Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 305
Chương 305
Sáng ngày hôm sau, Lục An Bảo lại không ngủ nướng, mới sáng sớm đã tự bò dậy, bắt đầu lục tìm tủ quần áo của mình.
Hơn nữa, cậu bé còn vừa thay quần áo, vừa bảo người trông coi thím Trần xem cho cậu.
“Cái này thế nào?”
“Khá đẹp đấy.”
“Còn cái này thì sao?”
“Cậu chủ nhỏ mặc cái gì cũng đẹp cả.”
Lời thím Trần nói là thật lòng, Lục An Bảo bây giờ tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại trông rất xinh đẹp, bây giờ tóc của cậu nhóc đã dài hơn được một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cùng với ngũ quan đường nét tinh tế, nhìn từ xa xa giống hệt như một cô gái nhỏ có khuôn mặt búp bê vậy.
“Vậy cũng đúng.”
Nghe được lời khen của thím Trần, tâm trạng của Lục An Bảo rất tốt, nhưng nhìn những quần áo và phụ kiện đó, cậu nhóc vẫn mắc phải chứng khó lựa chọn. Lần trước khi nhìn thấy Vô Ưu, cậu nhóc đang mải chạy trốn, người thì dính đầy bụi đất, trông rất thê thảm, không thể hiện được nhan sắc và khí chất của cậu, lần này gặp mặt cậu nhất định phải ăn diện cho thật thu hút ánh nhìn, để cho Ưu Ưu phải nhìn cậu bằng một con mắt khác.
Khi nghĩ như vậy, Lục An Bảo lại bắt đầu chạy về phòng ngủ, lục tung khắp nơi tìm bộ quần áo thích hợp.
Lục Tấn Uyên bị tiếng bước chân chạy đi chạy lại của cậu nhóc đánh thức, anh cau mày ngồi dậy.
Anh vốn là người khó ngủ say, nhìn xem thời gian cũng chưa đến tám giờ, không hề giống với tác phong phải ngủ nướng đến tận trưa mới chịu dậy của tên nhóc thối tha này.
Người đàn ông kéo chăn ôm trán bước ra ngoài, thì anh nhìn thấy Lục An Bảo hết sức đỏm dáng mà đứng trước đó soi gương .
“Con đang làm gì vậy?”
Lục An Bảo cũng không thèm để ý đến anh đã nói gì, liền cạch cạch cạch mà chạy đến trước mặt Lục Tấn Uyên, tha thiết mong chờ mà nhìn anh: “Bộ quần áo này nhìn có đẹp không? Ba à, hình như ba có một bộ âu phục có thể phối với nó, chúng ta cùng mặc đồ gia đình nhé?”
Lục Tấn Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ chứa đầy sự mong đợi đó, hừ lạnh một tiếng: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến mặc đồ gia đình gì đó? Hôm nay con hăng hái quá nhỉ?”
“Không phải là ba đã quên mất hôm nay chúng ta sẽ phải đi đâu chứ?”
Lục An Bảo nhìn thấy Lục Tấn Uyên chậm rãi rời đi, vẻ mặt rất lạnh nhạt, liền có chút sốt ruột.
Nếu như Lục Tấn Uyên quên mất chuyện đi thăm bệnh thì một mình cậu sẽ không thể đi được mất, thế không phải là chuẩn bị uổng công sao?
“Đi bệnh viện ba nhớ được.”
Lục Tấn Uyên cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, sau khi vị đắng xua tan đi phần nào cơn buồn ngủ, người đàn ông mở tờ báo ra rồi mới nhàn nhạt trả lời, và trong giọng nói của anh mang theo vài phần khêu gợi và khàn khàn, vô cùng mê hoặc lòng người.
“Đâu phải là đi biểu diễn trên khán đài, con phải đến mức thế không?”
Lục An Bảo bị cười nhạo, sắc mặt đỏ ửng: “Sao lại không? Hơ hơ, chuyện này là ba không hiểu là đúng rồi? Khi đi gặp cô gái mình thích, sao lại có thể lơ là được, nhất định phải duy trì trạng thái tốt nhất trong mọi lúc mọi nơi.”
Nói xong, Lục An Bảo cũng không quan tâm đến Lục Tấn Uyên nữa, mà tự mình trốn vào trong phòng tìm đồ mất rồi.
Khối băng lớn không hiểu tình người này, dù có nói đi nữa, anh cũng không hiểu đâu.
Bàn tay vốn đang lật báo của Lục Tấn Uyên chợt hơi khựng lại, do dự một lúc rồi mới xác định là mình đã không nghe nhầm.
Tên tiểu tử thối này, thế mà lại nói cái gì cô gái mình thích đấy?
Hai người họ chung ra cũng chỉ gặp được nhau có một lần mà thôi.
Mặc dù tính cách của Lục An Bảo trông có vẻ hoạt bát, nhưng Lục Tấn Uyên lại rất hiểu rõ tính cách của cậu bé, tên tiểu tử này tuyệt đối không phải là loại người sẽ dễ dàng đi chấp nhận một người nào đó.
Đặc biệt là những người phụ nữ muốn lấy anh rồi làm mẹ kế của cậu nhóc, cậu nhóc sẽ biểu hiện rõ sự phản kháng hơn bất kỳ ai hết.
Hiện tại lại cư xử với Vô Ưu đó hết mực yêu thích.
Là tình cờ sao? Lục Tấn Uyên nghĩ đến cảm giác kỳ lạ mà người phụ nữ đó mang lại, anh cũng khẽ cau mày, không bàn luận về những thứ khác, người phụ nữ đó đích thực là đã khơi dậy sự tò mò và hứng thú của anh.
Một lúc sau, Lục Tấn Uyên bước vào phòng của Lục An Bảo, nhìn thấy cậu nhóc vẫn còn đang vướng bận đến những thứ không đâu kia: “Ra ngoài ăn sáng đi.”
Lục An Bảo nhìn anh có chút không vui nói: “Ba à, ba hãy mặc bộ đồ đó đi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài sẽ sĩ diện biết bao, khi đến lúc đó Ưu Ưu chắc chắn sẽ không kìm được mà nhìn bằng con mắt khác đấy.”
Thằng nhóc này.
Lông mày của Lục Tấn Uyên giật giật, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lục An Bảo, anh cũng không từ chối nữa: “Con đi ăn sáng trước đi, nếu như hôm nay con không kén ăn, thì ba sẽ đồng ý.”
Lục An Bảo nhếch mép cười toe toét: “Con biết rồi, con sẽ đi ngay.”
Nói xong, cậu nhóc liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Lục Tấn Uyên nhìn theo bóng lưng của cậu nhóc, không nhịn được mà lắc đầu, thế nhưng anh rất hiếm khi nhìn thấy được Lục An Bảo vui vẻ như vậy.
Mặc dù trong giai đoạn trưởng thành của Lục An Bảo, anh vẫn luôn theo sát ở bên cạnh cậu nhóc, quan tâm chăm sóc cho cậu, nỗ lực dành hết tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cậu, cũng chưa từng kể cho cậu nghe về chuyện của mẹ như thế nào, nhưng đối với một đứa trẻ đang tuổi phát triển, chung quy cũng là điều nhạy cảm nhất.
Đối với việc mình đã không có mẹ từ khi còn nhỏ, tuy rằng cậu bé không nói, nhưng vẫn nhạy cảm cảm nhận được.
Đặc biệt là sau khi vào học mẫu giáo, khi những đứa trẻ khác đều được ba mẹ đến đưa đón, mà mình lại không được như vậy, về sự thất vọng của cậu, Lục Tấn Uyên đều thấy rõ được, nhưng anh lại không biết mình có thể làm gì.
Dù cho anh có bù đắp bao nhiêu đi chăng nữa, thì anh mãi cũng không thể nào thay thế được vai trò tình thương của mẹ.
Có lẽ để cho cậu bé có thể tiếp xúc với Vô Ưu, cũng không hẳn là điều xấu?
Khi nghĩ thì Lục Tấn Uyên cũng đã quay trở lại phòng, tìm kiếm bộ đồ âu phục theo lời Lục An Bảo đã nói.
Anh vừa mới thay xong, Lục An Bảo liền chạy vào, nhìn thấy anh đã mặc xong bộ đồ mà mình muốn, không nhịn được gật đầu và giơ ngón tay cái lên.
“Không tệ, trông đẹp trai thật đấy, nhưng so với con vẫn là kém hơn một chút.”
Nói xong, cậu nhóc liền kéo tay Lục Tấn Uyên bước thẳng ra ngoài.
“Thím Trần, hôm nay chúng con sẽ không về nhà ăn cơm nữa”
Lục An Bảo sớm đã sắp xếp xong hành trình cả một ngày, cậu nhóc tuỳ tiện nói một tiếng, rồi rất nghe lời mà bước lên xe.
Lục Tấn Uyên nhìn cậu nhóc một cái: “Ba hình như chưa từng nói qua là sẽ ra ngoài chơi với con cả một ngày nhỉ?”
Còn học được cách hành động trước báo cáo sau rồi nhỉ?
“Hì hì, con đã lên hết kế hoạch rồi, ba xem đi.”
Lục An Bảo cười ngoan ngoãn, đưa lịch trình mình soạn cho Lục Tấn Uyên xem qua một cái.
Khi nhìn thấy những kế hoạch đi nơi này chơi một chút, đi chỗ kia ăn những món ăn vặt chưa được ăn qua đó, người đàn ông lắc đầu than thở, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
“Ba thường ngày không có thời gian đi ra ngoài chơi với con, lần này hãy xem như là tiện thể đi mà.”
Một câu nói của Lục An Bảo, lại khiến Lục Tấn Uyên rơi vào trầm tư suy nghĩ, thường ngày anh quả thật là có chút bận rộn, rất ít khi dẫn cậu nhóc đi dạo chơi xung quanh, Lục An Bảo có suy nghĩ như vậy, cũng đúng là hợp tình hợp lý.
“Lần sau không được như thế nữa.”
Lục Tấn Uyên nhàn nhạt nói, rồi khởi động xe hơi.
Lục An Bảo lúc này mới vui vẻ mà cất đồ đi, theo tuyến đường mình đã soạn sẵn mà chỉ đường cho Lục Tấn Uyên chạy theo đi mua một ít đồ lặt vặt, rồi mới chạy đến hướng đi bệnh viện.
Khi hai người đến nơi, Vô Ưu đang vế bản thảo.
Mặc dù cô đang điều trị trong bệnh viện, nhưng tính tình vẫn không chịu nằm yên, đặc biệt là Đinh Thiên Vũ đột nhiên nói muốn cô giúp làm một bản thiết kế hoa lệ, cô càng không thể chối từ, thế là cô liền bắt đầu lấy giấy và bút ra thiết kế sơ bộ.
“Ưu Ưu, cháu đến rồi đây.”
Nghe thấy giọng nói của Lục An Bảo, Vô Ưu ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy hai cha con đang đứng ở cửa, cô liền sững người lại.
Sáng ngày hôm sau, Lục An Bảo lại không ngủ nướng, mới sáng sớm đã tự bò dậy, bắt đầu lục tìm tủ quần áo của mình.
Hơn nữa, cậu bé còn vừa thay quần áo, vừa bảo người trông coi thím Trần xem cho cậu.
“Cái này thế nào?”
“Khá đẹp đấy.”
“Còn cái này thì sao?”
“Cậu chủ nhỏ mặc cái gì cũng đẹp cả.”
Lời thím Trần nói là thật lòng, Lục An Bảo bây giờ tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại trông rất xinh đẹp, bây giờ tóc của cậu nhóc đã dài hơn được một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cùng với ngũ quan đường nét tinh tế, nhìn từ xa xa giống hệt như một cô gái nhỏ có khuôn mặt búp bê vậy.
“Vậy cũng đúng.”
Nghe được lời khen của thím Trần, tâm trạng của Lục An Bảo rất tốt, nhưng nhìn những quần áo và phụ kiện đó, cậu nhóc vẫn mắc phải chứng khó lựa chọn. Lần trước khi nhìn thấy Vô Ưu, cậu nhóc đang mải chạy trốn, người thì dính đầy bụi đất, trông rất thê thảm, không thể hiện được nhan sắc và khí chất của cậu, lần này gặp mặt cậu nhất định phải ăn diện cho thật thu hút ánh nhìn, để cho Ưu Ưu phải nhìn cậu bằng một con mắt khác.
Khi nghĩ như vậy, Lục An Bảo lại bắt đầu chạy về phòng ngủ, lục tung khắp nơi tìm bộ quần áo thích hợp.
Lục Tấn Uyên bị tiếng bước chân chạy đi chạy lại của cậu nhóc đánh thức, anh cau mày ngồi dậy.
Anh vốn là người khó ngủ say, nhìn xem thời gian cũng chưa đến tám giờ, không hề giống với tác phong phải ngủ nướng đến tận trưa mới chịu dậy của tên nhóc thối tha này.
Người đàn ông kéo chăn ôm trán bước ra ngoài, thì anh nhìn thấy Lục An Bảo hết sức đỏm dáng mà đứng trước đó soi gương .
“Con đang làm gì vậy?”
Lục An Bảo cũng không thèm để ý đến anh đã nói gì, liền cạch cạch cạch mà chạy đến trước mặt Lục Tấn Uyên, tha thiết mong chờ mà nhìn anh: “Bộ quần áo này nhìn có đẹp không? Ba à, hình như ba có một bộ âu phục có thể phối với nó, chúng ta cùng mặc đồ gia đình nhé?”
Lục Tấn Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ chứa đầy sự mong đợi đó, hừ lạnh một tiếng: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến mặc đồ gia đình gì đó? Hôm nay con hăng hái quá nhỉ?”
“Không phải là ba đã quên mất hôm nay chúng ta sẽ phải đi đâu chứ?”
Lục An Bảo nhìn thấy Lục Tấn Uyên chậm rãi rời đi, vẻ mặt rất lạnh nhạt, liền có chút sốt ruột.
Nếu như Lục Tấn Uyên quên mất chuyện đi thăm bệnh thì một mình cậu sẽ không thể đi được mất, thế không phải là chuẩn bị uổng công sao?
“Đi bệnh viện ba nhớ được.”
Lục Tấn Uyên cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, sau khi vị đắng xua tan đi phần nào cơn buồn ngủ, người đàn ông mở tờ báo ra rồi mới nhàn nhạt trả lời, và trong giọng nói của anh mang theo vài phần khêu gợi và khàn khàn, vô cùng mê hoặc lòng người.
“Đâu phải là đi biểu diễn trên khán đài, con phải đến mức thế không?”
Lục An Bảo bị cười nhạo, sắc mặt đỏ ửng: “Sao lại không? Hơ hơ, chuyện này là ba không hiểu là đúng rồi? Khi đi gặp cô gái mình thích, sao lại có thể lơ là được, nhất định phải duy trì trạng thái tốt nhất trong mọi lúc mọi nơi.”
Nói xong, Lục An Bảo cũng không quan tâm đến Lục Tấn Uyên nữa, mà tự mình trốn vào trong phòng tìm đồ mất rồi.
Khối băng lớn không hiểu tình người này, dù có nói đi nữa, anh cũng không hiểu đâu.
Bàn tay vốn đang lật báo của Lục Tấn Uyên chợt hơi khựng lại, do dự một lúc rồi mới xác định là mình đã không nghe nhầm.
Tên tiểu tử thối này, thế mà lại nói cái gì cô gái mình thích đấy?
Hai người họ chung ra cũng chỉ gặp được nhau có một lần mà thôi.
Mặc dù tính cách của Lục An Bảo trông có vẻ hoạt bát, nhưng Lục Tấn Uyên lại rất hiểu rõ tính cách của cậu bé, tên tiểu tử này tuyệt đối không phải là loại người sẽ dễ dàng đi chấp nhận một người nào đó.
Đặc biệt là những người phụ nữ muốn lấy anh rồi làm mẹ kế của cậu nhóc, cậu nhóc sẽ biểu hiện rõ sự phản kháng hơn bất kỳ ai hết.
Hiện tại lại cư xử với Vô Ưu đó hết mực yêu thích.
Là tình cờ sao? Lục Tấn Uyên nghĩ đến cảm giác kỳ lạ mà người phụ nữ đó mang lại, anh cũng khẽ cau mày, không bàn luận về những thứ khác, người phụ nữ đó đích thực là đã khơi dậy sự tò mò và hứng thú của anh.
Một lúc sau, Lục Tấn Uyên bước vào phòng của Lục An Bảo, nhìn thấy cậu nhóc vẫn còn đang vướng bận đến những thứ không đâu kia: “Ra ngoài ăn sáng đi.”
Lục An Bảo nhìn anh có chút không vui nói: “Ba à, ba hãy mặc bộ đồ đó đi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài sẽ sĩ diện biết bao, khi đến lúc đó Ưu Ưu chắc chắn sẽ không kìm được mà nhìn bằng con mắt khác đấy.”
Thằng nhóc này.
Lông mày của Lục Tấn Uyên giật giật, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lục An Bảo, anh cũng không từ chối nữa: “Con đi ăn sáng trước đi, nếu như hôm nay con không kén ăn, thì ba sẽ đồng ý.”
Lục An Bảo nhếch mép cười toe toét: “Con biết rồi, con sẽ đi ngay.”
Nói xong, cậu nhóc liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Lục Tấn Uyên nhìn theo bóng lưng của cậu nhóc, không nhịn được mà lắc đầu, thế nhưng anh rất hiếm khi nhìn thấy được Lục An Bảo vui vẻ như vậy.
Mặc dù trong giai đoạn trưởng thành của Lục An Bảo, anh vẫn luôn theo sát ở bên cạnh cậu nhóc, quan tâm chăm sóc cho cậu, nỗ lực dành hết tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cậu, cũng chưa từng kể cho cậu nghe về chuyện của mẹ như thế nào, nhưng đối với một đứa trẻ đang tuổi phát triển, chung quy cũng là điều nhạy cảm nhất.
Đối với việc mình đã không có mẹ từ khi còn nhỏ, tuy rằng cậu bé không nói, nhưng vẫn nhạy cảm cảm nhận được.
Đặc biệt là sau khi vào học mẫu giáo, khi những đứa trẻ khác đều được ba mẹ đến đưa đón, mà mình lại không được như vậy, về sự thất vọng của cậu, Lục Tấn Uyên đều thấy rõ được, nhưng anh lại không biết mình có thể làm gì.
Dù cho anh có bù đắp bao nhiêu đi chăng nữa, thì anh mãi cũng không thể nào thay thế được vai trò tình thương của mẹ.
Có lẽ để cho cậu bé có thể tiếp xúc với Vô Ưu, cũng không hẳn là điều xấu?
Khi nghĩ thì Lục Tấn Uyên cũng đã quay trở lại phòng, tìm kiếm bộ đồ âu phục theo lời Lục An Bảo đã nói.
Anh vừa mới thay xong, Lục An Bảo liền chạy vào, nhìn thấy anh đã mặc xong bộ đồ mà mình muốn, không nhịn được gật đầu và giơ ngón tay cái lên.
“Không tệ, trông đẹp trai thật đấy, nhưng so với con vẫn là kém hơn một chút.”
Nói xong, cậu nhóc liền kéo tay Lục Tấn Uyên bước thẳng ra ngoài.
“Thím Trần, hôm nay chúng con sẽ không về nhà ăn cơm nữa”
Lục An Bảo sớm đã sắp xếp xong hành trình cả một ngày, cậu nhóc tuỳ tiện nói một tiếng, rồi rất nghe lời mà bước lên xe.
Lục Tấn Uyên nhìn cậu nhóc một cái: “Ba hình như chưa từng nói qua là sẽ ra ngoài chơi với con cả một ngày nhỉ?”
Còn học được cách hành động trước báo cáo sau rồi nhỉ?
“Hì hì, con đã lên hết kế hoạch rồi, ba xem đi.”
Lục An Bảo cười ngoan ngoãn, đưa lịch trình mình soạn cho Lục Tấn Uyên xem qua một cái.
Khi nhìn thấy những kế hoạch đi nơi này chơi một chút, đi chỗ kia ăn những món ăn vặt chưa được ăn qua đó, người đàn ông lắc đầu than thở, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
“Ba thường ngày không có thời gian đi ra ngoài chơi với con, lần này hãy xem như là tiện thể đi mà.”
Một câu nói của Lục An Bảo, lại khiến Lục Tấn Uyên rơi vào trầm tư suy nghĩ, thường ngày anh quả thật là có chút bận rộn, rất ít khi dẫn cậu nhóc đi dạo chơi xung quanh, Lục An Bảo có suy nghĩ như vậy, cũng đúng là hợp tình hợp lý.
“Lần sau không được như thế nữa.”
Lục Tấn Uyên nhàn nhạt nói, rồi khởi động xe hơi.
Lục An Bảo lúc này mới vui vẻ mà cất đồ đi, theo tuyến đường mình đã soạn sẵn mà chỉ đường cho Lục Tấn Uyên chạy theo đi mua một ít đồ lặt vặt, rồi mới chạy đến hướng đi bệnh viện.
Khi hai người đến nơi, Vô Ưu đang vế bản thảo.
Mặc dù cô đang điều trị trong bệnh viện, nhưng tính tình vẫn không chịu nằm yên, đặc biệt là Đinh Thiên Vũ đột nhiên nói muốn cô giúp làm một bản thiết kế hoa lệ, cô càng không thể chối từ, thế là cô liền bắt đầu lấy giấy và bút ra thiết kế sơ bộ.
“Ưu Ưu, cháu đến rồi đây.”
Nghe thấy giọng nói của Lục An Bảo, Vô Ưu ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy hai cha con đang đứng ở cửa, cô liền sững người lại.