Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-217
Chương 204: Vợ nhà cậu để trưng à
Trong số tất cả quần áo của cô, bộ đồ ngủ này là món mới nhất, cũng là món mà anh có ấn tượng sâu sắc nhất!
Mà lúc bấy giờ, bộ đồ đó cũng được lấy ra từ một chiếc túi riêng biệt.
Lúc cô mặc chiếc váy ngủ màu đỏ này, màu trắng và đỏ đan xen lẫn nhau, trông hết sức quyến rũ, nhưng nhìn thấy như vậy, Phùng Dịch Phong cảm thấy gai trong lòng mình nhú lên như măng mọc sau mưa!
Không đến nỗi cũng do người đàn ông ấy tặng chứ?
Đầu óc úng nước rồi, bao nhiêu đồ không lấy, để đó cho anh mặc à?
Nhờ vả anh nhiều hơn sẽ chết hay sao? Bộ đồ nát đó mà lấy cho được à?
Phùng Dịch Phong chợt nhớ ra một chuyện, anh đi lấy cây kéo trong hộp thuốc gia đình, xoẹt vài đường đã cắt nát bươm, anh nhấc tay ném vào trong thùng rác, tâm trạng tươi tỉnh hơn nhiều.
Anh ném hết quần áo của cô, rồi đặt sách về vị trí cũ theo trí nhớ, những món đồ nho nhỏ cũng được cho về chỗ cũ, anh xị mặt xuống: “Đầu óc bị chó cắn rồi hay sao đấy, ống bút chín ngàn mà cũng mang đi theo? Keo kiệt chết đi mất! Đây là cái quái gì?”
Giống như cục gôm bị dùng hết một nửa, cũng không biết rơi từ đâu ra, Phùng Dịch Phong giơ tay cầm nó lên, quăng vào trong sọt rác.
“Đúng thật là! Bãi rác hay gì? Những thứ đồ rách nát thế này mà cũng xách về!”
Sau khi Phùng Dịch Phong đặt một con búp bê kiểu Nhật lên trên kệ sách, anh mới nhận ra vài chữ trên tấm băng rôn, nét chữ vừa thanh tú lại vừa đáng yêu:
“Cố lên! Hứ! XX!”
“XX” nghĩa là gì?
Phùng Dịch Phong nhìn thử, rồi sờ mái tóc của con búp bê đáng yêu bên cạnh, anh không khỏi phì cười, đúng là tâm tư của con gái có khác.
Anh quay nguời lại, lại xếp thêm vài món cuối cùng, nhét valy da của cô vào trong góc của tủ đựng quần áo, nhìn tất cả mọi thứ đều trở nên quen thuộc, trong lòng anh lâng lâng vui sướng.
Phùng Dịch Phong rửa tay, nhìn về phía đầu giường rồi mới bưng cháo qua cho cô, sao mà ngủ lâu thế không biết?
Anh đi qua đi lại mấy lần mà không hề phản ứng chút nào thế à?
Thấy cô đã ngủ say, không ngờ lại còn cong lưng, lông mày nhíu thật chặt, bàn tay cô níu lấy một góc mền, dáng vẻ đáng thương của cô làm dậy lên niềm thương xót trong lòng anh, anh vươn tay vuốt ve tóc mái lòa xòa trên trán cô.
Chắc tối hôm qua cô đã sợ hết hồn rồi nhỉ? Nên bây giờ mới căng thẳng như thế!
Đúng là một cô gái kiên cường! Cúi đầu trước anh thì khó đến vậy hay sao?
Thấy cô vẫn giữ tư thế này để ngủ suốt cả một buổi chiều, anh muốn gọi cô dậy ăn ít đồ, bèn nhẹ nhàng đẩy cô: “Hiểu Nhi?”
“Ối ứ…”
Những tiếng hừ đầy căm phẫn thốt ra từ miệng cô như thể cô đang hốt hoảng lắm vậy, Hiểu Nhi quay đi, co rúm người lại.
Tay Phùng Dịch Phong vừa đụng đến đã khựng lại: Sao cô nóng thế này?
Anh nhấc tay đặt trên trán cô để kiểm tra nhiệt độ: Thôi rồi, sốt rồi!
“Hiểu Nhi, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa, tỉnh nào…” Anh đi lấy nhiệt kế để dưới nách cô, rồi lại đi kiếm thuốc giảm sốt.
“Hiểu Nhi, em sốt rồi! Dậy đi em, ngoan nào!”
Phùng Dịch Phong ôm lấy cô, sợ rằng cô sẽ sốt đến lịm đi mất.
Hiểu Nhi mơ mơ màng màng chìm sâu vào giấc mơ, gương mặt hung ác của những người đàn ông ấy vụt qua đầu cô, để rồi cô giơ tay chụp lấy trong vô thức, cô cố gắng thét lên nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng thở nặng nề.
“Hơn ba mươi chín độ à?”
Sao mà gọi mãi không dậy, không phải sốt đến ngất đi luôn rồi đó chứ?
Phùng Dịch Phong cầm điện thoại lên, gọi cho Trịnh Liên Thành một cuộc.
Sau khi cắm bình thuốc hạ sốt cho cô, Trịnh Liên Thành lại giúp cô bôi thuốc lên vết thương rồi mới nói: “Chắc là vừa hoảng sợ vừa cảm lạnh, rồi cũng không nghỉ ngơi cho đàng hoàng, lại dùng quá sức mình! Cô ấy chỉ mệt mà thôi! Đừng quấy rầy cô ấy, để cô ấy ngủ cho ngon đi!”
“Nếu như sốt giảm được nhiều thì ngày mai tôi sẽ qua tiêm cho cô ấy, không cần phải truyền nước nữa!”
“Ừm! Được rồi!”
Đến lúc này Phùng Dịch Phong mới ghém lại mền cho cô, rồi quay sang nói với Trịnh Liên Thành: “Để tôi tiễn cậu!”
Ra tới ngoài cửa, anh mới bảo: “Người đàn ông ấy thế nào rồi?”
“Một dao cắm vào của quý, đời này xong chắc rồi! ra tay cũng ác lắm, mới nói có vài câu thôi mà đã kích động đến mức đâm người ta luôn rồi, hình như hồi chiều mới làm phẫu thuật…không biết có thành thái giám hay không nữa!”
“Sau này tôi không muốn gặp lại người đó nữa, đừng để ông ta xuất hiện trước mặt tôi!”
Trịnh Liên Thành trừng mắt: đã tàn phế đến mức này rồi còn không được nữa à? Chẳng lẽ muốn ông ta ‘nằm im đó để được vác ra ngoài’ luôn hả? Tàn phế cả đời à?
Có ác quá không nhỉ?
“Anh Phùng, anh thật lòng à?” Lần này đã bị thương đến gân cốt nội tạng, nghe nói đến Mạc Ngôn cũng bị đập một trận!
Ánh mắt lạnh lùng của anh khẽ híp lại, Phùng Dịch Phong không hề phủ nhận.
“Vậy…Lâm Khiết thì sao?” Gần đây không phải hai người họ rất thân thiết sao?
May mà người ấy không hề hấn gì! Chứ bằng không anh sẽ bắt không ít người chôn cùng! Nhưng anh ta thật sự rất bội phục người phụ nữ ấy, đã bị đánh đến mức này mà còn không khuất phục, còn dùng đến dao nữa?
Ánh mắt Phùng Dịch Phong tối sầm: “Cô ta là cô ta, Hiểu Nhi là Hiểu Nhi!”
Nghĩa là gì?
Một hồi lâu sau, Trịnh Liên Thành cũng không hiểu nổi: “Anh Phùng, một chân đạp hai thuyền sẽ bị lật đấy.”
Tác phong của anh ấy đâu có giống thế này! Hơn nữa Lâm Khiết có thể đồng ý sao? Trông cô ta cứ như một con mèo hoang, đâu có giống với người sẽ nuốt giận chia sẻ người đàn ông với cô gái khác kia chứ.
“Cậu nên về mầm non học rồi đấy! Vợ của cậu chỉ để trưng bày thôi à?” Sao năng lực đọc hiểu kém cỏi như vậy chứ! Phùng Dịch Phong liếc nhìn anh ta một cách chán ngán rồi đi vào trong phòng.
“Nhớ đóng cửa! Không tiễn!”
Trịnh Liên Thành trợn mắt, thở dài một hơi.
Ngất rồi! Rõ ràng chuyện này có thể nói rõ trong vòng ba chữ, nhưng cứ thích vòng vo cơ đấy! Cứ nói thẳng là ‘muốn Hiểu Nhi’ thì chẳng phải anh ta sẽ hiểu ngay sao?
Đến Lâm Khiết cũng…
Quả nhiên người phụ nữ ấy không phải hạng tầm thường!
Trịnh Liên Thành cầm hòm thuốc đi xuống lầu.
Còn trong phòng, sau khi canh chừng cho đến khi Hiểu Nhi đã truyền nước xong, Phùng Dịch Phong thay chiếc khăn lạnh trên trán cho cô, lúc định đi làm ướt khăn thì đột nhiên có tiếng rên rỉ vang lên, anh chỉ nhìn thấy Hiểu Nhi ngủ không được yên, năm ngón tay cuộn tròn lại.
“Không, đừng mà! Đừng mà…”
Phùng Dịch Phong đặt khăn ướt sang một bên, rồi vội vàng giữ tay cô lại: “Hiểu Nhi, đừng sợ, có anh đây!”
Thấy cô kích động vẫy vùng, không thể giữ lại nổi, cuối cùng Phùng Dịch Phong dứt khoát ngồi xuống bên giường ôm cô vào trong lòng mình.
“Không sao đâu, không sao đâu, sẽ không có ai làm tổn thương em nữa đâu.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô ôm chầm lấy anh ngay trong tích tắc, cơ thể mềm mại ấy không ngừng vùi vào trong anh.
“Cứu em với! Đừng qua đây!”
“Ba ơi, đừng bỏ con mà…con không phải là sao chổi, đừng mà…”
“Con không có dụ dỗ hắn…là hắn! Hắn không cho con tiền…nói dối! Tại sao đều phải…đổ oan cho mình? Hu hu!”
“…Không tìm được việc…không thể nào!”
“Con không phải người phụ nữ hư đốn, con không có bán thân! Con không có! Không có làm tình nhân…không có!”
“Tại sao lại lừa em? Sao phải vứt bỏ em…cho người khác, không cần em nữa sao!”
“Để em đi tiếp khách, để em…”
Những lời nói mớ của cô làm anh sững sờ, Phùng Dịch Phong siết chặt nắm tay trong vô thức…
Trong số tất cả quần áo của cô, bộ đồ ngủ này là món mới nhất, cũng là món mà anh có ấn tượng sâu sắc nhất!
Mà lúc bấy giờ, bộ đồ đó cũng được lấy ra từ một chiếc túi riêng biệt.
Lúc cô mặc chiếc váy ngủ màu đỏ này, màu trắng và đỏ đan xen lẫn nhau, trông hết sức quyến rũ, nhưng nhìn thấy như vậy, Phùng Dịch Phong cảm thấy gai trong lòng mình nhú lên như măng mọc sau mưa!
Không đến nỗi cũng do người đàn ông ấy tặng chứ?
Đầu óc úng nước rồi, bao nhiêu đồ không lấy, để đó cho anh mặc à?
Nhờ vả anh nhiều hơn sẽ chết hay sao? Bộ đồ nát đó mà lấy cho được à?
Phùng Dịch Phong chợt nhớ ra một chuyện, anh đi lấy cây kéo trong hộp thuốc gia đình, xoẹt vài đường đã cắt nát bươm, anh nhấc tay ném vào trong thùng rác, tâm trạng tươi tỉnh hơn nhiều.
Anh ném hết quần áo của cô, rồi đặt sách về vị trí cũ theo trí nhớ, những món đồ nho nhỏ cũng được cho về chỗ cũ, anh xị mặt xuống: “Đầu óc bị chó cắn rồi hay sao đấy, ống bút chín ngàn mà cũng mang đi theo? Keo kiệt chết đi mất! Đây là cái quái gì?”
Giống như cục gôm bị dùng hết một nửa, cũng không biết rơi từ đâu ra, Phùng Dịch Phong giơ tay cầm nó lên, quăng vào trong sọt rác.
“Đúng thật là! Bãi rác hay gì? Những thứ đồ rách nát thế này mà cũng xách về!”
Sau khi Phùng Dịch Phong đặt một con búp bê kiểu Nhật lên trên kệ sách, anh mới nhận ra vài chữ trên tấm băng rôn, nét chữ vừa thanh tú lại vừa đáng yêu:
“Cố lên! Hứ! XX!”
“XX” nghĩa là gì?
Phùng Dịch Phong nhìn thử, rồi sờ mái tóc của con búp bê đáng yêu bên cạnh, anh không khỏi phì cười, đúng là tâm tư của con gái có khác.
Anh quay nguời lại, lại xếp thêm vài món cuối cùng, nhét valy da của cô vào trong góc của tủ đựng quần áo, nhìn tất cả mọi thứ đều trở nên quen thuộc, trong lòng anh lâng lâng vui sướng.
Phùng Dịch Phong rửa tay, nhìn về phía đầu giường rồi mới bưng cháo qua cho cô, sao mà ngủ lâu thế không biết?
Anh đi qua đi lại mấy lần mà không hề phản ứng chút nào thế à?
Thấy cô đã ngủ say, không ngờ lại còn cong lưng, lông mày nhíu thật chặt, bàn tay cô níu lấy một góc mền, dáng vẻ đáng thương của cô làm dậy lên niềm thương xót trong lòng anh, anh vươn tay vuốt ve tóc mái lòa xòa trên trán cô.
Chắc tối hôm qua cô đã sợ hết hồn rồi nhỉ? Nên bây giờ mới căng thẳng như thế!
Đúng là một cô gái kiên cường! Cúi đầu trước anh thì khó đến vậy hay sao?
Thấy cô vẫn giữ tư thế này để ngủ suốt cả một buổi chiều, anh muốn gọi cô dậy ăn ít đồ, bèn nhẹ nhàng đẩy cô: “Hiểu Nhi?”
“Ối ứ…”
Những tiếng hừ đầy căm phẫn thốt ra từ miệng cô như thể cô đang hốt hoảng lắm vậy, Hiểu Nhi quay đi, co rúm người lại.
Tay Phùng Dịch Phong vừa đụng đến đã khựng lại: Sao cô nóng thế này?
Anh nhấc tay đặt trên trán cô để kiểm tra nhiệt độ: Thôi rồi, sốt rồi!
“Hiểu Nhi, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa, tỉnh nào…” Anh đi lấy nhiệt kế để dưới nách cô, rồi lại đi kiếm thuốc giảm sốt.
“Hiểu Nhi, em sốt rồi! Dậy đi em, ngoan nào!”
Phùng Dịch Phong ôm lấy cô, sợ rằng cô sẽ sốt đến lịm đi mất.
Hiểu Nhi mơ mơ màng màng chìm sâu vào giấc mơ, gương mặt hung ác của những người đàn ông ấy vụt qua đầu cô, để rồi cô giơ tay chụp lấy trong vô thức, cô cố gắng thét lên nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng thở nặng nề.
“Hơn ba mươi chín độ à?”
Sao mà gọi mãi không dậy, không phải sốt đến ngất đi luôn rồi đó chứ?
Phùng Dịch Phong cầm điện thoại lên, gọi cho Trịnh Liên Thành một cuộc.
Sau khi cắm bình thuốc hạ sốt cho cô, Trịnh Liên Thành lại giúp cô bôi thuốc lên vết thương rồi mới nói: “Chắc là vừa hoảng sợ vừa cảm lạnh, rồi cũng không nghỉ ngơi cho đàng hoàng, lại dùng quá sức mình! Cô ấy chỉ mệt mà thôi! Đừng quấy rầy cô ấy, để cô ấy ngủ cho ngon đi!”
“Nếu như sốt giảm được nhiều thì ngày mai tôi sẽ qua tiêm cho cô ấy, không cần phải truyền nước nữa!”
“Ừm! Được rồi!”
Đến lúc này Phùng Dịch Phong mới ghém lại mền cho cô, rồi quay sang nói với Trịnh Liên Thành: “Để tôi tiễn cậu!”
Ra tới ngoài cửa, anh mới bảo: “Người đàn ông ấy thế nào rồi?”
“Một dao cắm vào của quý, đời này xong chắc rồi! ra tay cũng ác lắm, mới nói có vài câu thôi mà đã kích động đến mức đâm người ta luôn rồi, hình như hồi chiều mới làm phẫu thuật…không biết có thành thái giám hay không nữa!”
“Sau này tôi không muốn gặp lại người đó nữa, đừng để ông ta xuất hiện trước mặt tôi!”
Trịnh Liên Thành trừng mắt: đã tàn phế đến mức này rồi còn không được nữa à? Chẳng lẽ muốn ông ta ‘nằm im đó để được vác ra ngoài’ luôn hả? Tàn phế cả đời à?
Có ác quá không nhỉ?
“Anh Phùng, anh thật lòng à?” Lần này đã bị thương đến gân cốt nội tạng, nghe nói đến Mạc Ngôn cũng bị đập một trận!
Ánh mắt lạnh lùng của anh khẽ híp lại, Phùng Dịch Phong không hề phủ nhận.
“Vậy…Lâm Khiết thì sao?” Gần đây không phải hai người họ rất thân thiết sao?
May mà người ấy không hề hấn gì! Chứ bằng không anh sẽ bắt không ít người chôn cùng! Nhưng anh ta thật sự rất bội phục người phụ nữ ấy, đã bị đánh đến mức này mà còn không khuất phục, còn dùng đến dao nữa?
Ánh mắt Phùng Dịch Phong tối sầm: “Cô ta là cô ta, Hiểu Nhi là Hiểu Nhi!”
Nghĩa là gì?
Một hồi lâu sau, Trịnh Liên Thành cũng không hiểu nổi: “Anh Phùng, một chân đạp hai thuyền sẽ bị lật đấy.”
Tác phong của anh ấy đâu có giống thế này! Hơn nữa Lâm Khiết có thể đồng ý sao? Trông cô ta cứ như một con mèo hoang, đâu có giống với người sẽ nuốt giận chia sẻ người đàn ông với cô gái khác kia chứ.
“Cậu nên về mầm non học rồi đấy! Vợ của cậu chỉ để trưng bày thôi à?” Sao năng lực đọc hiểu kém cỏi như vậy chứ! Phùng Dịch Phong liếc nhìn anh ta một cách chán ngán rồi đi vào trong phòng.
“Nhớ đóng cửa! Không tiễn!”
Trịnh Liên Thành trợn mắt, thở dài một hơi.
Ngất rồi! Rõ ràng chuyện này có thể nói rõ trong vòng ba chữ, nhưng cứ thích vòng vo cơ đấy! Cứ nói thẳng là ‘muốn Hiểu Nhi’ thì chẳng phải anh ta sẽ hiểu ngay sao?
Đến Lâm Khiết cũng…
Quả nhiên người phụ nữ ấy không phải hạng tầm thường!
Trịnh Liên Thành cầm hòm thuốc đi xuống lầu.
Còn trong phòng, sau khi canh chừng cho đến khi Hiểu Nhi đã truyền nước xong, Phùng Dịch Phong thay chiếc khăn lạnh trên trán cho cô, lúc định đi làm ướt khăn thì đột nhiên có tiếng rên rỉ vang lên, anh chỉ nhìn thấy Hiểu Nhi ngủ không được yên, năm ngón tay cuộn tròn lại.
“Không, đừng mà! Đừng mà…”
Phùng Dịch Phong đặt khăn ướt sang một bên, rồi vội vàng giữ tay cô lại: “Hiểu Nhi, đừng sợ, có anh đây!”
Thấy cô kích động vẫy vùng, không thể giữ lại nổi, cuối cùng Phùng Dịch Phong dứt khoát ngồi xuống bên giường ôm cô vào trong lòng mình.
“Không sao đâu, không sao đâu, sẽ không có ai làm tổn thương em nữa đâu.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô ôm chầm lấy anh ngay trong tích tắc, cơ thể mềm mại ấy không ngừng vùi vào trong anh.
“Cứu em với! Đừng qua đây!”
“Ba ơi, đừng bỏ con mà…con không phải là sao chổi, đừng mà…”
“Con không có dụ dỗ hắn…là hắn! Hắn không cho con tiền…nói dối! Tại sao đều phải…đổ oan cho mình? Hu hu!”
“…Không tìm được việc…không thể nào!”
“Con không phải người phụ nữ hư đốn, con không có bán thân! Con không có! Không có làm tình nhân…không có!”
“Tại sao lại lừa em? Sao phải vứt bỏ em…cho người khác, không cần em nữa sao!”
“Để em đi tiếp khách, để em…”
Những lời nói mớ của cô làm anh sững sờ, Phùng Dịch Phong siết chặt nắm tay trong vô thức…