Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-272
Chương 236: Anh chưa từng động vào người phụ nữ nào khác
“Giờ anh còn quan tâm em làm gì nữa? Em tức chết luôn chẳng phải tốt hơn sao? Phùng đại thiếu gia anh đây càng bớt đi một chuyện!
Giang Hiểu Nhi gào lên, sau đó lại thấy có gì đó không đúng, liền chẹp miệng lắc đầu: “Em mới không thèm tức giận! Tức chết đi rồi thì lại đúng ý người khác quá! Hừ!”
Nghĩ đến chuyện cả tối hôm qua anh chẳng thèm gọi nổi một cú điện thoại, Giang Hiểu Nhi cảm thấy giờ có tức giận cũng phí hơi!
“Tiểu Hiểu——”
Phùng Dịch Phong ôm lấy cô, đau đầu không thôi: “Thực sự không phải như em nghĩ đâu! Nếu anh thực sự ở trong phòng làm gì đó chẳng lẽ lại không thèm khóa cửa hay sao?”
Phùng Dịch Phong không biết là mình đã bỏ lỡ thời cơ giải thích tốt nhất, kiên nhẫn giải thích, nhưng Giang Hiểu Nhi càng nghe lại càng thấy bực bội:
“Đại thiếu gia như anh đây nếu đã vui vẻ rồi thì chuyện gì còn không làm được nữa? Chưa biết chừng vì muốn tìm cảm giác mạnh! Huống hồ đó còn là địa bàn của anh! Phùng Dịch Anh, em có thù gì với anh à? Anh còn nói dối em nữa! Anh là đồ củ cải lăng nhăng! Em bị anh hại chết rồi! Anh nhìn này! Nhìn này!”
Giang Hiểu Nhi kéo cổ áo sơ mi xuống, lúc này đây cô thực sự có xúc động muốn chém người”
“Anh còn không biết tự xấu hổ, anh cái gì cũng muốn, anh đi chết một mình đi, liên lụy em làm cái gì!”
“Sao vậy? Cái này——”
Phùng Dịch Phong bị những cục mụn nhọt trên người cô làm cho giật nảy mình, anh vô thức vươn tay ra, muốn nhìn rõ hơn nhưng lại bị cô gạt đi:
“Anh còn hỏi sao à? Chuyện tốt mà anh làm đấy, anh còn hỏi em? Từ trước đến giờ ngoài anh ra em chưa có người đàn ông nào khác! Nếu như không phải anh lây thứ bệnh bẩn thỉu này cho em thì sao em lại thành ra thế này? Tất cả đều là do anh, do anh! Anh bắt nạt em, anh hại em, hại em!”
Giang Hiểu Nhi trở nên kích động, giơ tay giơ chân đấm đá loạn xạ, nghĩ đến chuyện sức khỏe của ba vẫn chưa khá hơn, bản thân mình có khi cũng có chuyện, cô vừa giận dữ vừa tủi thân, nước mắt chực tuôn ra.
Bị đánh đập như vậy, vốn dĩ Phùng Dịch Phong cũng rất tức giận, nhưng có một câu nói khiến cho sự bất mãn của anh nhanh chóng tiêu tan hết, anh ôm chặt lấy cô, ôm chặt lấy cơ thể đang vùng vẫy của cô:
“Nói linh tinh gì đấy! Anh chưa từng động vào người phụ nào khác!” Lại còn nói là bẩn thỉu nữa! Anh là hạng người như thế sao?
“Anh nói... cái gì?” Câu nói này, đối với Giang Hiểu Nhi cũng y hệt như vậy, nó đáng tin hơn bất kì lời đường mật nào!
Phùng Dịch Phong lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt cô: “Ngoài em ra, anh không có người phụ nữ nào khác! Ngay cả Dung Lâm Khiết anh cũng chưa từng chạm vào!”
Phùng Dịch Phong chỉnh lại quần áo cho cô rồi khẽ gõ lên đầu cô:
“Có phải là bị dị ứng gì rồi không? Tay lang băm kia có nói bệnh gì với em không? Bệnh đó sẽ lây lan ở đâu? Thiếu dây thần kinh não nên ngốc nghếch rồi phải không?”
Hôm qua đùng đùng chạy đến công ty, nổi trận lôi đình chỉ là vì chuyện này thôi sao?
“Nếu như bị dị ứng thì tại sao bác sĩ không trực tiếp kê thuốc cho em? Còn bắt em khám da nữa? Những hai lần liền! Đến giờ vẫn chưa có kết quả! Rõ ràng là rất nghiêm trọng, bệnh nặng! Ở bệnh viện em còn bị người ta khinh bỉ, làm bài học minh họa cho việc dạy dỗ con gái trong nhà kia kìa!”
Nghĩ lại, thanh âm của Giang Hiểu Nhi không khỏi nâng cao đến hai nốt!
“Khó chịu thì sao không nói với anh? Đến chỗ Trịnh Liên Thành, chỉ cần hai phút thôi liền xong xuôi rồi! Giờ em xem thành dạng gì rồi đây? Tính khí nóng lên liền không quan tâm gì hết, không nghe giải thích, xong tắt máy, còn không thèm về nhà! Anh mới vướng bận với khách hàng chút thôi, em liền biến mất không chút tăm hơi, đêm hôm rồi cả rạng sáng anh đã phải chạy tới chạy lui hai bận liền!”
Nghĩa là sao?
Giang Hiểu Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút khó hiểu: “Anh có gọi điện cho em à?”
“Em tắt máy rồi! Sao mà biết được nữa? Gọi không dưới 20 cuộc cũng không nghe máy!”
Phùng Dịch Phong liếc cô một hồi, giọng nói cũng nhẹ nhàng đôi phần: “Trên người còn khó chịu chỗ nào nữa không?”
Người phụ nữ đó là khách hàng sao?
Giang Hiểu Nhi trong phút chốc bỗng nhận ra rằng mình đã quá sơ suất, mới nhìn thôi đã lập tức suy diễn, thấy anh ở cùng người phụ nữ khác, ngay lập tức liền nghĩ ngợi lung tung, hoàn toàn quên mất một điều là với thân phận này của anh, việc tiếp xúc với nhiều phụ nữ là điều bình thường. Rồi lại nghe anh nói là có gọi điện thoại, nửa đêm lẫn sáng sớm đều qua tìm cô, tâm trạng cô liền nguôi ngoai, trong lòng không khỏi hân hoan.
Cô lắc đầu, khóe môi khẽ cong, cô nói một cách mềm mỏng: “Ngứa thôi, khó chịu! Còn nữa, rất xấu!”
“Không sao!” Phùng Dịch Phong vuốt tóc cô rồi ôm lấy cô: “Anh cùng em đến bệnh viện khám xem sao, đừng lo! Cho dù là bệnh gì thì chúng ta cũng sẽ chữa dần dần!”
Nếu thực sự là mắc loại bệnh đó thì sao?
Giang Hiểu Nhi ngước mắt lên, Phùng Dịch Phong ngầm hiểu được ý cô, cúi đầu xuống hôn cô một cái thật sâu:
“Dù có mắc bệnh đó, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em! Tiểu Hiểu của anh ngoan như vậy, ông trời chắc chắc có mắt! Không cần lo lắng, anh lúc nào cũng ở bên cạnh em! Em không khỏe, anh cũng chịu đựng cùng em!”
Bất giác, Giang Hiểu Minh cũng lẩm bẩm theo: “Ừm! Em cũng thấy thế, chắc em không xui xẻo đến mức đó đâu, em cũng chưa từng làm chuyện gì xấu cả, cũng vô cùng sạch sẽ!”
Phùng Dịch Phong vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, dắt cô đi ra xe: “Sau này đừng đến mấy nhà nghỉ như thế này nữa thì sẽ an toàn hơn đấy!”
Giang Hiểu Nhi ngước mắt lên, vô cùng ngạc nhiên: Sao anh lại biết? Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy anh trai rồi?
Phùng Dịch Phong đẩy cô vào trong xe, rồi sau đó gõ nhẹ lên đầu cô:
“Chẳng lẽ tối hôm qua em không định ngủ ở nhà nghỉ sao? Keo kiệt vừa vừa thôi chứ! Đúng rồi, em mua quần áo nam làm gì? Lại còn giằng co với cả Trương Việt Khánh nữa?”
Phùng Dịch Phong vừa thuận miệng hỏi vừa khởi động xe.
“Ông xã, anh có con mắt nghìn dặm à?” Giang Hiểu Nhi chớp mắt ngạc nhiên, sao chuyện gì anh cũng biết vậy?
“Tự mình nhìn đi!”
Phùng Dịch Phong mở điện thoại lên rồi đưa nó cho cô, Giang Hiểu Nhi cúi xuống nhìn liền sững sờ: Sao chuyện cô đi nhà nghỉ thôi cũng lên báo được thế này? Có nhầm không vậy? Đây có được tính là xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân không?
“Lần sau đừng đến những chỗ như này nữa, vừa bẩn lại không an toàn!”
“Ồ——” Giọng điệu này của anh khá là bình thản, Giang Hiểu Nhi lén nuốt nước bọt, len lén liếc trộm anh một cái.
“Nhìn gì? Có nhìn thì cũng phải trả lời! Em mua mấy bộ quần áo nam rẻ tiền đấy làm gì?”
Cô đã hứa với anh trai, không thể nói được, nói ra rồi thì không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, nhưng vẫn phải giải thích một phen, Giang Hiểu Nhi rũ mắt xuống, hai tay xoắn xuýt lại với nhau:
“Tâm trạng không tốt, mua về cắt ra cho bõ tức!”
“Phụt” một tiếng, Phùng Dịch Phong thiếu chút nữa thì cười không ra hơi, đúng lúc đang có đèn đỏ, anh không khỏi ngạc nhiên, quay đầu sng nhìn cô: Cô mua quần áo về rồi cắt ra để xả cơn tức?
Chẳng trách lại mua đồ rẻ tiền vậy, đúng với tính cách của cô! Tối hôm qua, cô giận anh lắm chăng? Thế nên mới vung tiền xả hận như thế?
“Thế còn Trương Việt Khánh thì sao?”
“Đi đường liền đụng phải thôi! Ghét chết đi được, anh ta cũng hỏi em mua quần áo làm gì! Nhất quyết muốn bỏ ra xem! Bọn em đứng giữa đường giằng co một lúc, ông xã, không phải như những gì báo viết đâu! Em không cùng anh ta đi khách sạn! Em tránh còn không kịp ấy chứ!”
Bực mình thật, sao lại lên báo được chứ?
“Ừm!”
Trong lúc trò chuyện, hai người cũng đã đến được bệnh viện, tiến hành kiểm tra da, rất nhanh sau đó liền có kết quả, Trịnh Liên Thành lật tờ báo cáo trong tay rồi nói:
“Anh đã nói là bị dị ứng rồi mà! Còn không tin nữa, cứ đòi kiểm tra da! Muốn lãng phí tài nguyên thì cũng không nên làm thế này chứ! Chỉ là dị ứng thông thường dẫn đến tình trạng phát ban thôi, kèm theo viêm da tróc vảy, thế nên nhìn qua giống như thay da vậy nên nhìn có chút không đúng lắm, không sao đâu, uống ít thuốc thì sẽ khỏi ấy mà!”
“Dị ứng thật ạ? Bệnh viện kia còn nghiêm túc đến độ bắt em làm xét nghiệm hai lần liền? Đúng là chẳng có y đức gì! Chắc chắn là muốn bòn rút tiền của em, hại em cứ nghĩ là mình mắc bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa!”
Giang Hiểu Nhi vỗ ngực, có chút tức giận, sau đó liền chuyển chủ đề:
“Gần đây em có ăn món gì lạ đâu nhỉ? Chỉ ăn mỗi cua, nhưng là cua tươi, trước kia em có bị dị ứng gì đâu! Thế thì sau này em không được ăn cua nữa ạ? Đau lòng quá đi!”
“Giờ anh còn quan tâm em làm gì nữa? Em tức chết luôn chẳng phải tốt hơn sao? Phùng đại thiếu gia anh đây càng bớt đi một chuyện!
Giang Hiểu Nhi gào lên, sau đó lại thấy có gì đó không đúng, liền chẹp miệng lắc đầu: “Em mới không thèm tức giận! Tức chết đi rồi thì lại đúng ý người khác quá! Hừ!”
Nghĩ đến chuyện cả tối hôm qua anh chẳng thèm gọi nổi một cú điện thoại, Giang Hiểu Nhi cảm thấy giờ có tức giận cũng phí hơi!
“Tiểu Hiểu——”
Phùng Dịch Phong ôm lấy cô, đau đầu không thôi: “Thực sự không phải như em nghĩ đâu! Nếu anh thực sự ở trong phòng làm gì đó chẳng lẽ lại không thèm khóa cửa hay sao?”
Phùng Dịch Phong không biết là mình đã bỏ lỡ thời cơ giải thích tốt nhất, kiên nhẫn giải thích, nhưng Giang Hiểu Nhi càng nghe lại càng thấy bực bội:
“Đại thiếu gia như anh đây nếu đã vui vẻ rồi thì chuyện gì còn không làm được nữa? Chưa biết chừng vì muốn tìm cảm giác mạnh! Huống hồ đó còn là địa bàn của anh! Phùng Dịch Anh, em có thù gì với anh à? Anh còn nói dối em nữa! Anh là đồ củ cải lăng nhăng! Em bị anh hại chết rồi! Anh nhìn này! Nhìn này!”
Giang Hiểu Nhi kéo cổ áo sơ mi xuống, lúc này đây cô thực sự có xúc động muốn chém người”
“Anh còn không biết tự xấu hổ, anh cái gì cũng muốn, anh đi chết một mình đi, liên lụy em làm cái gì!”
“Sao vậy? Cái này——”
Phùng Dịch Phong bị những cục mụn nhọt trên người cô làm cho giật nảy mình, anh vô thức vươn tay ra, muốn nhìn rõ hơn nhưng lại bị cô gạt đi:
“Anh còn hỏi sao à? Chuyện tốt mà anh làm đấy, anh còn hỏi em? Từ trước đến giờ ngoài anh ra em chưa có người đàn ông nào khác! Nếu như không phải anh lây thứ bệnh bẩn thỉu này cho em thì sao em lại thành ra thế này? Tất cả đều là do anh, do anh! Anh bắt nạt em, anh hại em, hại em!”
Giang Hiểu Nhi trở nên kích động, giơ tay giơ chân đấm đá loạn xạ, nghĩ đến chuyện sức khỏe của ba vẫn chưa khá hơn, bản thân mình có khi cũng có chuyện, cô vừa giận dữ vừa tủi thân, nước mắt chực tuôn ra.
Bị đánh đập như vậy, vốn dĩ Phùng Dịch Phong cũng rất tức giận, nhưng có một câu nói khiến cho sự bất mãn của anh nhanh chóng tiêu tan hết, anh ôm chặt lấy cô, ôm chặt lấy cơ thể đang vùng vẫy của cô:
“Nói linh tinh gì đấy! Anh chưa từng động vào người phụ nào khác!” Lại còn nói là bẩn thỉu nữa! Anh là hạng người như thế sao?
“Anh nói... cái gì?” Câu nói này, đối với Giang Hiểu Nhi cũng y hệt như vậy, nó đáng tin hơn bất kì lời đường mật nào!
Phùng Dịch Phong lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt cô: “Ngoài em ra, anh không có người phụ nữ nào khác! Ngay cả Dung Lâm Khiết anh cũng chưa từng chạm vào!”
Phùng Dịch Phong chỉnh lại quần áo cho cô rồi khẽ gõ lên đầu cô:
“Có phải là bị dị ứng gì rồi không? Tay lang băm kia có nói bệnh gì với em không? Bệnh đó sẽ lây lan ở đâu? Thiếu dây thần kinh não nên ngốc nghếch rồi phải không?”
Hôm qua đùng đùng chạy đến công ty, nổi trận lôi đình chỉ là vì chuyện này thôi sao?
“Nếu như bị dị ứng thì tại sao bác sĩ không trực tiếp kê thuốc cho em? Còn bắt em khám da nữa? Những hai lần liền! Đến giờ vẫn chưa có kết quả! Rõ ràng là rất nghiêm trọng, bệnh nặng! Ở bệnh viện em còn bị người ta khinh bỉ, làm bài học minh họa cho việc dạy dỗ con gái trong nhà kia kìa!”
Nghĩ lại, thanh âm của Giang Hiểu Nhi không khỏi nâng cao đến hai nốt!
“Khó chịu thì sao không nói với anh? Đến chỗ Trịnh Liên Thành, chỉ cần hai phút thôi liền xong xuôi rồi! Giờ em xem thành dạng gì rồi đây? Tính khí nóng lên liền không quan tâm gì hết, không nghe giải thích, xong tắt máy, còn không thèm về nhà! Anh mới vướng bận với khách hàng chút thôi, em liền biến mất không chút tăm hơi, đêm hôm rồi cả rạng sáng anh đã phải chạy tới chạy lui hai bận liền!”
Nghĩa là sao?
Giang Hiểu Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút khó hiểu: “Anh có gọi điện cho em à?”
“Em tắt máy rồi! Sao mà biết được nữa? Gọi không dưới 20 cuộc cũng không nghe máy!”
Phùng Dịch Phong liếc cô một hồi, giọng nói cũng nhẹ nhàng đôi phần: “Trên người còn khó chịu chỗ nào nữa không?”
Người phụ nữ đó là khách hàng sao?
Giang Hiểu Nhi trong phút chốc bỗng nhận ra rằng mình đã quá sơ suất, mới nhìn thôi đã lập tức suy diễn, thấy anh ở cùng người phụ nữ khác, ngay lập tức liền nghĩ ngợi lung tung, hoàn toàn quên mất một điều là với thân phận này của anh, việc tiếp xúc với nhiều phụ nữ là điều bình thường. Rồi lại nghe anh nói là có gọi điện thoại, nửa đêm lẫn sáng sớm đều qua tìm cô, tâm trạng cô liền nguôi ngoai, trong lòng không khỏi hân hoan.
Cô lắc đầu, khóe môi khẽ cong, cô nói một cách mềm mỏng: “Ngứa thôi, khó chịu! Còn nữa, rất xấu!”
“Không sao!” Phùng Dịch Phong vuốt tóc cô rồi ôm lấy cô: “Anh cùng em đến bệnh viện khám xem sao, đừng lo! Cho dù là bệnh gì thì chúng ta cũng sẽ chữa dần dần!”
Nếu thực sự là mắc loại bệnh đó thì sao?
Giang Hiểu Nhi ngước mắt lên, Phùng Dịch Phong ngầm hiểu được ý cô, cúi đầu xuống hôn cô một cái thật sâu:
“Dù có mắc bệnh đó, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em! Tiểu Hiểu của anh ngoan như vậy, ông trời chắc chắc có mắt! Không cần lo lắng, anh lúc nào cũng ở bên cạnh em! Em không khỏe, anh cũng chịu đựng cùng em!”
Bất giác, Giang Hiểu Minh cũng lẩm bẩm theo: “Ừm! Em cũng thấy thế, chắc em không xui xẻo đến mức đó đâu, em cũng chưa từng làm chuyện gì xấu cả, cũng vô cùng sạch sẽ!”
Phùng Dịch Phong vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, dắt cô đi ra xe: “Sau này đừng đến mấy nhà nghỉ như thế này nữa thì sẽ an toàn hơn đấy!”
Giang Hiểu Nhi ngước mắt lên, vô cùng ngạc nhiên: Sao anh lại biết? Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy anh trai rồi?
Phùng Dịch Phong đẩy cô vào trong xe, rồi sau đó gõ nhẹ lên đầu cô:
“Chẳng lẽ tối hôm qua em không định ngủ ở nhà nghỉ sao? Keo kiệt vừa vừa thôi chứ! Đúng rồi, em mua quần áo nam làm gì? Lại còn giằng co với cả Trương Việt Khánh nữa?”
Phùng Dịch Phong vừa thuận miệng hỏi vừa khởi động xe.
“Ông xã, anh có con mắt nghìn dặm à?” Giang Hiểu Nhi chớp mắt ngạc nhiên, sao chuyện gì anh cũng biết vậy?
“Tự mình nhìn đi!”
Phùng Dịch Phong mở điện thoại lên rồi đưa nó cho cô, Giang Hiểu Nhi cúi xuống nhìn liền sững sờ: Sao chuyện cô đi nhà nghỉ thôi cũng lên báo được thế này? Có nhầm không vậy? Đây có được tính là xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân không?
“Lần sau đừng đến những chỗ như này nữa, vừa bẩn lại không an toàn!”
“Ồ——” Giọng điệu này của anh khá là bình thản, Giang Hiểu Nhi lén nuốt nước bọt, len lén liếc trộm anh một cái.
“Nhìn gì? Có nhìn thì cũng phải trả lời! Em mua mấy bộ quần áo nam rẻ tiền đấy làm gì?”
Cô đã hứa với anh trai, không thể nói được, nói ra rồi thì không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, nhưng vẫn phải giải thích một phen, Giang Hiểu Nhi rũ mắt xuống, hai tay xoắn xuýt lại với nhau:
“Tâm trạng không tốt, mua về cắt ra cho bõ tức!”
“Phụt” một tiếng, Phùng Dịch Phong thiếu chút nữa thì cười không ra hơi, đúng lúc đang có đèn đỏ, anh không khỏi ngạc nhiên, quay đầu sng nhìn cô: Cô mua quần áo về rồi cắt ra để xả cơn tức?
Chẳng trách lại mua đồ rẻ tiền vậy, đúng với tính cách của cô! Tối hôm qua, cô giận anh lắm chăng? Thế nên mới vung tiền xả hận như thế?
“Thế còn Trương Việt Khánh thì sao?”
“Đi đường liền đụng phải thôi! Ghét chết đi được, anh ta cũng hỏi em mua quần áo làm gì! Nhất quyết muốn bỏ ra xem! Bọn em đứng giữa đường giằng co một lúc, ông xã, không phải như những gì báo viết đâu! Em không cùng anh ta đi khách sạn! Em tránh còn không kịp ấy chứ!”
Bực mình thật, sao lại lên báo được chứ?
“Ừm!”
Trong lúc trò chuyện, hai người cũng đã đến được bệnh viện, tiến hành kiểm tra da, rất nhanh sau đó liền có kết quả, Trịnh Liên Thành lật tờ báo cáo trong tay rồi nói:
“Anh đã nói là bị dị ứng rồi mà! Còn không tin nữa, cứ đòi kiểm tra da! Muốn lãng phí tài nguyên thì cũng không nên làm thế này chứ! Chỉ là dị ứng thông thường dẫn đến tình trạng phát ban thôi, kèm theo viêm da tróc vảy, thế nên nhìn qua giống như thay da vậy nên nhìn có chút không đúng lắm, không sao đâu, uống ít thuốc thì sẽ khỏi ấy mà!”
“Dị ứng thật ạ? Bệnh viện kia còn nghiêm túc đến độ bắt em làm xét nghiệm hai lần liền? Đúng là chẳng có y đức gì! Chắc chắn là muốn bòn rút tiền của em, hại em cứ nghĩ là mình mắc bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa!”
Giang Hiểu Nhi vỗ ngực, có chút tức giận, sau đó liền chuyển chủ đề:
“Gần đây em có ăn món gì lạ đâu nhỉ? Chỉ ăn mỗi cua, nhưng là cua tươi, trước kia em có bị dị ứng gì đâu! Thế thì sau này em không được ăn cua nữa ạ? Đau lòng quá đi!”