
Hai tay Bạch Ngọc Lan siết chặt với nhau, cơ thế trở nên căng thẳng.
Lúc này Dương Tử Hiên đứng bật dậy vì sự xuất hiện của những người này mà tức giận quát: "Các người là ai? Sao lại có thể vào đây?"
"Đây là tập đoàn Dương thị mà tôi lại là chủ tịch của Dương thị cậu nói xem vì sao tôi không được vào đây?"
Dứt lời người đàn ông cũng tháo mặt nạ xuống lộ ra khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn.
"Là, là chủ tịch Dương, Dương Tử Sâm, anh ta, anh ta vẫn còn sống hơn nữa còn có thể đi lại, chuyện này, chuyện này đúng là không thể tin được"
Một vài người kích động lớn tiếng nói.
VietWriter
Đám người phút chốc xôn xao náo nhiệt, Dương Tử Hiên hoàn toàn bị sốc, hắn chỉ tay vào mặt Dương Tử Sâm nói: "Không, không thể nào có chuyện đó được, anh rõ ràng chết rồi cơ mà"
"Không gì là không thể, Dương Tử Hiên, anh làm cái gì tưởng người khác không biết sao, chúng tôi sớm đã biết kế hoạch của anh rồi, hai cái xác cháy trong xe ngày đó chỉ là hai người thế thân mà thôi, mà bọn họ chính là hai người mà anh đã thuê gài bom vào xe của Tử Sâm"
Trần Vĩnh một bên nhếch môi cười nói.
"Hóa ra vụ nổ xe ngày đó là do Dương Tử Hiên sắp xếp sao?"
Bên dưới đã có người bàn tán xôn xao, giây phút này biết bao nhiêu máy quay lại hướng về bọn họ.
"Không, không phải, thằng khốn, mày dựa vào đâu mà vu oan tao?"
Dương Tử Hiên cả người run rẩy, kích động phản biện.
"Chúng tôi đã nắm trong tay toàn bộ chứng cứ anh hãm hại Tử Sâm, không phải chỉ là vụ nổ bom ngày ấy mà còn là vụ nổ bảo trong xưởng may một năm trước."
Trần Vĩnh chậm rãi nói.
Đám phóng viên cảm thấy tin tức ngày hôm nay có thể khiến họ thu về không ít lợi lộc liền không ngừng kéo máy quay về phía này.
"Vụ nổ một năm trước thì liên quan gì đến tao?"
Dương Tử Hiên nghe vậy càng kích động hơn.
"Sao không liên quan, chính anh là người thuê người chôn bom quanh xưởng lại dụ Tử Sâm vào trong xưởng sau đó nhốt cậu ấy cùng người quản lý kia lại rồi cho nổ bom, không phải sao?"
"Bằng chứng, bằng chứng đâu?"
"Chúng tôi đã tìm ra thủ phạm chôn bom ngày đó anh có cần tôi kêu họ đến nói lại một lần không? Chưa hết cuộc giao dịch ngày đó của anh và bọn chúng cũng đã được ghi âm lại, chính là đoạn ghi âm này đây"
Trần Vĩnh dứt lời lấy bút ghi âm ra bấm lên cho mọi người cùng nghe.
Trong đó phát ra tiếng nói của Dương Tử Hiên và hai người xa lạ, nội dung cuộc giao dịch như Trần Vĩnh đã nói Dương Tử Hiên muốn hai người này bí mật chôn bom quanh xưởng hẳn sẽ trả cho bọn chúng mười tỷ.
Nghe xong đoạn ghi âm đám người đã vô cùng kinh ngạc, Trần Vĩnh lại nhìn Dương Tử Sâm nói: "Một đơn giá mười tỷ để lấy mạng cậu, thật sự là quá bèo"
"Đây là lồng ghép tụi mày vu oan tao."
Dương Tử Hiên làm sao có thể nhận tội, cố cãi đến cùng.
"Có lông ghép hay không đưa đến bộ phận kỹ thuật kiểm tra sẽ rõ nhưng tôi có thể khẳng định một điều đoạn ghi âm này là thật, anh đã đánh giá thấp hai kẻ thuê mướn kia, bọn chúng ngày đó đã ghi lại cuộc bàn bạc với anh nhằm mục đích tống tiền sau này, đáng tiếc đã bị tôi và Tử Sâm bắt được"
Dương Tử Hiên vốn dĩ đã rất sốc Trần Vĩnh lại nói những điều làm hắn sốc hơn, hiện tại hắn chỉ biết đứng hình không thể nói nên lời.
Trần Vĩnh liếc nhìn Dương Tử Sâm một cái, thấy anh gật đầu hắn mới nói tiếp: "Tội của anh còn chưa hết đâu, anh còn hai tội lớn cần phải vạch trần, thứ nhất anh đã cùng Bạch Ngọc Châu cấu kết hãm hại chủ tịch phu nhân, Bạch Ngọc Lan nhưng đáng tiếc kế hoạch của anh bất thành, ngày đó chúng tôi đã đến kịp lúc cứu cô ấy ra ngoài"
"Tội thứ hai chính là âm mưu giết hại chính ông nội của mình hòng cướp đoạn tập đoàn Dương thị và ngôi biệt thự của Dương gia."
"Ai có thể chứng minh tao làm việc đó?"
Dương Tử Hiên nghe Trần Vĩnh từng chút một vạch tội của mình càng thêm chột dạ quát lớn.
"Ta có thể chứng minh"
Một giọng nói hùng hồn vang lên, tất cả mọi người lại một lần nữa đổ đồn ánh mắt cửa.
Ông Dương được trợ lý từ từ dìu vào trong, chưa vào đến nơi ông đã cầm cái gậy trong tay ném thẳng vào mặt Dương Tử Hiên: "Thằng nghịch tử, mày vậy mà dám kề dao vào cổ ông nội mày, còn kêu người giết tao và luật sư diệt khẩu, mày có còn là con người hay không?"
Dương Tử Hiên bị ném đau, hai tay bụm mặt, hai con mắt mở ra nhìn ông Dương như nhìn quái vật, lúc này hản biết mình không thể chối cãi được nữa liền trở nên điên cuồng.
"Vì sao, vì sao ông còn chưa chết, ông đáng lẽ phải nên chết rồi mới đúng, còn cả mày nữa Dương Tử Sâm, mày đã chết rồi cơ mà, mày còn là thằng liệt nữa, sao có thể đi được, mày lừa tao, lừa tao đúng không, tao sẽ bóc trần bộ mặt thật của mày"
Dứt lời Dương Tử Hiên đột nhiên xông về phía Dương Tử Sâm, hai tay muốn chạm vào mặt anh nhưng chưa kịp chạm đã bị bàn tay to lớn của Dương Tử Sâm chộp lấy.
Anh không do dự mà vặn ngược tay hản lại kêu lên một tiếng "rắc"
vang giòn, đám người ai cũng nghe thấy đều không khỏi sững sờ, chẳng ai nghĩ Dương Tử Sâm sẽ ra tay dứt khoát như vậy.
Lại nói Dương Tử Hiên lúc này cũng hét lên một tiếng trong đau đớn: "AAAA"
Tiếng hét của hẳn vô cùng vang dội, bàn tay lỏng thỏng nhìn sơ qua liền biết nhiều khả năng là đã gãy.
"Đủ rồi, không cần nói nữa, gọi cảnh sát vào bắt hắn đi"Dương Tử Sâm lạnh lùng nói, mục đích vạch trần tội lỗi của Dương Tử Hiên đã xong anh cũng không cần ở đây đôi co với kẻ này nữa.
Tiểu Khải là người làm chuyện này, chỉ một cuộc điện thoại cảnh sát từ bên ngoài đi đến còng lấy đôi tay gân như đã gãy của Dương Tử Hiên.
Mặc dù đau nhưng hẳn kêu la oái oái, không cho người bắt mình đi: "Bỏ ra, chúng mày dựa vào cái gì bắt tao"
Cảnh sát không quan tâm lời la hét của hẳn một mực muốn lôi đi, Thế nhưng lúc này một giọng nói trầm thấp lại vang lên: "Khoan đã"
Động tác của cảnh sát dừng lại nhìn người đàn ông cao to vừa mới lên tiếng, ông ta không phải ai khác mà chính là người im lặng nấy giờ Hạng Ngạo.
"Chủ tịch Hạng, còn có chuyện gì?"
Trần Vĩnh thay cho rất nhiều người hỏi.
"Còn hợp đồng chuyển nhượng này tính sao?"
Ông ta không lạnh không nhạt nói.
Trần Vĩnh liếc nhìn Dương Tử Sâm sau đó mới đối mặt với Hạng Ngạo từ tốn nói: "Chủ tịch Hạng, rất tiếc tôi phải nói điều này những giấy tờ này chỉ là giả thôi, ông xem kỹ sẽ thấy dấu mộc phía cuối không phải của tập đoàn Dương thị"
"Đúng vậy, ngày đó con dấu ta đưa cho thằng nghịch tử này chỉ là một con dấu giả, còn mấy giấy tờ ta ký đó cũng chỉ là giấy tờ giả được in ra từ trước mà thôi"
Ông Dương cũng lên tiếng nói.
"Cái gì, ông nói là giả, lão già chết tiệt ông lừa tôi sao?"
Dương Tử Hiên kích động muốn lao đến chỗ ông Dương thì lúc này một cú đấm lại rơi vào mặt hắn.
Lần này người ra tay chính là Hạng Ngạo, ông ta nhìn Dương Tử Hiên với khuôn mặt dữ tợn nói: "Hạng Ngạo tao xông xáo thương trường bao nhiêu năm chưa có ai dám qua mặt vậy mà một nhóc con vắt mũi chưa sạch như mày cũng dám lừa tao sao?"
Dứt lời ông ta lại đạo một cú thật mạnh vào bụng Dương Tử Hiên thế nhưng vẫn còn chưa hả giận, ông ta là muốn phế luôn cả hắn, mắt nhìn đúng mục tiêu, một bàn chân to lớn đạp vào giữa hai đùi của Dương Tử Hiên.
Phút chốc tiếng hét kinh thiên động địa của hắn làm chấn vang cả căn phòng, mắt thấy Hạng Ngạo còn muốn tiếp tục cảnh sát liền ngăn cản: "Chủ tịch Hạng, chúng tôi phải đưa phạm nhân đi rồi"
Hạng Ngạo mặt còn đỏ bừng nhưng kìm nén không ra tay nữa để cảnh sát đưa người đi.
Phòng hội nghị không có tiếng hét của Dương Tử Hiên nữa lại trở nên có chút yên ẳng, ông Dương nhìn đứa cháu trai thân yêu của mình rơm rớm nước mắt: "Tử Sâm, thật tốt quá, cháu còn sống"
"Ông nội, thực xin lỗi, đã giấu diếm ông chuyện cháu còn sống"
Dương Tử Sâm áy náy nói, ngoài xin lỗi ra anh thật sự không biết phải nói gì hơn.
"Không sao, không sao, cháu còn sống là tốt rồi"
Ông Dương hiền từ nói, lúc Dương Tử Sâm tháo mặt nạ xuống ông đã không chờ được kêu trợ lý chở tới đây.
"Ông nội, ông về nghỉ ngơi trước cháu giải quyết chuyện ở đây sẽ đến tìm ông sau"
Dương Tử Sâm nói, dù gì anh cũng phải giải quyết cho xong chuyện công ty.
Ông Dương nghe vậy gật đầu: "Được, ta đi trước"