Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298
Chương 298
“Sao vậy? Vết thương của cô lại đau rồi à?”
Giọng nói của người đàn ông này nghe rất êm tai, nhưng khi truyền vào lỗ tai cô lại khiến cho đầu cô đau như búa bổ. Cô khẽ hất tay Lục Tấn Uyên ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tôi không sao…”
Lục Tấn Uyên nhìn cô hất tay mình ra, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Hình như đây là lần đầu tiên anh bị con gái đấy ra.
Một lát sau, đau đớn giảm bớt, Vô Ưu thở hổn hển, nhìn thấy bàn tay Lục Tấn Uyên đỏ chót, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi anh, vừa rồi tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái, hiện tại tôi không sao rồi. Còn chuyện thù lao, tôi không cần đâu, tôi hông muốn gì cả.”
Vô Ưu đột nhiên hy vọng người đàn ông kia mau rời khỏi nơi này.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm, không phải là người mà cô có thể đụng vào.
Lục Tấn Uyên nhìn nét mặt quật cường của cô, rõ ràng hai khuôn mặt không hề giống nhau nhưng anh vẫn nhìn thấy ở cô một bóng dáng quen thuộc: “Cô… trước kia cô có từng đến Hà Nội chưa? Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?”
Vô Ưu hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu phủ nhận. Mặc dù cô cũng cảm thấy ở anh một cảm giác quen thuộc kì lạ, nhưng cô lại không nhớ ra được bất cứ thứ gì.
“Vậy là tôi mạo muội rồi.” Lục Tấn Uyên lui về phía sau hai bước.
Hôm nay bản thân anh có đôi chút khác thường, bình thường anh luôn luôn tỏ ra lạnh lùng với con gái nhưng lúc này, anh lại không hề cảm thấy ghét bỏ cô gái trước mặt. Ngay khi hai người còn đang ngẩn ngơ, Lục An Bảo đã cầm hai túi đá chườm lạnh trở về, dáng vẻ như muốn khoe khoang.
“Em trở về rồi đây. Chị nhìn xem em đang cầm cái gì nè?”
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lục Tấn Uyên cũng ở đây, Lục An Bảo lại trở nên thật ngoan ngoãn, cứ như chuột gặp phải mèo, nhẹ nhàng đặt đồ vật trên tay lên mặt bàn. Nhìn thấy Lục An Bảo vốn luôn tự cao tự đại nay lại tỏ ra e sợ, Vô Ưu không nhịn được mà lắc đầu, mỉm cười.
Lục An Bảo thấy cô cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lập tức đỏ ửng lên. Thật mất mặt quá!
“Chị cười cái gì? Mặt không bị đau sao? Chị mau thoa đi, không là sẽ biến thành quỷ xấu xí đó.”
Lục An Bảo cau có nói, nhưng không thể che giấu sự xấu hổ của mình.
“Lục An Bảo, con nói vậy là rất vô lễ đấy.”
Lục Tấn Uyên nhíu mày, không thể nhìn thêm bộ dáng đùa cợt của cậu nhóc thêm nữa. Lục An Bảo được nuông chiều từ bé, thậm chí đến cả anh cũng không thể không nghiêm khắc hơn với thằng bé này.
Không biết có phải vì như vậy hay không mà hiện tại, Lục An Bảo thực sự không có được dáng vẻ giống như một đứa trẻ năm tuổi bình thường.
“Con. con sai rồi. Con không cố ý.” “Không sao đâu, tôi biết cậu bé không cố ý mà.”
Nhìn thấy Lục An Bảo bị mắng, Vô Ưu vội vàng nói đỡ cho cậu.
Lúc này, Lục An Bảo mới thở phào một hơi, nhìn Vô Ưu: “Đúng rồi, em còn chưa biết tên của chị nữa.”
“Chị tên là Vô Ưu, một người không có ưu phiền.”
Lúc nói ra cái tên này, cô cảm thấy có chút xa lạ. Lúc ấy, cô không nhớ ra được gì hết, trên người cũng không có giấy tờ tùy thân, ngay cả cái tên này cũng là do Đinh Thiên Vũ đặt cho cô.
Lúc đó, anh ấy nói ý nghĩa của cái tên này là làm việc gì cũng không phải lo nghĩ, là một cái tên với gửi gắm những nguyện vọng tốt đẹp.
“Vô Ưu? À, vậy em gọi chị là cô Ưu được không?” Lục An Bảo có vốn từ vựng phong phú, nghe thấy từ này liền nhận ra ngay ý nghĩa. Hơn nữa, còn cảm thấy rất êm tai, nhưng mà lại không được thân thiết.
Lục Tấn Uyên nhìn cậu. Chợt cảm thấy đứa con không sợ trời không sợ đất của mình trở nên thật quen thuộc.
“Nhưng mà không thể gọi là bác được, như vậy thì già quá? Gọi là chị thì lại chênh lệch với ba hẳn một thế hệ, càng kì lạ hơn.”
Lục An Bảo hùng hồn nói.
“Được thôi, gọi thế nào cũng được.”
“Ba xem xem, cô Ưu cũng không có ý kiến gì.”
Lục An Bảo thấy cô đồng ý, cười híp mắt khoe khoang với Lục Tấn Uyên.
“Chuyện tôi vừa nói, cô cứ từ từ xem xét, không cần phải vội vàng trả lời tôi.” Lục Tấn Uyên không để ý sự khiêu khích của Lục An Bảo, lấy ra từ trong ngực một tấm danh thiếp.
“Đây là phương thức liên lạc của tôi. Cô nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại tới, bây giờ cô là bệnh nhân, chúng tôi không quấy rầy cô nữa.”
Lục An Bảo nhìn động tác của Lục Tấn Uyên, thầm nghĩ ba mình rất ít khi để lại thông tin cho người khác.
Hình như, ba cũng thích cô Ưu thì phải?
Một suy nghĩ ranh mãnh chợt xuất hiện trong đầu.
Lục An Bảo lấy điện thoại di động ra: “Cô Ưu, chúng ta kết bạn đi, có gì còn tâm sự với nhau.”
Vô Ưu vốn định lần này chia tay sau sẽ không còn quan hệ nữa, nhưng trông thấy ánh mắt mong đợi của Lục An Bảo cô lại không nỡ từ chối.
“Nhưng mà…”
“Cô không đồng ý sao?”
Lục An Bảo phồng má, nâng gương mặt trắng nõn, đáng yêu như cái bánh bao lên.
Cậu chưa bị người ta từ chối bao giờ đâu.
Vô Ưu nhìn thoáng qua Lục Tấn Uyên, sợ rằng anh ta sẽ cho rằng cô có mưu đồ bất chính.
Hơn nữa, nếu mẹ của đứa bé hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?
“Các người cứ tùy ý, tôi không có ý kiến.” Lục Tấn Uyên đi ra ngoài, không tỏ vẻ đồng ý, cũng không có ý từ chối.
“Ba không từ chối. Mau, chúng ta kết bạn đi, về sau còn tâm sự với nhau.” Lục An Bảo hiểu rất rõ Lục Tấn Uyên, ba của cậu có tính khống chế cực mạnh. Nếu không trực tiếp ngăn cản thì nghĩa là ngầm cho phép.
“Được.” Vô Ưu lấy điện thoại di động ra đưa cho Lục An Bảo.
Lục An Bảo cầm chiếc điện thoại to lớn quá khổ với bàn tay của mình, ngón tay tinh tế vuốt qua vuốt lại, chỉ một lúc là xong: “Được rồi, cô nhìn đi.”
Vô Ưu nhận lấy, phát hiện zalo của mình đã có thêm một người bạn mới, tên là “Tôi là đệ nhất thiên hạ”. Đoạn chat của hai người bị ghim lên đầu, hơn nữa cô còn ghi chú người này là “Tình yêu nhỏ bé” : “Đây chính là em sao?”
Thiên hạ đệ nhất, cậu bé thực sự dám đặt cái tên này.
Lục An Bảo gật đầu thật mạnh: “Đúng thế, cô đừng trượt tay xóa kết bạn với cháu đấy nhé”
“Không đâu.” Vô Ưu lắc đầu, cũng không đổi ghi chú trên zalo. Ngược lại, cô còn cảm thấy chuyện này rất thú vị.
“Vậy cháu trở về cùng ba đây, có cơ hội sẽ quay lại thăm cô!” Lục An Bảo hài lòng gật đầu, nhảy từ trên giường xuống, nhẹ nhàng rời khỏi nơi này.
Phòng bệnh khôi phục vẻ yên tĩnh, lút này, Vô Ưu mới di chuyển thân thể, nằm trở lại giường. Lúc nãy vì có tiếng nói vui đùa, náo nhiệt của Lục An Bảo nên tâm trạng của cô vô cùng thoải mái, bây giờ thì lại trở nên ngột ngạt.
Trong đầu cô hiện ra hình ảnh sáng nay, những dòng chữ mà cô không thể nào quên, còn có cả những câu nói như đâm vào tim của Lưu Tâm Lan.
Rốt cuộc cô có quá khứ như thế nào?
Cô có phải một người xấu hay là một người có tội ác tày trời hay không? Nếu không, tại sao người nhà cô lại không đi tìm cô?
Còn nữa, nếu Đinh Thiên Vũ biết cô đã từng sinh con thì anh ấy sẽ suy nghĩ ra sao, sẽ nói gì với cô? Một người dù tốt đến đâu, cũng sẽ không thể không để tâm đến chuyện này?
“Sao vậy? Vết thương của cô lại đau rồi à?”
Giọng nói của người đàn ông này nghe rất êm tai, nhưng khi truyền vào lỗ tai cô lại khiến cho đầu cô đau như búa bổ. Cô khẽ hất tay Lục Tấn Uyên ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tôi không sao…”
Lục Tấn Uyên nhìn cô hất tay mình ra, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Hình như đây là lần đầu tiên anh bị con gái đấy ra.
Một lát sau, đau đớn giảm bớt, Vô Ưu thở hổn hển, nhìn thấy bàn tay Lục Tấn Uyên đỏ chót, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi anh, vừa rồi tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái, hiện tại tôi không sao rồi. Còn chuyện thù lao, tôi không cần đâu, tôi hông muốn gì cả.”
Vô Ưu đột nhiên hy vọng người đàn ông kia mau rời khỏi nơi này.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm, không phải là người mà cô có thể đụng vào.
Lục Tấn Uyên nhìn nét mặt quật cường của cô, rõ ràng hai khuôn mặt không hề giống nhau nhưng anh vẫn nhìn thấy ở cô một bóng dáng quen thuộc: “Cô… trước kia cô có từng đến Hà Nội chưa? Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?”
Vô Ưu hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu phủ nhận. Mặc dù cô cũng cảm thấy ở anh một cảm giác quen thuộc kì lạ, nhưng cô lại không nhớ ra được bất cứ thứ gì.
“Vậy là tôi mạo muội rồi.” Lục Tấn Uyên lui về phía sau hai bước.
Hôm nay bản thân anh có đôi chút khác thường, bình thường anh luôn luôn tỏ ra lạnh lùng với con gái nhưng lúc này, anh lại không hề cảm thấy ghét bỏ cô gái trước mặt. Ngay khi hai người còn đang ngẩn ngơ, Lục An Bảo đã cầm hai túi đá chườm lạnh trở về, dáng vẻ như muốn khoe khoang.
“Em trở về rồi đây. Chị nhìn xem em đang cầm cái gì nè?”
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lục Tấn Uyên cũng ở đây, Lục An Bảo lại trở nên thật ngoan ngoãn, cứ như chuột gặp phải mèo, nhẹ nhàng đặt đồ vật trên tay lên mặt bàn. Nhìn thấy Lục An Bảo vốn luôn tự cao tự đại nay lại tỏ ra e sợ, Vô Ưu không nhịn được mà lắc đầu, mỉm cười.
Lục An Bảo thấy cô cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lập tức đỏ ửng lên. Thật mất mặt quá!
“Chị cười cái gì? Mặt không bị đau sao? Chị mau thoa đi, không là sẽ biến thành quỷ xấu xí đó.”
Lục An Bảo cau có nói, nhưng không thể che giấu sự xấu hổ của mình.
“Lục An Bảo, con nói vậy là rất vô lễ đấy.”
Lục Tấn Uyên nhíu mày, không thể nhìn thêm bộ dáng đùa cợt của cậu nhóc thêm nữa. Lục An Bảo được nuông chiều từ bé, thậm chí đến cả anh cũng không thể không nghiêm khắc hơn với thằng bé này.
Không biết có phải vì như vậy hay không mà hiện tại, Lục An Bảo thực sự không có được dáng vẻ giống như một đứa trẻ năm tuổi bình thường.
“Con. con sai rồi. Con không cố ý.” “Không sao đâu, tôi biết cậu bé không cố ý mà.”
Nhìn thấy Lục An Bảo bị mắng, Vô Ưu vội vàng nói đỡ cho cậu.
Lúc này, Lục An Bảo mới thở phào một hơi, nhìn Vô Ưu: “Đúng rồi, em còn chưa biết tên của chị nữa.”
“Chị tên là Vô Ưu, một người không có ưu phiền.”
Lúc nói ra cái tên này, cô cảm thấy có chút xa lạ. Lúc ấy, cô không nhớ ra được gì hết, trên người cũng không có giấy tờ tùy thân, ngay cả cái tên này cũng là do Đinh Thiên Vũ đặt cho cô.
Lúc đó, anh ấy nói ý nghĩa của cái tên này là làm việc gì cũng không phải lo nghĩ, là một cái tên với gửi gắm những nguyện vọng tốt đẹp.
“Vô Ưu? À, vậy em gọi chị là cô Ưu được không?” Lục An Bảo có vốn từ vựng phong phú, nghe thấy từ này liền nhận ra ngay ý nghĩa. Hơn nữa, còn cảm thấy rất êm tai, nhưng mà lại không được thân thiết.
Lục Tấn Uyên nhìn cậu. Chợt cảm thấy đứa con không sợ trời không sợ đất của mình trở nên thật quen thuộc.
“Nhưng mà không thể gọi là bác được, như vậy thì già quá? Gọi là chị thì lại chênh lệch với ba hẳn một thế hệ, càng kì lạ hơn.”
Lục An Bảo hùng hồn nói.
“Được thôi, gọi thế nào cũng được.”
“Ba xem xem, cô Ưu cũng không có ý kiến gì.”
Lục An Bảo thấy cô đồng ý, cười híp mắt khoe khoang với Lục Tấn Uyên.
“Chuyện tôi vừa nói, cô cứ từ từ xem xét, không cần phải vội vàng trả lời tôi.” Lục Tấn Uyên không để ý sự khiêu khích của Lục An Bảo, lấy ra từ trong ngực một tấm danh thiếp.
“Đây là phương thức liên lạc của tôi. Cô nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại tới, bây giờ cô là bệnh nhân, chúng tôi không quấy rầy cô nữa.”
Lục An Bảo nhìn động tác của Lục Tấn Uyên, thầm nghĩ ba mình rất ít khi để lại thông tin cho người khác.
Hình như, ba cũng thích cô Ưu thì phải?
Một suy nghĩ ranh mãnh chợt xuất hiện trong đầu.
Lục An Bảo lấy điện thoại di động ra: “Cô Ưu, chúng ta kết bạn đi, có gì còn tâm sự với nhau.”
Vô Ưu vốn định lần này chia tay sau sẽ không còn quan hệ nữa, nhưng trông thấy ánh mắt mong đợi của Lục An Bảo cô lại không nỡ từ chối.
“Nhưng mà…”
“Cô không đồng ý sao?”
Lục An Bảo phồng má, nâng gương mặt trắng nõn, đáng yêu như cái bánh bao lên.
Cậu chưa bị người ta từ chối bao giờ đâu.
Vô Ưu nhìn thoáng qua Lục Tấn Uyên, sợ rằng anh ta sẽ cho rằng cô có mưu đồ bất chính.
Hơn nữa, nếu mẹ của đứa bé hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?
“Các người cứ tùy ý, tôi không có ý kiến.” Lục Tấn Uyên đi ra ngoài, không tỏ vẻ đồng ý, cũng không có ý từ chối.
“Ba không từ chối. Mau, chúng ta kết bạn đi, về sau còn tâm sự với nhau.” Lục An Bảo hiểu rất rõ Lục Tấn Uyên, ba của cậu có tính khống chế cực mạnh. Nếu không trực tiếp ngăn cản thì nghĩa là ngầm cho phép.
“Được.” Vô Ưu lấy điện thoại di động ra đưa cho Lục An Bảo.
Lục An Bảo cầm chiếc điện thoại to lớn quá khổ với bàn tay của mình, ngón tay tinh tế vuốt qua vuốt lại, chỉ một lúc là xong: “Được rồi, cô nhìn đi.”
Vô Ưu nhận lấy, phát hiện zalo của mình đã có thêm một người bạn mới, tên là “Tôi là đệ nhất thiên hạ”. Đoạn chat của hai người bị ghim lên đầu, hơn nữa cô còn ghi chú người này là “Tình yêu nhỏ bé” : “Đây chính là em sao?”
Thiên hạ đệ nhất, cậu bé thực sự dám đặt cái tên này.
Lục An Bảo gật đầu thật mạnh: “Đúng thế, cô đừng trượt tay xóa kết bạn với cháu đấy nhé”
“Không đâu.” Vô Ưu lắc đầu, cũng không đổi ghi chú trên zalo. Ngược lại, cô còn cảm thấy chuyện này rất thú vị.
“Vậy cháu trở về cùng ba đây, có cơ hội sẽ quay lại thăm cô!” Lục An Bảo hài lòng gật đầu, nhảy từ trên giường xuống, nhẹ nhàng rời khỏi nơi này.
Phòng bệnh khôi phục vẻ yên tĩnh, lút này, Vô Ưu mới di chuyển thân thể, nằm trở lại giường. Lúc nãy vì có tiếng nói vui đùa, náo nhiệt của Lục An Bảo nên tâm trạng của cô vô cùng thoải mái, bây giờ thì lại trở nên ngột ngạt.
Trong đầu cô hiện ra hình ảnh sáng nay, những dòng chữ mà cô không thể nào quên, còn có cả những câu nói như đâm vào tim của Lưu Tâm Lan.
Rốt cuộc cô có quá khứ như thế nào?
Cô có phải một người xấu hay là một người có tội ác tày trời hay không? Nếu không, tại sao người nhà cô lại không đi tìm cô?
Còn nữa, nếu Đinh Thiên Vũ biết cô đã từng sinh con thì anh ấy sẽ suy nghĩ ra sao, sẽ nói gì với cô? Một người dù tốt đến đâu, cũng sẽ không thể không để tâm đến chuyện này?