Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227
Chương 227
“Bớt lo chuyện bao đồng đi!” Người đàn ông bên trong nghe thấy có người đến làm hỏng chuyện tốt của mình, vẻ mặt khó chịu mở cửa ra.
Đang tính đuổi người đi, nhưng khi nhìn thấy Lục Tấn Uyên thì gã có hơi chột dạ. Tuy gã không biết người đàn ông trước mắt là ai, nhưng anh ta lại tỏa ra một khí thế khiến cho người ta không dám khinh thường…
Gã nghĩ nghĩ, không đáng vì một nhân viên phục vụ mà đắc tội một người có khả năng là nhân vật tai to mặt lớn. Gã quay đầu liếc nhìn cô gái trốn trong phòng vệ sinh không dám ra, nói: “Coi như số mày gặp may đó.”
Lục Tấn Uyên nhìn gã rời khỏi, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười đối với chuyện mình chõ mõm vào chuyện của người khác. Khi nào thì anh biến thành cái loại người nhiệt tình tốt bụng này thế?
“Không sao rồi, cô đi ra đi.”
Lục Tấn Uyên nói xong tính rời đi, lúc này, cô gái trong nhà vệ sinh vội vàng vươn tay, bắt lấy ống quần anh, nói: “Thưa ngài, tôi sợ quá, ngài có thể dẫn tôi đi ra ngoài với được không?”
Giọng cô gái run lẩy bẩy, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi. Sau khi Lục Tấn Uyên nghe thấy giọng nói của cô ta thì dừng chân lại.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu nên anh mới cảm thấy giọng nói này cực kỳ giống Ôn Ninh, anh giống như bị ma xui quỷ khiến, không có từ chối.
Cô gái thấy anh không rời khỏi, vội vàng đi ra, thấy gương mặt của Lục Tấn Uyên thì giật mình. Ban nãy cô ta sợ tới mức mất bình tĩnh nên hoàn toàn không thấy rõ người đàn ông trước mặt lớn lên trông như thế nào, giờ vừa nhìn, không khỏi hơi hơi ngây người.
Người đàn ông trước mặt có gương mặt của người phương Đông giống cô ta, dáng người anh cao gầy của anh không khó nhìm như đám người nước ngoài cao khều kia chút nào. Cúc áo trước ngực anh tùy ý mở ra hai nút, vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng không mất đi vẻ thần bí. Đây là một người đàn ông có thể thỏa mãn mọi ảo tưởng của phụ nữ.
“Ngây người ra đó làm gì?” Lục Tấn Uyên thấy cô ta ngẩn người, thì hơi không kiên nhẫn. Sớm biết như thế đã không xen vào việc của người khác.
“Không… Không có…” Tôn Phỉ Nhi thấy Lục Tấn Uyên không vui, vội vàng thu sự kinh ngạc trong mắt lại, ngoan ngoãn đi theo sau anh, “Thưa ngài, tôi tên là Tôn Phỉ Nhi, ban nãy ngài đã cứu tôi, tôi… Thật sự không biết nên đền đáp ngài thế nào.”
Lục Tấn Uyên nghe giọng nói của cô ta, anh ngẩn ngơ mất một lúc, giọng nói này thật sự cực kỳ giống Ôn Ninh. Anh nghĩ nghĩ, lấy chiếc chía khóa từ trong túi ra, nói: “Tôi uống rượu, không có cách nào lái xe về, cô biết lái xe không?”
Tôn Phỉ Nhi vội vàng gật đầu, nhận lấy chiếc chìa khóa, trái tim lập tức đập loạn xạ. Cô ta đã làm thêm ở khách sạn sang trọng này một thời gian ngắn, nên đương nhiên biết được chìa khóa xe này thuộc về một chiếc siêu xe có giá trị xa xỉ.
Trong lòng cô ta có chút hưng phấn không giải thích được, cô ta cần thận đi theo sau Lục Tấn Uyên, sau khi dìu anh lên xe, khởi động xe, lái đến địa chỉ anh nói.
Sảnh khách sạn
“Cô ơi, chỗ này của chúng tôi sắp đóng cửa rồi.”
Thấy thời gian đã gần mười hai giờ, người phục vụ của quán cà phê trong khách sạn đi tới, nhìn Ôn Ninh một cái.
” tôi hiểu rồi.”
Ôn Ninh ban đầu có chút mơ hồ, nhưng sau khi bị gọi, liền tỉnh táo trở lại, lấy điện thoại ra xem thời gian, đã gần mười hai giờ
Cô nhìn lại danh sách cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, trống không, Lục Tấn Uyên không gọi lại cũng không trả lại tin nhắn của cô.
Trái tim Ôn Ninh đột nhiên chùng xuống, cảm giác mất mát ập đến, rốt cuộc thì Lục Tấn Uyên đang làm gì vậy, bận rộn như vậy sao? Thậm chí không có thời gian để trả lời tin nhắn sao?
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh lại có chút phân tâm.
“Thưa cô, chúng tôi sắp phải đóng cửa!”
Người phục vụ nhìn Ôn Ninh một cái kỳ quái, một người phụ nữ bụng bự buổi tối không ở nhà, đến đây ngồi cả đêm quả thực rất kỳ quái.
Ôn Ninh nhìn thoáng qua sự nghi hoặc và sốt ruột trong mắt người phục vụ, có chút xấu hổ, sau khi đặt tiền giấy xuống bàn, liền nhanh chóng rời khỏi đây.
Tuy nhiên, vừa bước ra ngoài, cô không khỏi rùng mình, lúc nãy trong quán cà phê vẫn bật điều hòa, thật ấm áp dễ chịu, cô gần như ngủ thiếp đi, lúc này cô bước ra, tuy không phải là mùa thu đông nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn hơi lạnh.
” Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu vậy chứ?”
Ôn Ninh xoa xoa cánh tay, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại rời đi như thế này, cô siết chặt tập tài liệu trong tay, hôm nay cô nhất định phải đưa bản giám định quan hệ cha con này cho Lục Tấn Uyên.
Nghĩ như vậy, Ôn Ninh xốc lại tinh thần, tìm một chỗ tránh gió ở bên ngoài, tiếp tục chờ đợi.
Đúng lúc này, một đèn xe chiếu sáng tới con đường mờ mịt trước mặt, Ôn Ninh vừa nhìn liền biết đây là xe của Lục Tấn Uyên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cô vội vàng đi tới gần vài bước, “Lục Tấn Uyên, cuối cùng anh đã trở lại, em đã đợi rất lâu rồi…..”
Tôn Phỉ Nhi đang lái xe, mặc dù cả đoạn đường Lục Tấn Uyên không hề nói chuyện với cô ta nhưng trong lòng cô ta cảm thấy thỏa mãn. Có thể tiếp xúc với một người đàn ông xuất sắc như vậy, thậm chí chỉ cần ở cùng nhau trong khoảng cách xa như vậy cũng khiến cô ta rất vui mừng.
Không ngờ khi vừa lái xe tới đây, một người phụ nữ đang mang thai đột nhiên chạy ra, cô ta giật mình, vừa định đạp phanh, giọng nói trầm khàn của Lục Tấn Uyên đột nhiên vang lên, “Mặc kệ cô ta!”
Tôn Phi Nhi giật mình, nhìn thấy người phụ nữ vừa nói gì đó vừa đi tới, cô ta hơi ngạc nhiên nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Tấn Uyên, hình như không có vẻ gì là đang nói đùa nên không dừng lại mà trực tiếp vượt qua.
Nụ cười vui vẻ của Ôn Ninh cứng đờ trên mặt, nhìn chiếc xe không hề giảm tốc chạy qua trước mặt, ánh mắt đầy khó tin.
“Lục Tấn Uyên! Là em!”
Cô hét lên một tiếng, Tôn Phỉ Nhi khó hiểu liếc nhìn người phụ nữ ở phía sau.
Người phụ nữ này hình như biết Lục Tấn Uyên, nhưng tại sao….
“Đừng tò mò về những chuyện mình không nên biết.”
Lục Tấn Uyên cũng nhìn Ôn Ninh qua kính chiếu hậu, mặc dù trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt của cô nhưng nghe giọng nói của cô rõ ràng là không thể chấp nhận được chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn lệ cả thân hình nặng nề đuổi theo một vài bước.
Tuy nhiên, cô là một người phụ nữ đang mang thai, sao có thể đuổi kịp xe của anh, nên chỉ đi vài bước đã dừng lại, thân hình cô vốn nhỏ nhắn, bị nuốt chững trong bóng đêm càng thêm đáng thương ….
Lục Tấn Uyên hai mắt nhắm lại, nhất thời anh thậm chí muốn dừng xe đi xuống gặp người phụ nữ này, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Giữa bọn họ, không thể tiếp tục thể này nữa.
“Thưa ngài, đến nơi rồi.” Tôn Phỉ Nhi không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ta cũng không dám hỏi lung tung, tuy nhiên, cô ta coi Ôn Ninh là loại phụ nữ không biết xấu hổ đến làm phiền Lục Tấn Uyên, vì vậy tự nhiên mà có chút không vui.
Một người phụ nữ đã có thai mà còn đến quấy rầy một người đàn ông, quả là không biết nhục nhã.
Lục Tấn Uyên gật đầu, từ trong tay lấy ra một tấm ngân phiếu, viết ra một con số lớn ném cho Tôn Phỉ Nhi, “Cô có thể đi được rồi.”
Tôn Phỉ Nhi liếc nhìn những con số phía trên tấm chi phiếu, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, đồng thời lại có thêm một chút khao khát đối với Lục Tấn Uyên, “Thưa ngài, để tôi dìu ngài xuống, nếu không, người phụ nữ đó lại đến quấy rầy ngài thì sao?”
“Bớt lo chuyện bao đồng đi!” Người đàn ông bên trong nghe thấy có người đến làm hỏng chuyện tốt của mình, vẻ mặt khó chịu mở cửa ra.
Đang tính đuổi người đi, nhưng khi nhìn thấy Lục Tấn Uyên thì gã có hơi chột dạ. Tuy gã không biết người đàn ông trước mắt là ai, nhưng anh ta lại tỏa ra một khí thế khiến cho người ta không dám khinh thường…
Gã nghĩ nghĩ, không đáng vì một nhân viên phục vụ mà đắc tội một người có khả năng là nhân vật tai to mặt lớn. Gã quay đầu liếc nhìn cô gái trốn trong phòng vệ sinh không dám ra, nói: “Coi như số mày gặp may đó.”
Lục Tấn Uyên nhìn gã rời khỏi, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười đối với chuyện mình chõ mõm vào chuyện của người khác. Khi nào thì anh biến thành cái loại người nhiệt tình tốt bụng này thế?
“Không sao rồi, cô đi ra đi.”
Lục Tấn Uyên nói xong tính rời đi, lúc này, cô gái trong nhà vệ sinh vội vàng vươn tay, bắt lấy ống quần anh, nói: “Thưa ngài, tôi sợ quá, ngài có thể dẫn tôi đi ra ngoài với được không?”
Giọng cô gái run lẩy bẩy, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi. Sau khi Lục Tấn Uyên nghe thấy giọng nói của cô ta thì dừng chân lại.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu nên anh mới cảm thấy giọng nói này cực kỳ giống Ôn Ninh, anh giống như bị ma xui quỷ khiến, không có từ chối.
Cô gái thấy anh không rời khỏi, vội vàng đi ra, thấy gương mặt của Lục Tấn Uyên thì giật mình. Ban nãy cô ta sợ tới mức mất bình tĩnh nên hoàn toàn không thấy rõ người đàn ông trước mặt lớn lên trông như thế nào, giờ vừa nhìn, không khỏi hơi hơi ngây người.
Người đàn ông trước mặt có gương mặt của người phương Đông giống cô ta, dáng người anh cao gầy của anh không khó nhìm như đám người nước ngoài cao khều kia chút nào. Cúc áo trước ngực anh tùy ý mở ra hai nút, vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng không mất đi vẻ thần bí. Đây là một người đàn ông có thể thỏa mãn mọi ảo tưởng của phụ nữ.
“Ngây người ra đó làm gì?” Lục Tấn Uyên thấy cô ta ngẩn người, thì hơi không kiên nhẫn. Sớm biết như thế đã không xen vào việc của người khác.
“Không… Không có…” Tôn Phỉ Nhi thấy Lục Tấn Uyên không vui, vội vàng thu sự kinh ngạc trong mắt lại, ngoan ngoãn đi theo sau anh, “Thưa ngài, tôi tên là Tôn Phỉ Nhi, ban nãy ngài đã cứu tôi, tôi… Thật sự không biết nên đền đáp ngài thế nào.”
Lục Tấn Uyên nghe giọng nói của cô ta, anh ngẩn ngơ mất một lúc, giọng nói này thật sự cực kỳ giống Ôn Ninh. Anh nghĩ nghĩ, lấy chiếc chía khóa từ trong túi ra, nói: “Tôi uống rượu, không có cách nào lái xe về, cô biết lái xe không?”
Tôn Phỉ Nhi vội vàng gật đầu, nhận lấy chiếc chìa khóa, trái tim lập tức đập loạn xạ. Cô ta đã làm thêm ở khách sạn sang trọng này một thời gian ngắn, nên đương nhiên biết được chìa khóa xe này thuộc về một chiếc siêu xe có giá trị xa xỉ.
Trong lòng cô ta có chút hưng phấn không giải thích được, cô ta cần thận đi theo sau Lục Tấn Uyên, sau khi dìu anh lên xe, khởi động xe, lái đến địa chỉ anh nói.
Sảnh khách sạn
“Cô ơi, chỗ này của chúng tôi sắp đóng cửa rồi.”
Thấy thời gian đã gần mười hai giờ, người phục vụ của quán cà phê trong khách sạn đi tới, nhìn Ôn Ninh một cái.
” tôi hiểu rồi.”
Ôn Ninh ban đầu có chút mơ hồ, nhưng sau khi bị gọi, liền tỉnh táo trở lại, lấy điện thoại ra xem thời gian, đã gần mười hai giờ
Cô nhìn lại danh sách cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, trống không, Lục Tấn Uyên không gọi lại cũng không trả lại tin nhắn của cô.
Trái tim Ôn Ninh đột nhiên chùng xuống, cảm giác mất mát ập đến, rốt cuộc thì Lục Tấn Uyên đang làm gì vậy, bận rộn như vậy sao? Thậm chí không có thời gian để trả lời tin nhắn sao?
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh lại có chút phân tâm.
“Thưa cô, chúng tôi sắp phải đóng cửa!”
Người phục vụ nhìn Ôn Ninh một cái kỳ quái, một người phụ nữ bụng bự buổi tối không ở nhà, đến đây ngồi cả đêm quả thực rất kỳ quái.
Ôn Ninh nhìn thoáng qua sự nghi hoặc và sốt ruột trong mắt người phục vụ, có chút xấu hổ, sau khi đặt tiền giấy xuống bàn, liền nhanh chóng rời khỏi đây.
Tuy nhiên, vừa bước ra ngoài, cô không khỏi rùng mình, lúc nãy trong quán cà phê vẫn bật điều hòa, thật ấm áp dễ chịu, cô gần như ngủ thiếp đi, lúc này cô bước ra, tuy không phải là mùa thu đông nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn hơi lạnh.
” Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu vậy chứ?”
Ôn Ninh xoa xoa cánh tay, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại rời đi như thế này, cô siết chặt tập tài liệu trong tay, hôm nay cô nhất định phải đưa bản giám định quan hệ cha con này cho Lục Tấn Uyên.
Nghĩ như vậy, Ôn Ninh xốc lại tinh thần, tìm một chỗ tránh gió ở bên ngoài, tiếp tục chờ đợi.
Đúng lúc này, một đèn xe chiếu sáng tới con đường mờ mịt trước mặt, Ôn Ninh vừa nhìn liền biết đây là xe của Lục Tấn Uyên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cô vội vàng đi tới gần vài bước, “Lục Tấn Uyên, cuối cùng anh đã trở lại, em đã đợi rất lâu rồi…..”
Tôn Phỉ Nhi đang lái xe, mặc dù cả đoạn đường Lục Tấn Uyên không hề nói chuyện với cô ta nhưng trong lòng cô ta cảm thấy thỏa mãn. Có thể tiếp xúc với một người đàn ông xuất sắc như vậy, thậm chí chỉ cần ở cùng nhau trong khoảng cách xa như vậy cũng khiến cô ta rất vui mừng.
Không ngờ khi vừa lái xe tới đây, một người phụ nữ đang mang thai đột nhiên chạy ra, cô ta giật mình, vừa định đạp phanh, giọng nói trầm khàn của Lục Tấn Uyên đột nhiên vang lên, “Mặc kệ cô ta!”
Tôn Phi Nhi giật mình, nhìn thấy người phụ nữ vừa nói gì đó vừa đi tới, cô ta hơi ngạc nhiên nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Tấn Uyên, hình như không có vẻ gì là đang nói đùa nên không dừng lại mà trực tiếp vượt qua.
Nụ cười vui vẻ của Ôn Ninh cứng đờ trên mặt, nhìn chiếc xe không hề giảm tốc chạy qua trước mặt, ánh mắt đầy khó tin.
“Lục Tấn Uyên! Là em!”
Cô hét lên một tiếng, Tôn Phỉ Nhi khó hiểu liếc nhìn người phụ nữ ở phía sau.
Người phụ nữ này hình như biết Lục Tấn Uyên, nhưng tại sao….
“Đừng tò mò về những chuyện mình không nên biết.”
Lục Tấn Uyên cũng nhìn Ôn Ninh qua kính chiếu hậu, mặc dù trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt của cô nhưng nghe giọng nói của cô rõ ràng là không thể chấp nhận được chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn lệ cả thân hình nặng nề đuổi theo một vài bước.
Tuy nhiên, cô là một người phụ nữ đang mang thai, sao có thể đuổi kịp xe của anh, nên chỉ đi vài bước đã dừng lại, thân hình cô vốn nhỏ nhắn, bị nuốt chững trong bóng đêm càng thêm đáng thương ….
Lục Tấn Uyên hai mắt nhắm lại, nhất thời anh thậm chí muốn dừng xe đi xuống gặp người phụ nữ này, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Giữa bọn họ, không thể tiếp tục thể này nữa.
“Thưa ngài, đến nơi rồi.” Tôn Phỉ Nhi không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ta cũng không dám hỏi lung tung, tuy nhiên, cô ta coi Ôn Ninh là loại phụ nữ không biết xấu hổ đến làm phiền Lục Tấn Uyên, vì vậy tự nhiên mà có chút không vui.
Một người phụ nữ đã có thai mà còn đến quấy rầy một người đàn ông, quả là không biết nhục nhã.
Lục Tấn Uyên gật đầu, từ trong tay lấy ra một tấm ngân phiếu, viết ra một con số lớn ném cho Tôn Phỉ Nhi, “Cô có thể đi được rồi.”
Tôn Phỉ Nhi liếc nhìn những con số phía trên tấm chi phiếu, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, đồng thời lại có thêm một chút khao khát đối với Lục Tấn Uyên, “Thưa ngài, để tôi dìu ngài xuống, nếu không, người phụ nữ đó lại đến quấy rầy ngài thì sao?”