Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 499
Sau này, Trương Hộc đưa tài liệu cho Quan Lâm xem, anh cũng có xem qua.
Trương Hộc tự quyết định đem những tài liệu này đưa cho Quan Lâm, anh rất tức giận, bởi vì sợ cô ta sẽ điên mất, nói như vậy, anh có chút áy náy với cô ta, sẽ mãi mãi bị đè nén dưới đáy lòng, không cách nào buông bỏ được.
Thật may là, Trương Hộc đã tìm đường sống trong cõi chết, kích thích cũng không làm cho cô ta ảnh hưởng xấu, ngược lại làm cô ta thấy rõ tất cả, cũng vì vậy mà chấp nhận buông tay.
Lúc chia tay, Quan Lâm từng nói với anh:
"Đã từng em rất yêu anh, sau này lại quên anh. Lúc em không có trong thế giới của anh, người đàn ông kia là nơi duy nhất em dựa vào, là tất cả suy nghĩ của em.
"Sau này, khi tiêm ma túy vào lúc tỉnh lúc mê, vì vậy, hai loại tình cảm này hành hạ em sống dở chết dở, lúc bị tiêm thuốc vào, cô ta mất đi năng lực tự chủ, đến nỗi tự tay thêu chết con gái của chúng tôi lại lần nữa điên loạn.
"Sau đó, ngoài ý muốn tỉnh táo lại, có điều lại che giấu đoạn ký ức đó, không muốn nhớ rõ đoạn thâm trầm đau đớn đó.
"Thần Huống, thì ra người em yêu là hắn, nhưng lại tự tay hại chết con của hai người. Em thật sự muốn đi theo bọn họ, em sống ở trên đời này, thật không có ý nghĩa gì.
"Nhưng không được, em cảm thấy em phải sống thật tốt, một là em muốn tụng kinh siêu độ trước phần mộ của họ, để siêu độ cho linh hồn họ, thứ hai, em phải giúp Trương Hộc nắm chặt Ngôi Bang, thay đổi nó. Em không thể làm cho hắn chết vô ích... Đó là hy vọng tâm nguyện trong lòng hắn..."
Lời của cô ta, cuối cùng cũng làm anh cảm thấy giải thoát, thoát khỏi ma chướng trong tâm.
Anh biết rõ, nỗi đau đớn được gieo hạt khi còn trẻ, rốt cuộc cũng đã được gỡ bỏ, ah sẽ không đắm chìm ở trong đau khổ. Sau này anh sẽ hết lòng hết dạ yêu vợ của mình, ở cuộc sống tương lai, anh muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ cô, Quan Lâm sẽ không ảnh hưởng tới anh nữa,
Trong lòng vợ anh có người khác?
Không quan hệ, anh sẽ từ từ thay thế người kia trong lòng cô.
Vợ của anh rất sợ anh?
Không quan hệ, anh sẽ lấy thời gian để giảm bớt sự căng thẳng khẩn trương của cô.
Anh và vợ của anh, không thích hợp?
Không đâu, giữa vợ chồng, chỉ cần có tâm, cuối cùng cũng sẽ tìm được một cách sống chung thoải mái với nhau.
Anh sẽ giữ vững niềm tin, sự thật cũng chứng minh, bọn họ có thể rất ăn ý, rất ân ái.
...
Ngày này, một bữa tối dưới ánh nến ở Vân Phong quán, Thần Huống và cô vợ bé nhỏ của anh ăn vô cùng vui vẻ.
Nhất cử nhất động của Đông Lôi, một cái nhăn mày một nụ cười, ở trỏng mắt anh điều có sức hấp dẫn. Cùng nói chuyện phiếm với cô, nói chuyện trên trời dưới đất, quả thật rất thoải mái.
60 năm cuộc đời, anh đã đi qua một nữa, anh mới được nếm thử hương vị ngọt ngào, mới hưởng thụ tư vị tuyệt vời nhất của cuộc sống, mà thay đổi đến vô cùng tham luyến.
Anh tham luyến nàng, đến nỗi sau này mỗi buổi tối, đều muốn quấy lấy cô không tha, không muốn lại đánh mất thời gian sống.
Nhưng lại không bỏ được cô mệt nhọc - - chương trình học của cô lúc nào cũng vội vàng, cô có lý tưởng của cô, chuyện này, thân là chồng cô, anh nhất định phải ủng hộ.
Vì vậy, anh vẫn phải là khắc chế lại khắc chế.
Sau đó, đợi đến cuối tuần, anh lại muốn cô nhiều hơn.
Cuộc sống vợ chồng của hai người, từ từ như cá gặp nước.
Sau mỗi lần bị ép khô, Đông Lôi cũng sẽ buồn bực hỏi anh:
"Tinh lực tràn đầy như vậy, trước kia anh kiềm chế thế nào hả?".
Đúng vậy, nghĩ lại cũng không thể tin nổi, anh có thể nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng tất cả đều bộc phát trên người cô.
Mỗi lần nghe hỏi, anh chỉ cười hôn cô.
Vấn đề này, anh thật sự không trả lời được.
Có lẽ, đây là số mệnh an bài!
Số mệnh đã định, bọn họ sẽ phối hợp hoàn mỹ.
Ngày 19 tháng 2 năm 2015, tuyết trắng như lông ngỗng rơi suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, Thần Huống thức dậy nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi sáng.
Thời gian còn sớm, anh đi rót nước uống, một bên uống, vừa kéo rèm cửa sổ lên, đột nhiên trước mắt một mảnh sáng như tuyết, trong vườn một màu trắng phủ đầy trên sân, bị mặt trời chiếu lên, óng ánh trong suốt, vô cùng đẹp mắt.
Nhất là cây hoa mai dưới góc tường kia, một đêm lại nở ra rất nhiều, hồng trắng xen kẽ nhau, trắng đến lung linh, hồng vô cùng tươi đẹp, thật sự làm cho người ta yêu thích.
Để ly nước xuống, anh quay lại bên giường, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc ngắn mềm mại dưới chăn mền kia, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Lôi, không phải em nói muốn đi ném tuyết sao? Mau thức dậy! Tuyết ngừng rồi, vô cùng dày. Chúng ta đi chơi tuyết!"
Anh kéo chăn xuống dưới, lộ ra khuôn mặt trái xoan hồng hào, đôi môi vô cùng sáng bóng, bởi vì bị ầm ĩ, lông mày tinh tế nhỏ gọn nhíu lại, lẩm bẩm một câu:
"Rất lạnh, rất lạnh... Ngủ ngủ ngủ..."
Oay người tiếp tục ngủ, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, trên đó tất cả đều là vết hôn do anh tạo nên, có những vết tím xanh, tất cả đều là chứng cứ phạm tội - - ừm, trong đêm qua, sợ là anh đã làm cô mệt chết rồi, bây giờ cô lười động.
Anh mỉm cười nhớ lại tối hôm qua, khóe môi khẽ mỉm cười, cúi đầu, lại hôn một cái ở trên lưng cô, khó được nghỉ phép, vậy thì không ầm ĩ cô, tiếp tục ngủ đi!
Anh nằm xuống, ôm lấy cô, trên môi còn mỉm cười, nhắm mắt, ngón tay lần bò lên trên người cô, đo đạc tỷ lệ vóc người của cô: Ở đâu,lớn, ở đâu nhỏ, ở đâu mềm mại, ở đâu nhạy cảm, anh đã vô cùng rõ ràng...
"Này, không được động. Sáng sớm, anh cũng quấy rầy giấc ngủ của người khác!"
Cô bắt lại bàn tay chạy loạn của anh, ở trong lòng anh xoay người, ngón tay chỉ lên môi của anh, đôi mắt xinh đẹp mở thật to, giọng nói mềm nhũn.
Ánh mắt của anh vừa chuyển, đột nhiên xoay người đè lên người cô, tấn công về phía cổ của cô.
Cô sợ ngứa vội vàng xin tha:
"Dừng lại, dừng lại."
Anh mới mặc kệ, nếu đã tỉnh, ngày tốt cảnh đẹp như thế, nếu không nháo vậy thật xin lỗi thời gian tươi đẹp này rồi, hôn một cái, lại từ từ đi xuống, rước lấy một trận thở gấp của cô.
Trong tiếng thở dốc của cô, tay của anh còn không ngừng quấy rối, mà mỗi một lần, anh điều làm rất chuyên nghiệp.
Trên chuyện này, dường như cô không được quyền chủ động, mỗi một lần đều cuối cùng, cô sẽ bị thu thập đến không còn sức để phản kháng.
"Này..."
Cô chống cự gọi một tiếng.
“Ừ!"
"Đến lượt em ở phía trên!"
"Em?"
Vợ của anh luôn vẫn bảo thủ.
"Này có gì mà không thể?"
Anh cười ôm cô thay đổi tư thế, liếc xéo khuôn mặt đỏ bừng của cô, với nơi nửa ẩn nửa lộ cao ngất kia, anhh cảm thấy cơ thể mình đang xảy ra sự thay đổi hoá học.
Đông Lôi cảm nhận được, có cái gì cứng rắn dưới cơ thể, cấn cấn khiến cô có chút không thoải mái.
Cô ngiêng người tránh đi, tay nhỏ bắt đầu làm loạn bốn phía, một nụ hôn đi xuống, bắt đầu từ mi tâm của anh một đường đi xuống, bên này một cái, bên kia một cái, thẳng đường đi xuống cổ của anh, tiếp tục đùa dai quấy rối, thỉnh thoảng còn cắn cắn, làm cho anh từng trận thở dốc,cười mắng:
"Bảo bối, đây là em có tâm hành hạ anh có phải hay không?"
Cô chỉ cười không đáp, còn là cố ý quạt gió châm lửa bốn phía, không để cho anh chiếm tiện nghi, cố ý treo ngược khẩu vị. của anh...
Rốt cuộc anh không thể nhịn được nữa, lấy lại quyền khống chế, một cái xoay người, chiếm lấy vị trí phía trên, động thân một cái, lấy thứ cực to lớn của anh nghiền nát nơi mềm mại của cô, chặt chẽ dính nhau, triền miên không ngừng, hôn đến cô thở dốc xin tha, quấn chặt eo của ânh, muốn càng nhiều.
Gần đến khi muốn kết thúc, anh lấy một cái gối lót dưới mông cô, mãnh liệt chạy nước rút, làm cô thét chói tai, tay vững vàng nắm chặt hông cô, làm cho hai người càng chặt chẽ dán hợp lại, cho đến khi phóng tất cả tinh dịch nóng rực vào người cô...
Trong dư âm, anh nhìn cô thật sâu, không chịu lui ra, mà cô sớm đã mệt mỏi không thể động đậy, chân chua xót không muốn động đậy một chút nào.
"Mệt mỏi!"
Cô cúi đầu nói, đơn giản một chữ, nhưng mị lực lại lan tràn.
"Cứ như vậy nằm yên tĩnh năm phút!"
Anh vuốt mái tóc ngắn của cô, trên đó dính đầy mồ hôi, rất nhiều.
Cô thật sự không nhúc nhích, bây giờ là thời kỳ rụng trứng, cô biết rõ, cho nên, anh càng quấn lấy người.
Đáng tiếc mấy tháng trước, cũng không có xuất hiện kết quả làm anh mừng rỡ.
Theo lý thuyết, bọn họ chịu khó như vậy, vừa không có làm biện pháp an toàn, thì đã nên mang thai mới đúng, nhưng hết lần này tới lần khác đều không có...
"Nếu em vô sinh... Làm sao bây giờ?"
Cô chợt giật mình chuyển tròng mắt, nhẹ giọng hỏi.
Thần Huống ngẩn ra, ngón tay vuốt nhẹ ở trên mái tóc cô:
"Không thể nào!"
Cơ thể của cô rất tốt, trước đó kiểm tra đều bình thường, tình trạng cơ thể của anh cũng luôn tốt, sao có thể vô sinh...
"Em chỉ nói nếu như!"
"Không có vấn đề."
Anh hôn cô: "Đừng có đoán mò! Cơ thể chắc chắn không có vấn đề. Đứa nhỏ sớm muộn gì cũng sẽ có. Kỳ thật, anh lại thích như bây giờ... Có thể muốn làm gì thì làm... anhh còn chưa hưởng thụ đủ cảm giác của hai người, như vậy cũng tốt..."
Nói, anh lại hôn cô.
Nếu có rồi, anh phải cấm dục, quả thật lúc đó anh sẽ rất khó chịu, còn không bằng thừa dịp trước khi mang thai, lấy nhiều phúc lợi hơn mới tốt.
"Nhưng ông bà nội đều trông..."
Để cho bọn họ thất vọng, chính cô cũng cảm thấy không tốt, kết hôn đã gần hai năm rồi...
"Ừm có lẽ chúng ta không đủ cố gắng. Lại đến một lần..."
Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt đứng đắn.
Cô sững sờ: "Thần tiên sinh, anh không sợ thận hư sao?"
Anh nở nụ cười, bóp mũi cô: "Chọc em thôi!"
Anh sẽ không để cô mệt mỏi tới không xuống được giường, hôm nay là đầu năm, làm gì cũng phải chừa mặt mũi cho cô..
"Người xấu!"
Cô nắm tay anh, cắn anh một cái, để lại một dấu răng nho nhỏ, cơ thể anh thật sự rất cứng rắn.
Anh dung túng nhìn cô làm chuyện xấu, một tay vuốt ve tóc ngắn của cô, nhớ lại bộ dáng lúc cô cột tóc đuôi ngựa, ai có thể nghĩ tới, nhiều năm sau, anh sẽ bị cô gái nhỏ này buộc chặt, cuộc sống, thật sự có quá nhiều chuyện không thể tin nổi...
"Lôi..."
"Ừ!"
"Chúng ta để tóc dài được hay không..."
"A, anh muốn để tóc dài!"
Vậy rất khủng bố nha?
Cô trừng lớn mắt.
"Ui!"
Cái trán bị bắn một cái:
"Nghịch ngợm!"
Cô che trán, lại muốn cắn, anh ôm cô xoay người ôm chặt cô một lần nữa.
"Anh muốn em để tóc dài?"
Cô chớp mắt: "Tóc ngắn khó coi sao?"
"Đẹp mắt!"
"Vậy tại sao muốn để tóc dài?"
"Em cắt cũng nhiều năm rồi, anh muốn nhìn em để tóc dài, cột thành một đuôi ngựa, anh đã nhanh không thể nhớ nổi bộ dáng đó như thể nào..."
"Đó là chuyện rất nhiều năm trước kia."
Cô nhớ lại, hình như lúc học trung học, cô vẫn cột tóc đuôi ngựa, sau đó, cô đã cắt.
"Khi học lớp mười một em bắt đầu cắt tóc ngắn!"
"A, sao anh lại biết rõ vậy?"
Thật lạ.
"Anh còn biết năm đó có một lần em thi được điểm cao nhất, sau đó kiêu ngạo nhất, sau đó thi giữa kỳ lại thất bại..."
Cô lại trừng lớn mắt, vẻ mặt giật mình:
"Lần đó em phát sốt nên mới thi rớt được hay không... Đợi chút, Khi đó anh để ý em như vậy? Không phải lúc đó anh đã có ý với em rồi chứ... Cũng không đúng, lúc ấy, anh kết hôn, suốt ngày luôn ở trong khu bộ đặc chủng không quân, đi về nhà cũng không trở về, không thể nào có ý với em..."
"Cẩn Chi nói với anh. Aizzz, đừng nói sang chuyện khác, anh hỏi em, em lại nói tới đâu rồi? Bây giờ chúng ta đang thảo luận chuyện: Đem tóc lưu dài..."
"Nhưng là, tóc dài thật khó chảy!"
Cô rất lười!
"Anh chảy giúp em!"
"Anh?"
Cô giễu cợt.
"Vì sao lại có giọng điệu này hả?"
"Một người ngay cả ăn cơm cũng không có thời gian, ở đâu có thời gian chảy đầu dùm người khác?"
"Một, em không phải người khác; hai, sau này anh sẽ rút ra nhiều thời gian hơn, ba, đầu của em thuộc về tài sản hôn nhân, anh có trách nhiệm chăm sóc nó.."
Anh vuốt tóc của cô, những gì có trên người cô, đều thuộc quyền sỡ hữu của anh.
Cô bị anh chọc nở nụ cười, người đàn ông này, có phải quá cưng chiều cô hay không?
Vuốt vuốt đầu tóc ngắn, cô gật đầu:
"Đây là anh nói! Em chịu trách nhiệm để tóc dài, anh chịu trách nhiệm chăm sóc nó..."
"Ừm!"
Anh dán mặt mình lên mặt cô, cũng mỉm cười theo, một đôi tay mạnh mẽ ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô vào ngực.
Cuộc sống rất bình thản, anh sẽ ở trong bình yên, sáng tạo ra con đường hạnh phúc không giống nhau, kể cả dưỡng tóc của cô, cách ăn mặc của cô...
"Aizz, anh làm vậy không được, em sẽ hư mất!"
Đột nhiên cô cuối đầu nói:
"Em thật lo lắng, nếu em mang thai, sinh ra một đứa bé nhỏ nhắn, anh sẽ bỏ em qua một bên, em sẽ rất thương tâm... Nếu không, chúng ta tạm thời đừng có kế hoạch mang thai..."
"Nói bậy! Ai cũng không thay thế được em!"
Anh hôn cô: "Đứa bé là kết tinh của tình yêu của hôn nhân, là hạnh phúc ban ân. Chúng ta không quá nghiêm khắc, không dùng cách tránh, để nó đến một cách tự nhiên, cho chúng ta ngạc nhiên mừng rỡ. Còn phần làm hư, anh lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, anh không cưng chiều em, vậy còn gì để nói sao?"
Lời này, lại lần nữa làm cô cười, còn hôn anh một cái.
Còn anh mỉm cười, ngón tay thật sâu cắm vào trong mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt:
Cuộc đời một người, có một người đi theo mình suốt đời cũng không dễ dàng, mà anh cuối năm 38 tuổi, cuối cùng tìm được cô.
Trước năm 38 tuổi, cuộc sống của anh chỉ có đau khổ và hối hận, còn bây giờ lại ngọt như mật, ngay cả không khí cũng thay đổi vô cùng thơm ngát, đầy tinh khiết và thoải mái, đó là hương vị của hạnh phúc, anh đã bị say trong đó.
Đông Lôi biết rõ, ở trong mắt rất nhiều người, cô không xứng với Thần Huống, người đàn ông ưu tú này, tất cả mọi người quá rõ ràng.
Còn cô, có khuôn mặt như bình thường, không tính xinh đẹp động lòng người, tài trí cũng bình thường, cũng không phải nhân vật thiên tài bậc nhất, thành công của cô, đều đến từ sự chăm chỉ và cố gắng của mình, nhưng, ở trong mắt rất nhiều người, những thành công kia đều được nhờ anh.
Cho nên, có khi, cô sẽ cực cho rằng, ưu thế duy nhất của mình chính là có được trí nhớ mà người thường không có.
Tệ nhất là, cô vẫn không có sinh cho Thần Huống đứa con, có chút người đã đỏ mắt, cô khó tránh khỏi bị người ta nói sau lưng là gà mái không biết đẻ trứng, chiếm ổ không đẻ trứng, tiện nghi gì cũng bị cô chiếm sạch.
Đương nhiên, bình thường không có người dám nói vậy trước mạt cô, là người cũng không dám lấy tiền đồ của mình để ra đùa, nhưng sau lưng, thì cười hả hê.
Ví dụ như, nửa tháng trước, lúc cạnh tranh để có được danh ngạch để tham gia nghiên cứu và thảo luận y học, cô đã lấy được tư cách đó, đã trở thành thành viên trẻ tuổi nhất trong nhóm nghiên cứu và thảo luận y học, đi châu Úc tham gia hội y học thế giới, sẽ có cơ hội trao đổi với bác sĩ cấp thế giới các loại bệnh nan y lâm sàng và về vấn đề học thuật, đây là một buổi tiệc long trọng với người học y.
Cho nên, trong bệnh viện có không ít bác sĩ đến báo danh, muốn tranh thủ cơ hội để được phát triển hơn.
Nói như vậy, bác sĩ trẻ tuổi rất khó được danh ngạch, có thể bị chọn trúng, cô cũng thật bất ngờ.
Không ít đồng nghiệp, đều chúc mừng cô, chỉ có một đồng nghiệp nữ khịt mũĩ xem thường nhìn cô:
"Lên mặt cái gì? Không phải được dính ánh sáng của người nhà. Nếu tôi có bối cảnh như vậy, ai không nâng niu lòng bàn tay chứ?"
Những lời này, một gậy đánh gãy tất cả cố gắng của cô trong nhiều năm qua.
Có người không phục cách nói này, cãi với cô ta:
"Aizzz, tôi nói, Thạch Chi Hạ, cô có ý gì? Năng lực của Tiểu Đông, không có giả được, cô dựa vào gì mà bôi đen cô ấy như vậy?"
Thạch Chi Hạ liếc mắt, vẻ mặt vui vẻ chê cười:
"Dù cô ta có bản lĩnh hơn, nếu không có bối cảnh như vậy, trưởng khoa cho cô ta nhiều cơ hội rèn luyện thế sao? Mấy người cũng đừng quên, có một lần: Cô ta cấp cứu cho người ta, thiếu chút nữa chữa chết người ta, sau này còn không phải nhờ viện trưởng đến giải quyết giúp cô ta. Nếu là người khác, nếu làm tới như vậy, sớm đã bị tịch thu giấy bác sĩ luôn rồi.."
"Lời này cũng không đúng, lần cấp cứu đó, đổi lại là ai cũng không thể cứu. Sao có thể trách cô ấy? Cuối cùng, bệnh nhân kia có thể giữ được mạng, là nhờ giai đoạn trước Tiểu Đông cấp cứu, xử lý kịp thời... Việc này, ai cũng biết..."
"Biết cái đếch gì, tất cả đều là cấp trên bảo vệ cô ta, cô nói chuyện vớ vẩn gì chứ. Năng lực của cô ta, còn không phải nhờ cấp trên nâng lên. Có điều ông trời vẫn có mắt, nếu không sao kết hôn nhiều năm như vậy, cũng không thể sinh được một đứa. Hãy chờ xem, gà mái không đẻ trứng, sớm muộn cũng không có kết cục tốt... Người đàn ông nào chịu được..."
Lời này, rất đau lòng người.
Đông Lôi tức giận đến thật lâu không nói nên lời, đã chạm đến nỗi đau của cô.
Đúng vậy, kết hôn hơn tám năm, cô vẫn không mang thai, khám qua không ít chuyên gia, uống không biết bao nhiêu thuốc, chính là không có mang thay, thật là một chuyện làm người ta thất vọng với cô.
Đông Lôi thật không nghĩ tới, một ngày kia, cô sẽ vì vấn đề sinh con, mà buồn rầu.