Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
“Anh. . . . . .” Bạch Ngưng đang định nổi giận thì hắn đã lẫn vào trong đám người, đi tạm biệt với chủ nhà.
Trên xe, Ngôn Lạc Quân trầm mặc ngồi ở một bên, Bạch Ngưng tức giận vô cùng nắm chặt nắm đấm, thỉnh thoảng còn dùng sức lau lau miệng.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng không thể chịu được, rốt cuộc cô cũng bộc phát ra, hét to: “Dừng xe!”
Tiểu Hà thả chậm tốc độ xe, nhìn hai người đằng sau qua gương chiếu hậu.
“Dừng xe!” Bạch Ngưng lại lớn tiếng hô.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Dừng xe đi.”
Hắn vừa nói, Tiểu Hà không dám chậm trễ lập tức dừng xe.
Bạch Ngưng mở cửa xe bước ra ngoài, nói với người bên trong: “Anh ra đây!”
Ngôn Lạc Quân không nói câu nào mở cửa xe theo cô đi tới ven đường. Hắn biết cô đang tức giận, nhưng không biết tại sao cô tức giận, nói ở trên xe không được sao?
Bạch Ngưng đứng ở ven đường, quay đầu lại, nói: “Ngôn Lạc Quân, anh thật quá đáng, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy đối với tôi hả?”
Ngôn Lạc Quân trả lời: “Tôi làm gì cô? Tôi nhớ là tôi chẳng làm chuyện gì quá đáng cả!”
“Anh. . . . . . tại sao anh lấy tôi làm công cụ, tại sao muốn để người trong lòng anh ghen mà anh dám. . . . . . Xâm phạm tình dục tôi hả!” Bạch Ngưng vô cùng tức giận nói.
Ngôn Lạc Quân nhịn không được cười lên một tiếng, nói: “Xâm phạm tình dục? Hứa Tĩnh Hàm, có phải cô quên mất một chuyện hay không? Tôi là chồng hợp pháp của cô, hôn cô một cái thì sao chứ?”
“Chồng hợp pháp cái gì, anh có coi tôi như vợ hợp pháp sao? Bây giờ lại dám mở miệng ra nói chồng hợp pháp? Có điên mới có quan hệ với anh!”
Ngôn Lạc Quân nhìn cô, mắt mang ý nói: “Được rồi, trở về chúng ta liền ‘ hợp pháp ’ đi. Tôi phát hiện, thật ra thì cô nhìn cũng không tệ lắm. Sao nào, trở về tôi thực hiện nghĩa vụ chồng hợp pháp nhé?”
“Anh im miệng!” Bạch Ngưng gần như tức đến phun máu, hít sâu hơi, nói: “Họ Ngôn kia, thái độ này của anh là có ý gì. Chính anh có phụ nữ ở bên ngoài, không thèm coi tôi ra gì, lợi dụng tôi, bây giờ anh không có gì để giải thích sao?”
“Muốn giải thích cái gì, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao? Hứa đại tiểu thư cô cũng không phải chưa bao giờ hôn ai, có cần thiết phải như vậy không?” Ngôn Lạc Quân có chút không kiên nhẫn nói.
“Ngôn Lạc Quân, Anh. . . . . . khốn kiếp! Tôi hôn người khác thì sao nào? Dù sao người ta cũng không trăng hoa, ngựa đực, có một đống phụ nữ không đứng đắn giống anh, bẩn muốn chết!” Bạch Ngưng bị hắn chọc tức, hét lớn.
“Hứa Tĩnh Hàm, cô đừng có náo loạn, không phải cô coi trọng tiền của tôi sao? Bây giờ tôi cho cô tiền, lợi dụng cô một chút thì sao nào? Một con hát hạ tiện như cô còn muốn thế nào. Nếu không phải nể mặt con gái, tôi đã để cho cô biến mất trước mặt tôi từ lâu rồi!”
Bạch Ngưng bỗng chốc ngây người.
Qua thật lâu mới chậm rãi nói: “Ngôn Lạc Quân, trong mắt anh, những người không phải nhân vật nổi tiếng đều thấp hèn phải không? Tôn nghiêm của chúng tôi, mạng của chúng tôi đều không đáng tiền đúng không? Tôi là con hát, muốn lợi dụng thì lợi dụng, nữ sinh đại học nghèo kia, chết cũng chết vô ích. Mạng của cô ấy chẳng khác gì mèo chó đúng không, không đáng giá bằng bạn anh ngồi tù có đúng không?”
Ngôn Lạc Quân phiền não nói: “Cô nói lung tung gì vậy, thật khó hiểu!”
Bạch Ngưng cắn môi, nước mắt không ngăn được cứ thi nhau chảy ra.
Thì ra sai lầm của cô là do xuất thân sao? Cô, mẹ, còn có chủ nhân thân thể này – Hứa Tĩnh Hàm, họ đều không đáng tiền, đều không đáng tiền!
Tim quặn thắt, nghẹn ngào thật khó chịu thật khó chịu. . . . . .
Nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng Ngôn Lạc Quân có rung động khó hiểu, cứng đờ nói: “Lên xe đi, hôm nay quả thật tôi lợi dụng cô. Nhưng tôi cùng Nhược Sương thật sự không có quan hệ gì.”
Trên xe, Ngôn Lạc Quân trầm mặc ngồi ở một bên, Bạch Ngưng tức giận vô cùng nắm chặt nắm đấm, thỉnh thoảng còn dùng sức lau lau miệng.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng không thể chịu được, rốt cuộc cô cũng bộc phát ra, hét to: “Dừng xe!”
Tiểu Hà thả chậm tốc độ xe, nhìn hai người đằng sau qua gương chiếu hậu.
“Dừng xe!” Bạch Ngưng lại lớn tiếng hô.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Dừng xe đi.”
Hắn vừa nói, Tiểu Hà không dám chậm trễ lập tức dừng xe.
Bạch Ngưng mở cửa xe bước ra ngoài, nói với người bên trong: “Anh ra đây!”
Ngôn Lạc Quân không nói câu nào mở cửa xe theo cô đi tới ven đường. Hắn biết cô đang tức giận, nhưng không biết tại sao cô tức giận, nói ở trên xe không được sao?
Bạch Ngưng đứng ở ven đường, quay đầu lại, nói: “Ngôn Lạc Quân, anh thật quá đáng, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy đối với tôi hả?”
Ngôn Lạc Quân trả lời: “Tôi làm gì cô? Tôi nhớ là tôi chẳng làm chuyện gì quá đáng cả!”
“Anh. . . . . . tại sao anh lấy tôi làm công cụ, tại sao muốn để người trong lòng anh ghen mà anh dám. . . . . . Xâm phạm tình dục tôi hả!” Bạch Ngưng vô cùng tức giận nói.
Ngôn Lạc Quân nhịn không được cười lên một tiếng, nói: “Xâm phạm tình dục? Hứa Tĩnh Hàm, có phải cô quên mất một chuyện hay không? Tôi là chồng hợp pháp của cô, hôn cô một cái thì sao chứ?”
“Chồng hợp pháp cái gì, anh có coi tôi như vợ hợp pháp sao? Bây giờ lại dám mở miệng ra nói chồng hợp pháp? Có điên mới có quan hệ với anh!”
Ngôn Lạc Quân nhìn cô, mắt mang ý nói: “Được rồi, trở về chúng ta liền ‘ hợp pháp ’ đi. Tôi phát hiện, thật ra thì cô nhìn cũng không tệ lắm. Sao nào, trở về tôi thực hiện nghĩa vụ chồng hợp pháp nhé?”
“Anh im miệng!” Bạch Ngưng gần như tức đến phun máu, hít sâu hơi, nói: “Họ Ngôn kia, thái độ này của anh là có ý gì. Chính anh có phụ nữ ở bên ngoài, không thèm coi tôi ra gì, lợi dụng tôi, bây giờ anh không có gì để giải thích sao?”
“Muốn giải thích cái gì, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao? Hứa đại tiểu thư cô cũng không phải chưa bao giờ hôn ai, có cần thiết phải như vậy không?” Ngôn Lạc Quân có chút không kiên nhẫn nói.
“Ngôn Lạc Quân, Anh. . . . . . khốn kiếp! Tôi hôn người khác thì sao nào? Dù sao người ta cũng không trăng hoa, ngựa đực, có một đống phụ nữ không đứng đắn giống anh, bẩn muốn chết!” Bạch Ngưng bị hắn chọc tức, hét lớn.
“Hứa Tĩnh Hàm, cô đừng có náo loạn, không phải cô coi trọng tiền của tôi sao? Bây giờ tôi cho cô tiền, lợi dụng cô một chút thì sao nào? Một con hát hạ tiện như cô còn muốn thế nào. Nếu không phải nể mặt con gái, tôi đã để cho cô biến mất trước mặt tôi từ lâu rồi!”
Bạch Ngưng bỗng chốc ngây người.
Qua thật lâu mới chậm rãi nói: “Ngôn Lạc Quân, trong mắt anh, những người không phải nhân vật nổi tiếng đều thấp hèn phải không? Tôn nghiêm của chúng tôi, mạng của chúng tôi đều không đáng tiền đúng không? Tôi là con hát, muốn lợi dụng thì lợi dụng, nữ sinh đại học nghèo kia, chết cũng chết vô ích. Mạng của cô ấy chẳng khác gì mèo chó đúng không, không đáng giá bằng bạn anh ngồi tù có đúng không?”
Ngôn Lạc Quân phiền não nói: “Cô nói lung tung gì vậy, thật khó hiểu!”
Bạch Ngưng cắn môi, nước mắt không ngăn được cứ thi nhau chảy ra.
Thì ra sai lầm của cô là do xuất thân sao? Cô, mẹ, còn có chủ nhân thân thể này – Hứa Tĩnh Hàm, họ đều không đáng tiền, đều không đáng tiền!
Tim quặn thắt, nghẹn ngào thật khó chịu thật khó chịu. . . . . .
Nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng Ngôn Lạc Quân có rung động khó hiểu, cứng đờ nói: “Lên xe đi, hôm nay quả thật tôi lợi dụng cô. Nhưng tôi cùng Nhược Sương thật sự không có quan hệ gì.”