Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Đúng vậy, đây không phải thế giới thuộc về cô, Ngôn Lạc Quân còn là đồng lõa, chỉ cần nghĩ đến điều này cô không thể tiếp tục ở lại đây, không thể làm cô vợ giả của hắn cả đời được.
Hạ quyết tâm, cô đi dép vào, tới phòng của Ngôn Lạc Quân.
Cửa phòng nửa mở, cô đẩy cửa đi vào nhưng bên trong không có ai chỉ có tiếng động trong toilet.
Ở trong toilet sao? Âm thanh này không giống như đang tắm hoặc đi vệ sinh?
Cô hơi đỏ mặt, đi lên phía trước lại nhìn thấy người giúp việc Tiểu Quyên.
Cô ta quay lưng ra bên ngoài khom người chà bồn tắm lớn, váy ngắn bị co lên lộ ra đôi chân thon thả trắng nõn cùng với. . . . . . quần lót màu hồng.
Tiểu Quyên này thật không biết chú ý gì cả, ngộ nhỡ Ngôn Lạc Quân đi vào nhìn thấy, thú tính bộc phát muốn xâm phạm cô ấy thì làm thế nào? Người ta có quyền thế, cô ấy muốn kiện cũng không kiện được.
Đang suy nghĩ bỗng giọng nói của Ngôn Lạc Quân truyền đến từ sau lưng: “Thế nào, chẳng lẽ nụ hôn kia gợi lên dục vọng của cô nên tới tìm tôi hả ?”
Bạch Ngưng lúng túng cúi đầu thật sâu. Không ngờ Tiểu Quyên còn hoảng sợ hơn cô, lập tức quay đầu lại, che phần ngực tuột ra một cúc áo còn bị nước thấm ướt một mảng lớn, bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói: “Phu nhân. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đi ra ngoài trước.” Nói xong để cọ bồn tắm xuống vội chạy ra ngoài.
Bạch Ngưng nhìn theo bóng lưng cô, nghi ngờ một lúc dường như nghĩ tới điều gì.
Quần áo ướt nhẹp như vậy, đối mặt với nam chủ nhân lẽ ra nên thay mới phải. . . . . . Chẳng lẽ, cô ta thật sự muốn quyến rũ Ngôn Lạc Quân?
Ngôn Lạc Quân nhìn cô cúi đầu không nói lời nào, đi tới nhẹ giọng nói: “Nếu không, hôm nay cô ngủ ở bên này?”
Bạch Ngưng còn đang suy nghĩ chuyện Tiểu Quyên, ngẩng đầu lên sửng sốt một lát mới lập tức nói: “Tôi có điên mới muốn ngủ ở bên này!”
Ngôn Lạc Quân cười nói: “Không thì tôi sang phòng cô cũng được.”
Bạch Ngưng liếc hắn một cái, nói: “Tôi có việc muốn nói với anh.”
“Ừ, cô nói đi.” Ngôn Lạc Quân mỉm cười nhìn cô.
Bạch Ngưng rất nghiêm túc nói: “Trước anh đã nói ly hôn có thể tiền không có, tôi đồng ý.”
Nụ cười trên mặt Ngôn Lạc Quân từ từ tan biến, trầm giọng nói: “Cô nói cái gì?”
Bạch Ngưng nhắc lại lần nữa: “Tôi nói, tôi nghĩ chúng ta bây giờ nên ly hôn thì hơn, tôi cũng sẽ không đòi anh phí phụng dưỡng.”
“Tại sao?” Ngôn Lạc Quân lạnh giọng hỏi.
Bạch Ngưng hít một hơi thật sâu, nói: “Tiền của anh cũng không phải tự nhiên mà có, đi tới bước đường này tất cả đều do tôi tự tạo thành, tôi không có lý do gì đòi tiền của anh cả. Không tiếp tục làm trong giới giải trí thì tôi cũng có cách khác để kiếm sống. Cho nên, vì phí phụng dưỡng mà giằng co là không cần thiết.”
“Tôi hỏi cô, tại sao muốn ly hôn?” Ngôn Lạc Quân lấy ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Bạch Ngưng ngạc nhiên ngẩng đầu, nói: “Đây không phải là chuyện chúng tôi đều hy vọng sao? Tôi biết nhà giàu các anh không muốn ảnh hưởng đến thanh danh, nhưng không thể vì một chút danh tiếng mà trói chặt chúng ta cả đời được! Có lẽ bây giờ anh cảm thấy người vợ như tôi có hay không cũng thế, nhưng về sau nếu anh gặp được người anh yêu thật lòng, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cô ấy làm tình nhân sao?”
Những lời của Bạch Ngưng quả thật rất triết lý nhưng Ngôn Lạc Quân nghe xong chỉ thấy lửa giận xông lên tận đỉnh đầu.
“Là vì tên tiểu bạch kiểm kia sao?” Ngôn Lạc Quân nói.
Bạch Ngưng nhíu mày, buồn bực nói: “Thứ nhất, anh ấy không phải tiểu bạch kiểm, thứ hai, chuyện chúng ta ly hôn không liên quan gì đến anh ấy hết! Tôi không hiểu, hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa của chúng ta có ý nghĩa gì. Coi như anh không để tâm thì cũng phải thành toàn cho tôi chứ, tôi muốn ly hôn!”
“Tồn tại trên danh nghĩa?” Ngôn Lạc Quân nhìn cô nói: “Ý cô nói là chuyện chúng ta ở riêng sao? Tốt, dù sao bây giờ Hinh Hinh cũng đã ra đời, cô ở cữ cũng đủ lâu rồi. Vậy chúng ta ngủ chung, bắt đầu cuộc sống vợ chồng bình thường, tôi không có ý kiến gì.”
Hạ quyết tâm, cô đi dép vào, tới phòng của Ngôn Lạc Quân.
Cửa phòng nửa mở, cô đẩy cửa đi vào nhưng bên trong không có ai chỉ có tiếng động trong toilet.
Ở trong toilet sao? Âm thanh này không giống như đang tắm hoặc đi vệ sinh?
Cô hơi đỏ mặt, đi lên phía trước lại nhìn thấy người giúp việc Tiểu Quyên.
Cô ta quay lưng ra bên ngoài khom người chà bồn tắm lớn, váy ngắn bị co lên lộ ra đôi chân thon thả trắng nõn cùng với. . . . . . quần lót màu hồng.
Tiểu Quyên này thật không biết chú ý gì cả, ngộ nhỡ Ngôn Lạc Quân đi vào nhìn thấy, thú tính bộc phát muốn xâm phạm cô ấy thì làm thế nào? Người ta có quyền thế, cô ấy muốn kiện cũng không kiện được.
Đang suy nghĩ bỗng giọng nói của Ngôn Lạc Quân truyền đến từ sau lưng: “Thế nào, chẳng lẽ nụ hôn kia gợi lên dục vọng của cô nên tới tìm tôi hả ?”
Bạch Ngưng lúng túng cúi đầu thật sâu. Không ngờ Tiểu Quyên còn hoảng sợ hơn cô, lập tức quay đầu lại, che phần ngực tuột ra một cúc áo còn bị nước thấm ướt một mảng lớn, bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói: “Phu nhân. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đi ra ngoài trước.” Nói xong để cọ bồn tắm xuống vội chạy ra ngoài.
Bạch Ngưng nhìn theo bóng lưng cô, nghi ngờ một lúc dường như nghĩ tới điều gì.
Quần áo ướt nhẹp như vậy, đối mặt với nam chủ nhân lẽ ra nên thay mới phải. . . . . . Chẳng lẽ, cô ta thật sự muốn quyến rũ Ngôn Lạc Quân?
Ngôn Lạc Quân nhìn cô cúi đầu không nói lời nào, đi tới nhẹ giọng nói: “Nếu không, hôm nay cô ngủ ở bên này?”
Bạch Ngưng còn đang suy nghĩ chuyện Tiểu Quyên, ngẩng đầu lên sửng sốt một lát mới lập tức nói: “Tôi có điên mới muốn ngủ ở bên này!”
Ngôn Lạc Quân cười nói: “Không thì tôi sang phòng cô cũng được.”
Bạch Ngưng liếc hắn một cái, nói: “Tôi có việc muốn nói với anh.”
“Ừ, cô nói đi.” Ngôn Lạc Quân mỉm cười nhìn cô.
Bạch Ngưng rất nghiêm túc nói: “Trước anh đã nói ly hôn có thể tiền không có, tôi đồng ý.”
Nụ cười trên mặt Ngôn Lạc Quân từ từ tan biến, trầm giọng nói: “Cô nói cái gì?”
Bạch Ngưng nhắc lại lần nữa: “Tôi nói, tôi nghĩ chúng ta bây giờ nên ly hôn thì hơn, tôi cũng sẽ không đòi anh phí phụng dưỡng.”
“Tại sao?” Ngôn Lạc Quân lạnh giọng hỏi.
Bạch Ngưng hít một hơi thật sâu, nói: “Tiền của anh cũng không phải tự nhiên mà có, đi tới bước đường này tất cả đều do tôi tự tạo thành, tôi không có lý do gì đòi tiền của anh cả. Không tiếp tục làm trong giới giải trí thì tôi cũng có cách khác để kiếm sống. Cho nên, vì phí phụng dưỡng mà giằng co là không cần thiết.”
“Tôi hỏi cô, tại sao muốn ly hôn?” Ngôn Lạc Quân lấy ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Bạch Ngưng ngạc nhiên ngẩng đầu, nói: “Đây không phải là chuyện chúng tôi đều hy vọng sao? Tôi biết nhà giàu các anh không muốn ảnh hưởng đến thanh danh, nhưng không thể vì một chút danh tiếng mà trói chặt chúng ta cả đời được! Có lẽ bây giờ anh cảm thấy người vợ như tôi có hay không cũng thế, nhưng về sau nếu anh gặp được người anh yêu thật lòng, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cô ấy làm tình nhân sao?”
Những lời của Bạch Ngưng quả thật rất triết lý nhưng Ngôn Lạc Quân nghe xong chỉ thấy lửa giận xông lên tận đỉnh đầu.
“Là vì tên tiểu bạch kiểm kia sao?” Ngôn Lạc Quân nói.
Bạch Ngưng nhíu mày, buồn bực nói: “Thứ nhất, anh ấy không phải tiểu bạch kiểm, thứ hai, chuyện chúng ta ly hôn không liên quan gì đến anh ấy hết! Tôi không hiểu, hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa của chúng ta có ý nghĩa gì. Coi như anh không để tâm thì cũng phải thành toàn cho tôi chứ, tôi muốn ly hôn!”
“Tồn tại trên danh nghĩa?” Ngôn Lạc Quân nhìn cô nói: “Ý cô nói là chuyện chúng ta ở riêng sao? Tốt, dù sao bây giờ Hinh Hinh cũng đã ra đời, cô ở cữ cũng đủ lâu rồi. Vậy chúng ta ngủ chung, bắt đầu cuộc sống vợ chồng bình thường, tôi không có ý kiến gì.”