Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306
Chương 306
Mặc dù biết được ngoại hình của hai cha con này vẫn luôn rất nổi bật, nhưng đến khi nhìn thấy cô vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Hai người một lớn một nhỏ đều có đường nét ngũ quan tinh tế cực kỳ giống nhau, đặc biệt là khi mặc bộ đồ cha con tương tự nhau, y chang như là từ trong một khuôn mẫu đúc ra vậy, giống như một tác phẩm nghệ thuật thanh nhã nào đó, khiến cho người ta không thể rời mắt được, chỉ có thể để cho người ta cảm thán rằng khi ông trời chế tạo ra một con người lúc nào cũng bất công như vậy.
“Ưu Ưu, cô cảm thấy khỏe hơn chưa?” Nhìn thấy Vô Ưu bày ra bộ dạng như đang đi vào cõi thần tiên vậy, Lục An Bảo bước tới, trên mặt mang theo một màu đỏ ửng không được tự nhiên mà đặt bó hoa hồng trong tay bỏ xuống bàn: “Cái này là do cháu đặc biệt mua cho cô đấy.”
Vô Ưu lúc này mới ý thức được cô thật sự là quá mê trai rồi, thế mà lại đi nhìn hai cha con này đến thất thần, cô xấu hổ mà cúi đầu xuống, rồi ho khan một tiếng để che dấu đi sự ngượng ngùng của mình.
Sau đó, hương thơm thoang thoảng của hoa hồng bay đến, cô vội vàng gật đầu: “Cảm ơn.”
Không ngờ rằng Lục An Bảo còn nhỏ tuổi như vậy, lại biết quan tâm chu đáo đến như thế, Vô Ưu tức thì cảm thấy có thiện cảm với cậu nhóc hơn, liền đưa tay nhận lấy bó hoa.
Lục An Bảo nhìn thấy cô ôm lấy bó hoa hồng mà mình đã tặng, nhất thời cũng không biết nên nói gì, mặc dù cậu đã chuẩn bị kỹ càng rất nhiều lời mở đầu, nhưng khi cần phải nói, thì đầu lưỡi của cậu như bị thắt lại, đột nhiên lại không biết phải nói làm sao. Vô Ưu cẩn thận đặt bó hoa trong tay cô để lên bàn, Lục An Bảo lúc này mới nhìn thấy trên tay cô đang cầm một bức vẽ nháp, cậu lập tức bị thu hút đi sự chú ý, bước tới nhìn xem.
“Đây là cái gì? Cô là người vẽ nó sao?”
Nhìn thấy Lục An Bảo dường như có hứng thú với bức vẽ của mình, Vô Ưu gật đầu: “Trông đẹp không?”
Đây là bản thảo do cô thiết kế, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn vẽ sơ bộ, thế nên nhìn vẫn chưa được tinh tế cho lắm, hơn nữa mấy đường nét trông cũng rất lộn xộn.
Thế nên Vô Ưu cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi.
Lục An Bảo lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để kéo gần khoảng cách với cô hơn, liền nhanh chóng cầm lấy bảng vẽ của Vô Ưu tỉ mỉ mà nhìn.
Vô Ưu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu nhóc, trong lòng chợt cảm thấy có chút buồn cười: “Nếu như cảm thấy còn rất lộn xộn, cũng có thể trực tiếp nói cho cô biết, cô sẽ không tức giận đâu.”
“Không, nhìn không hề lộn xộn một chút nào, cháu cảm thấy nó trông rất đẹp và màu sắc cũng rất tươi sáng, khiến cho người nhìn cảm thấy tâm trạng được thoải mái hơn nhiều.”
Lục An Bảo nghiêm túc nói, tuy rằng tuổi cậu còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục theo hệ tinh anh, không chỉ là về phương diện học tập, về các phương diện như thẩm mỹ và nghệ thuật tất nhiên cũng phải cần được huấn luyện thêm, cậu là thực sự cảm thấy bức tranh này rất đẹp.
“Thật sao?”
Nghe được lời nói của Lục An Bảo, tâm trạng của Vô Ưu liền trở nên rất tốt, trẻ con đều sẽ không nói dối, nếu như cậu đã cảm thấy tốt, thì nhất định cũng sẽ không đến nỗi tệ.
Nhìn thấy hai người này dùng một chữ người kia lại nói một lời bắt đầu chuyện trò, Lục Tấn Uyên không nhịn được khẽ cau mày, ở trước mặt người phụ nữ này, anh dường như không hề có chút cảm giác tồn tại vậy.
Không chịu được, người đàn ông khẽ ho một tiếng, Vô Ưu nghe thấy tiếng động nhìn sang, thì mới phát hiện Lục Tấn Uyên vẫn luôn đứng ở phía cửa phòng.
Cô đã hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của người này.
Vô Ưu không khỏi cảm thấy khâm phục bản thân, cô cũng thực sự là lợi hại quá đi.
Nhưng mà, đối với Lục Tấn Uyên con người này, Vô Ưu luôn có một loại cảm giác kháng cự không thể nói rõ được, cô luôn cảm thấy rằng, nếu như ở gần con người này thì sẽ không có chuyện tốt lành gì xảy ra được, vì vậy cô chỉ khẽ mỉm cười, hướng về phía Lục Tấn Uyên gật đầu tỏ ý xin lỗi. “Anh Lục, nếu như anh có việc bận, anh có thể rời khỏi đây trước, tôi sẽ chăm sóc tốt cho An Bảo.”
Theo suy nghĩ của Vô Ưu là chủ tịch của một tập đoàn như Lục Tấn Uyên, nhân vật vào mỗi phút giây đều có thể kiếm được hàng trăm triệu bạc, chắc sẽ không có thời gian mà ở lại đây cùng đi với nhân vật nhỏ bé như cô đâu, anh ở lại đây, hẳn là vì lo lắng cho sự an toàn của Lục An Bảo.
Nhưng đây là bệnh viện, an ninh trật tự rất nghiêm khắc, nên sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn được, hơn nữa khi anh ở đây, cô cũng cảm thấy rất không được tự nhiên, vì thế nên trong tiềm thức cô đã lên tiếng nói như vậy.
Nghe thấy lời cô nói, lông mày của Lục Tấn Uyên càng nhíu chặt hơn, đặc biệt là khi Lục An Bảo nghe được ba mình khi đối mặt với phụ nữ lại kém cỏi nhút nhát đến thế, không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng, lại khiến anh cảm thấy không vui khi bị người ta chê đuổi.
“Cô đây là đang muốn đuổi người sao?”
Giọng điệu của Lục Tấn Uyên trầm thấp, dường như còn mang theo vài phần ý giận.
Vô Ưu lập tức trở nên khó xử, cô vội vàng xua tay, tuy rằng cô đúng là hy vọng đại thần trước mặt này nhanh chóng rời đi càng sớm càng tốt, nhưng mà nếu nói thẳng thừng quá như vậy, hình như đúng là có chút bất lịch sự?
Chuyện đó không có đâu, tôi chỉ là sợ làm lỡ thời gian của anh mà thôi.”
Vô Ưu vội vàng giải thích, chỉ là sắc mặt của người đàn ông không vì lời giải thích của cô mà hoà dịu đi, ngược lại còn càng trở nên không vui hơn: “Thời gian của tôi vẫn không cấp bách đến như thế, cô không cần phải lo lắng về chuyện này.”
Vô Ưu nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao: “”Chuyện đó tôi chỉ là đưa ra một đề nghị, đề nghị mà thôi.”
Bị ánh mắt kiểu đó của Lục Tấn Uyên quét qua, Vô Ưu vội vàng nở một nụ cười ngượng nghịu để làm giảm đi sự khó xử này, người đàn ông nhìn thấy bộ dạng thận trọng đó của cô, vẻ mặt mới hòa hoãn lại một chút. Trong lòng vẫn còn có chút bực dọc, anh có làm gì đâu? Khi đối mặt với người phụ nữ này, anh xem như là đã rất khách sáo rồi, tại sao cô lại trông có vẻ như sợ mình đến vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Vô Ưu, Lục Tấn Uyên rời tầm nhìn đi chỗ khác, không áp bức đến cô nữa, sau đó nhìn sang Lục An Bảo vẫn đang nở nụ cười tươi trên mặt một cái.
Bởi vì hiếm khi nhìn thấy được ba nhà mình luôn cao cao tự tại kia, nay lại cứng họng đến thế này, trong lòng cậu cảm thấy rất vui, nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo đó dừng lại trên người cậu, Lục An Bảo lập tức rùng mình một cái, rồi ngoan ngoãn trở lại.
“Hơ hơ, ba này, ba có muốn xem bức vẽ của Ưu Ưu không?”
Vừa nói, Lục An Bảo vừa đưa bức vẽ trên tay qua cho ba mình, Vô Ưu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặc dù bản thảo thiết kế của cô so với nét bút của những người ngoài nghề mới bắt đầu vẽ đã được cải thiện đi rất nhiều, nhưng để có thể lọt vào được mắt xanh của Lục Tấn Uyên, cô vẫn chưa thấy tự tin lắm.
Nghĩ đến đây, cô vươn tay muốn lấy bản vẽ đó trở về, nhưng Lục Tấn Uyên đã rất nhẹ nhàng linh hoạt mà tránh đi tay cô, tay người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua cánh tay cô, rõ ràng chỉ giống như động tác của chuồn chuồn chấm nước, nhưng Vô Ưu lại vội rụt tay về, khuôn mặt trắng ngần của cô đột nhiên đỏ bừng lên.
Cảm giác lúc nấy thật là kỳ lạ, vào khoảnh khắc đó, cứ giống như là cô đã từng tiếp xúc qua được rất nhiều lần vậy, khiến nhịp tim cô đập loạn mất một nhịp.
Lục Tấn Uyên thì không để ý đến sự thay đổi nhỏ của cô, anh cầm bản thảo thiết kế đó trong tay, hàng lông mày vốn đang cau lại của anh khẽ buông lỏng.
Tính anh luôn kén chọn, hơn nữa đối với những chuyện này luôn nói rất thẳng thừng, bảo anh cho ra những lời nhận xét trái lòng là điều không thể nào.
Nhưng với cái bản thảo thiết kế này, — Tuy nhìn trên hình vẽ nét bút còn hơi lộn xộn, nhưng lại là kiểu thiết kế mang nét đặc sắc riêng, màu sắc hỗn độn hòa lại với nhau, nhưng lại không khiến cho người xem cảm thấy rối mắt, mà ngược lại còn có một sự nổi dậy mới lạ cho thị giác.
Đây hẳn không phải là điều mà một người mới vào nghề nào cũng có thể làm được, ít nhất có thể khẳng định rằng người phụ nữ này trông cũng khá là có tài năng trong lĩnh vực này.
“Nhìn không tệ.”
Mặc dù biết được ngoại hình của hai cha con này vẫn luôn rất nổi bật, nhưng đến khi nhìn thấy cô vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Hai người một lớn một nhỏ đều có đường nét ngũ quan tinh tế cực kỳ giống nhau, đặc biệt là khi mặc bộ đồ cha con tương tự nhau, y chang như là từ trong một khuôn mẫu đúc ra vậy, giống như một tác phẩm nghệ thuật thanh nhã nào đó, khiến cho người ta không thể rời mắt được, chỉ có thể để cho người ta cảm thán rằng khi ông trời chế tạo ra một con người lúc nào cũng bất công như vậy.
“Ưu Ưu, cô cảm thấy khỏe hơn chưa?” Nhìn thấy Vô Ưu bày ra bộ dạng như đang đi vào cõi thần tiên vậy, Lục An Bảo bước tới, trên mặt mang theo một màu đỏ ửng không được tự nhiên mà đặt bó hoa hồng trong tay bỏ xuống bàn: “Cái này là do cháu đặc biệt mua cho cô đấy.”
Vô Ưu lúc này mới ý thức được cô thật sự là quá mê trai rồi, thế mà lại đi nhìn hai cha con này đến thất thần, cô xấu hổ mà cúi đầu xuống, rồi ho khan một tiếng để che dấu đi sự ngượng ngùng của mình.
Sau đó, hương thơm thoang thoảng của hoa hồng bay đến, cô vội vàng gật đầu: “Cảm ơn.”
Không ngờ rằng Lục An Bảo còn nhỏ tuổi như vậy, lại biết quan tâm chu đáo đến như thế, Vô Ưu tức thì cảm thấy có thiện cảm với cậu nhóc hơn, liền đưa tay nhận lấy bó hoa.
Lục An Bảo nhìn thấy cô ôm lấy bó hoa hồng mà mình đã tặng, nhất thời cũng không biết nên nói gì, mặc dù cậu đã chuẩn bị kỹ càng rất nhiều lời mở đầu, nhưng khi cần phải nói, thì đầu lưỡi của cậu như bị thắt lại, đột nhiên lại không biết phải nói làm sao. Vô Ưu cẩn thận đặt bó hoa trong tay cô để lên bàn, Lục An Bảo lúc này mới nhìn thấy trên tay cô đang cầm một bức vẽ nháp, cậu lập tức bị thu hút đi sự chú ý, bước tới nhìn xem.
“Đây là cái gì? Cô là người vẽ nó sao?”
Nhìn thấy Lục An Bảo dường như có hứng thú với bức vẽ của mình, Vô Ưu gật đầu: “Trông đẹp không?”
Đây là bản thảo do cô thiết kế, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn vẽ sơ bộ, thế nên nhìn vẫn chưa được tinh tế cho lắm, hơn nữa mấy đường nét trông cũng rất lộn xộn.
Thế nên Vô Ưu cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi.
Lục An Bảo lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để kéo gần khoảng cách với cô hơn, liền nhanh chóng cầm lấy bảng vẽ của Vô Ưu tỉ mỉ mà nhìn.
Vô Ưu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu nhóc, trong lòng chợt cảm thấy có chút buồn cười: “Nếu như cảm thấy còn rất lộn xộn, cũng có thể trực tiếp nói cho cô biết, cô sẽ không tức giận đâu.”
“Không, nhìn không hề lộn xộn một chút nào, cháu cảm thấy nó trông rất đẹp và màu sắc cũng rất tươi sáng, khiến cho người nhìn cảm thấy tâm trạng được thoải mái hơn nhiều.”
Lục An Bảo nghiêm túc nói, tuy rằng tuổi cậu còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục theo hệ tinh anh, không chỉ là về phương diện học tập, về các phương diện như thẩm mỹ và nghệ thuật tất nhiên cũng phải cần được huấn luyện thêm, cậu là thực sự cảm thấy bức tranh này rất đẹp.
“Thật sao?”
Nghe được lời nói của Lục An Bảo, tâm trạng của Vô Ưu liền trở nên rất tốt, trẻ con đều sẽ không nói dối, nếu như cậu đã cảm thấy tốt, thì nhất định cũng sẽ không đến nỗi tệ.
Nhìn thấy hai người này dùng một chữ người kia lại nói một lời bắt đầu chuyện trò, Lục Tấn Uyên không nhịn được khẽ cau mày, ở trước mặt người phụ nữ này, anh dường như không hề có chút cảm giác tồn tại vậy.
Không chịu được, người đàn ông khẽ ho một tiếng, Vô Ưu nghe thấy tiếng động nhìn sang, thì mới phát hiện Lục Tấn Uyên vẫn luôn đứng ở phía cửa phòng.
Cô đã hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của người này.
Vô Ưu không khỏi cảm thấy khâm phục bản thân, cô cũng thực sự là lợi hại quá đi.
Nhưng mà, đối với Lục Tấn Uyên con người này, Vô Ưu luôn có một loại cảm giác kháng cự không thể nói rõ được, cô luôn cảm thấy rằng, nếu như ở gần con người này thì sẽ không có chuyện tốt lành gì xảy ra được, vì vậy cô chỉ khẽ mỉm cười, hướng về phía Lục Tấn Uyên gật đầu tỏ ý xin lỗi. “Anh Lục, nếu như anh có việc bận, anh có thể rời khỏi đây trước, tôi sẽ chăm sóc tốt cho An Bảo.”
Theo suy nghĩ của Vô Ưu là chủ tịch của một tập đoàn như Lục Tấn Uyên, nhân vật vào mỗi phút giây đều có thể kiếm được hàng trăm triệu bạc, chắc sẽ không có thời gian mà ở lại đây cùng đi với nhân vật nhỏ bé như cô đâu, anh ở lại đây, hẳn là vì lo lắng cho sự an toàn của Lục An Bảo.
Nhưng đây là bệnh viện, an ninh trật tự rất nghiêm khắc, nên sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn được, hơn nữa khi anh ở đây, cô cũng cảm thấy rất không được tự nhiên, vì thế nên trong tiềm thức cô đã lên tiếng nói như vậy.
Nghe thấy lời cô nói, lông mày của Lục Tấn Uyên càng nhíu chặt hơn, đặc biệt là khi Lục An Bảo nghe được ba mình khi đối mặt với phụ nữ lại kém cỏi nhút nhát đến thế, không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng, lại khiến anh cảm thấy không vui khi bị người ta chê đuổi.
“Cô đây là đang muốn đuổi người sao?”
Giọng điệu của Lục Tấn Uyên trầm thấp, dường như còn mang theo vài phần ý giận.
Vô Ưu lập tức trở nên khó xử, cô vội vàng xua tay, tuy rằng cô đúng là hy vọng đại thần trước mặt này nhanh chóng rời đi càng sớm càng tốt, nhưng mà nếu nói thẳng thừng quá như vậy, hình như đúng là có chút bất lịch sự?
Chuyện đó không có đâu, tôi chỉ là sợ làm lỡ thời gian của anh mà thôi.”
Vô Ưu vội vàng giải thích, chỉ là sắc mặt của người đàn ông không vì lời giải thích của cô mà hoà dịu đi, ngược lại còn càng trở nên không vui hơn: “Thời gian của tôi vẫn không cấp bách đến như thế, cô không cần phải lo lắng về chuyện này.”
Vô Ưu nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao: “”Chuyện đó tôi chỉ là đưa ra một đề nghị, đề nghị mà thôi.”
Bị ánh mắt kiểu đó của Lục Tấn Uyên quét qua, Vô Ưu vội vàng nở một nụ cười ngượng nghịu để làm giảm đi sự khó xử này, người đàn ông nhìn thấy bộ dạng thận trọng đó của cô, vẻ mặt mới hòa hoãn lại một chút. Trong lòng vẫn còn có chút bực dọc, anh có làm gì đâu? Khi đối mặt với người phụ nữ này, anh xem như là đã rất khách sáo rồi, tại sao cô lại trông có vẻ như sợ mình đến vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Vô Ưu, Lục Tấn Uyên rời tầm nhìn đi chỗ khác, không áp bức đến cô nữa, sau đó nhìn sang Lục An Bảo vẫn đang nở nụ cười tươi trên mặt một cái.
Bởi vì hiếm khi nhìn thấy được ba nhà mình luôn cao cao tự tại kia, nay lại cứng họng đến thế này, trong lòng cậu cảm thấy rất vui, nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo đó dừng lại trên người cậu, Lục An Bảo lập tức rùng mình một cái, rồi ngoan ngoãn trở lại.
“Hơ hơ, ba này, ba có muốn xem bức vẽ của Ưu Ưu không?”
Vừa nói, Lục An Bảo vừa đưa bức vẽ trên tay qua cho ba mình, Vô Ưu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặc dù bản thảo thiết kế của cô so với nét bút của những người ngoài nghề mới bắt đầu vẽ đã được cải thiện đi rất nhiều, nhưng để có thể lọt vào được mắt xanh của Lục Tấn Uyên, cô vẫn chưa thấy tự tin lắm.
Nghĩ đến đây, cô vươn tay muốn lấy bản vẽ đó trở về, nhưng Lục Tấn Uyên đã rất nhẹ nhàng linh hoạt mà tránh đi tay cô, tay người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua cánh tay cô, rõ ràng chỉ giống như động tác của chuồn chuồn chấm nước, nhưng Vô Ưu lại vội rụt tay về, khuôn mặt trắng ngần của cô đột nhiên đỏ bừng lên.
Cảm giác lúc nấy thật là kỳ lạ, vào khoảnh khắc đó, cứ giống như là cô đã từng tiếp xúc qua được rất nhiều lần vậy, khiến nhịp tim cô đập loạn mất một nhịp.
Lục Tấn Uyên thì không để ý đến sự thay đổi nhỏ của cô, anh cầm bản thảo thiết kế đó trong tay, hàng lông mày vốn đang cau lại của anh khẽ buông lỏng.
Tính anh luôn kén chọn, hơn nữa đối với những chuyện này luôn nói rất thẳng thừng, bảo anh cho ra những lời nhận xét trái lòng là điều không thể nào.
Nhưng với cái bản thảo thiết kế này, — Tuy nhìn trên hình vẽ nét bút còn hơi lộn xộn, nhưng lại là kiểu thiết kế mang nét đặc sắc riêng, màu sắc hỗn độn hòa lại với nhau, nhưng lại không khiến cho người xem cảm thấy rối mắt, mà ngược lại còn có một sự nổi dậy mới lạ cho thị giác.
Đây hẳn không phải là điều mà một người mới vào nghề nào cũng có thể làm được, ít nhất có thể khẳng định rằng người phụ nữ này trông cũng khá là có tài năng trong lĩnh vực này.
“Nhìn không tệ.”