Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Mặc dù Cố Hề Hề không thích người đàn ông này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, bất kể là người đàn ông này ăn món gì nhìn cũng rất đẹp.
Người ở bên cạnh cũng đưa khăn tay cho Cố Hề Hề, Cố Hề Hề đưa tay nhận lấy, lau tay xong thì đưa lại cho đối phương, đối phương cũng dựa theo thói quen của Doãn Tư Thần, nhận lấy liên tiếp 3 cái khăn mới tiếp tục kéo ghế cho Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề chỉ có thể ngồi đối diện với Doãn Tư Thần, do dự cả buổi mới nói: “Thật ra anh có thể không cần đến đây!”
Doãn Tư Thần tao nhã mà lau khóe miệng, trả lời: “Giây phút tôi quyết định kết hôn với em, thì đã là nhiệm vụ của tôi, cũng chỉ là nghĩa vụ thôi!”
Đương nhiên Cố Hề Hề hiểu ý của Doãn Tư Thần, cô cũng không nhiều lời nữa, yên lặng mà ăn phần thức ăn đầu bếp phân cho mình.
Doãn Tư Thần liếc mắt sang, giọng nói vô cùng hờ hững: “Em đã ăn 3 miếng cá hồi rồi!”
Sau khi đầu bếp nghe thấy, lập tức lấy đĩa cá hồi đi.
Cố Hề Hề dở khóc dở cười: “Tôi ăn cái gì cũng phải quản sao?”
“Đương nhiên tôi không quản em ăn cái gì, nhưng đứa bé trong bụng của em, tất nhiên là phải quản!” Doãn Tư Thần ngẩng đầu lên nói với đầu bếp: “Mang cho cô ấy một phần canh Samgyetang.”
Cố Hề Hề vừa định nói không cần, điện thoại của cô lại vang lên, Cố Hề Hề đưa mắt nhìn xuống dãy số trên màn hình điện thoại, trong ánh mắt thoáng qua sự đau thương.
Điện thoại bị đặt úp xuống, tiếng chuông cũng biến mất.
“Tại sao không nghe điện thoại?” Doãn Tư Thần nhíu hai mắt lại.
Cố Hề Hề cúi đầu tiếp tục ăn cơm: “Là một cuộc điện thoại không liên quan!”
Điện thoại không liên quan? Nếu không liên quan, lại có thể khiến cho ánh mắt của cô lộ ra sự đau buồn sao?
Doãn Tư Thần đưa mắt nhìn Cố Hề Hề, nhưng cũng không nói gì.
Hai người chỉ yên lặng mà ăn cơm.
Sau khi Doãn Tư Thần ăn cơm xong thì rời đi, chờ sau khi nhóm đầu bếp dọn dẹp xong các đĩa thức ăn, Cố Hề Hề mới cầm điện thoại lên, trên đó đã có vài cuộc gọi nhỡ.
Nhìn cái tên quen thuộc trên đó, Cố Hề Hề cảm thấy tim mình như bị trộn lẫn ngũ vị đau đớn.
Từ sau đêm ngủ nhầm người kia, mình cũng không thể nhận điện thoại của Triệu Trạch Cương nữa, cũng không trả lời lại tin tức cho anh.
Thái độ của mình đã rõ như vậy, tại sao anh vẫn còn không chịu buông tay? Tại sao hết lần này đến lần khác cứ giả vờ như không có việc gì xảy ra mà cứ tiếp tục gọi điện thoại, nói với mình những chuyện thú vị ở nước ngoài?
Chẳng lẽ anh không hề nghi ngờ mình đã thay đổi rồi sao?
Tại sao?
Nếu như anh cũng mất tích thì tốt biết bao? Như vậy, có lẽ mình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng liên tiếp 2 tháng, mỗi ngày nếu anh không gọi điện thoại thì cũng sẽ gửi tin nhắn, sau đó, một mình cô ngồi xem anh nói chuyện một mình, lòng đau như dao cắt.
Vào buổi tối, Doãn Tư Thần lại đến. Theo lệ cũ, một nhóm đầu bếp lại đưa cơm đến.
Có lẽ là do tâm trạng buổi chiều không tốt, Cố Hề Hề cũng không hề có hứng mà ăn uống.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề: “Thức ăn không hợp khẩu vị?”
Cố Hề Hề lắc đầu: “Không phải, là do tôi không đói!”
Doãn Tư Thần cau mày, giơ tay phải lên, lập tức có người mang chén sứ Cảnh Thái lam đưa cho Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần múc một muỗng tổ yến, chủ động đưa đến bên miệng Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề sửng sốt, cô tuyệt đối không thể ngờ được Doãn Tư Thần lại chủ động đút cô ăn!
“Tuyệt đối không thể để cho đứa bé xảy ra bất kì sai sót nào, ăn đi!” Không thể nghi ngờ, đây chính là mệnh lệnh, phá hỏng tất cả ảo tưởng đang bay phấp phới.
Cố Hề Hề muốn từ chối, nhưng hiện tại, căn bản là cô không hề có tư cách từ chối, chỉ có thể trái với lương tâm mà há miệng ăn.
Hai mắt của nhóm đầu bếp phục vụ ở bên cạnh thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.
Từ trước đến giờ tổng giám đốc chưa bao giờ gần nữ sắc! Để cho anh phải chủ động đút cho một người phụ nữ, đây chính là lần đầu tiên từ khi khai thiên lập địa đến nay!
Quả nhiên thiếu phu nhân không giống như vậy, quả nhiên tổng giám đốc rất để tâm đến thiếu phu nhân.
Cố Hề Hề ăn 2 muỗng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, che miệng, kéo ghế, xông vào nhà vệ sinh.
Chỉ lát sau, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng giật nước liên hồi.
Doãn Tư Thần nhíu mày, chờ đến lúc Cố Hề Hề từ nhà vệ sinh đi ra, nói: “Cho dù không muốn ăn cũng phải ăn, em không sợ đói, tôi cũng lo cho đời thứ 4 của nhà họ Doãn đói!”
Cố Hề Hề ngẩng đầu liếc nhìn Doãn Tư Thần, cô biết nhà họ Doãn không phải đang đùa với cô, chỉ lặng lẽ mà nhận lấy chén yến, có gắng kiềm chế sự không thích với những thứ trong chén mà nuốt xuống từng muỗng.
Đây là thứ gì vậy, khó ăn quá đi!
Thật sự không biết những người có tiền kia đang làm gì nữa, thứ có mùi vị khó ăn như vậy lại vô cùng yêu thích!
Thấy Cố Hề Hề nghe lời mà ngoan ngoãn ăn tổ yến, Doãn Tư Thần mới nở nụ cười hài lòng.
Mấy người đầu bếp ở phía sau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không nhịn được mà dụi dụi hai mắt.
Trời ạ! Tổng giám đốc cười rồi! Thật sự là anh đã cười rồi!
Liên tiếp mấy ngày, Doãn Tư Thần đều đến phòng bệnh ăn cơm cùng Cố Hề Hề.
Lúc này Cố Hề Hề mới biết được lí do Doãn Tư Thần đến bệnh viện ăn cơm cùng cô, đều là do lệnh của chủ tịch!
Cố Hề Hề nở nụ cười chế giễu, cũng phải, mình và Doãn Tư Thần bất quá cũng chỉ do trời xui đất khiến mà ở bên nhau, cơ bản là không hề có tình cảm, làm sao anh có thể tự nguyện mà đến đây cùng ăn cơm với cô chứ?
Huống chi, cô vừa ngửi được những mùi hương kia thì đã muốn nôn, nghe thấy tiếng buồn nôn của mình, anh có thể không ghét sao?
Người ở bên cạnh cũng đưa khăn tay cho Cố Hề Hề, Cố Hề Hề đưa tay nhận lấy, lau tay xong thì đưa lại cho đối phương, đối phương cũng dựa theo thói quen của Doãn Tư Thần, nhận lấy liên tiếp 3 cái khăn mới tiếp tục kéo ghế cho Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề chỉ có thể ngồi đối diện với Doãn Tư Thần, do dự cả buổi mới nói: “Thật ra anh có thể không cần đến đây!”
Doãn Tư Thần tao nhã mà lau khóe miệng, trả lời: “Giây phút tôi quyết định kết hôn với em, thì đã là nhiệm vụ của tôi, cũng chỉ là nghĩa vụ thôi!”
Đương nhiên Cố Hề Hề hiểu ý của Doãn Tư Thần, cô cũng không nhiều lời nữa, yên lặng mà ăn phần thức ăn đầu bếp phân cho mình.
Doãn Tư Thần liếc mắt sang, giọng nói vô cùng hờ hững: “Em đã ăn 3 miếng cá hồi rồi!”
Sau khi đầu bếp nghe thấy, lập tức lấy đĩa cá hồi đi.
Cố Hề Hề dở khóc dở cười: “Tôi ăn cái gì cũng phải quản sao?”
“Đương nhiên tôi không quản em ăn cái gì, nhưng đứa bé trong bụng của em, tất nhiên là phải quản!” Doãn Tư Thần ngẩng đầu lên nói với đầu bếp: “Mang cho cô ấy một phần canh Samgyetang.”
Cố Hề Hề vừa định nói không cần, điện thoại của cô lại vang lên, Cố Hề Hề đưa mắt nhìn xuống dãy số trên màn hình điện thoại, trong ánh mắt thoáng qua sự đau thương.
Điện thoại bị đặt úp xuống, tiếng chuông cũng biến mất.
“Tại sao không nghe điện thoại?” Doãn Tư Thần nhíu hai mắt lại.
Cố Hề Hề cúi đầu tiếp tục ăn cơm: “Là một cuộc điện thoại không liên quan!”
Điện thoại không liên quan? Nếu không liên quan, lại có thể khiến cho ánh mắt của cô lộ ra sự đau buồn sao?
Doãn Tư Thần đưa mắt nhìn Cố Hề Hề, nhưng cũng không nói gì.
Hai người chỉ yên lặng mà ăn cơm.
Sau khi Doãn Tư Thần ăn cơm xong thì rời đi, chờ sau khi nhóm đầu bếp dọn dẹp xong các đĩa thức ăn, Cố Hề Hề mới cầm điện thoại lên, trên đó đã có vài cuộc gọi nhỡ.
Nhìn cái tên quen thuộc trên đó, Cố Hề Hề cảm thấy tim mình như bị trộn lẫn ngũ vị đau đớn.
Từ sau đêm ngủ nhầm người kia, mình cũng không thể nhận điện thoại của Triệu Trạch Cương nữa, cũng không trả lời lại tin tức cho anh.
Thái độ của mình đã rõ như vậy, tại sao anh vẫn còn không chịu buông tay? Tại sao hết lần này đến lần khác cứ giả vờ như không có việc gì xảy ra mà cứ tiếp tục gọi điện thoại, nói với mình những chuyện thú vị ở nước ngoài?
Chẳng lẽ anh không hề nghi ngờ mình đã thay đổi rồi sao?
Tại sao?
Nếu như anh cũng mất tích thì tốt biết bao? Như vậy, có lẽ mình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng liên tiếp 2 tháng, mỗi ngày nếu anh không gọi điện thoại thì cũng sẽ gửi tin nhắn, sau đó, một mình cô ngồi xem anh nói chuyện một mình, lòng đau như dao cắt.
Vào buổi tối, Doãn Tư Thần lại đến. Theo lệ cũ, một nhóm đầu bếp lại đưa cơm đến.
Có lẽ là do tâm trạng buổi chiều không tốt, Cố Hề Hề cũng không hề có hứng mà ăn uống.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề: “Thức ăn không hợp khẩu vị?”
Cố Hề Hề lắc đầu: “Không phải, là do tôi không đói!”
Doãn Tư Thần cau mày, giơ tay phải lên, lập tức có người mang chén sứ Cảnh Thái lam đưa cho Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần múc một muỗng tổ yến, chủ động đưa đến bên miệng Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề sửng sốt, cô tuyệt đối không thể ngờ được Doãn Tư Thần lại chủ động đút cô ăn!
“Tuyệt đối không thể để cho đứa bé xảy ra bất kì sai sót nào, ăn đi!” Không thể nghi ngờ, đây chính là mệnh lệnh, phá hỏng tất cả ảo tưởng đang bay phấp phới.
Cố Hề Hề muốn từ chối, nhưng hiện tại, căn bản là cô không hề có tư cách từ chối, chỉ có thể trái với lương tâm mà há miệng ăn.
Hai mắt của nhóm đầu bếp phục vụ ở bên cạnh thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.
Từ trước đến giờ tổng giám đốc chưa bao giờ gần nữ sắc! Để cho anh phải chủ động đút cho một người phụ nữ, đây chính là lần đầu tiên từ khi khai thiên lập địa đến nay!
Quả nhiên thiếu phu nhân không giống như vậy, quả nhiên tổng giám đốc rất để tâm đến thiếu phu nhân.
Cố Hề Hề ăn 2 muỗng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, che miệng, kéo ghế, xông vào nhà vệ sinh.
Chỉ lát sau, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng giật nước liên hồi.
Doãn Tư Thần nhíu mày, chờ đến lúc Cố Hề Hề từ nhà vệ sinh đi ra, nói: “Cho dù không muốn ăn cũng phải ăn, em không sợ đói, tôi cũng lo cho đời thứ 4 của nhà họ Doãn đói!”
Cố Hề Hề ngẩng đầu liếc nhìn Doãn Tư Thần, cô biết nhà họ Doãn không phải đang đùa với cô, chỉ lặng lẽ mà nhận lấy chén yến, có gắng kiềm chế sự không thích với những thứ trong chén mà nuốt xuống từng muỗng.
Đây là thứ gì vậy, khó ăn quá đi!
Thật sự không biết những người có tiền kia đang làm gì nữa, thứ có mùi vị khó ăn như vậy lại vô cùng yêu thích!
Thấy Cố Hề Hề nghe lời mà ngoan ngoãn ăn tổ yến, Doãn Tư Thần mới nở nụ cười hài lòng.
Mấy người đầu bếp ở phía sau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không nhịn được mà dụi dụi hai mắt.
Trời ạ! Tổng giám đốc cười rồi! Thật sự là anh đã cười rồi!
Liên tiếp mấy ngày, Doãn Tư Thần đều đến phòng bệnh ăn cơm cùng Cố Hề Hề.
Lúc này Cố Hề Hề mới biết được lí do Doãn Tư Thần đến bệnh viện ăn cơm cùng cô, đều là do lệnh của chủ tịch!
Cố Hề Hề nở nụ cười chế giễu, cũng phải, mình và Doãn Tư Thần bất quá cũng chỉ do trời xui đất khiến mà ở bên nhau, cơ bản là không hề có tình cảm, làm sao anh có thể tự nguyện mà đến đây cùng ăn cơm với cô chứ?
Huống chi, cô vừa ngửi được những mùi hương kia thì đã muốn nôn, nghe thấy tiếng buồn nôn của mình, anh có thể không ghét sao?