Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 965
Chương 965
“Cô đồng ý tới thăm tôi thì tôi sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.” Đôi mắt yên tĩnh của Nhất Nhiễm nhìn về phía Vân Mạc Dung nói:
“Tôi không có ác ý. Huống chi, ngoại trừ cô tôi cũng không có bạn bè khác. Tôi không muốn tới lúc mình sắp chết mà bên người ngay cả một người bạn cũng không có.”
Vân Mạc Dung nhìn ánh mắt đáng thương của anh ta, chợt mềm lòng.
Cô hung ác nhẫn tâm nói: “Được, anh nghỉ dưỡng cho thật tốt đi, sau này tôi sẽ tới thăm anh. Về sau không nên nói bậy bạ như vậy, anh biết không?”
“Ừm!” Nhất Nhiếm lộ ra nụ cười trên mặt, nếu như băng tuyết có thể hòa tan, trong nháy mắt trở nên tươi đẹp lên.
Vân Mạc Dung chật vật trở về phòng bênh.
Thẳng cho tới khi lên xe, mới nhớ tới mình muốn đi sân bay đón người!
A a a, hỏng hỏng rồi, Tưởng Dật Hải nhất định đã chờ tới sốt ruột rồi!
Vân Mạc Dung không lo được việc kiểm tra điện thoại gì nữa, vội vàng lái xe điên cuồng lao qua tới sân bay.
Tưởng Dật Hải đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng.
Nhóm trợ lý cũng đau lòng không thôi.
Cậu chủ nhà họ Tưởng có khi nào phải chịu đựng qua sự uất ức tới như vậy?
Nhưng người khiến anh uất ức lại chính là mợ chủ… Haiz, đôi vợ chồng nhỏ này đều muốn tra tấn lẫn nhau hoài mà!
Người khác cũng ít lên tiếng thì hơn!
Vân Mạc Dung chạy một hơi tới sân bay, rồi vào thẳng đại sảnh, xa xa đã thấy Tưởng Dật Hải và nhóm vệ sĩ đứng ở kia, trái tim Vân Mạc Dung lập tức quay về chỗ, nhìn về phía Tưởng Dật Hải kêu lên:
“Dật Hải!”
Tưởng Dật Hải nghe tiếng của Vân Mạc Dung thì bất ngờ quay đầu lại, khi nhìn thấy Vân Mạc Dung, nguyên bản khuôn mặt đầy cảm giác sa sút của Tưởng Dật Hải lập tức chuyển thành tươi cười đầy mặt, anh ta lập tức nhanh chân chạy qua chỗ Vân Mạc Dung.
Không đợi Vân Mạc Dung nói chuyện thì Tưởng Dật Hải đã đưa tay ôm chặt cô, ở gần bên tai của cô nói lời như say như mê:
“Anh cuối cùng cũng đợi được em rồi! Nặc Nặc, anh sẽ không đánh mất em nữa đâu!”
Vân Mạc Dung nghe Tưởng Dật Hải nói như vậy thì cái sống mũi cay cay, đáy lòng cô ấy càng cảm thấy áy náy hơn: “Thật xin lỗi anh, Dật Hải, em tới trễ quá!”
Tưởng Dật Hải cười dịu dàng đến lạ: “Không có gì đâu, anh chờ không lâu lắm, anh cũng mới vừa đến thôi.”
Trong lòng Vân Mạc Dung đầy chua xót.
Đúng là đồ ngốc.
Không phải cô ấy không biết chuyến bay hạ cánh đúng giờ chứ không trễ.
“Nhất định là em có chuyện gì quan trọng lắm mới đến trễ, nếu không, em chắc chắn sẽ đến đây sớm hơn một chút rồi.” Tưởng Dật Hải lúc nào cũng vậy, dịu dàng săn sóc, luôn vì Vân Mạc Dung mà tìm cớ, miễn làm không làm cho cô ấy tự trách hay áy náy.
Trợ lý Tưởng Dật Hải cũng chưa có mặt.
Gặp qua người người giúp việc rồi cũng chưa thấy ở đây.
“Dật Hải.” Vân Mạc Dung cúi đầu nói: “Em vừa mới đến là vì…”
“Được rồi, em không cần phải giải thích.” Tưởng Dật Hải đặt một nụ hôn thâm tình lên tay Vân Mạc Dung: “Anh tin tưởng em mà.”
“Cô đồng ý tới thăm tôi thì tôi sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.” Đôi mắt yên tĩnh của Nhất Nhiễm nhìn về phía Vân Mạc Dung nói:
“Tôi không có ác ý. Huống chi, ngoại trừ cô tôi cũng không có bạn bè khác. Tôi không muốn tới lúc mình sắp chết mà bên người ngay cả một người bạn cũng không có.”
Vân Mạc Dung nhìn ánh mắt đáng thương của anh ta, chợt mềm lòng.
Cô hung ác nhẫn tâm nói: “Được, anh nghỉ dưỡng cho thật tốt đi, sau này tôi sẽ tới thăm anh. Về sau không nên nói bậy bạ như vậy, anh biết không?”
“Ừm!” Nhất Nhiếm lộ ra nụ cười trên mặt, nếu như băng tuyết có thể hòa tan, trong nháy mắt trở nên tươi đẹp lên.
Vân Mạc Dung chật vật trở về phòng bênh.
Thẳng cho tới khi lên xe, mới nhớ tới mình muốn đi sân bay đón người!
A a a, hỏng hỏng rồi, Tưởng Dật Hải nhất định đã chờ tới sốt ruột rồi!
Vân Mạc Dung không lo được việc kiểm tra điện thoại gì nữa, vội vàng lái xe điên cuồng lao qua tới sân bay.
Tưởng Dật Hải đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng.
Nhóm trợ lý cũng đau lòng không thôi.
Cậu chủ nhà họ Tưởng có khi nào phải chịu đựng qua sự uất ức tới như vậy?
Nhưng người khiến anh uất ức lại chính là mợ chủ… Haiz, đôi vợ chồng nhỏ này đều muốn tra tấn lẫn nhau hoài mà!
Người khác cũng ít lên tiếng thì hơn!
Vân Mạc Dung chạy một hơi tới sân bay, rồi vào thẳng đại sảnh, xa xa đã thấy Tưởng Dật Hải và nhóm vệ sĩ đứng ở kia, trái tim Vân Mạc Dung lập tức quay về chỗ, nhìn về phía Tưởng Dật Hải kêu lên:
“Dật Hải!”
Tưởng Dật Hải nghe tiếng của Vân Mạc Dung thì bất ngờ quay đầu lại, khi nhìn thấy Vân Mạc Dung, nguyên bản khuôn mặt đầy cảm giác sa sút của Tưởng Dật Hải lập tức chuyển thành tươi cười đầy mặt, anh ta lập tức nhanh chân chạy qua chỗ Vân Mạc Dung.
Không đợi Vân Mạc Dung nói chuyện thì Tưởng Dật Hải đã đưa tay ôm chặt cô, ở gần bên tai của cô nói lời như say như mê:
“Anh cuối cùng cũng đợi được em rồi! Nặc Nặc, anh sẽ không đánh mất em nữa đâu!”
Vân Mạc Dung nghe Tưởng Dật Hải nói như vậy thì cái sống mũi cay cay, đáy lòng cô ấy càng cảm thấy áy náy hơn: “Thật xin lỗi anh, Dật Hải, em tới trễ quá!”
Tưởng Dật Hải cười dịu dàng đến lạ: “Không có gì đâu, anh chờ không lâu lắm, anh cũng mới vừa đến thôi.”
Trong lòng Vân Mạc Dung đầy chua xót.
Đúng là đồ ngốc.
Không phải cô ấy không biết chuyến bay hạ cánh đúng giờ chứ không trễ.
“Nhất định là em có chuyện gì quan trọng lắm mới đến trễ, nếu không, em chắc chắn sẽ đến đây sớm hơn một chút rồi.” Tưởng Dật Hải lúc nào cũng vậy, dịu dàng săn sóc, luôn vì Vân Mạc Dung mà tìm cớ, miễn làm không làm cho cô ấy tự trách hay áy náy.
Trợ lý Tưởng Dật Hải cũng chưa có mặt.
Gặp qua người người giúp việc rồi cũng chưa thấy ở đây.
“Dật Hải.” Vân Mạc Dung cúi đầu nói: “Em vừa mới đến là vì…”
“Được rồi, em không cần phải giải thích.” Tưởng Dật Hải đặt một nụ hôn thâm tình lên tay Vân Mạc Dung: “Anh tin tưởng em mà.”