Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Chương 8
Sau đó lại phân phó hai vệ sĩ: “Canh chừng cho kỹ, đừng để người chạy thoát lần nữa, nếu không tôi trừ lương mấy người” Bà Lệ nhìn bóng dáng hai người rời đi chỉ biết ôm mặt khóc, tại sao lại vậy chứ, bà đã không liên quan đến nhà họ Bạch vì sao lại vẫn liên lụy đến con gái? Thấm thoát cũng đến ngày kết hôn, trước ngày hôn lễ Bạch Ngọc Lan được đưa đến khách sạn, nơi diễn ra lễ thành hôn.
Sáng sớm cô lại được ba bốn người vây quanh trang điểm mặc váy cưới, những người trang điểm cho cô mỗi người nhìn cô bằng nhiều ánh mắt khác nhau, có thương hại, có miệt thị, cũng có ghen ghét.
Bọn họ trang điểm cho cô vô cùng hời hợt, mặc váy cũng không hỗ trợ nhiệt tình, nhìn vào thái độ này của bọn họ Bạch Ngọc Lan liền đuổi tất cả ra ngoài, tự mình làm tất cả.
Mấy nhân viên bị đuổi ra không khỏi tức giận bĩu môi: “Đã nghèo hèn còn khoe mẽ cái gì”
“Gả cho một kẻ tàn phế thôi còn dám lên mặt với chúng ta” Một cô nhân viên khác lên tiếng.
“Này, cô bé bé cái mồm thôi để người khác nghe thấy coi chừng bị đuổi việc”
“Hừ, tôi xem cô ta có thể làm được cái gì?” Ngoài đây mấy người này nhiều chuyện thì bên trong Bạch Ngọc Lan cũng đã trang điểm xong cô lại mặc lên chiếc váy cưới, khuôn mặt không có chút vui vẻ nào, nhìn trong gương cô tiếp tục tự mình chỉnh tóc.
Mà lúc này ở nhà họ Dương lại có chút rối loạn, hôm nay là ngày thành hôn của Dương Tử Sâm nhưng anh lại không có ý muốn đến lễ đường, đã vậy còn tức giận ném đồ lung tung.
“Các người đi ra ngoài hết cho tôi, ai cho phép vào đây” Trong căn phòng được trang trí chữ hỷ ở tầng trệt có một tiếng rõng giận vang lên.
Mấy cô hầu ở trong căn phòng nhìn người đàn ông ngồi xe ở đăng kia sợ hãi không dám đến gần, chỉ biết nhìn nhau không biết phải làm gì.
Vừa hay quản gia đi tới trên tay còn câm bộ lễ phục của chú rể ông nhìn Dương Tử Sâm nói: “Đại thiếu gia, sắp đến giờ rồi, cậu mau thay đồ đi thôi”
“Cút” Dương Tử Sâm gầm lên một tiếng lại ném thêm một cái ly xuống đất.
“Quản gia, phải, phải làm sao? Đại thiếu gia cậu ấy như vậy, chúng tôi không thể giúp cậu ấy làm cái gì” Một người hầu lên tiếng nói.
Quản gia nhìn người đàn ông ngồi xe lăn đang quay lưng về phía mình lại nhìn đám người giúp việc đang sợ hãi nói: “Các người đi ra ngoài trước đi.”
Mấy người giúp việc như được ân xá vội vàng rời đi, quản gia đặt bộ lễ phục qua một bên rồi cũng bước ra ngoài.
Dương Tử Sâm ngôi ở đó, khuôn mặt không giấu được khổ sở cùng tức giận, anh không muốn kết hôn, nếu không phải người mình yêu anh sẽ không kết hôn với bất kể người phụ nữ nào khác, hơn nữa anh cũng không tin người phụ nữ kia cam tâm tình nguyện muốn gả cho anh.
Ai cũng tránh anh như tránh tà, sợ hãi phải đến gần anh, làm sao sẽ có người nguyện ý làm vợ của anh, ngay cả người anh yêu cũng đã quay lưng lại với anh thì có ai lại muốn ở cùng một kẻ tàn phế như anh? Nhớ lại những câu nói ngày đó người phụ nữ kia đã nói với mình Dương Tử Sâm không kìm nén được lòng mình, anh lại ném thêm một vật nữa xuống đất.
Phụ nữ, cuối cùng cũng chỉ là ham vật chất, danh lợi, người phụ nữ anh yêu ba năm nói cùng nắm tay với anh đi hết cuộc đời này cũng không ngoại lệ, cô ta yêu anh chỉ là giả dối thực chất là muốn nắm trong tay tài sản của anh, khi anh không còn gì nữa cô ta liên rời bỏ anh.
Dương Tử Sâm lại nhìn xuống đôi chân tàn của mình, hơn một năm anh đã sống với đôi chân tàn này, chính vì nó đã khiến anh mất đi tất cả nhưng cũng vì thế anh mới nhận ra ý đồ của một số người.
Cuộc sống này anh có thể tin tưởng ai? Dương Tử Sâm chìm đắm trong tuyệt vọng rã rời.
Phía dưới ông Dương đang đợi lại chỉ thấy quản gia đi xuống nhíu mày hỏi: “Tử Sâm đâu rồi?”
“Thưa ông chủ, thiếu gia đang tức giận đập phá đồ đạc, không thay lễ phục cũng không chịu đến lễ đường.”
Ông Dương nghe vậy cũng hiểu tính tình của đứa cháu trai này, suy ngẫm một chút ông thở dài nói: “Thôi bỏ đi, đi thôi.”
“Dạ thưa ông còn cậu chủ thì sao?”
Quản gia thắc mắc hỏi hôn lễ lễ nào lại không có chú rể? Ông Dương lại chỉ nói: “Hôn lễ hôm nay chủ yếu là giới thiệu vợ của Tử Sâm, mấy nghỉ lễ kia trực tiếp bỏ qua.”
“Vậy chúng ta không đến lễ đường nữa sao thưa ông?”
“Ừ, tôi đã lường trước được chuyện này nên đã hủy nghỉ thức ở lễ đường rồi, đến nhà hàng thôi” Nói rồi ông Dương cũng đứng dậy đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Dương.
Nhà họ Dương tổ chức hôn lễ nhà hàng trang trí vô cùng long trọng mà khách khứa đến đến cũng rất nhiều, chủ yếu là đối tác lớn nhỏ của tập đoàn Dương thị.
Có điều tuy là hôn lễ nhưng lại không có tấm ảnh cưới nào của cô dâu chú rể, điều đáng nói là mọi người dường như cũng không để ý đến điều này.
Lúc này ở đại sảnh khách sạn khách khứa đã đến tấp nập, đây dù sao cũng là hôn lễ của Dương đại thiếu gia, cựu tổng tài tập đoàn Dương Thị, anh được giới thương nhân biết đến là tinh anh trong tinh anh, đối tác làm ăn của anh chủ yếu là tai to mặt lớn và đối tác nước ngoài, vì tài năng của anh quá xuất chúng ảnh nên ai cũng đều kính nể, tôn trọng anh.
Sau đó lại phân phó hai vệ sĩ: “Canh chừng cho kỹ, đừng để người chạy thoát lần nữa, nếu không tôi trừ lương mấy người” Bà Lệ nhìn bóng dáng hai người rời đi chỉ biết ôm mặt khóc, tại sao lại vậy chứ, bà đã không liên quan đến nhà họ Bạch vì sao lại vẫn liên lụy đến con gái? Thấm thoát cũng đến ngày kết hôn, trước ngày hôn lễ Bạch Ngọc Lan được đưa đến khách sạn, nơi diễn ra lễ thành hôn.
Sáng sớm cô lại được ba bốn người vây quanh trang điểm mặc váy cưới, những người trang điểm cho cô mỗi người nhìn cô bằng nhiều ánh mắt khác nhau, có thương hại, có miệt thị, cũng có ghen ghét.
Bọn họ trang điểm cho cô vô cùng hời hợt, mặc váy cũng không hỗ trợ nhiệt tình, nhìn vào thái độ này của bọn họ Bạch Ngọc Lan liền đuổi tất cả ra ngoài, tự mình làm tất cả.
Mấy nhân viên bị đuổi ra không khỏi tức giận bĩu môi: “Đã nghèo hèn còn khoe mẽ cái gì”
“Gả cho một kẻ tàn phế thôi còn dám lên mặt với chúng ta” Một cô nhân viên khác lên tiếng.
“Này, cô bé bé cái mồm thôi để người khác nghe thấy coi chừng bị đuổi việc”
“Hừ, tôi xem cô ta có thể làm được cái gì?” Ngoài đây mấy người này nhiều chuyện thì bên trong Bạch Ngọc Lan cũng đã trang điểm xong cô lại mặc lên chiếc váy cưới, khuôn mặt không có chút vui vẻ nào, nhìn trong gương cô tiếp tục tự mình chỉnh tóc.
Mà lúc này ở nhà họ Dương lại có chút rối loạn, hôm nay là ngày thành hôn của Dương Tử Sâm nhưng anh lại không có ý muốn đến lễ đường, đã vậy còn tức giận ném đồ lung tung.
“Các người đi ra ngoài hết cho tôi, ai cho phép vào đây” Trong căn phòng được trang trí chữ hỷ ở tầng trệt có một tiếng rõng giận vang lên.
Mấy cô hầu ở trong căn phòng nhìn người đàn ông ngồi xe ở đăng kia sợ hãi không dám đến gần, chỉ biết nhìn nhau không biết phải làm gì.
Vừa hay quản gia đi tới trên tay còn câm bộ lễ phục của chú rể ông nhìn Dương Tử Sâm nói: “Đại thiếu gia, sắp đến giờ rồi, cậu mau thay đồ đi thôi”
“Cút” Dương Tử Sâm gầm lên một tiếng lại ném thêm một cái ly xuống đất.
“Quản gia, phải, phải làm sao? Đại thiếu gia cậu ấy như vậy, chúng tôi không thể giúp cậu ấy làm cái gì” Một người hầu lên tiếng nói.
Quản gia nhìn người đàn ông ngồi xe lăn đang quay lưng về phía mình lại nhìn đám người giúp việc đang sợ hãi nói: “Các người đi ra ngoài trước đi.”
Mấy người giúp việc như được ân xá vội vàng rời đi, quản gia đặt bộ lễ phục qua một bên rồi cũng bước ra ngoài.
Dương Tử Sâm ngôi ở đó, khuôn mặt không giấu được khổ sở cùng tức giận, anh không muốn kết hôn, nếu không phải người mình yêu anh sẽ không kết hôn với bất kể người phụ nữ nào khác, hơn nữa anh cũng không tin người phụ nữ kia cam tâm tình nguyện muốn gả cho anh.
Ai cũng tránh anh như tránh tà, sợ hãi phải đến gần anh, làm sao sẽ có người nguyện ý làm vợ của anh, ngay cả người anh yêu cũng đã quay lưng lại với anh thì có ai lại muốn ở cùng một kẻ tàn phế như anh? Nhớ lại những câu nói ngày đó người phụ nữ kia đã nói với mình Dương Tử Sâm không kìm nén được lòng mình, anh lại ném thêm một vật nữa xuống đất.
Phụ nữ, cuối cùng cũng chỉ là ham vật chất, danh lợi, người phụ nữ anh yêu ba năm nói cùng nắm tay với anh đi hết cuộc đời này cũng không ngoại lệ, cô ta yêu anh chỉ là giả dối thực chất là muốn nắm trong tay tài sản của anh, khi anh không còn gì nữa cô ta liên rời bỏ anh.
Dương Tử Sâm lại nhìn xuống đôi chân tàn của mình, hơn một năm anh đã sống với đôi chân tàn này, chính vì nó đã khiến anh mất đi tất cả nhưng cũng vì thế anh mới nhận ra ý đồ của một số người.
Cuộc sống này anh có thể tin tưởng ai? Dương Tử Sâm chìm đắm trong tuyệt vọng rã rời.
Phía dưới ông Dương đang đợi lại chỉ thấy quản gia đi xuống nhíu mày hỏi: “Tử Sâm đâu rồi?”
“Thưa ông chủ, thiếu gia đang tức giận đập phá đồ đạc, không thay lễ phục cũng không chịu đến lễ đường.”
Ông Dương nghe vậy cũng hiểu tính tình của đứa cháu trai này, suy ngẫm một chút ông thở dài nói: “Thôi bỏ đi, đi thôi.”
“Dạ thưa ông còn cậu chủ thì sao?”
Quản gia thắc mắc hỏi hôn lễ lễ nào lại không có chú rể? Ông Dương lại chỉ nói: “Hôn lễ hôm nay chủ yếu là giới thiệu vợ của Tử Sâm, mấy nghỉ lễ kia trực tiếp bỏ qua.”
“Vậy chúng ta không đến lễ đường nữa sao thưa ông?”
“Ừ, tôi đã lường trước được chuyện này nên đã hủy nghỉ thức ở lễ đường rồi, đến nhà hàng thôi” Nói rồi ông Dương cũng đứng dậy đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Dương.
Nhà họ Dương tổ chức hôn lễ nhà hàng trang trí vô cùng long trọng mà khách khứa đến đến cũng rất nhiều, chủ yếu là đối tác lớn nhỏ của tập đoàn Dương thị.
Có điều tuy là hôn lễ nhưng lại không có tấm ảnh cưới nào của cô dâu chú rể, điều đáng nói là mọi người dường như cũng không để ý đến điều này.
Lúc này ở đại sảnh khách sạn khách khứa đã đến tấp nập, đây dù sao cũng là hôn lễ của Dương đại thiếu gia, cựu tổng tài tập đoàn Dương Thị, anh được giới thương nhân biết đến là tinh anh trong tinh anh, đối tác làm ăn của anh chủ yếu là tai to mặt lớn và đối tác nước ngoài, vì tài năng của anh quá xuất chúng ảnh nên ai cũng đều kính nể, tôn trọng anh.