Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
Chương 271
Sắc mặt Hạ An Bình vô cùng trầm trọng, hỏi: “Không phải tôi bảo các người phải chăm sóc tốt cho cô ấy sao? Tại sao lại như vậy?”
Bác sĩ cũng không biết phải làm sao, chứng trầm cảm sau sinh này không phải là cứ tận tâm chăm sóc là có thể tránh được, hơn nữa tình huống của Ôn Ninh rất đặc thù.
Hiện giờ cô ấy không thể đi ra ngoài, cũng không thể giao lưu cùng với người bên ngoài, càng gay go hơn nữa là đến con cũng không ở bên cạnh. Áp lực tinh thần của cô vốn dĩ đã lớn, bây giờ xảy ra tình trạng như vậy âu cũng là chuyện bình thường.
“Cô Ôn chắc hẳn là vừa mới sinh xong đã phải xa con, trong lòng lập tức chôn xuống hạt giống u uất, thêm nữa là… bây giờ cô ấy còn mất đi tự do thân thể, nên tình trạng mới càng ngày càng nghiêm trọng như thế.”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Xem tình hình bây giờ, nếu còn không nhanh chóng trị liệu thì bệnh tình của cô ấy sẽ không mấy lạc quan.”
“Cái gì mà không lạc quan chứ?” Hạ An Bình chất vấn. Anh phẫn nộ mà tóm lấy cổ áo vị bác sĩ đó rồi ấn ông vào tường, nói: “Tôi không cần biết các người dùng biện pháp gì, nhưng mà nhất định phải trị khỏi cho cô ấy!”
“Vậy thì chỉ có thể dựa vào thuốc an thần và dịch dinh dưỡng..” Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, trên mặt toàn là vẻ bất đắc dĩ: “Tâm bệnh thì phải có tâm dược, chúng ta không thể để tới lúc cô ấy quên đi tất cả, đánh mất kí ức của mình được.”
Hạ An Bình thẫn thờ buông lỏng tay, nhìn Ôn Ninh sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, anh nắm lấy tay cô, nhiệt độ lành lạnh làm cho lòng anh khó chịu theo.
Tất cả những điều này đều là lỗi của người nhà họ Lục, nếu không phải bây giờ Lục Tấn Uyên đang điên cuồng đi tìm tung tích của Ôn Ninh, nếu có thể để người thân làm bạn bên cạnh cô thì bệnh tình của Ôn Ninh đã không nghiêm trọng như thế rồi.
“Vẫn còn một biện pháp khác…”
Hạ An Bình im lặng trong chốc lát, trong ánh mắt lướt qua một tia quyết tuyệt, nói: “Thôi miên đi, để cho cô ấy triệt để quên đi những tổn thương trước đó, quên đi việc cô ấy có một đứa con.”
Biện pháp Hạ An Bình nói cũng là biện pháp cực đoan nhất khi đã không còn cách nào khác, trước đây anh đã từng tiếp xúc với một vị bác sĩ thôi miên cực kì danh tiếng, sự trị liệu của ông có thể giúp cho kí ức của người bệnh trở nên mơ hồ và hỗn loạn – người được ông thôi miên sẽ nghĩ rằng những việc đã xảy ra là không tồn tại, mà những sự việc không hề tồn tại mới là thật.
“Nhưng mà thế thì…”
Bác sĩ bị dọa một hơi, mặc dù sắc mặt Hạ An Bình rất lạnh nhạt nhưng ông có thể nhận ra anh đang rất nghiêm túc.
“Đây chỉ là biện pháp cuối cùng, các người trước tiên phải chăm sóc tốt cho cô ấy. Chuyện này không được phép tiết lộ ra ngoài!”
Hạ An Bình nắm chặt nắm đấm, anh nhìn khuôn mặt Ôn Ninh, anh biết cứ như thế mà xóa bỏ kí ức của Ôn Ninh đối với cô mà nói là không công bằng, hơn nữa đây cũng không phải việc vẻ vang gì.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến làm như thế có thể giúp cô hoàn toàn thoát khỏi đau khổ, hơn nữa còn có thể làm cho cô quên đi tất cả những việc đã xảy ra cùng Lục Tấn Uyên thì Hạ An Bình đã dao động rồi.
Anh thừa nhận như thế có chút hèn hạ, nhưng ngay từ khi bắt đầu anh đã không phải là dựa vào những thủ đoạn quang minh chính đại gì mà đi đến bước này, anh đã quen với những thứ cực đoan và cách làm không từ thủ đoạn như thế này để đạt được những thứ mình mong muốn rồi.
“Nếu như em biết được thì em có trách anh không?”
Hạ An Bình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ôn Ninh, tự mình lẩm bẩm nói. Bạch Linh Ngọc cứ như thế mà tốn vài ngày với Lục Tấn Uyên.
Việc nằm ngoài dự liệu của bà là Lục Tấn Uyên hoàn toàn không hề giống như trong suy nghĩ của bà mà nhanh chóng rời khỏi đây, ngược lại còn thật sự ở lại đây, như thể nếu không tìm ra tung tích của Ôn Ninh thì sẽ không từ bỏ.
Như thế cũng làm cho tâm trạng bà vô cùng lo lắng, vì để có thể không tiếp xúc nhiều với kẻ đã hại con gái bà, hiện giờ hầu như mỗi ngày bà đều ngâm mình trong bệnh viện để hồi phục.
Chỉ là Lục Tấn Uyên cũng cho người đến ở cùng bà, làm như sợ bà chạy mất vậy.
“Tình hình hồi phục của bác rất tốt, đã đến tuổi này rồi mà còn có thể có được hiệu quả như thế cũng coi như là kỳ tích.”
Ngay khi Bạch Linh Ngọc và vị bác sĩ mới được đổi đang trao đổi về bệnh tình thì vị bác sĩ trước mặt đột nhiên đá cái chân ở dưới gầm bàn của Bạch Linh Ngọc, một mảnh giấy được nhét vào trong tay bà.
Tim bà đập loạn cả lên, nhìn thấy vị bác sĩ trước mặt nháy nháy mắt nhìn bà, lúc này mới hiểu ra cái gì đó, làm bộ như không có việc gì mà cất mảnh giấy đi.
Về đến nhà bà mới mở tờ giấy ra, nhìn thấy trên giấy viết: “Ôn Ninh ở đây mọi chuyện đều rất tốt, chỉ là cô ấy cần có người thân làm bạn bên cạnh, phải nhanh chóng để Lục Tấn Uyên rời đi.”
Bạch Linh Ngọc nắm chặt tờ giấy trong tay, trong lòng gấp gáp vô cùng, nói thì dễ lắm, nhưng trong lòng bà hiểu chuyện này không thiết thực chút nào, bà xem tiếp dòng phía dưới: “Cháu đã làm xong mộ bia giả trong nghĩa trang ở ngoại ô rồi, chỉ cần mang anh ta tới đó thì mọi việc liền có thể kết thúc rồi.”
Hạ An Bình cũng không ngờ Lục Tấn Uyên sẽ cố chấp đến như vậy, lẽ nào anh †a không quan tâm đến việc trong nhà họ Lục nữa sao?
Thấy tình trạng của Ôn Ninh càng ngày càng tệ, anh cũng không còn tâm tình nào mà tiếp lề mề nữa, thân thể Ôn Ninh không kéo dài thêm được nữa rồi.
Bạch Linh Ngọc nhìn địa chỉ ở phía dưới, nhanh chóng xé tờ giấy trong tay thành từng mảnh vụn, vứt vào trong bồn cầu rồi xả nước.
Hiện tại đã không còn cách nào khác nữa rồi, chỉ có thể làm như thế thôi.
Khi Lục Tấn Uyên từ bên ngoài trở về thì phát hiện Bạch Linh Ngọc đang đợi anh.
Điều này làm anh cảm thấy khá ngạc nhiên, nói cho cùng thì trong mấy ngày.
này Bạch Linh Ngọc chưa bao giờ thèm che giấu sự chán ghét đối với anh.
“Không phải cậu nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác sao? Vậy thì tôi cho cậu thấy.”
Tay Lục Tấn Uyển âm thầm run rẩy một chút, hỏi: “Bác nói cái gì?”
Sắc mặt Hạ An Bình vô cùng trầm trọng, hỏi: “Không phải tôi bảo các người phải chăm sóc tốt cho cô ấy sao? Tại sao lại như vậy?”
Bác sĩ cũng không biết phải làm sao, chứng trầm cảm sau sinh này không phải là cứ tận tâm chăm sóc là có thể tránh được, hơn nữa tình huống của Ôn Ninh rất đặc thù.
Hiện giờ cô ấy không thể đi ra ngoài, cũng không thể giao lưu cùng với người bên ngoài, càng gay go hơn nữa là đến con cũng không ở bên cạnh. Áp lực tinh thần của cô vốn dĩ đã lớn, bây giờ xảy ra tình trạng như vậy âu cũng là chuyện bình thường.
“Cô Ôn chắc hẳn là vừa mới sinh xong đã phải xa con, trong lòng lập tức chôn xuống hạt giống u uất, thêm nữa là… bây giờ cô ấy còn mất đi tự do thân thể, nên tình trạng mới càng ngày càng nghiêm trọng như thế.”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Xem tình hình bây giờ, nếu còn không nhanh chóng trị liệu thì bệnh tình của cô ấy sẽ không mấy lạc quan.”
“Cái gì mà không lạc quan chứ?” Hạ An Bình chất vấn. Anh phẫn nộ mà tóm lấy cổ áo vị bác sĩ đó rồi ấn ông vào tường, nói: “Tôi không cần biết các người dùng biện pháp gì, nhưng mà nhất định phải trị khỏi cho cô ấy!”
“Vậy thì chỉ có thể dựa vào thuốc an thần và dịch dinh dưỡng..” Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, trên mặt toàn là vẻ bất đắc dĩ: “Tâm bệnh thì phải có tâm dược, chúng ta không thể để tới lúc cô ấy quên đi tất cả, đánh mất kí ức của mình được.”
Hạ An Bình thẫn thờ buông lỏng tay, nhìn Ôn Ninh sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, anh nắm lấy tay cô, nhiệt độ lành lạnh làm cho lòng anh khó chịu theo.
Tất cả những điều này đều là lỗi của người nhà họ Lục, nếu không phải bây giờ Lục Tấn Uyên đang điên cuồng đi tìm tung tích của Ôn Ninh, nếu có thể để người thân làm bạn bên cạnh cô thì bệnh tình của Ôn Ninh đã không nghiêm trọng như thế rồi.
“Vẫn còn một biện pháp khác…”
Hạ An Bình im lặng trong chốc lát, trong ánh mắt lướt qua một tia quyết tuyệt, nói: “Thôi miên đi, để cho cô ấy triệt để quên đi những tổn thương trước đó, quên đi việc cô ấy có một đứa con.”
Biện pháp Hạ An Bình nói cũng là biện pháp cực đoan nhất khi đã không còn cách nào khác, trước đây anh đã từng tiếp xúc với một vị bác sĩ thôi miên cực kì danh tiếng, sự trị liệu của ông có thể giúp cho kí ức của người bệnh trở nên mơ hồ và hỗn loạn – người được ông thôi miên sẽ nghĩ rằng những việc đã xảy ra là không tồn tại, mà những sự việc không hề tồn tại mới là thật.
“Nhưng mà thế thì…”
Bác sĩ bị dọa một hơi, mặc dù sắc mặt Hạ An Bình rất lạnh nhạt nhưng ông có thể nhận ra anh đang rất nghiêm túc.
“Đây chỉ là biện pháp cuối cùng, các người trước tiên phải chăm sóc tốt cho cô ấy. Chuyện này không được phép tiết lộ ra ngoài!”
Hạ An Bình nắm chặt nắm đấm, anh nhìn khuôn mặt Ôn Ninh, anh biết cứ như thế mà xóa bỏ kí ức của Ôn Ninh đối với cô mà nói là không công bằng, hơn nữa đây cũng không phải việc vẻ vang gì.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến làm như thế có thể giúp cô hoàn toàn thoát khỏi đau khổ, hơn nữa còn có thể làm cho cô quên đi tất cả những việc đã xảy ra cùng Lục Tấn Uyên thì Hạ An Bình đã dao động rồi.
Anh thừa nhận như thế có chút hèn hạ, nhưng ngay từ khi bắt đầu anh đã không phải là dựa vào những thủ đoạn quang minh chính đại gì mà đi đến bước này, anh đã quen với những thứ cực đoan và cách làm không từ thủ đoạn như thế này để đạt được những thứ mình mong muốn rồi.
“Nếu như em biết được thì em có trách anh không?”
Hạ An Bình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ôn Ninh, tự mình lẩm bẩm nói. Bạch Linh Ngọc cứ như thế mà tốn vài ngày với Lục Tấn Uyên.
Việc nằm ngoài dự liệu của bà là Lục Tấn Uyên hoàn toàn không hề giống như trong suy nghĩ của bà mà nhanh chóng rời khỏi đây, ngược lại còn thật sự ở lại đây, như thể nếu không tìm ra tung tích của Ôn Ninh thì sẽ không từ bỏ.
Như thế cũng làm cho tâm trạng bà vô cùng lo lắng, vì để có thể không tiếp xúc nhiều với kẻ đã hại con gái bà, hiện giờ hầu như mỗi ngày bà đều ngâm mình trong bệnh viện để hồi phục.
Chỉ là Lục Tấn Uyên cũng cho người đến ở cùng bà, làm như sợ bà chạy mất vậy.
“Tình hình hồi phục của bác rất tốt, đã đến tuổi này rồi mà còn có thể có được hiệu quả như thế cũng coi như là kỳ tích.”
Ngay khi Bạch Linh Ngọc và vị bác sĩ mới được đổi đang trao đổi về bệnh tình thì vị bác sĩ trước mặt đột nhiên đá cái chân ở dưới gầm bàn của Bạch Linh Ngọc, một mảnh giấy được nhét vào trong tay bà.
Tim bà đập loạn cả lên, nhìn thấy vị bác sĩ trước mặt nháy nháy mắt nhìn bà, lúc này mới hiểu ra cái gì đó, làm bộ như không có việc gì mà cất mảnh giấy đi.
Về đến nhà bà mới mở tờ giấy ra, nhìn thấy trên giấy viết: “Ôn Ninh ở đây mọi chuyện đều rất tốt, chỉ là cô ấy cần có người thân làm bạn bên cạnh, phải nhanh chóng để Lục Tấn Uyên rời đi.”
Bạch Linh Ngọc nắm chặt tờ giấy trong tay, trong lòng gấp gáp vô cùng, nói thì dễ lắm, nhưng trong lòng bà hiểu chuyện này không thiết thực chút nào, bà xem tiếp dòng phía dưới: “Cháu đã làm xong mộ bia giả trong nghĩa trang ở ngoại ô rồi, chỉ cần mang anh ta tới đó thì mọi việc liền có thể kết thúc rồi.”
Hạ An Bình cũng không ngờ Lục Tấn Uyên sẽ cố chấp đến như vậy, lẽ nào anh †a không quan tâm đến việc trong nhà họ Lục nữa sao?
Thấy tình trạng của Ôn Ninh càng ngày càng tệ, anh cũng không còn tâm tình nào mà tiếp lề mề nữa, thân thể Ôn Ninh không kéo dài thêm được nữa rồi.
Bạch Linh Ngọc nhìn địa chỉ ở phía dưới, nhanh chóng xé tờ giấy trong tay thành từng mảnh vụn, vứt vào trong bồn cầu rồi xả nước.
Hiện tại đã không còn cách nào khác nữa rồi, chỉ có thể làm như thế thôi.
Khi Lục Tấn Uyên từ bên ngoài trở về thì phát hiện Bạch Linh Ngọc đang đợi anh.
Điều này làm anh cảm thấy khá ngạc nhiên, nói cho cùng thì trong mấy ngày.
này Bạch Linh Ngọc chưa bao giờ thèm che giấu sự chán ghét đối với anh.
“Không phải cậu nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác sao? Vậy thì tôi cho cậu thấy.”
Tay Lục Tấn Uyển âm thầm run rẩy một chút, hỏi: “Bác nói cái gì?”