Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Ngồi xuống một góc, lẳng lặng nhìn vũ hội.
Kiểu đàn ông sự nghiệp, bắt đầu giao thiệp với người khác; kiểu đàn ông vui đùa, vui vẻ cùng phụ nữ, chọc cho họ cười khanh khách.
Nhìn như vậy thì có vẻ như Ngôn Lạc Quân thuộc mẫu đàn ông của sự nghiệp! Nhưng hắn đã kết hôn, xem thân phận của mình, cũng không nên quá suồng sã.
Vậy Vu tiểu thư thì sao?
Tìm kiếm trong đám người, phát hiện Vu tiểu thư đang ngồi nói chuyện cùng một người phụ nữ dịu dàng bên cạnh.
Ban đầu, Bạch Ngưng còn có thể nhìn xem quần áo có vừa người với vị phu nhân này không, dáng người vị tiểu thư kia có được hay không, người đàn ông nào vừa đẹp trai vừa có tiền. Sau đó, khi có người khiêu vũ, có người ngẫu hứng biểu diễn, cô cũng thấy vui vẻ, nhưng càng về sau xem nhiều cũng thấy nhàm.
Nhìn sang Ngôn Lạc Quân thì đã thấy anh ta ngồi xuống hàn huyên vui vẻ cùng mấy kẻ giày Tây khác, có vẻ chưa muốn đi.
Nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ. . . . . . Cuộc party này có lẽ phải kéo dài cả đêm, chẳng lẽ hắn chuẩn bị ở chỗ này cả đêm sao.
Cho đến khi cô đã ngáp liên tục thì ánh mắt lại nhìn thấy một bóng người thoáng qua, cô không tin vào mắt mình nữa. Không ngờ lại thấy được người đàn ông đẹp trai nhất giới giải trí – Tạ Đình!
Trời ạ, là Tạ Đình! Nếu như nhìn thấy ở chỗ khác có lẽ cô còn cảm thấy là mình nhìn lầm. Nhưng ở tại nơi này, tuyệt đối là chính xác. Chủ nhân bữa tiệc này dường như có quen biết một số nhân vật trong giới giải trí. Ví dụ như vị đạo diễn vừa rồi, còn có cô gái nhỏ tên Ngô Hàm kia. Cho nên, vị khách đang ngồi kia chắc chắn là Tạ Đình.
Tạ Đình, tuy cô không phải fan cuồng, nhưng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai nhất trong suy nghĩ, chạy tới liếc mắt nhìn một cái cũng thỏa mãn rồi. Nhìn xem trong thực tế anh ta có đẹp trai giống như trên tivi hay không.
Vì vậy, cô đứng lên sửa sang lại quần áo, cũng làm bộ làm tịch bưng một ly rượu đỏ lắc lắc.
Tạ Đình, Tạ Đình. . . . . . Trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Đình.
“Sư muội, sao gặp nhau mà không lên tiếng chào hỏi một câu.” Một giọng nói truyền đến, Bạch Ngưng quay đầu lại, thấy một. . . . . . nữ ngôi sao ra mắt đã nhiều năm, nhưng vẫn luôn không hot lắm, cô đã quên tên rồi.
“A, sư tỷ, giờ mới nhìn thấy chị!” Bạch Ngưng cười nói.
Ngôi sao kia đi tới, cùng cô uống một ngụm rượu, nói: “Tôi nói này, còn tưởng rằng sư muội gả cho Ngôn tiên sinh sẽ càng ngày càng hot, không muốn nhận sư tỷ tôi đây nữa chứ!”
Lời này của cô ta có chút không xuôi tai, Bạch Ngưng chỉ cười cười, không trả lời.
Ngôi sao kia lại nói: ” Mấy ngày trước tôi có đọc phải một số tạp chí bát quái linh tinh, đang định gọi điện thoại an ủi cô. Hôm nay thấy cô vui vẻ như vậy, yôi cũng yên lòng. Tôi biết ngay, Chu tiểu thư Vu tiểu thư gì gì đó, đều không phải là đối thủ của cô, sinh con gái thì sao, mẹ chồng không vui thì sao nào, cũng chẳng có cái gì có thể làm khó cô!”
“Đúng vậy, Lạc Quân cũng an ủi tôi như vậy, tôi có thể thắng được nhiều tiền bối như vậy, tài năng nổi bật giữa đám người cũ mới, chút bát quái nhỏ nhoi này tôi sợ cái gì? Mẹ chồng muốn bồng cháu … nhưng lạc quân cũng nói, chờ mấy ngày nữa chúng tôi nỗ lực sinh cháu trai cho bà ôm là được rồi! Ngược lại sư tỷ à, đừng lúc nào cũng ầm ĩ đòi chia tay… tôi còn chờ rượu mừng của chị!”
Lời này vừa nói ra, người phụ nữ đối diện giận đến đổi cả sắc mặt, cười cũng không nén được giận.
Bạch Ngưng nhanh chóng nói: “Sư tỷ, chị cứ tự nhiên, tôi qua bên kia một lát.” Nói xong, nhanh chóng xoay người, lấy tư thái chiến thắng chạy trốn.
Ai da, cãi nhau là điểm yếu của cô.
Đi được vài bước, lại không nhìn thấy Tạ Đình đâu cả!
Anh ta đi đâu mất rồi? Bạch Ngưng vội vàng xoay người tìm kiếm trong đám người nhưng vẫn không tìm được.
Kiểu đàn ông sự nghiệp, bắt đầu giao thiệp với người khác; kiểu đàn ông vui đùa, vui vẻ cùng phụ nữ, chọc cho họ cười khanh khách.
Nhìn như vậy thì có vẻ như Ngôn Lạc Quân thuộc mẫu đàn ông của sự nghiệp! Nhưng hắn đã kết hôn, xem thân phận của mình, cũng không nên quá suồng sã.
Vậy Vu tiểu thư thì sao?
Tìm kiếm trong đám người, phát hiện Vu tiểu thư đang ngồi nói chuyện cùng một người phụ nữ dịu dàng bên cạnh.
Ban đầu, Bạch Ngưng còn có thể nhìn xem quần áo có vừa người với vị phu nhân này không, dáng người vị tiểu thư kia có được hay không, người đàn ông nào vừa đẹp trai vừa có tiền. Sau đó, khi có người khiêu vũ, có người ngẫu hứng biểu diễn, cô cũng thấy vui vẻ, nhưng càng về sau xem nhiều cũng thấy nhàm.
Nhìn sang Ngôn Lạc Quân thì đã thấy anh ta ngồi xuống hàn huyên vui vẻ cùng mấy kẻ giày Tây khác, có vẻ chưa muốn đi.
Nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ. . . . . . Cuộc party này có lẽ phải kéo dài cả đêm, chẳng lẽ hắn chuẩn bị ở chỗ này cả đêm sao.
Cho đến khi cô đã ngáp liên tục thì ánh mắt lại nhìn thấy một bóng người thoáng qua, cô không tin vào mắt mình nữa. Không ngờ lại thấy được người đàn ông đẹp trai nhất giới giải trí – Tạ Đình!
Trời ạ, là Tạ Đình! Nếu như nhìn thấy ở chỗ khác có lẽ cô còn cảm thấy là mình nhìn lầm. Nhưng ở tại nơi này, tuyệt đối là chính xác. Chủ nhân bữa tiệc này dường như có quen biết một số nhân vật trong giới giải trí. Ví dụ như vị đạo diễn vừa rồi, còn có cô gái nhỏ tên Ngô Hàm kia. Cho nên, vị khách đang ngồi kia chắc chắn là Tạ Đình.
Tạ Đình, tuy cô không phải fan cuồng, nhưng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai nhất trong suy nghĩ, chạy tới liếc mắt nhìn một cái cũng thỏa mãn rồi. Nhìn xem trong thực tế anh ta có đẹp trai giống như trên tivi hay không.
Vì vậy, cô đứng lên sửa sang lại quần áo, cũng làm bộ làm tịch bưng một ly rượu đỏ lắc lắc.
Tạ Đình, Tạ Đình. . . . . . Trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Đình.
“Sư muội, sao gặp nhau mà không lên tiếng chào hỏi một câu.” Một giọng nói truyền đến, Bạch Ngưng quay đầu lại, thấy một. . . . . . nữ ngôi sao ra mắt đã nhiều năm, nhưng vẫn luôn không hot lắm, cô đã quên tên rồi.
“A, sư tỷ, giờ mới nhìn thấy chị!” Bạch Ngưng cười nói.
Ngôi sao kia đi tới, cùng cô uống một ngụm rượu, nói: “Tôi nói này, còn tưởng rằng sư muội gả cho Ngôn tiên sinh sẽ càng ngày càng hot, không muốn nhận sư tỷ tôi đây nữa chứ!”
Lời này của cô ta có chút không xuôi tai, Bạch Ngưng chỉ cười cười, không trả lời.
Ngôi sao kia lại nói: ” Mấy ngày trước tôi có đọc phải một số tạp chí bát quái linh tinh, đang định gọi điện thoại an ủi cô. Hôm nay thấy cô vui vẻ như vậy, yôi cũng yên lòng. Tôi biết ngay, Chu tiểu thư Vu tiểu thư gì gì đó, đều không phải là đối thủ của cô, sinh con gái thì sao, mẹ chồng không vui thì sao nào, cũng chẳng có cái gì có thể làm khó cô!”
“Đúng vậy, Lạc Quân cũng an ủi tôi như vậy, tôi có thể thắng được nhiều tiền bối như vậy, tài năng nổi bật giữa đám người cũ mới, chút bát quái nhỏ nhoi này tôi sợ cái gì? Mẹ chồng muốn bồng cháu … nhưng lạc quân cũng nói, chờ mấy ngày nữa chúng tôi nỗ lực sinh cháu trai cho bà ôm là được rồi! Ngược lại sư tỷ à, đừng lúc nào cũng ầm ĩ đòi chia tay… tôi còn chờ rượu mừng của chị!”
Lời này vừa nói ra, người phụ nữ đối diện giận đến đổi cả sắc mặt, cười cũng không nén được giận.
Bạch Ngưng nhanh chóng nói: “Sư tỷ, chị cứ tự nhiên, tôi qua bên kia một lát.” Nói xong, nhanh chóng xoay người, lấy tư thái chiến thắng chạy trốn.
Ai da, cãi nhau là điểm yếu của cô.
Đi được vài bước, lại không nhìn thấy Tạ Đình đâu cả!
Anh ta đi đâu mất rồi? Bạch Ngưng vội vàng xoay người tìm kiếm trong đám người nhưng vẫn không tìm được.