Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
Dường như cô đã gây rắc rối cho người khác, nhưng Quan Thừa Diễm đối với Hứa Tĩnh Hàm hình như có cái gì đó, có chút giống như. . . . . . tình cảm chưa dứt.
Mặc dù chiếm lấy thân thể Hứa Tĩnh Hàm, nhưng ngay tại thời điểm này cô lại ích kỷ oán trách cô ây.
Tại sao tình cảm Hứa Tĩnh Hàm lại phức tạp như vậy, tại sao. . . . . . Không thể đơn thuần một chút, đơn giản một chút sao. Cô có sinh mệnh mới, tuy nhiên nó khiến cô mệt quá, rất mệt. Cho tới bây giờ cũng không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Lát sau, Quan Thừa Diễm lại đi vào nhìn cô, lần này, cô không thể giả ngủ nữa rồi.
“Đo nhiệt độ một chút xem sao.” Anh lấy nhiệt kế ra, đưa cho cô ngậm.
“Còn sốt, đi bệnh viện nhé?” Anh có chút sốt ruột.
Bạch Ngưng vẫn lắc đầu,”Tôi không sao, ngày mai, ngày mai rồi tính tiếp, được không? Có thể ngày mai sẽ hạ sốt.”
“Em . . . . . Tĩnh Hàm, rốt cuộc em ở Ngôn gia đã phải chịu đựng những gì? Tại sao phải giả điên? Bọn họ ép buộc em trở về sao?”
Bạch Ngưng không nói lời nào.
“Tĩnh Hàm. . . . . . Em nói cho anh biết, để anh giúp em, được không?”
Bạch Ngưng bất an dịch người, không khéo đụng đến cái chân bị đau “au” một tiếng.
“Sao rồi? Động đến cái chân đau sao?” Quan Thừa Diễm chạy đến cuối giường, nhìn một chút, cho thêm ít đá vào túi chườm.
Đá đụng vào chân, Bạch Ngưng đau đến khóc ra tiếng.
Quan Thừa Diễm nhìn cái chân sưng đỏ của cô, cực kỳ nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa, trong lòng đau đớn từng trận, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Tĩnh Hàm, chúng ta kết hôn, được không?”
Bạch Ngưng bất ngờ ngẩn người. Cúi đầu, không dám nhìn anh.
Cô chỉ cho rằng, quan hệ của bọn họ không đơn giản, nhưng không ngờ rằng đã đến bước này.
“Thật ra thì em là vì anh mới gả cho Ngôn Lạc Quân, đúng không? Nhìn thấy dáng vẻ em ở bệnh viện, anh thật sự rất rất đau lòng, nếu như không có anh, cuộc đời của em chắc chắn sẽ không như vậy, đều là anh hại em. Tĩnh Hàm, lấy anh nhé, được không?” Anh nhìn cô, nói.
Bạch Ngưng nắm chặt hai tay, lắc đầu.
“Chúng ta, không thể trở lại được.” Nghe nói, những lời này là của Trương Ái Linh trong《 Mười tám xuân 》, là câu nói của Cố Man Trinh “Thế Quân, chúng ta không thể quay trở lại được.” Không thể không nói, những lời này thật sự rất cảm động, cô nghĩ nó thích hợp với những người đã từng yêu nhau.
“Tĩnh Hàm. . . . . . Tại sao. . . . . .” Nghe cô nói vậy, Quan Thừa Diễm hết sức bi thương.
“Anh nói thật, chúng ta kết hôn, bắt đầu lại từ đầu, được không? Để anh bù đắp lại cho em, để anh bảo vệ em, che chở em, được không? Tĩnh Hàm. . . . . .” Anh lập tức bắt lấy tay cô.
Bắt đầu lại từ đầu. . . . . .
Những chữ này, khiến mũi cô chua xót, đau đớn trong lòng.
Tại địa phương xinh đẹp kia, người đó đã từng cầm chậu hoa anh thảo, nói với cô “chúng ta bắt đầu lại từ đầu. . . . . .” .
Kết quả thì sao? Bọn họ chỉ hành hạ lẫn nhau, đau sâu vào tận tim phổi.
Những chữ này, cô không tin nữa, không thể tin nữa. Không thể trở lại, nhất định không thể trở lại.
Nhìn cây khô lá úa ngoài cửa sổ như tình yêu đã chết của họ, nước mắt cuối cùng cũng trào ra khỏi hốc mắt.
“Không thể nào, ngay từ đầu đã là sai lầm, cần gì phải sai lầm lần nữa.” Cô nói một cách thê lương, nhưng rất dứt khoát.
Nghe đáp án đó của cô, Quan Thừa Diễm hết sức ngạc nhiên, nghi ngờ, rồi lại đau lòng. Anh nắm vai của cô, nhìn cô nói: “Nhưng em vẫn yêu anh đúng không? Anh không tin, không tin em sẽ quên anh, quên tất cả những gì của chúng ta.”
Bạch Ngưng quay đầu lại nhìn anh, nói: “Không, tôi không yêu anh nữa rồi.”
“Không thể nào!” Quan Thừa Diễm kích động tăng thêm sức lực trong tay. “Em biết rõ anh sẽ không tin mà, làm sao có thể mới một năm ngắn ngủi mà em đã quên anh? Anh nhớ em từng nói, chuyện em luôn cố gắng làm chính là quên anh, cố từ lúc chúng ta gặp nhau, nhưng càng cố gắng càng đau khổ, càng muốn quên thì yêu càng sâu. Bây giờ, em nói quên anh, anh tuyệt đối không tin.”
“Không thể quên một người, chính là vì chưa gặp được người khác. Khi gặp được người anh có thể yêu thương, tất cả sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.”
“Ai?” Quan Thừa Diễm lập tức hỏi. “Ngôn Lạc Quân? Em nói là em yêu Ngôn Lạc Quân sao?”
Nhắc tới anh, không cần giả vờ nước mắt cũng có thể chảy xuống, cô gật đầu.
“Không thể nào. . . . . . Làm sao em có thể yêu hắn, làm sao có thể. . . . . .” Quan Thừa Diễm lắc đầu, không thể nào tin nổi.
“Có thể.” Bạch Ngưng khẳng định nói: “Tôi yêu anh ấy, đã quên anh rồi.”
“Vậy tại sao em muốn trốn khỏi bệnh viện mà không cùng hắn phục hôn?” Quan Thừa Diễm hoài nghi hỏi.
Bạch Ngưng nghẹn ngào một lát, nói: “Bởi vì giữa chúng tôi có quá nhiều cách trở, lại bị số phận trêu đùa. Ở bên nhau chỉ khiến cả hai thêm đau khổ, khiến cả hai không thể thở được, cho nên, tôi mới rời đi.”
Quan Thừa Diễm vẫn không muốn tin, nhưng nhìn nước mắt của cô, đau khổ của cô, khiến anh không thể nào không tin.
Anh từng thấy rất nhiều diễn viên, biết bọn họ có thể diễn tình cảm y như thật. Nhưng cho đến nay, vẫn không thấy diễn viên nào có thể diễn được như người trước mặt, bởi vì. . . . . . Đây không phải là diễn, mà là….
Một năm qua, Hứa Tĩnh Hàm vẫn là người phụ nữ vì yêu mà sống, vẫn luôn chìm đắm trong lốc xoáy tình yêu, nhưng lại từ vòng xoáy này chuyển sang vòng xoáy khác.
Anh chỉ còn là quá khứ của cô, thực sự đã là quá khứ.
Quá khứ vĩnh viễn sẽ không trở lại.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Cô nói.
Quan Thừa Diễm luống cuống lắc lắc đầu, nói: “Không sao. . . . . .”
“Em . . . . . Em đói bụng không, anh đi nấu canh, bưng tới cho em.” Nói xong anh liền đi ra ngoài.
Bạch Ngưng cắn môi, khẽ thở dài một hơi.
Chuyện tình cảm thật đúng là đày đọa con người.
Cả cô, cả Ngôn Lạc Quân, cả Quan Thừa Diễm, và có lẽ cả Hứa Tĩnh Hàm cũng thế.
. . . . . .
Uống xong canh, anh lần nữa đỡ cô đi ngủ.
Nhìn giường, cô đột nhiên kinh ngạc, ngượng ngùng nói: “Đây. . . . . . Là giường của anh? à”
“Ừ.” Quan Thừa Diễm gật đầu.
“Vậy anh ngủ ở đâu?” Trên mặt có chút ửng hồng, cô hỏi.
Quan Thừa Diễm giúp cô đắp chăn, nói: “Bên ngoài không phải có ghế sa lon ư, anh ngủ trên sofa là được, rất rộng.”
“Này. . . . . .”
“Không sao, em chăm sóc thân thể cho tốt, ngày mai ngàn vạn lần cũng không thể để phát sốt lại.” Anh dịu dàng nói.
. . . . . .
Ánh sáng vàng nhạt từ bên ngoài rèm cửa sổ xuyên qua, khiến bày trí trong phòng thấp thoáng mơ hồ. Ngủ trên chiếc giường xa lạ, nhìn căn phòng xa lạ, nghĩ tới việc ban nãy rồi lại nghĩ tới người kia, trong lòng tràn đầy lo lắng và mệt mỏi.
Chỉ mong. . . . . . Lần này, thật sự đã rời xa.
Tin tức giải trí ngày hôm sau, trang đầu không phải là Quan Thừa Diễm, cũng không phải là Hứa Tĩnh Hàm, càng không phải buổi họp báo phóng viên của ca sĩ trẻ, mà là ảnh nóng của diễn viên trẻ Ngô Hàm.
Mấy hình ảnh bị đưa ra ánh sáng đó, hầu hết là những hình ảnh thân mật của cô với đạo diễn Quan Thừa Diễm.
Nghe nói, Ngô Hàm sơ ý mất điện thoại, nghe nói, mấy tấm hình này là từ người nhặt được điện thoại đó truyền lên mạng.
Tin tức này vừa ra, vấn đề mọi người quan tâm không chỉ có Ngô Hàm là dục nữ hay ngọc nữ, vóc người cô đẹp hay không, đó có phải chiêu trò lăng xê hay không, mà chỉ quan tâm đến mối quan hệ giữa Ngô Hàm và vị đạo diễn kia.
Mặc dù chiếm lấy thân thể Hứa Tĩnh Hàm, nhưng ngay tại thời điểm này cô lại ích kỷ oán trách cô ây.
Tại sao tình cảm Hứa Tĩnh Hàm lại phức tạp như vậy, tại sao. . . . . . Không thể đơn thuần một chút, đơn giản một chút sao. Cô có sinh mệnh mới, tuy nhiên nó khiến cô mệt quá, rất mệt. Cho tới bây giờ cũng không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Lát sau, Quan Thừa Diễm lại đi vào nhìn cô, lần này, cô không thể giả ngủ nữa rồi.
“Đo nhiệt độ một chút xem sao.” Anh lấy nhiệt kế ra, đưa cho cô ngậm.
“Còn sốt, đi bệnh viện nhé?” Anh có chút sốt ruột.
Bạch Ngưng vẫn lắc đầu,”Tôi không sao, ngày mai, ngày mai rồi tính tiếp, được không? Có thể ngày mai sẽ hạ sốt.”
“Em . . . . . Tĩnh Hàm, rốt cuộc em ở Ngôn gia đã phải chịu đựng những gì? Tại sao phải giả điên? Bọn họ ép buộc em trở về sao?”
Bạch Ngưng không nói lời nào.
“Tĩnh Hàm. . . . . . Em nói cho anh biết, để anh giúp em, được không?”
Bạch Ngưng bất an dịch người, không khéo đụng đến cái chân bị đau “au” một tiếng.
“Sao rồi? Động đến cái chân đau sao?” Quan Thừa Diễm chạy đến cuối giường, nhìn một chút, cho thêm ít đá vào túi chườm.
Đá đụng vào chân, Bạch Ngưng đau đến khóc ra tiếng.
Quan Thừa Diễm nhìn cái chân sưng đỏ của cô, cực kỳ nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa, trong lòng đau đớn từng trận, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Tĩnh Hàm, chúng ta kết hôn, được không?”
Bạch Ngưng bất ngờ ngẩn người. Cúi đầu, không dám nhìn anh.
Cô chỉ cho rằng, quan hệ của bọn họ không đơn giản, nhưng không ngờ rằng đã đến bước này.
“Thật ra thì em là vì anh mới gả cho Ngôn Lạc Quân, đúng không? Nhìn thấy dáng vẻ em ở bệnh viện, anh thật sự rất rất đau lòng, nếu như không có anh, cuộc đời của em chắc chắn sẽ không như vậy, đều là anh hại em. Tĩnh Hàm, lấy anh nhé, được không?” Anh nhìn cô, nói.
Bạch Ngưng nắm chặt hai tay, lắc đầu.
“Chúng ta, không thể trở lại được.” Nghe nói, những lời này là của Trương Ái Linh trong《 Mười tám xuân 》, là câu nói của Cố Man Trinh “Thế Quân, chúng ta không thể quay trở lại được.” Không thể không nói, những lời này thật sự rất cảm động, cô nghĩ nó thích hợp với những người đã từng yêu nhau.
“Tĩnh Hàm. . . . . . Tại sao. . . . . .” Nghe cô nói vậy, Quan Thừa Diễm hết sức bi thương.
“Anh nói thật, chúng ta kết hôn, bắt đầu lại từ đầu, được không? Để anh bù đắp lại cho em, để anh bảo vệ em, che chở em, được không? Tĩnh Hàm. . . . . .” Anh lập tức bắt lấy tay cô.
Bắt đầu lại từ đầu. . . . . .
Những chữ này, khiến mũi cô chua xót, đau đớn trong lòng.
Tại địa phương xinh đẹp kia, người đó đã từng cầm chậu hoa anh thảo, nói với cô “chúng ta bắt đầu lại từ đầu. . . . . .” .
Kết quả thì sao? Bọn họ chỉ hành hạ lẫn nhau, đau sâu vào tận tim phổi.
Những chữ này, cô không tin nữa, không thể tin nữa. Không thể trở lại, nhất định không thể trở lại.
Nhìn cây khô lá úa ngoài cửa sổ như tình yêu đã chết của họ, nước mắt cuối cùng cũng trào ra khỏi hốc mắt.
“Không thể nào, ngay từ đầu đã là sai lầm, cần gì phải sai lầm lần nữa.” Cô nói một cách thê lương, nhưng rất dứt khoát.
Nghe đáp án đó của cô, Quan Thừa Diễm hết sức ngạc nhiên, nghi ngờ, rồi lại đau lòng. Anh nắm vai của cô, nhìn cô nói: “Nhưng em vẫn yêu anh đúng không? Anh không tin, không tin em sẽ quên anh, quên tất cả những gì của chúng ta.”
Bạch Ngưng quay đầu lại nhìn anh, nói: “Không, tôi không yêu anh nữa rồi.”
“Không thể nào!” Quan Thừa Diễm kích động tăng thêm sức lực trong tay. “Em biết rõ anh sẽ không tin mà, làm sao có thể mới một năm ngắn ngủi mà em đã quên anh? Anh nhớ em từng nói, chuyện em luôn cố gắng làm chính là quên anh, cố từ lúc chúng ta gặp nhau, nhưng càng cố gắng càng đau khổ, càng muốn quên thì yêu càng sâu. Bây giờ, em nói quên anh, anh tuyệt đối không tin.”
“Không thể quên một người, chính là vì chưa gặp được người khác. Khi gặp được người anh có thể yêu thương, tất cả sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.”
“Ai?” Quan Thừa Diễm lập tức hỏi. “Ngôn Lạc Quân? Em nói là em yêu Ngôn Lạc Quân sao?”
Nhắc tới anh, không cần giả vờ nước mắt cũng có thể chảy xuống, cô gật đầu.
“Không thể nào. . . . . . Làm sao em có thể yêu hắn, làm sao có thể. . . . . .” Quan Thừa Diễm lắc đầu, không thể nào tin nổi.
“Có thể.” Bạch Ngưng khẳng định nói: “Tôi yêu anh ấy, đã quên anh rồi.”
“Vậy tại sao em muốn trốn khỏi bệnh viện mà không cùng hắn phục hôn?” Quan Thừa Diễm hoài nghi hỏi.
Bạch Ngưng nghẹn ngào một lát, nói: “Bởi vì giữa chúng tôi có quá nhiều cách trở, lại bị số phận trêu đùa. Ở bên nhau chỉ khiến cả hai thêm đau khổ, khiến cả hai không thể thở được, cho nên, tôi mới rời đi.”
Quan Thừa Diễm vẫn không muốn tin, nhưng nhìn nước mắt của cô, đau khổ của cô, khiến anh không thể nào không tin.
Anh từng thấy rất nhiều diễn viên, biết bọn họ có thể diễn tình cảm y như thật. Nhưng cho đến nay, vẫn không thấy diễn viên nào có thể diễn được như người trước mặt, bởi vì. . . . . . Đây không phải là diễn, mà là….
Một năm qua, Hứa Tĩnh Hàm vẫn là người phụ nữ vì yêu mà sống, vẫn luôn chìm đắm trong lốc xoáy tình yêu, nhưng lại từ vòng xoáy này chuyển sang vòng xoáy khác.
Anh chỉ còn là quá khứ của cô, thực sự đã là quá khứ.
Quá khứ vĩnh viễn sẽ không trở lại.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Cô nói.
Quan Thừa Diễm luống cuống lắc lắc đầu, nói: “Không sao. . . . . .”
“Em . . . . . Em đói bụng không, anh đi nấu canh, bưng tới cho em.” Nói xong anh liền đi ra ngoài.
Bạch Ngưng cắn môi, khẽ thở dài một hơi.
Chuyện tình cảm thật đúng là đày đọa con người.
Cả cô, cả Ngôn Lạc Quân, cả Quan Thừa Diễm, và có lẽ cả Hứa Tĩnh Hàm cũng thế.
. . . . . .
Uống xong canh, anh lần nữa đỡ cô đi ngủ.
Nhìn giường, cô đột nhiên kinh ngạc, ngượng ngùng nói: “Đây. . . . . . Là giường của anh? à”
“Ừ.” Quan Thừa Diễm gật đầu.
“Vậy anh ngủ ở đâu?” Trên mặt có chút ửng hồng, cô hỏi.
Quan Thừa Diễm giúp cô đắp chăn, nói: “Bên ngoài không phải có ghế sa lon ư, anh ngủ trên sofa là được, rất rộng.”
“Này. . . . . .”
“Không sao, em chăm sóc thân thể cho tốt, ngày mai ngàn vạn lần cũng không thể để phát sốt lại.” Anh dịu dàng nói.
. . . . . .
Ánh sáng vàng nhạt từ bên ngoài rèm cửa sổ xuyên qua, khiến bày trí trong phòng thấp thoáng mơ hồ. Ngủ trên chiếc giường xa lạ, nhìn căn phòng xa lạ, nghĩ tới việc ban nãy rồi lại nghĩ tới người kia, trong lòng tràn đầy lo lắng và mệt mỏi.
Chỉ mong. . . . . . Lần này, thật sự đã rời xa.
Tin tức giải trí ngày hôm sau, trang đầu không phải là Quan Thừa Diễm, cũng không phải là Hứa Tĩnh Hàm, càng không phải buổi họp báo phóng viên của ca sĩ trẻ, mà là ảnh nóng của diễn viên trẻ Ngô Hàm.
Mấy hình ảnh bị đưa ra ánh sáng đó, hầu hết là những hình ảnh thân mật của cô với đạo diễn Quan Thừa Diễm.
Nghe nói, Ngô Hàm sơ ý mất điện thoại, nghe nói, mấy tấm hình này là từ người nhặt được điện thoại đó truyền lên mạng.
Tin tức này vừa ra, vấn đề mọi người quan tâm không chỉ có Ngô Hàm là dục nữ hay ngọc nữ, vóc người cô đẹp hay không, đó có phải chiêu trò lăng xê hay không, mà chỉ quan tâm đến mối quan hệ giữa Ngô Hàm và vị đạo diễn kia.