Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Cảm giác lạ
Cho nên Dương Tử Sâm thay vì tức giận nổi xung như mọi khi lại trở nên im lặng.
Lại nghe cô hỏi: "Anh đã ăn gì chưa, tôi có mua một cái bánh kem nhỏ chúng ta ăn chung nhé."
Đây là một trong những thói quen của cô mỗi lân có chuyện buồn cô sẽ mua bánh kem để ăn, đây cũng là món bánh hồi ức của cô.
Người đàn ông vẫn không lên tiếng, giống như không nghe cô nói gì.
Bạch Ngọc Lan cũng không quan tâm nhiều lắm, cô đặt chiếc bánh lên bàn, sau đó lục trong giỏ xách lấy ra một cái đèn led đặt lên bàn, anh không thích ánh sáng cô không dám bật điện, lúc về nhà nhìn thấy cái đèn này cô đã mang đến đây, anh không cần ánh sáng nhưng cô cần.
Cảm nhận được ánh sáng chiếu lên tường Dương Tử Sâm không khỏi nhíu mày nhưng lại nhẫn nhịn không nói gì.
Anh muốn xem người phụ này còn bày trò gì.
Thế nhưng hồi lâu phía sau lại không có động tĩnh gì, Dương Tử Sâm không khỏi dấy lên tò mò.
Bạch Ngọc Lan nhìn bóng lưng khẽ động của anh cô khẽ cười một tiếng lại mở hộp bánh kem ra cắt bánh thành bốn phần, sau đó để một miếng ra đĩa nhựa mang đến chỗ anh.
"Đại thiếu gia, anh muốn tự ăn hay lại để tôi đút cho anh?"
Bạch Ngọc Lan lên tiếng hỏi.
Dương Tử Sâm nhìn miếng bánh trước mặt mình lại hừ nhẹ nói: "Mang đi, tôi không ăn."
"Anh không muốn ăn hay không thích ăn bánh kem?"
Bạch Ngọc Lan kéo cái ghế tự nhiên ngồi bên cạnh anh.
Cô đã quen với thái độ này của anh nên anh có nói gì cũng không thể đả động đến cô.
VietWriter
Dương Tử Sâm cảm nhận có người bên cạnh mình anh cảm thấy khó chịu muốn đẩy cô nhưng bàn tay lại không nhấc lên được.
Bạch Ngọc Lan lại xúc một miếng bánh đưa đến bên miệng anh: "Ăn thử một miếng đi hương vị việt quất rất ngon."
Người đàn ông không những không mở miệng ăn mà còn có ý tránh né, Bạch Ngọc Lan thở dài thu tay lại tự mình ăn, còn vừa ăn vừa nói: "Ưm, rất ngon nha, ai đó không ăn đúng thật là đáng tiếc."
"Đi chỗ khác ăn, đừng ăn trước mặt tôi."
Giọng nói trầm thấp của Dương Tử Sâm vang lên.
"Sao nào, nếu anh muốn ăn tôi lại đút cho anh"
"Người phụ nữ này cô không nghe tôi nói sao?"
Dương Tử Sâm gần như bộc phát tức giận.
Bạch Ngọc Lan hòa hoãn lại nói: "Được rồi, anh đừng tức giận tôi chỉ là muốn san sẻ đồ ngon cho anh thôi nếu như anh thật sự không muốn ăn tôi sẽ không ép anh, tôi ra chỗ khác ăn."
Dứt lời Bạch Ngọc Lan cũng đứng dậy, đi mới được hai bước thì chân váy của cô lại bị cái gì đó kéo giật lại, cô tính quay người lại xem thì "xẹt"
một tiếng.
Đây là tiếng chiếc váy bị xé rách, cô khẽ nhíu mày nhìn xem thủ phạm là cái gì thì đúng lúc này chân cô lại bị trẹo một cái cả người lung lay đứng không vững, cả người phút chốc ngã qua một bên, bánh kem trên tay cũng bị rơi chỗ nào không biết.
Bạch Ngọc Lan không hiểu chuyện gì thì đã ngửi thấy mùi thơm sữa tắm đắt tiền ở sát mũi mình còn có...
một hơi thở nguy hiểm.
Lúc này cô mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi của Dương Tử Sâm, trong phút chốc không khí thinh lặng đến đáng sợ, dường như chỉ nghe thấy tiếng hít thở kìm nén của Dương Tử Sâm.
Cô nuốt nuốt nuốt nước miếng nhìn gương mặt đen sì của anh: "Tôi, tôi không cố ý, váy của tôi bị kẹt nên...
"Đứng lên"
Dương Tử Sâm gầm nhẹ, anh không thể chịu nổi có một người ngồi lên đùi mình mặc dù nó không có cảm giác gì nhưng chính vì thế lại khiến anh khó chịu.
Bạch Ngọc Lan có thể cảm nhận được cơ thể anh gồng lên, cô cũng không chậm trễ lập tức rời khỏi người anh.
"Dương đại thiểu gia...
"Biến khỏi mắt tôi"
Dương Tử Sâm lại không cho cô nói hết lại lạnh giọng quát.Tiếng quát của anh không che giấu phẫn nộ, mất kiên nhẫn, Bạch Ngọc Lan không nói lời nói lẳng lặng rời khỏi chỗ này.
Vừa đi lại vừa ngoái đầu nhìn anh, cô lại không nhịn được nói: "Tôi thật sự không cố ý nếu làm anh khó chịu thì cho tôi xin lỗi"
Cô không chờ anh đáp lại đã nhanh chóng đi sắp xếp đồ đạc mình mang đến, thỉnh thoảng lại cứ nhìn xem người đàn ông kia thế nào, thế nhưng cô dọn cả nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy anh có động tĩnh gì.
Bạch Ngọc Lan thở dài một hơi, cô biết những người mẫn cảm như anh rất khó chịu việc người khác động chạm huống chỉ cô còn ngồi vào lòng anh, người đàn ông này nhạy cảm như vậy không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dương Tử Sâm bị người ngồi trong lòng anh ngoài khó chịu ra còn có một cảm giác kỳ lạ trước nay chưa từng có, anh không nói rõ cảm giác này là gì, cho rằng cô chỉ là muốn câu dẫn anh.
Phụ nữ cũng chỉ có mỗi chiêu này, tâm thường.
Trong lòng Dương Tử Sâm không khỏi khinh thường.
Buổi tối như cũ, anh nằm giường cô nằm sô pha, trước khi đi ngủ Bạch Ngọc Lan nhìn người đàn ông vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích nói: "Gần mười một giờ rồi anh đi ngủ sớm đi, thức khuya nhiều không tốt cho sức khỏe đâu."
Không biết lúc trước thế nào nhưng ba ngày đến nơi này lúc cô đi ngủ rồi vẫn còn thấy anh ngồi trên xe lăn không biết suy tư cái gì, người đàn ông này ngôi cả ngày trên xe lăn không biết mệt sao? Dĩ nhiên không có người đáp lại lời cô, Bạch Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi liên nhắm mắt ngủ.
Nghe thấy tiếng hít thở đầu đều của người phụ nữ Dương Tử Sâm mới bắt đầu xoay chuyển xe lăn đến bên giường của mình, chiếc xe lăn này được thiết kế đặc biệt nên lúc di chuyển cũng không tạo ra âm thanh quá lớn mà rất êm ả cho nên mỗi lần anh đẩy xe cũng không ai phát hiện ra anh.
Lúc ngang qua sô pha anh tự chủ được dừng lại một chút, đôi mắt sắc bén trong đêm tối nhìn chăm chăm người phụ nữ đang ngủ say.
Anh không thích có bất kỳ người phụ nào tiếp cận mình, đặc biệt là người phụ nữ biết được suy nghĩ của anh, không thể không nói ba ngày nay mỗi lần anh muốn cái gì cô ta đều có thể nhìn ra.
Lúc này trong một khách sạn hoàng gia trên chiếc giường king size có hai thân thể đang quấn lấy nhau.
"Ưm...
Tử Hiên, nữa, nữa đi"
Cánh tay trắng nõn của người phụ nữ ôm chặt cổ người đàn ông phía trên đang ra Sức.
Dương Tử Hiên khẽ nhếch mép cũng chiều theo người phụ nữ dưới thân mình động tác càng lúc càng mạnh hơn khiến người phụ nữ không ngừng rên rỉ.
"A...
Tử Hiên, em thoải mái, thoải mái quá."
Thân mình của cô ta kết hợp với tiếng rên cong lên, cơ thể run rẩy liên hôi.
"Hự...' Dương Tử Hiên như một con ngựa hoang dã muốn phóng thích bản thân không hề thương tiếc người phụ nữ, cô ta càng rên to bao nhiêu hắn lại hưng phấn thúc mạnh bấy nhiêu.
Người phụ này dường như thích như vậy bởi vì mỗi lần hắn ra sức một chút cô ta càng kích thích hơn.
Không biết nếu Dương Tử Sâm biết vị hôn thê mà anh ta yêu thương đang nằm dưới thân hắn rên rỉ sẽ có cảm giác gì? Nghĩ vậy Dương Tử Hiên nhìn về phía camera bên kia nhếch môi cười, hắn phải cho Dương Tử Sâm nhìn thấy những hình ảnh này, còn phải nhìn một cách rõ nét.
Hai con người chiến đấu không biết mỏi mệt đến khi thỏa mãn mới dừng lại, người phụ nữ mệt lừ ôm lấy eo của Dương Tử Hiên nũng nịu.
"Tử Hiên, sao anh lại hợp tác với người phụ nữ Tố Thư đó, cũng đâu phải có mình cô ta là người mẫu, nếu anh không tìm được người em kiếm cho anh người khác, được không?"
Lại nghe cô hỏi: "Anh đã ăn gì chưa, tôi có mua một cái bánh kem nhỏ chúng ta ăn chung nhé."
Đây là một trong những thói quen của cô mỗi lân có chuyện buồn cô sẽ mua bánh kem để ăn, đây cũng là món bánh hồi ức của cô.
Người đàn ông vẫn không lên tiếng, giống như không nghe cô nói gì.
Bạch Ngọc Lan cũng không quan tâm nhiều lắm, cô đặt chiếc bánh lên bàn, sau đó lục trong giỏ xách lấy ra một cái đèn led đặt lên bàn, anh không thích ánh sáng cô không dám bật điện, lúc về nhà nhìn thấy cái đèn này cô đã mang đến đây, anh không cần ánh sáng nhưng cô cần.
Cảm nhận được ánh sáng chiếu lên tường Dương Tử Sâm không khỏi nhíu mày nhưng lại nhẫn nhịn không nói gì.
Anh muốn xem người phụ này còn bày trò gì.
Thế nhưng hồi lâu phía sau lại không có động tĩnh gì, Dương Tử Sâm không khỏi dấy lên tò mò.
Bạch Ngọc Lan nhìn bóng lưng khẽ động của anh cô khẽ cười một tiếng lại mở hộp bánh kem ra cắt bánh thành bốn phần, sau đó để một miếng ra đĩa nhựa mang đến chỗ anh.
"Đại thiếu gia, anh muốn tự ăn hay lại để tôi đút cho anh?"
Bạch Ngọc Lan lên tiếng hỏi.
Dương Tử Sâm nhìn miếng bánh trước mặt mình lại hừ nhẹ nói: "Mang đi, tôi không ăn."
"Anh không muốn ăn hay không thích ăn bánh kem?"
Bạch Ngọc Lan kéo cái ghế tự nhiên ngồi bên cạnh anh.
Cô đã quen với thái độ này của anh nên anh có nói gì cũng không thể đả động đến cô.
VietWriter
Dương Tử Sâm cảm nhận có người bên cạnh mình anh cảm thấy khó chịu muốn đẩy cô nhưng bàn tay lại không nhấc lên được.
Bạch Ngọc Lan lại xúc một miếng bánh đưa đến bên miệng anh: "Ăn thử một miếng đi hương vị việt quất rất ngon."
Người đàn ông không những không mở miệng ăn mà còn có ý tránh né, Bạch Ngọc Lan thở dài thu tay lại tự mình ăn, còn vừa ăn vừa nói: "Ưm, rất ngon nha, ai đó không ăn đúng thật là đáng tiếc."
"Đi chỗ khác ăn, đừng ăn trước mặt tôi."
Giọng nói trầm thấp của Dương Tử Sâm vang lên.
"Sao nào, nếu anh muốn ăn tôi lại đút cho anh"
"Người phụ nữ này cô không nghe tôi nói sao?"
Dương Tử Sâm gần như bộc phát tức giận.
Bạch Ngọc Lan hòa hoãn lại nói: "Được rồi, anh đừng tức giận tôi chỉ là muốn san sẻ đồ ngon cho anh thôi nếu như anh thật sự không muốn ăn tôi sẽ không ép anh, tôi ra chỗ khác ăn."
Dứt lời Bạch Ngọc Lan cũng đứng dậy, đi mới được hai bước thì chân váy của cô lại bị cái gì đó kéo giật lại, cô tính quay người lại xem thì "xẹt"
một tiếng.
Đây là tiếng chiếc váy bị xé rách, cô khẽ nhíu mày nhìn xem thủ phạm là cái gì thì đúng lúc này chân cô lại bị trẹo một cái cả người lung lay đứng không vững, cả người phút chốc ngã qua một bên, bánh kem trên tay cũng bị rơi chỗ nào không biết.
Bạch Ngọc Lan không hiểu chuyện gì thì đã ngửi thấy mùi thơm sữa tắm đắt tiền ở sát mũi mình còn có...
một hơi thở nguy hiểm.
Lúc này cô mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi của Dương Tử Sâm, trong phút chốc không khí thinh lặng đến đáng sợ, dường như chỉ nghe thấy tiếng hít thở kìm nén của Dương Tử Sâm.
Cô nuốt nuốt nuốt nước miếng nhìn gương mặt đen sì của anh: "Tôi, tôi không cố ý, váy của tôi bị kẹt nên...
"Đứng lên"
Dương Tử Sâm gầm nhẹ, anh không thể chịu nổi có một người ngồi lên đùi mình mặc dù nó không có cảm giác gì nhưng chính vì thế lại khiến anh khó chịu.
Bạch Ngọc Lan có thể cảm nhận được cơ thể anh gồng lên, cô cũng không chậm trễ lập tức rời khỏi người anh.
"Dương đại thiểu gia...
"Biến khỏi mắt tôi"
Dương Tử Sâm lại không cho cô nói hết lại lạnh giọng quát.Tiếng quát của anh không che giấu phẫn nộ, mất kiên nhẫn, Bạch Ngọc Lan không nói lời nói lẳng lặng rời khỏi chỗ này.
Vừa đi lại vừa ngoái đầu nhìn anh, cô lại không nhịn được nói: "Tôi thật sự không cố ý nếu làm anh khó chịu thì cho tôi xin lỗi"
Cô không chờ anh đáp lại đã nhanh chóng đi sắp xếp đồ đạc mình mang đến, thỉnh thoảng lại cứ nhìn xem người đàn ông kia thế nào, thế nhưng cô dọn cả nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy anh có động tĩnh gì.
Bạch Ngọc Lan thở dài một hơi, cô biết những người mẫn cảm như anh rất khó chịu việc người khác động chạm huống chỉ cô còn ngồi vào lòng anh, người đàn ông này nhạy cảm như vậy không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dương Tử Sâm bị người ngồi trong lòng anh ngoài khó chịu ra còn có một cảm giác kỳ lạ trước nay chưa từng có, anh không nói rõ cảm giác này là gì, cho rằng cô chỉ là muốn câu dẫn anh.
Phụ nữ cũng chỉ có mỗi chiêu này, tâm thường.
Trong lòng Dương Tử Sâm không khỏi khinh thường.
Buổi tối như cũ, anh nằm giường cô nằm sô pha, trước khi đi ngủ Bạch Ngọc Lan nhìn người đàn ông vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích nói: "Gần mười một giờ rồi anh đi ngủ sớm đi, thức khuya nhiều không tốt cho sức khỏe đâu."
Không biết lúc trước thế nào nhưng ba ngày đến nơi này lúc cô đi ngủ rồi vẫn còn thấy anh ngồi trên xe lăn không biết suy tư cái gì, người đàn ông này ngôi cả ngày trên xe lăn không biết mệt sao? Dĩ nhiên không có người đáp lại lời cô, Bạch Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi liên nhắm mắt ngủ.
Nghe thấy tiếng hít thở đầu đều của người phụ nữ Dương Tử Sâm mới bắt đầu xoay chuyển xe lăn đến bên giường của mình, chiếc xe lăn này được thiết kế đặc biệt nên lúc di chuyển cũng không tạo ra âm thanh quá lớn mà rất êm ả cho nên mỗi lần anh đẩy xe cũng không ai phát hiện ra anh.
Lúc ngang qua sô pha anh tự chủ được dừng lại một chút, đôi mắt sắc bén trong đêm tối nhìn chăm chăm người phụ nữ đang ngủ say.
Anh không thích có bất kỳ người phụ nào tiếp cận mình, đặc biệt là người phụ nữ biết được suy nghĩ của anh, không thể không nói ba ngày nay mỗi lần anh muốn cái gì cô ta đều có thể nhìn ra.
Lúc này trong một khách sạn hoàng gia trên chiếc giường king size có hai thân thể đang quấn lấy nhau.
"Ưm...
Tử Hiên, nữa, nữa đi"
Cánh tay trắng nõn của người phụ nữ ôm chặt cổ người đàn ông phía trên đang ra Sức.
Dương Tử Hiên khẽ nhếch mép cũng chiều theo người phụ nữ dưới thân mình động tác càng lúc càng mạnh hơn khiến người phụ nữ không ngừng rên rỉ.
"A...
Tử Hiên, em thoải mái, thoải mái quá."
Thân mình của cô ta kết hợp với tiếng rên cong lên, cơ thể run rẩy liên hôi.
"Hự...' Dương Tử Hiên như một con ngựa hoang dã muốn phóng thích bản thân không hề thương tiếc người phụ nữ, cô ta càng rên to bao nhiêu hắn lại hưng phấn thúc mạnh bấy nhiêu.
Người phụ này dường như thích như vậy bởi vì mỗi lần hắn ra sức một chút cô ta càng kích thích hơn.
Không biết nếu Dương Tử Sâm biết vị hôn thê mà anh ta yêu thương đang nằm dưới thân hắn rên rỉ sẽ có cảm giác gì? Nghĩ vậy Dương Tử Hiên nhìn về phía camera bên kia nhếch môi cười, hắn phải cho Dương Tử Sâm nhìn thấy những hình ảnh này, còn phải nhìn một cách rõ nét.
Hai con người chiến đấu không biết mỏi mệt đến khi thỏa mãn mới dừng lại, người phụ nữ mệt lừ ôm lấy eo của Dương Tử Hiên nũng nịu.
"Tử Hiên, sao anh lại hợp tác với người phụ nữ Tố Thư đó, cũng đâu phải có mình cô ta là người mẫu, nếu anh không tìm được người em kiếm cho anh người khác, được không?"