Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chương 10
Hai người phụ nữ lo bàn tán không biết câu chuyện của bọn họ đã lọt vào tai bà Vương đứng gần đó, khuôn mặt của bà ta bỗng trâm xuống, chuyện đứa con gái ngoài dã thú này đã bị lãng quên hai mươi lăm năm nếu hôm nay không vì chuyện này sao bị khui ra, đáng ghét mà.
Vì ngại ở đây là chốn đông người bà Vương không tiện phát tác.
Trên kia MC đã nói xong lời cần nói ông Dương mới bắt đầu nói đến vấn đề chính.
“Mọi người, nhân hôn lễ hôm nay tôi chính thức tuyên bố, từ nay về sau Bạch Ngọc Lan chính thức là cháu dâu của Dương Cảnh tôi, đại thiếu phụ nhân của nhà họ Dương, tuy Tử Sâm không tham dự hôn lễ nhưng không ai có thể phủ nhận vị trí của Bạch Ngọc Lan trong nhà họ Dương, con bé chính là vợ của Tử Sâm”
Ông Dương nói xong liền ra hiệu cho quản gia, quản gia đi lên còn mang theo một cái hộp màu đỏ giao cho ông Dương, ông nhận lấy sau đó trước mặt mọi người nói với Bạch Ngọc Lan: “Trong đây là chiếc nhẫn gia truyền chỉ trao cho con dâu nhà họ Dương, lúc trước là mẹ của Tử Sâm bảo quản, bây giờ cháu là con dâu lớn của nhà họ Dương ta giao nó lại cho cháu, nhớ bảo quản cho tốt”
“Vâng, cháu đã biết”
Bạch Ngọc Lan nhận lấy mở ra, bên trong ngoài dự liệu của mọi người không phải nhân kim cương mà chính là một chiếc nhẫn hột xoàn.
Phía dưới bà Xuân nhìn thấy chiếc nhẫn này ánh mắt hiện lên ghen tị, không cam, không phải bà ghen tị với Bạch Ngọc Lan mà ghen tị với mẹ của Dương Tử Sâm, lúc bà ta bước chân vào nhà họ Dương, vì là vợ thứ của Dương Liêm (Cha của Dương Tử Sâm) mà không được truyền lại chiếc nhẫn kia càng không được thừa nhận là Dương phu nhân, chỉ khi một năm trước con trai của bà ta lên chức tổng tài tập đoàn Dương thị mới được công nhận.
Bà ta hận nhà họ Dương đến nghiến răng, lúc mẹ con bà ta đến ai cũng khinh chê ghét bỏ, nhất là Dương Tử Sâm, luôn không để hai mẹ con bà ta vào mắt, bây giờ nó bị như vậy thật là đáng đời, ông trời có mắt mà.
Bà Xuân nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Bạch Ngọc Lan, sớm muộn gì nó cũng nằm trong tay bà ta.
Ông Dương đã xuống đài, lúc này đến lượt Bạch Ngọc Lan đi tiếp khách, mặc dù không có chú rể bên cạnh nhưng trông cô rất bình tĩnh, điềm đạm không có gì gọi là tủi thân hay tỏ ra đáng thương, xấu hổ.
Bởi vì cô cũng chỉ trên tâm thái làm con dâu của nhà họ Dương, không có chút tình cảm nào với người chồng của mình nên việc anh có ở đây hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Đối với những lời bàn tán, dè bỉu của mọi người cô càng không để tâm, bởi vì lúc nhỏ cô không có ba đã quen nghe lời phê phán của mọi người rồi, thành ra bây giờ cô thành chai tâm.
Điều duy nhất cô buồn là mẹ không có ở đây, hôn lễ e là chỉ có một lần duy nhất trong đời.
Ông Dương vô cùng hài lòng biểu hiện của cô lúc ông nói Tử Sâm sẽ không đến đây cô chỉ hơi bất ngờ một chút cũng không nói gì thêm, ngược lại bình tĩnh khiến ông cũng phải kinh ngạc, bước đầu xem ra cô bé này cũng khá tốt chỉ là không biết thái độ với Tử Sâm như thế nào thôi, cái này còn phải quan sát thêm.
Bên này Dương Tử Hiên tiếp rượu tối mày tối mặt không có thời gian xem cô dâu của Dương Tử Sâm, lúc này cô đi tới cái bàn gần hẳn, hắn mới quan sát cô một phen.
Cô gái này không xinh đẹp bằng Cao Kỳ Anh nhưng ngược lại có chút thanh tú, còn rất điềm đạm, chính tính cách này đã khiến hẳn thu hút ánh nhìn.
Ông nội từ đâu kiếm được một người như thế này? Lúc Dương Tử Hiên đang nhìn Bạch Ngọc Lan thì thiếu nữ mặc váy trắng thu hút ánh nhìn của mọi người lúc nãy đi đến bên cạnh hắn, nũng nịu gọi một tiếng: “Tử Hiên.”
Dương Tử Hiên bị giọng nói của cô gái làm cho giật mình theo bản năng quay sang phía cô ta, “Kỳ Anh, em sao lại ở đây, không phải ở cùng mẹ anh sao?”
“Em nhức đầu quá, anh dìu em đi được không?”
Cô gái có chút yếu ớt nói, thân thể có chút lung lay hơi nghiêng về phía hẳn.
Dương Tử Hiên theo bản năng ôm lấy eo nhỏ của cô ta, một màn này rơi vào ánh mắt của không ít thiếu nữ bên kia.
“Kỳ Anh, em không sao chứ.”
Dương Tử Hiên hỏi.
“Em sợ là đi không nổi”
Cô gái dựa hẳn vào Dương Tử Hiên, một bộ dạng không có sức sống.
“Để anh dìu em đi”
Dương Tử Hiên dìu cô gái đi qua trước mặt bao nhiêu người.
Có người không nhịn được tức giận nói: “Người phụ nữ bỉ ổi, trước câu dân Dương đại thiếu gia bây giờ lại câu dẫn Dương nhị thiếu gia, đúng là vô liêm sỉ”
“Hừ, cô ta đúng là loại con gái chỉ biết dùng thủ đoạn.”
Đám tiểu thư không nhịn được nói vài ba câu.
Bạch Ngọc Lan cầm ly rượu tiếp tới bàn này mặt vẫn chưa thay đổi sắc mặt, thứ nhất ly rượu cô cầm là rượu trái cây, thứ hai mỗi bàn cô cũng chỉ nhấp môi, thứ ba tửu lượng của cô cũng không tệ.
Hai người phụ nữ lo bàn tán không biết câu chuyện của bọn họ đã lọt vào tai bà Vương đứng gần đó, khuôn mặt của bà ta bỗng trâm xuống, chuyện đứa con gái ngoài dã thú này đã bị lãng quên hai mươi lăm năm nếu hôm nay không vì chuyện này sao bị khui ra, đáng ghét mà.
Vì ngại ở đây là chốn đông người bà Vương không tiện phát tác.
Trên kia MC đã nói xong lời cần nói ông Dương mới bắt đầu nói đến vấn đề chính.
“Mọi người, nhân hôn lễ hôm nay tôi chính thức tuyên bố, từ nay về sau Bạch Ngọc Lan chính thức là cháu dâu của Dương Cảnh tôi, đại thiếu phụ nhân của nhà họ Dương, tuy Tử Sâm không tham dự hôn lễ nhưng không ai có thể phủ nhận vị trí của Bạch Ngọc Lan trong nhà họ Dương, con bé chính là vợ của Tử Sâm”
Ông Dương nói xong liền ra hiệu cho quản gia, quản gia đi lên còn mang theo một cái hộp màu đỏ giao cho ông Dương, ông nhận lấy sau đó trước mặt mọi người nói với Bạch Ngọc Lan: “Trong đây là chiếc nhẫn gia truyền chỉ trao cho con dâu nhà họ Dương, lúc trước là mẹ của Tử Sâm bảo quản, bây giờ cháu là con dâu lớn của nhà họ Dương ta giao nó lại cho cháu, nhớ bảo quản cho tốt”
“Vâng, cháu đã biết”
Bạch Ngọc Lan nhận lấy mở ra, bên trong ngoài dự liệu của mọi người không phải nhân kim cương mà chính là một chiếc nhẫn hột xoàn.
Phía dưới bà Xuân nhìn thấy chiếc nhẫn này ánh mắt hiện lên ghen tị, không cam, không phải bà ghen tị với Bạch Ngọc Lan mà ghen tị với mẹ của Dương Tử Sâm, lúc bà ta bước chân vào nhà họ Dương, vì là vợ thứ của Dương Liêm (Cha của Dương Tử Sâm) mà không được truyền lại chiếc nhẫn kia càng không được thừa nhận là Dương phu nhân, chỉ khi một năm trước con trai của bà ta lên chức tổng tài tập đoàn Dương thị mới được công nhận.
Bà ta hận nhà họ Dương đến nghiến răng, lúc mẹ con bà ta đến ai cũng khinh chê ghét bỏ, nhất là Dương Tử Sâm, luôn không để hai mẹ con bà ta vào mắt, bây giờ nó bị như vậy thật là đáng đời, ông trời có mắt mà.
Bà Xuân nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Bạch Ngọc Lan, sớm muộn gì nó cũng nằm trong tay bà ta.
Ông Dương đã xuống đài, lúc này đến lượt Bạch Ngọc Lan đi tiếp khách, mặc dù không có chú rể bên cạnh nhưng trông cô rất bình tĩnh, điềm đạm không có gì gọi là tủi thân hay tỏ ra đáng thương, xấu hổ.
Bởi vì cô cũng chỉ trên tâm thái làm con dâu của nhà họ Dương, không có chút tình cảm nào với người chồng của mình nên việc anh có ở đây hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Đối với những lời bàn tán, dè bỉu của mọi người cô càng không để tâm, bởi vì lúc nhỏ cô không có ba đã quen nghe lời phê phán của mọi người rồi, thành ra bây giờ cô thành chai tâm.
Điều duy nhất cô buồn là mẹ không có ở đây, hôn lễ e là chỉ có một lần duy nhất trong đời.
Ông Dương vô cùng hài lòng biểu hiện của cô lúc ông nói Tử Sâm sẽ không đến đây cô chỉ hơi bất ngờ một chút cũng không nói gì thêm, ngược lại bình tĩnh khiến ông cũng phải kinh ngạc, bước đầu xem ra cô bé này cũng khá tốt chỉ là không biết thái độ với Tử Sâm như thế nào thôi, cái này còn phải quan sát thêm.
Bên này Dương Tử Hiên tiếp rượu tối mày tối mặt không có thời gian xem cô dâu của Dương Tử Sâm, lúc này cô đi tới cái bàn gần hẳn, hắn mới quan sát cô một phen.
Cô gái này không xinh đẹp bằng Cao Kỳ Anh nhưng ngược lại có chút thanh tú, còn rất điềm đạm, chính tính cách này đã khiến hẳn thu hút ánh nhìn.
Ông nội từ đâu kiếm được một người như thế này? Lúc Dương Tử Hiên đang nhìn Bạch Ngọc Lan thì thiếu nữ mặc váy trắng thu hút ánh nhìn của mọi người lúc nãy đi đến bên cạnh hắn, nũng nịu gọi một tiếng: “Tử Hiên.”
Dương Tử Hiên bị giọng nói của cô gái làm cho giật mình theo bản năng quay sang phía cô ta, “Kỳ Anh, em sao lại ở đây, không phải ở cùng mẹ anh sao?”
“Em nhức đầu quá, anh dìu em đi được không?”
Cô gái có chút yếu ớt nói, thân thể có chút lung lay hơi nghiêng về phía hẳn.
Dương Tử Hiên theo bản năng ôm lấy eo nhỏ của cô ta, một màn này rơi vào ánh mắt của không ít thiếu nữ bên kia.
“Kỳ Anh, em không sao chứ.”
Dương Tử Hiên hỏi.
“Em sợ là đi không nổi”
Cô gái dựa hẳn vào Dương Tử Hiên, một bộ dạng không có sức sống.
“Để anh dìu em đi”
Dương Tử Hiên dìu cô gái đi qua trước mặt bao nhiêu người.
Có người không nhịn được tức giận nói: “Người phụ nữ bỉ ổi, trước câu dân Dương đại thiếu gia bây giờ lại câu dẫn Dương nhị thiếu gia, đúng là vô liêm sỉ”
“Hừ, cô ta đúng là loại con gái chỉ biết dùng thủ đoạn.”
Đám tiểu thư không nhịn được nói vài ba câu.
Bạch Ngọc Lan cầm ly rượu tiếp tới bàn này mặt vẫn chưa thay đổi sắc mặt, thứ nhất ly rượu cô cầm là rượu trái cây, thứ hai mỗi bàn cô cũng chỉ nhấp môi, thứ ba tửu lượng của cô cũng không tệ.