Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261
Chương 261
Nghe đến đây, bác sĩ rất đau lòng, đều là những đồng nghiệp cùng nhau cứu người, nhưng họ dường như không có chút đồng cảm nào với bệnh nhân cả.
Ánh mắt của người đàn ông ấy mờ đi, anh ta bước vào phòng, ghé sát vào tai Ôn Ninh: “Bây giờ, tôi có thể giúp cô liên lạc với những người bên ngoài, nhưng chỉ có một cơ hội, cô tự suy nghĩ sẽ tìm ai!”
Ôn Ninh kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, cô cứ tưởng rằng người đàn ông này chỉ như cái máy làm theo chỉ dẫn của nhà họ Lục thôi, không ngờ anh ta lại muốn giúp cô?
“Tại sao anh lại giúp tôi?”
“…”
Tại sao ư?
Bản thân bác sĩ nghĩ cũng có chút kỳ quái, có lẽ bởi vì anh ta vẫn còn chút lương tâm, anh ta không nỡ trưng mắt nhìn nửa đời còn lại của Ôn Ninh bị hủy hoại như vậy.
Nếu không giúp thì lương tâm cả đời này của anh ta sẽ rất cắn dứt.
“Anh giúp tôi liên hệ với người này!”
Ôn Ninh thấy anh ta không nói gì thì cũng không hỏi nữa, cô vừa lấy lại được tinh thần nhưng bởi vì mất nhiều máu thêm nữa cơn đau lại bắt đầu quặn lên, khiến cô chìm lại vào cơn hôn mê, cô không còn thời gian nữa.
Bây giờ cô không còn cách nào khác, chỉ còn có thể hi vọng vào người trước mặt thật lòng muốn giúp cô, chứ không phải đùa giỡn với cô.
Lấy được số điện thoại, bác sĩ tìm ra lý do để ra ngoài, căn phòng nồng nặc mùi máu tanh này dường như khiến người ta nghẹt thở.
Anh ta đang làm một việc cuối cùng mà anh ta có thể giúp Ôn Ninh, điều đó cũng khiến anh ta cảm thấy lòng mình được an ủi.
Theo ý định của Ôn Ninh, bác sĩ đã gửi lời kêu cứu của cô đến chủ nhân của số điện thoại kia.
Nhưng để bảo vệ mình, anh không để lại tên tuổi.
Bây giờ, anh chỉ có thể cầu mong người đó đủ tin cậy để nghĩ ra cách giúp Ôn Ninh.
Đêm khuya Hạ An Bình nhận được một dòng tin nhắn, vừa mở ra thì chỉ có một câu, tôi đang ở đảo không người của nhà họ Lục, đến cứu tôi.
Anh cau mày, cái gì vậy, thông tin quấy rối sao?
Định xóa đi thì tay anh đột nhiên dừng lại. Bị nhà họ Lục… bắt cóc?
Hạ An Bình mở to mắt, mặc dù dòng tin nhắn không có ghi tên người gửi, nhưng anh có cảm giác chắc chắn rằng đó là tin nhắn từ Ôn Ninh.
Đã từ rất lâu cô ấy không còn liên lạc với mình rồi mà.
Lúc đầu anh cứ nghĩ Ôn Ninh ở cùng Lục Tấn Uyên nên không dám làm phiền, đây là lựa chọn của Ôn Ninh, và anh nên tôn trọng nó.
Nhưng giờ có vẻ như mọi thứ không hề đơn giản như vậy.
Một hồi sau Hạ An Bình đứng dậy, chiếc ghế sau lưng bị xô ngã vì động tác quyết liệt của anh, rồi phát ra tiếng động lớn, nhưng anh lại không hề có cảm giác gì, rồi cứ thế bước đi.
Ôn Ninh, sao có thể bị nhà họ Lục bắt cóc?
Mấy ngày nay, mặc dù Hạ An Bình vẫn luôn quan tâm đến tình hình hiện tại của Ôn Ninh, nhưng vì lần trước nhận ra khoảng cách yếu kém quá lớn giữa bản thân và nhà họ Lục nên anh đã kìm nén suy nghĩ để ổn định phát triển sự nghiệp.
Chỉ khi có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, những thất bại trong quá khứ luôn nhắc nhở anh không bao giờ được quên đi điều này.
Anh cho rằng Lục Tấn Uyên đã vì Ôn Ninh mà làm nhiều việc như vậy, hơn nữa, Ôn Ninh còn mang trong mình đứa con của anh ta.
Ít nhất, Lục Tấn Uyên sẽ không để cô gặp rắc rối gì, sẽ bảo vệ cô an toàn, nhưng hiện tại, rõ ràng không phải như vậy.
Hạ An Bình nhìn những dòng chữ này, không biết Ôn Ninh đã gặp phải chuyện gì, nhưng nhất định là chuyện rất phiền phức mới buộc cô phải dùng đến cách này.
“Mau cử người đi kiểm tra ngay”
Hạ An Bình ngay lập tức cử người đi điều tra những việc có liên quan, nhưng vẻ mặt của anh vẫn luôn nghiêm túc.
Anh không hề tin tưởng vào tình báo của nhà họ Lục, vì dám ngang nhiên bắt cóc một người đi như thế, chứng tỏ bọn họ rất có lòng tin.
Cần phải tìm ra tung tích của Ôn Ninh, e rằng hy vọng rất mong manh.
Nhưng, anh vẫn còn một cách khác…
Hạ An Bình nắm chặt tay, nhưng cách này..
Hơn mười phút sau, người của Hạ An Bình bước tới: “Xin lỗi, mặc dù chỉ có một số hòn đảo không người của nhà họ Lục, nhưng phải mất ít nhất 24 tiếng mới xác định được vị trí điều tra…”
24 tiếng?
Hạ An Bình không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa.
Anh bóp mạnh điếu thuốc trong tay, sau đó đứng dậy: “Không cần kiểm tra nữa, tôi có cách khác!”
Ôn Ninh tạm thời được cứu sống dựa vào lượng máu được rút ra của vài người, vừa vặn có thể duy trì thêm mấy tiếng.
Cô ấy vẫn luôn cố gắng giữ lấy lý trí, không để mình ngủ quên.
Cùng lúc đó, trong thâm tâm cô vẫn luôn cầu nguyện, mong rằng Hạ An Bình có thể nhìn thấy được tin cầu cứu của cô.
Ôn Ninh thực sự hết cách rồi nên mới phải tìm Hạ An Bình cầu cứu, nhưng trong số những người cô quen biết, người duy nhất có thể giúp cô chính là người đàn ông này.
“Cô Ôn, tình trạng bây giờ của cô rất tệ, chúng tôi dự định cắt bỏ tử cung của cô…”
Mấy bác sĩ khoa phụ sản thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, liền lấy ra một tờ thông báo cho Ôn Ninh ký.
Đối với họ, thay vì chấp nhận rủi ro để đánh cược thì chi bằng chấm dứt sự đau khổ này luôn đi. Còn về phần tương lai của Ôn Ninh có như thế nào thì đó là việc của nhà họ Lục.
Ôn Ninh trợn tròn mắt, những người này rõ ràng không phải là bác sĩ, họ xem tương lai của cô không đáng giá gì cả sao?
“Tôi không muốn!”
Ôn Ninh lập tức từ chối, cắt bỏ tử cung đồng nghĩa với việc sau này cô sẽ không còn cơ hội làm mẹ, không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh nữa.
Làm sao những người này có thể tàn nhẫn như vậy? Mang con của cô đi, lại còn tước đi khả năng làm mẹ của cô nữa?
“Chính là vì các người đã thúc ép tôi sinh thường nên mới xảy ra chuyện như vậy, các người không xứng đáng trở thành bác sĩ…”
Khi nghĩ đến quá trình sinh đẻ chật vật như trong địa ngục của cô trong suốt mấy.
tiếng đồng hồ, Ôn Ninh vô cùng hận họ, cô ghét những người tỏ vẻ đạo mạo tử tế này.
Ôn Ninh kiên quyết phản đối, nhưng mấy người này vẫn dửng dưng nhìn cô như vậy.
“Cô là một người mẹ, việc sinh đẻ thông thường là việc tốt cho đứa bé, chẳng lẽ cô không hiểu điều đó sao? Chúng tôi cũng chỉ nghe theo lệnh thôi, nếu như cô hận thì mà đi hận nhà họ Lục đi, đừng có trách chúng tôi!”
Nói xong, tên bác sĩ làm như không hề biết tới sự phản kháng của Ôn Ninh mà cưỡng ép cô phẫu thuật. Ôn Ninh mở to mắt tuyệt vọng, lúc này cô không còn sức giấy giụa nữa, chỉ có thể trưng mắt nhìn: “Mấy người không được làm, tôi không đồng ý, tôi không đồng ý!”
“Đây cũng chỉ là tốt cho cô thôi.”
“Cứ tiếp tục thế này. Khi sử dụng hết lượng máu dự trữ ở đây rồi thì có phẫu thuật cũng không cứu nổi mạng cô đâu.”
“Nhà họ Lục sẽ cho cô một khoản bồi ~ thường, cô cầm lấy số tiền này, cho dù nửa đời còn lại cô không thể sinh con thì cũng chẳng thiệt thòi gì.”
Ngay khi Ôn Ninh đang đứng bên bờ vực tuyệt vọng, thì bên ngoài truyền đến một tiếng gầm thét.
Đó là tiếng trực thăng hạ cánh.
Tất cả những người có mặt đều sững sờ, đây là một hòn đảo không người ở, rất ít người có thể đến đây.
“Có phải bà Lục đến không?”
Sau khi biết tin đứa trẻ chào đời, Diệp Uyển Tĩnh chắc chắn rất muốn lần đầu tiên được gặp cháu trai của mình.
“Mau đi dỗ cậu chủ nhỏ đi.”
Ôn Ninh nghe đến cái tên này, thì hận đến nhịn không nổi, nhưng trong khi mọi người đang chờ Diệp Uyển Tĩnh xuất hiện, thì cửa phòng mổ đã bị đá tung ra.
Người bước vào khiến mọi người tròn mắt kinh ngạc.
Nghe đến đây, bác sĩ rất đau lòng, đều là những đồng nghiệp cùng nhau cứu người, nhưng họ dường như không có chút đồng cảm nào với bệnh nhân cả.
Ánh mắt của người đàn ông ấy mờ đi, anh ta bước vào phòng, ghé sát vào tai Ôn Ninh: “Bây giờ, tôi có thể giúp cô liên lạc với những người bên ngoài, nhưng chỉ có một cơ hội, cô tự suy nghĩ sẽ tìm ai!”
Ôn Ninh kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, cô cứ tưởng rằng người đàn ông này chỉ như cái máy làm theo chỉ dẫn của nhà họ Lục thôi, không ngờ anh ta lại muốn giúp cô?
“Tại sao anh lại giúp tôi?”
“…”
Tại sao ư?
Bản thân bác sĩ nghĩ cũng có chút kỳ quái, có lẽ bởi vì anh ta vẫn còn chút lương tâm, anh ta không nỡ trưng mắt nhìn nửa đời còn lại của Ôn Ninh bị hủy hoại như vậy.
Nếu không giúp thì lương tâm cả đời này của anh ta sẽ rất cắn dứt.
“Anh giúp tôi liên hệ với người này!”
Ôn Ninh thấy anh ta không nói gì thì cũng không hỏi nữa, cô vừa lấy lại được tinh thần nhưng bởi vì mất nhiều máu thêm nữa cơn đau lại bắt đầu quặn lên, khiến cô chìm lại vào cơn hôn mê, cô không còn thời gian nữa.
Bây giờ cô không còn cách nào khác, chỉ còn có thể hi vọng vào người trước mặt thật lòng muốn giúp cô, chứ không phải đùa giỡn với cô.
Lấy được số điện thoại, bác sĩ tìm ra lý do để ra ngoài, căn phòng nồng nặc mùi máu tanh này dường như khiến người ta nghẹt thở.
Anh ta đang làm một việc cuối cùng mà anh ta có thể giúp Ôn Ninh, điều đó cũng khiến anh ta cảm thấy lòng mình được an ủi.
Theo ý định của Ôn Ninh, bác sĩ đã gửi lời kêu cứu của cô đến chủ nhân của số điện thoại kia.
Nhưng để bảo vệ mình, anh không để lại tên tuổi.
Bây giờ, anh chỉ có thể cầu mong người đó đủ tin cậy để nghĩ ra cách giúp Ôn Ninh.
Đêm khuya Hạ An Bình nhận được một dòng tin nhắn, vừa mở ra thì chỉ có một câu, tôi đang ở đảo không người của nhà họ Lục, đến cứu tôi.
Anh cau mày, cái gì vậy, thông tin quấy rối sao?
Định xóa đi thì tay anh đột nhiên dừng lại. Bị nhà họ Lục… bắt cóc?
Hạ An Bình mở to mắt, mặc dù dòng tin nhắn không có ghi tên người gửi, nhưng anh có cảm giác chắc chắn rằng đó là tin nhắn từ Ôn Ninh.
Đã từ rất lâu cô ấy không còn liên lạc với mình rồi mà.
Lúc đầu anh cứ nghĩ Ôn Ninh ở cùng Lục Tấn Uyên nên không dám làm phiền, đây là lựa chọn của Ôn Ninh, và anh nên tôn trọng nó.
Nhưng giờ có vẻ như mọi thứ không hề đơn giản như vậy.
Một hồi sau Hạ An Bình đứng dậy, chiếc ghế sau lưng bị xô ngã vì động tác quyết liệt của anh, rồi phát ra tiếng động lớn, nhưng anh lại không hề có cảm giác gì, rồi cứ thế bước đi.
Ôn Ninh, sao có thể bị nhà họ Lục bắt cóc?
Mấy ngày nay, mặc dù Hạ An Bình vẫn luôn quan tâm đến tình hình hiện tại của Ôn Ninh, nhưng vì lần trước nhận ra khoảng cách yếu kém quá lớn giữa bản thân và nhà họ Lục nên anh đã kìm nén suy nghĩ để ổn định phát triển sự nghiệp.
Chỉ khi có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, những thất bại trong quá khứ luôn nhắc nhở anh không bao giờ được quên đi điều này.
Anh cho rằng Lục Tấn Uyên đã vì Ôn Ninh mà làm nhiều việc như vậy, hơn nữa, Ôn Ninh còn mang trong mình đứa con của anh ta.
Ít nhất, Lục Tấn Uyên sẽ không để cô gặp rắc rối gì, sẽ bảo vệ cô an toàn, nhưng hiện tại, rõ ràng không phải như vậy.
Hạ An Bình nhìn những dòng chữ này, không biết Ôn Ninh đã gặp phải chuyện gì, nhưng nhất định là chuyện rất phiền phức mới buộc cô phải dùng đến cách này.
“Mau cử người đi kiểm tra ngay”
Hạ An Bình ngay lập tức cử người đi điều tra những việc có liên quan, nhưng vẻ mặt của anh vẫn luôn nghiêm túc.
Anh không hề tin tưởng vào tình báo của nhà họ Lục, vì dám ngang nhiên bắt cóc một người đi như thế, chứng tỏ bọn họ rất có lòng tin.
Cần phải tìm ra tung tích của Ôn Ninh, e rằng hy vọng rất mong manh.
Nhưng, anh vẫn còn một cách khác…
Hạ An Bình nắm chặt tay, nhưng cách này..
Hơn mười phút sau, người của Hạ An Bình bước tới: “Xin lỗi, mặc dù chỉ có một số hòn đảo không người của nhà họ Lục, nhưng phải mất ít nhất 24 tiếng mới xác định được vị trí điều tra…”
24 tiếng?
Hạ An Bình không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa.
Anh bóp mạnh điếu thuốc trong tay, sau đó đứng dậy: “Không cần kiểm tra nữa, tôi có cách khác!”
Ôn Ninh tạm thời được cứu sống dựa vào lượng máu được rút ra của vài người, vừa vặn có thể duy trì thêm mấy tiếng.
Cô ấy vẫn luôn cố gắng giữ lấy lý trí, không để mình ngủ quên.
Cùng lúc đó, trong thâm tâm cô vẫn luôn cầu nguyện, mong rằng Hạ An Bình có thể nhìn thấy được tin cầu cứu của cô.
Ôn Ninh thực sự hết cách rồi nên mới phải tìm Hạ An Bình cầu cứu, nhưng trong số những người cô quen biết, người duy nhất có thể giúp cô chính là người đàn ông này.
“Cô Ôn, tình trạng bây giờ của cô rất tệ, chúng tôi dự định cắt bỏ tử cung của cô…”
Mấy bác sĩ khoa phụ sản thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, liền lấy ra một tờ thông báo cho Ôn Ninh ký.
Đối với họ, thay vì chấp nhận rủi ro để đánh cược thì chi bằng chấm dứt sự đau khổ này luôn đi. Còn về phần tương lai của Ôn Ninh có như thế nào thì đó là việc của nhà họ Lục.
Ôn Ninh trợn tròn mắt, những người này rõ ràng không phải là bác sĩ, họ xem tương lai của cô không đáng giá gì cả sao?
“Tôi không muốn!”
Ôn Ninh lập tức từ chối, cắt bỏ tử cung đồng nghĩa với việc sau này cô sẽ không còn cơ hội làm mẹ, không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh nữa.
Làm sao những người này có thể tàn nhẫn như vậy? Mang con của cô đi, lại còn tước đi khả năng làm mẹ của cô nữa?
“Chính là vì các người đã thúc ép tôi sinh thường nên mới xảy ra chuyện như vậy, các người không xứng đáng trở thành bác sĩ…”
Khi nghĩ đến quá trình sinh đẻ chật vật như trong địa ngục của cô trong suốt mấy.
tiếng đồng hồ, Ôn Ninh vô cùng hận họ, cô ghét những người tỏ vẻ đạo mạo tử tế này.
Ôn Ninh kiên quyết phản đối, nhưng mấy người này vẫn dửng dưng nhìn cô như vậy.
“Cô là một người mẹ, việc sinh đẻ thông thường là việc tốt cho đứa bé, chẳng lẽ cô không hiểu điều đó sao? Chúng tôi cũng chỉ nghe theo lệnh thôi, nếu như cô hận thì mà đi hận nhà họ Lục đi, đừng có trách chúng tôi!”
Nói xong, tên bác sĩ làm như không hề biết tới sự phản kháng của Ôn Ninh mà cưỡng ép cô phẫu thuật. Ôn Ninh mở to mắt tuyệt vọng, lúc này cô không còn sức giấy giụa nữa, chỉ có thể trưng mắt nhìn: “Mấy người không được làm, tôi không đồng ý, tôi không đồng ý!”
“Đây cũng chỉ là tốt cho cô thôi.”
“Cứ tiếp tục thế này. Khi sử dụng hết lượng máu dự trữ ở đây rồi thì có phẫu thuật cũng không cứu nổi mạng cô đâu.”
“Nhà họ Lục sẽ cho cô một khoản bồi ~ thường, cô cầm lấy số tiền này, cho dù nửa đời còn lại cô không thể sinh con thì cũng chẳng thiệt thòi gì.”
Ngay khi Ôn Ninh đang đứng bên bờ vực tuyệt vọng, thì bên ngoài truyền đến một tiếng gầm thét.
Đó là tiếng trực thăng hạ cánh.
Tất cả những người có mặt đều sững sờ, đây là một hòn đảo không người ở, rất ít người có thể đến đây.
“Có phải bà Lục đến không?”
Sau khi biết tin đứa trẻ chào đời, Diệp Uyển Tĩnh chắc chắn rất muốn lần đầu tiên được gặp cháu trai của mình.
“Mau đi dỗ cậu chủ nhỏ đi.”
Ôn Ninh nghe đến cái tên này, thì hận đến nhịn không nổi, nhưng trong khi mọi người đang chờ Diệp Uyển Tĩnh xuất hiện, thì cửa phòng mổ đã bị đá tung ra.
Người bước vào khiến mọi người tròn mắt kinh ngạc.