Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258
Chương 258
Trong mắt người nhà họ Lục cô cũng chỉ là một cỗ máy sinh đẻ mà thôi, cho dù là cô có bệnh chết đi nữa cũng không có người nào thèm để ý.
“Lục Tấn Uyên, anh quá tàn nhẫn…”
Cơ thể Ôn Ninh co rúm lại, tầm mắt của cô cũng đã mơ hồ rồi, cánh tay bởi vì vẫn luôn ra sức nắm chặt đồ vật mà sớm đã thấm đầy máu tươi, cô khua đôi tay đỏ tươi như muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không bắt được.
Lại bắt đầu đau từng cơn, Ôn Ninh cảm thấy như cả căn phòng phẫu thuật đang quay cuồng trước mắt cô.
“Đau quá! Đau quá… a a a!”, Ôn Ninh bắt đầu la hét thảm thiết như bệnh nhân tâm thần.
“Nếu như không sinh thường được thì mau sớm sinh mổ đi..”
Bác sĩ chăm sóc cho Ôn Ninh cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phải lên tiếng, con người ai cũng có trái tim, anh ta cũng có chút thương cảm với Ôn Ninh, hiện giờ nhìn cô bị đau đớn giày vò thế này cũng cảm thấy không nỡ.
Cho nên anh ta mới không chịu được nữa mà lên tiếng khuyên ngăn.
“Không được, đây là yêu cầu!”
“Tình trạng cơ thể cô ấy không thể kiên trì được vài tiếng đồng hồ, thật sự không được đâu, mau sinh mổ đi!”
Sao mọi việc lại hoang đường như vậy chứ, những người ở bên ngoài đều là những vị danh y được người người săn đón, rõ ràng biết bây giờ Ôn Ninh đang đau đớn đến nhường nào nhưng vẫn cứ khăng khăng cố chấp, cũng không dám để xảy ra bất kì sơ sót nào.
Ôn Ninh nghe những giọng nói đó, cô gần như đã tuyệt vọng rồi.
Đây chính là nhà họ Lục, chính là nhà họ Lục chưa bao giờ coi cô là con người.
Ôn Ninh cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, cô không nghĩ đến những người yêu cầu cho cô sinh mổ đó nữa mà làm theo lời vị bác sĩ kia vừa mới nói, cố gắng bình phục hồ hấp, nhẫn nại chịu đựng những cơn đau kịch liệt.
Nghi thức đính hôn đã kết thúc rồi.
Sau khi tất cả khách khứa rời đi, Lục Tấn Uyên liền kéo caravat ra, không thèm liếc nhìn Mộ Yên Nhiên một cái.
“Cô ấy đâu rồi? Rốt cuộc là ở đâu?”
Lục Tấn Uyên trực tiếp đi tìm Diệp Uyển Tĩnh, anh thật sự là không nhịn nổi nữa rồi, chỉ vừa nghĩ đến chuyện không biết Ôn Ninh đang phải một mình sinh con của bọn họ ở đâu, lòng anh lại đau đớn như cắt.
Hơn nữa, ngay từ lúc bắt đầu tim anh vẫn luôn có cảm giác như bị thứ gì đó đè ép, cảm giác vô cùng nghiêm trọng, anh có dự cảm rằng có thể là Ôn Ninh đã xảy ra chuyện rồi.
“Hôm nay là ngày đính hôn của con, là ngày tốt, đừng hỏi đến những vấn đề khiến người khác không vui như vậy nữa.”
Diệp Uyển Tĩnh lắc lắc đầu, nói: “Yên Nhiên khẳng định là đang đợi con, giờ con bé đã là vợ chưa cưới của con rồi, con cũng phải biết để tâm đến cảm nhận của con bé.”
“Để tâm đến cảm nhận của cô ta..” Lục Tấn Uyên nắm chặt nắm đấm, Mộ Yên Nhiên chỉ cần đứng yên ở đó thì đã muốn gì được nấy, anh có gì cần phải để tâm chứ. Ngược lại là Ôn Ninh, không biết là đã chịu đựng bao nhiêu cực khổ nhưng dường như lại không để tâm chút nào, đến nói cũng không chịu nói ra.
“Con thấy cô ta sống tốt như thế, không cần con phải chăm sóc. Ôn Ninh rốt cuộc là đang ở đâu?”
“Tấn Uyên, con làm như thế mẹ càng không thể cho biết chỗ ở của cô ta. Thôi bỏ đi, mẹ vẫn nên nói thẳng đi, mẹ định để cô ta sinh con xong sẽ bế đứa nhỏ về rồi đuổi cô ta đi.”
“Còn việc có thể sống mà rời đi không thì phải xem biểu hiện của con rồi. Tấn Uyên, không nên để mẹ nói lại lần thứ hai, con nên làm gì thì trong lòng con tự rõ.”
Nghe xong những lời đó sự phẫn nộ của Lục Tấn Uyên đột nhiên tiêu tán, trong phút chốc anh cảm thấy thật thê lương.
Trong mắt mẹ anh, thể diện của nhà họ Lục, ánh mắt của mọi người, cảm xúc của Mộ Yên Nhiên, cái nào cũng đều quan trọng.
Duy nhất, cảm xúc của người thân ruột thịt còn đang sống sờ sờ là anh đây là thứ bà không thèm để tâm.
Đứa bé có quan hệ huyết thống với bà kia, bà cũng không thèm quan tâm. Người con gái phải chịu đựng mọi khổ cực để sinh ra đứa con của anh bà cũng chẳng để ý.
Mẹ của anh đến cùng là quan tâm anh hay là chỉ quan tâm đến những hư vinh mà anh mang lại đây?
“Mẹ, đây là lần đầu tiên con phát hiện ra rằng bản thân mình không hề hiểu mẹ, hoặc là từ trước đến nay con đều hiểu sai. Thứ mẹ thích là cảm giác bồi dưỡng được một người thừa kế hoàn hảo, chứ không phải là con.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên lập tức quay người rời khỏi, Diệp Uyển Tĩnh đột nhiên có cảm giác vách ngăn giữ mình với con trai lại dày hơn.
Nhìn bóng lưng hiu quạnh của Lục Tấn Uyên, trong lòng bà có một loại cảm giác không thể nói bằng lời.
Bà chỉ là vì tương lai của Lục Tấn Uyên mới làm những việc không có tính người như thế này, bà cũng không hề muốn tự làm bẩn tay mình. Vì sao con trai từ trước giờ đều luôn nghe lời bà lại không hiểu nỗi khổ tâm của bà cơ chứ?
Bà đã sai thật rồi sao?
Lục Tấn Uyên bước từng bước đi ra ngoài vừa muốn đi tìm An Minh tiếp tục điều tra việc kia, anh đại khái có thể đoán ra một số nơi mà Ôn Ninh có thể đang ở rồi. Dù nhà họ Lục cũng coi như là “gia tài nghiệp đại” nhưng những hòn đảo không người có thể kiểm soát được thì cũng chỉ có vài cái đó, chỉ cần cho người đi điều tra thì không sợ không tìm được. Nhưng mà mới vừa gọi đi thì ông cụ Lục đã đi tới, nói: “Cháu không cần nghĩ đến chuyện để cho An Minh đi tìm người phụ nữ đó nữa, An Minh đã bị khống chế rồi, cho tới khi nào cháu ngoan ngoãn an phận thì mới thôi.”
So với Diệp Uyển Tĩnh hiện vẫn còn đang do dự thì ông cụ Lục bình tĩnh hơn nhiều, ông biết Lục Tấn Uyên không dễ dàng gì mà từ bỏ vì vậy liền dứt khoát đánh đòn phủ đầu để anh không thể làm được gì cả.
“Việc mẹ con làm là do ta cho phép, con muốn hận thì hận lão già ta đây là được, đừng có hận mẹ con. Mẹ con vì con mà đã phải trả giá rất nhiều rồi.”
Nói xong ông liền lảo đảo mà quay đầu rời đi. Ông biết rõ Lục Tấn Uyên sẽ vì những việc này mà trong lòng sẽ sinh ra ngăn cách với ông, nhưng mà không thể không làm như thế được.
Hi vọng có một ngày Lục Tấn Uyên có thể.
hiểu được những khổ tâm của họ.
Lục Tấn Uyên gọi điện cho An Minh, kết quả cũng không ngoài dự đoán, hoàn toàn không thể liên lạc được.
Lúc này, Mộ Yên Nhiên từ trong phòng đi ra, cũng đã đính hôn rồi, cũng chính thức trở thành vợ chưa cưới hợp pháp nên cô ta cũng không cần phải có sự dè dặt gì đó dư thừa nữa Vừa mới đây cô đã được Diệp Uyển Tĩnh cho biết ngọn nguồn mọi việc, sau khi biết Ôn Ninh đã có con với Lục Tân Uyên, Mộ Yên Nhiên đố kị đến phát điên.
Người phụ nữ đó lại muốn sinh đứa con đầu tiên của Lục Tấn Uyên, cô tuyệt đối không cho phép.
“Tấn Uyên, em… nếu như anh thích trẻ con, em cũng có thể…”
“Cút!”
Lục Tấn Uyên đẩy cô ta ra, không nhắc đến con thì còn được, vừa nhắc đến trong lòng anh đã như muốn vỡ thành trăm nghìn mảnh, con của anh rốt cuộc đang ở đâu?
Còn Ôn Ninh nữa, theo như lời nhà họ Lục nói thì có thể đứa bé không có việc gì, nhưng mà mẹ nó sau khi bị lợi dụng xong thì sẽ ra sao đây?
Lục Tấn Uyên nắm tóc mình, vì quá đau lòng mà hai mắt đều đỏ lên, trong con ngươi đỏ như máu ẩn chứa nỗi tuyệt vọng tới tột cùng.
Mộ Yên Nhiên bị dáng vẻ của anh dọa sợ phát khiếp, lui về phía sau vài bước, cuối cùng cũng không dám nói thêm những lời kích thích Lục Tấn Uyên nữa, dáng vẻ hiện tại của anh giống như muốn xé nát cô ra ngay lập tức vậy.
Trong mắt người nhà họ Lục cô cũng chỉ là một cỗ máy sinh đẻ mà thôi, cho dù là cô có bệnh chết đi nữa cũng không có người nào thèm để ý.
“Lục Tấn Uyên, anh quá tàn nhẫn…”
Cơ thể Ôn Ninh co rúm lại, tầm mắt của cô cũng đã mơ hồ rồi, cánh tay bởi vì vẫn luôn ra sức nắm chặt đồ vật mà sớm đã thấm đầy máu tươi, cô khua đôi tay đỏ tươi như muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không bắt được.
Lại bắt đầu đau từng cơn, Ôn Ninh cảm thấy như cả căn phòng phẫu thuật đang quay cuồng trước mắt cô.
“Đau quá! Đau quá… a a a!”, Ôn Ninh bắt đầu la hét thảm thiết như bệnh nhân tâm thần.
“Nếu như không sinh thường được thì mau sớm sinh mổ đi..”
Bác sĩ chăm sóc cho Ôn Ninh cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phải lên tiếng, con người ai cũng có trái tim, anh ta cũng có chút thương cảm với Ôn Ninh, hiện giờ nhìn cô bị đau đớn giày vò thế này cũng cảm thấy không nỡ.
Cho nên anh ta mới không chịu được nữa mà lên tiếng khuyên ngăn.
“Không được, đây là yêu cầu!”
“Tình trạng cơ thể cô ấy không thể kiên trì được vài tiếng đồng hồ, thật sự không được đâu, mau sinh mổ đi!”
Sao mọi việc lại hoang đường như vậy chứ, những người ở bên ngoài đều là những vị danh y được người người săn đón, rõ ràng biết bây giờ Ôn Ninh đang đau đớn đến nhường nào nhưng vẫn cứ khăng khăng cố chấp, cũng không dám để xảy ra bất kì sơ sót nào.
Ôn Ninh nghe những giọng nói đó, cô gần như đã tuyệt vọng rồi.
Đây chính là nhà họ Lục, chính là nhà họ Lục chưa bao giờ coi cô là con người.
Ôn Ninh cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, cô không nghĩ đến những người yêu cầu cho cô sinh mổ đó nữa mà làm theo lời vị bác sĩ kia vừa mới nói, cố gắng bình phục hồ hấp, nhẫn nại chịu đựng những cơn đau kịch liệt.
Nghi thức đính hôn đã kết thúc rồi.
Sau khi tất cả khách khứa rời đi, Lục Tấn Uyên liền kéo caravat ra, không thèm liếc nhìn Mộ Yên Nhiên một cái.
“Cô ấy đâu rồi? Rốt cuộc là ở đâu?”
Lục Tấn Uyên trực tiếp đi tìm Diệp Uyển Tĩnh, anh thật sự là không nhịn nổi nữa rồi, chỉ vừa nghĩ đến chuyện không biết Ôn Ninh đang phải một mình sinh con của bọn họ ở đâu, lòng anh lại đau đớn như cắt.
Hơn nữa, ngay từ lúc bắt đầu tim anh vẫn luôn có cảm giác như bị thứ gì đó đè ép, cảm giác vô cùng nghiêm trọng, anh có dự cảm rằng có thể là Ôn Ninh đã xảy ra chuyện rồi.
“Hôm nay là ngày đính hôn của con, là ngày tốt, đừng hỏi đến những vấn đề khiến người khác không vui như vậy nữa.”
Diệp Uyển Tĩnh lắc lắc đầu, nói: “Yên Nhiên khẳng định là đang đợi con, giờ con bé đã là vợ chưa cưới của con rồi, con cũng phải biết để tâm đến cảm nhận của con bé.”
“Để tâm đến cảm nhận của cô ta..” Lục Tấn Uyên nắm chặt nắm đấm, Mộ Yên Nhiên chỉ cần đứng yên ở đó thì đã muốn gì được nấy, anh có gì cần phải để tâm chứ. Ngược lại là Ôn Ninh, không biết là đã chịu đựng bao nhiêu cực khổ nhưng dường như lại không để tâm chút nào, đến nói cũng không chịu nói ra.
“Con thấy cô ta sống tốt như thế, không cần con phải chăm sóc. Ôn Ninh rốt cuộc là đang ở đâu?”
“Tấn Uyên, con làm như thế mẹ càng không thể cho biết chỗ ở của cô ta. Thôi bỏ đi, mẹ vẫn nên nói thẳng đi, mẹ định để cô ta sinh con xong sẽ bế đứa nhỏ về rồi đuổi cô ta đi.”
“Còn việc có thể sống mà rời đi không thì phải xem biểu hiện của con rồi. Tấn Uyên, không nên để mẹ nói lại lần thứ hai, con nên làm gì thì trong lòng con tự rõ.”
Nghe xong những lời đó sự phẫn nộ của Lục Tấn Uyên đột nhiên tiêu tán, trong phút chốc anh cảm thấy thật thê lương.
Trong mắt mẹ anh, thể diện của nhà họ Lục, ánh mắt của mọi người, cảm xúc của Mộ Yên Nhiên, cái nào cũng đều quan trọng.
Duy nhất, cảm xúc của người thân ruột thịt còn đang sống sờ sờ là anh đây là thứ bà không thèm để tâm.
Đứa bé có quan hệ huyết thống với bà kia, bà cũng không thèm quan tâm. Người con gái phải chịu đựng mọi khổ cực để sinh ra đứa con của anh bà cũng chẳng để ý.
Mẹ của anh đến cùng là quan tâm anh hay là chỉ quan tâm đến những hư vinh mà anh mang lại đây?
“Mẹ, đây là lần đầu tiên con phát hiện ra rằng bản thân mình không hề hiểu mẹ, hoặc là từ trước đến nay con đều hiểu sai. Thứ mẹ thích là cảm giác bồi dưỡng được một người thừa kế hoàn hảo, chứ không phải là con.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên lập tức quay người rời khỏi, Diệp Uyển Tĩnh đột nhiên có cảm giác vách ngăn giữ mình với con trai lại dày hơn.
Nhìn bóng lưng hiu quạnh của Lục Tấn Uyên, trong lòng bà có một loại cảm giác không thể nói bằng lời.
Bà chỉ là vì tương lai của Lục Tấn Uyên mới làm những việc không có tính người như thế này, bà cũng không hề muốn tự làm bẩn tay mình. Vì sao con trai từ trước giờ đều luôn nghe lời bà lại không hiểu nỗi khổ tâm của bà cơ chứ?
Bà đã sai thật rồi sao?
Lục Tấn Uyên bước từng bước đi ra ngoài vừa muốn đi tìm An Minh tiếp tục điều tra việc kia, anh đại khái có thể đoán ra một số nơi mà Ôn Ninh có thể đang ở rồi. Dù nhà họ Lục cũng coi như là “gia tài nghiệp đại” nhưng những hòn đảo không người có thể kiểm soát được thì cũng chỉ có vài cái đó, chỉ cần cho người đi điều tra thì không sợ không tìm được. Nhưng mà mới vừa gọi đi thì ông cụ Lục đã đi tới, nói: “Cháu không cần nghĩ đến chuyện để cho An Minh đi tìm người phụ nữ đó nữa, An Minh đã bị khống chế rồi, cho tới khi nào cháu ngoan ngoãn an phận thì mới thôi.”
So với Diệp Uyển Tĩnh hiện vẫn còn đang do dự thì ông cụ Lục bình tĩnh hơn nhiều, ông biết Lục Tấn Uyên không dễ dàng gì mà từ bỏ vì vậy liền dứt khoát đánh đòn phủ đầu để anh không thể làm được gì cả.
“Việc mẹ con làm là do ta cho phép, con muốn hận thì hận lão già ta đây là được, đừng có hận mẹ con. Mẹ con vì con mà đã phải trả giá rất nhiều rồi.”
Nói xong ông liền lảo đảo mà quay đầu rời đi. Ông biết rõ Lục Tấn Uyên sẽ vì những việc này mà trong lòng sẽ sinh ra ngăn cách với ông, nhưng mà không thể không làm như thế được.
Hi vọng có một ngày Lục Tấn Uyên có thể.
hiểu được những khổ tâm của họ.
Lục Tấn Uyên gọi điện cho An Minh, kết quả cũng không ngoài dự đoán, hoàn toàn không thể liên lạc được.
Lúc này, Mộ Yên Nhiên từ trong phòng đi ra, cũng đã đính hôn rồi, cũng chính thức trở thành vợ chưa cưới hợp pháp nên cô ta cũng không cần phải có sự dè dặt gì đó dư thừa nữa Vừa mới đây cô đã được Diệp Uyển Tĩnh cho biết ngọn nguồn mọi việc, sau khi biết Ôn Ninh đã có con với Lục Tân Uyên, Mộ Yên Nhiên đố kị đến phát điên.
Người phụ nữ đó lại muốn sinh đứa con đầu tiên của Lục Tấn Uyên, cô tuyệt đối không cho phép.
“Tấn Uyên, em… nếu như anh thích trẻ con, em cũng có thể…”
“Cút!”
Lục Tấn Uyên đẩy cô ta ra, không nhắc đến con thì còn được, vừa nhắc đến trong lòng anh đã như muốn vỡ thành trăm nghìn mảnh, con của anh rốt cuộc đang ở đâu?
Còn Ôn Ninh nữa, theo như lời nhà họ Lục nói thì có thể đứa bé không có việc gì, nhưng mà mẹ nó sau khi bị lợi dụng xong thì sẽ ra sao đây?
Lục Tấn Uyên nắm tóc mình, vì quá đau lòng mà hai mắt đều đỏ lên, trong con ngươi đỏ như máu ẩn chứa nỗi tuyệt vọng tới tột cùng.
Mộ Yên Nhiên bị dáng vẻ của anh dọa sợ phát khiếp, lui về phía sau vài bước, cuối cùng cũng không dám nói thêm những lời kích thích Lục Tấn Uyên nữa, dáng vẻ hiện tại của anh giống như muốn xé nát cô ra ngay lập tức vậy.