Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 898
Chương 898
Có người đào hố để chôn cái nồi.
Cố Hề Hề cất đồ đạc của mình đi, đờ đẫn suy nghĩ, vừa rồi cô thật sự nghe thấy tiếng hát.
Cô thực sự không phải bị ảo giác.
Nhưng tại sao mọi người không ai tin vào cô chứ?
Tuy nhiên, không chỉ có Cố Hề Hề là người duy nhất nghe thấy tiếng hát, mà có một người khác cũng đã nghe thấy.
Đó là Vân Mạc Dung.
Khoảnh khắc Vân Mạc Dung nghe thấy tiếng hát, cơ thể cô ấy cứng đờ, hai mắt lập tức trống rỗng thất thần, giống như đêm hôm đó.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Tiếng chó sủa càng ngày càng gần.
Nói thật, vào lúc này mà nghe thấy tiếng chó sủa, thật tình thực sự cảm thấy rất thân thiết!
Bởi vì tất cả chó hoang đều không sủa như thế này!
Đột nhiên, Mộc Nhược Na chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy lập tức lớn tiếng nói: “Không phải Vân Mạc Dung cũng dẫn theo chó đi cùng sao?”
Câu nói này đã nhắc nhở mọi người nhớ ra một điều!
Đúng rồi!
Nếu Vân Mạc Dung dẫn theo chó tới, nếu vậy khi tìm thấy con chó rồi, chẳng phải họ cũng sẽ tìm thấy cả người sao?
Trước khi mọi người đi tìm chú chó thì Doãn Tư Thần nhận được cuộc gọi từ Tưởng Dật Hải: “Tư Thần, tôi đã đáp xuống nơi mà anh vừa định vị, bây giờ các anh đang ở đâu thế?”
Doãn Tư Thần ngay lập tức nói cho Tưởng Dật Hải biết đường đi và hướng đi của mình, sau đó hỏi: “Anh à, lúc Vân Mạc Dung đến đây, có phải cô ấy có dẫn theo một con chó không?”
Tưởng Dật Hải còn chưa lên tiếng, anh đã nghe thấy tiếng chó sủa qua micro, sau đó anh ta nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, Hoàng Hoàng là con chó do Vân Mạc Dung đang nuôi. Nó rất thông minh. Nó thực sự đã tìm thấy các anh sao? Anh cứ ở yên đó, tôi sẽ lập tức qua đó ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Tư Thần quay sang gật đầu với mọi người: “Đây chính là con chó của Vân Mạc Dung, nó tên là Hoàng Hoàng. Nó thực sự rất thông minh, nó đã tìm thấy chúng ta đấy!”
Sau một hồi nỗ lực bắt chuyện, Hoàng Hoàng đã chạy nhanh về phía bọn họ.
Trên người Hoàng Hoàng có lốm đốm vài vết máu, hiển nhiên nó đã trải qua một trận chiến ác liệt, bộ lông trên lưng nó bị trầy một mảng, máu tươi ngấm dần qua lông, phải biết rằng nó đã chật vật đến mức nào!
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Hoàng Hoàng nhìn thấy có người giống hệt mẹ của nó, ngay lập tức nó phấn khích hẳn, quậy lên, chạy thục mạng đến: “Ẳng ẳng ẳng…”
Mọi người mau tới cứu mẹ tôi đi!
Mộc Nhược Na ngồi xổm xuống: “Hoàng Hoàng?”
Khi Hoàng Hoàng nghe thấy đối phương có thể gọi tên mình, nó đã nhảy cẫng lên vì sung sướng.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!”
Đúng vây, đúng vậy, tôi là Hoàng Hoàng đây, cô biết mẹ tôi có phải không? Cô hãy cứu mẹ tôi tôi đi!
Mộc Nhược Na nhận được câu trả lời của Hoàng Hoàng, lập tức trở nên phấn khích: “Em có biết Vân Mạc Dung ở đâu không?”
Hoàng Hoàng càng thêm hưng phấn, dùng miệng cắn kéo kéo ống quần của Mộc Nhược Na, ra sức kéo ra ngoài.
Có người đào hố để chôn cái nồi.
Cố Hề Hề cất đồ đạc của mình đi, đờ đẫn suy nghĩ, vừa rồi cô thật sự nghe thấy tiếng hát.
Cô thực sự không phải bị ảo giác.
Nhưng tại sao mọi người không ai tin vào cô chứ?
Tuy nhiên, không chỉ có Cố Hề Hề là người duy nhất nghe thấy tiếng hát, mà có một người khác cũng đã nghe thấy.
Đó là Vân Mạc Dung.
Khoảnh khắc Vân Mạc Dung nghe thấy tiếng hát, cơ thể cô ấy cứng đờ, hai mắt lập tức trống rỗng thất thần, giống như đêm hôm đó.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Tiếng chó sủa càng ngày càng gần.
Nói thật, vào lúc này mà nghe thấy tiếng chó sủa, thật tình thực sự cảm thấy rất thân thiết!
Bởi vì tất cả chó hoang đều không sủa như thế này!
Đột nhiên, Mộc Nhược Na chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy lập tức lớn tiếng nói: “Không phải Vân Mạc Dung cũng dẫn theo chó đi cùng sao?”
Câu nói này đã nhắc nhở mọi người nhớ ra một điều!
Đúng rồi!
Nếu Vân Mạc Dung dẫn theo chó tới, nếu vậy khi tìm thấy con chó rồi, chẳng phải họ cũng sẽ tìm thấy cả người sao?
Trước khi mọi người đi tìm chú chó thì Doãn Tư Thần nhận được cuộc gọi từ Tưởng Dật Hải: “Tư Thần, tôi đã đáp xuống nơi mà anh vừa định vị, bây giờ các anh đang ở đâu thế?”
Doãn Tư Thần ngay lập tức nói cho Tưởng Dật Hải biết đường đi và hướng đi của mình, sau đó hỏi: “Anh à, lúc Vân Mạc Dung đến đây, có phải cô ấy có dẫn theo một con chó không?”
Tưởng Dật Hải còn chưa lên tiếng, anh đã nghe thấy tiếng chó sủa qua micro, sau đó anh ta nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, Hoàng Hoàng là con chó do Vân Mạc Dung đang nuôi. Nó rất thông minh. Nó thực sự đã tìm thấy các anh sao? Anh cứ ở yên đó, tôi sẽ lập tức qua đó ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Tư Thần quay sang gật đầu với mọi người: “Đây chính là con chó của Vân Mạc Dung, nó tên là Hoàng Hoàng. Nó thực sự rất thông minh, nó đã tìm thấy chúng ta đấy!”
Sau một hồi nỗ lực bắt chuyện, Hoàng Hoàng đã chạy nhanh về phía bọn họ.
Trên người Hoàng Hoàng có lốm đốm vài vết máu, hiển nhiên nó đã trải qua một trận chiến ác liệt, bộ lông trên lưng nó bị trầy một mảng, máu tươi ngấm dần qua lông, phải biết rằng nó đã chật vật đến mức nào!
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Hoàng Hoàng nhìn thấy có người giống hệt mẹ của nó, ngay lập tức nó phấn khích hẳn, quậy lên, chạy thục mạng đến: “Ẳng ẳng ẳng…”
Mọi người mau tới cứu mẹ tôi đi!
Mộc Nhược Na ngồi xổm xuống: “Hoàng Hoàng?”
Khi Hoàng Hoàng nghe thấy đối phương có thể gọi tên mình, nó đã nhảy cẫng lên vì sung sướng.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!”
Đúng vây, đúng vậy, tôi là Hoàng Hoàng đây, cô biết mẹ tôi có phải không? Cô hãy cứu mẹ tôi tôi đi!
Mộc Nhược Na nhận được câu trả lời của Hoàng Hoàng, lập tức trở nên phấn khích: “Em có biết Vân Mạc Dung ở đâu không?”
Hoàng Hoàng càng thêm hưng phấn, dùng miệng cắn kéo kéo ống quần của Mộc Nhược Na, ra sức kéo ra ngoài.