Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Tặng cho các bạn thêm một chương nữa, truyện gần kết thúc rồi, các bạn hãy comt nhiều lên nhé!
Ngày Vưu Bội bị tuyên án.
Tưởng Tịch đến lúc đó thay đổi ý định, tự mình đi nghe xét xử.
Bởi vì bắt được người bắt cóc, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cho nên kết quả hoàn toàn trong dự định.
Vưu Bội bị phán mười lăm năm.
Tần Thành không có giở trò ở sau lưng. Phán quyết này đối với Vưu Bội mà nói là công bằng. Ả ta khóc nháo ngay cả như toà kháng án tối cao nhất cũng sẽ không có thay đổi khác.
Sau khi xét xử kết thúc, Vưu Bội trực tiếp bị cảnh sát mang đi. Tưởng Tịch thì lại từ cửa toà án trở về.
Phóng viên chờ đợi kết quả ở cửa toà án vội vàng đuổi đến phỏng vấn.
Tưởng Tịch không thể nói rõ tâm tình tốt hay xấu, cô chỉ bình tĩnh theo sát sau lưng Lục Mạnh Nhiên, từ chối nói chuyện.
Minh tinh ngồi tù là chuyện lớn, phóng viên tới nhiều hơn so với lui tới thường ngày. Cửa toà án đông nghịt thành một mảnh, ánh đèn chớp loé không ngừng.
Lục Mạnh Nhiên đẩy mắt kính, nói: “Mời các người nhường đường một chút, hôm nay Tưởng Tịch không nhận phỏng vấn.”
Tiếc là giọng nói của anh ta bị chìm giữa các phóng viên ồn ào điên cuồng.
“Tưởng Tịch, bảo an của công ty ở trên đường, nhưng người càng ngày càng nhiều, làm sao bây giờ?” Hai tay Vương Mộng làm thành một nửa vòng tròn, che chở cho Tưởng Tịch không bị đụng tới.
Tưởng Tịch ngẩng đầu nhìn đám người. Quả thật, hôm nay người đến rất nhiều.
Cô mệt mỏi trừng mắt nhìn, nói: “Không sao, chậm rãi đi. Nhưng mà, Vương Mộng, em chú ý một chút, đừng để cho bọn họ đúng tới em.”
Camera có góc cạnh sắc bén, không cẩn thận đụng bị thương sẽ lưu lại vết thẹo thì không tốt lắm.
Vương Mộng nghe hiểu ý của cô, mắt đỏ lên, gật đầu với vẻ mặt kiên định.
Ba người cẩn thận mà gian nan đi tới. Bỗng nhiên, một ánh sáng loé tới, Tưởng Tịch còn chưa có thấy rõ là cái gì, thì chợt nghe được tiếng kêu rên liên tiếp ở hiện trường.
“Là a xít.” Một người phóng viên hoảng sợ đủ kiểu. “Đây là a xít.”
Anh ta vừa dứt lời, một ca a xít khác được tạt đến từ phía trước Tưởng Tịch. Trong nháy mắt Lục Mạnh Nhiên xoay người, hai tay đồng thời đẩy về phía trước.
Tưởng Tịch chỉ cảm thấy một luồng mạnh mẽ đánh úp lại. Cô lui về sau vài bước, đụng vào ba bốn phóng viên và thợ chụp ảnh. Mu bàn tay đụng vào camera, bị rạch một đường khoảng 5cm. May mắn duy nhất là mặt của cô không bị a xít tạt trúng.
Nhưng bởi vì nhiều người, tất cả mọi người chưa kịp tản ra, có một phần tương đối bị a xít bắn đến.
Hiện trường trở nên hỗn loạn, chen chúc nhốn nháo. Tưởng Tịch nhìn thấy một gương mặt vặn vẹo thoảng qua trước mặt, cô kéo Vương Mộng bị té đứng lên, gọi 120 và 110.
Cảnh sát và xe cấp cứu đến cùng lúc. Tưởng Tịch được đưa đến bệnh viện chữa trị.
Tần Thành hoảng hốt mở cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Tưởng Tịch không có sao như lời Lục Mạnh Nhiên thì mới thoáng ổn định lại nhịp tim nhanh như trống dồn.
Bác sĩ băng bó cho Tưởng Tịch, có thể là phương pháp không chu đáo nên trên băng thấm ra máu. Tần Thành nhẹ nhàng nâng tay cô lên, con ngươi trầm xuống, quát Vương Mộng: “Bác sĩ đâu, sao không gọi bác sĩ lại đây?”
“Bác sĩ đi chăm sóc bệnh nhân khác rồi, anh đừng nổi giận, em không sao.” Tưởng Tịch gật gật đầu với Vương Mộng, nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài, mới nói: “Em chỉ bị thương nhỏ, không là vấn đề lớn.”
“Bị a xít tạt mới là vấn đề lớn?” Tần Thành nhìn máu trên băng gạc, làm sao cũng không bình tĩnh xuống được. Trên đường tới, anh chỉ cần nghĩ đến Tưởng Tịch có thể bị a xít tạt trúng, liền vô cùng sợ hãi.
“Anh Lục đã cứu em.” Tưởng Tịch dời tay, cúi người ngả trên vai anh, nhỏ giọng trấn an: “Chỉ là một vết thương nhỏ, qua hai ngày là tốt lên.”
“Ừ.” Tần Thành ôm lấy cô. “Từ hôm nay trở đi, anh sẽ phái mấy người vệ sĩ cho em, phụ trách bảo vệ an toàn của em, em không được phép từ chối.”
“Được.” Tưởng Tịch đồng ý. “Em sẽ chăm sóc mình thật tốt.”
“Em tốt nhất là bảo đảm mình vẹn toàn không tổn hao gì.” Cơn giận của Tần Thành lại nổi lên, nghẹn giọng nói: “Nếu em lại xảy ra chuyện như thế này, anh sẽ lập tức cho em rời khỏi giới giải trí.”
“Này!” Tưởng Tịch bất mãn đấm người nào đó. Anh đây là được đằng chân lân đằng đầu hả?
“Đừng nói này!” Tần Thành vỗ đầu của cô. “Tưởng Tịch, anh yêu em, bao gồm sự nghiệp của em. Nhưng mà, nếu chuyện sự nghiệp uy hiếp tới an toàn của em thì anh sẽ chọn an toàn của em. Em có giận cũng được, không cam lòng cũng được, anh cũng sẽ làm như vậy. Mặc cho em hận anh.”
Tưởng Tịch sờ sờ mũi, không nói gì.
Gọi bác sĩ tới băng bó cho Tưởng Tịch một lần nữa rồi Tần Thành kéo cửa đi ra ngoài.
Lục Mạnh Nhiên đang chờ ở bên ngoài.
“Tình hình như thế nào?” Tần Thành đi đến đầu cầu thang thưa người, nói: “Có tìm được người tạt a xít không?”
“Còn chưa được.” Lục Mạnh Nhiên gỡ mắt kính xuống, bóp ấn đường hai cái, nói: “Người chứng kiến nói người tạt a xít đeo mặt nạ, hơn nữa, chúng tạt xong liền rời đi. Nhưng có thể xác định là hung thủ hướng về Tưởng Tịch. Hiện giờ, cảnh sát toàn thành phố đều đang tìm nghi phạm.”
Trong mắt Tần Thành thoáng chốc nổi bão. “Công ty tòan lực trợ giúp cảnh sát, một khi có tin tức thì lập tức cho tôi biết.”
…..
Buổi tối, tin thời sự của các đài truyền hình đều đưa tin vụ án tạt a xít khiếp sợ cả nước này.
Truyền hình thành phố C thậm chí tiến hành phỏng vấn trực tiếp ở bệnh viện và cục cảnh sát. Khi ống kính camera chuyển tới những gương mặt và tay hoặc là những nơi khác bị huỷ hoại thì đông đảo dân chúng đã phẫn nộ.
Trong đó, phẫn nộ nhất không nghi ngờ gì là fan của Tưởng Tịch. Bởi vì trên internet có người xưng hiểu rõ tình hình nói khi hung thủ tạt a xít có hô lên một câu: Tưởng Tịch, mày đi chết đi!
Các fan không nghĩ ra thần tượng của bọn họ làm gì đắc tội với người ta, vì sao mà liên tiếp bị người ta nhìn chòng chọc. Đầu tiên là bị Đinh Tang kia không biết trời cao đất rộng hãm hại, rồi tiếp theo là bị cái bình hoa Vưu Bội kia bắt cóc. Thật vất vả mới được an toàn một hồi, bây giờ lại xuất hiện bị tạt a xít.
May mắn là cuối cùng không bị a xít tạt trúng đó!
Các fan rất phẫn nộ, vì thế, các chủ của diễn đàn fan ra đứng ra, kết hợp với một số cao thủ internet, triển khai điều tra ở trên mạng. Một số fan khác thì mua một ít quà tặng gởi tới bệnh viện.
Khi Phương Duệ mang theo điểm tâm đi vào thì Tưởng Tịch đang ngồi ở trên giường mở quà.
“Fan của cháu thật đáng yêu.” Phương Duệ ngồi vào bên giường, mở hộp điểm tâm cho Tưởng Tịch.
“Đa số bọn họ đều là những đứa trẻ đơn thuần.” Tưởng Tịch tươi cười rực rỡ, như là đã khôi phục lại từ trong khiếp sợ.
Phương Duệ mỉm cười. “Tiểu Tịch, cháu cũng là một đứa trẻ.”
“Cháu lớn rồi.” Tưởng Tịch đặt gối dựa tới sau lưng, trở lại vấn đề chính. “Cậu út, sao cậu có thời gian tới đây? Không phải là đi nước ngoài sao?”
“Tôi nghe nói cháu bị tập kích thì quay lại.” Phương Duệ đưa cho Tưởng Tịch một miếng điểm tâm, xoay người lại lấy cho cô một ly nước ấm. “May là cháu không sao cả.”
“Đúng vậy, mạng của cháu lớn.” Tưởng Tịch hiếm khi mở miệng nói đùa, nhưng cô nhanh chóng thu lại nụ cười, nói: “Cậu út, nếu hung thủ là người cậu và cháu đều quen thì cậu sẽ làm sao?”
Tay Phương Duệ run lên. “Cháu nghi ngờ…chị hai?”
“Chỉ là hoài nghi.” Tưởng Tịch nhận lấy nước từ cậu, nói: “Cháu không chắc chắn có phải bà ta hay không. Ở trong giới, người cháu đắc tội không ngoài một Phương Vi Vi, bất quá, gần đây, người có động cơ hãm hại nhất chỉ có một mình Phương Vi Vi.”
“Nếu là cô ta.” Phương Duệ hơi chần chờ. “Tiểu Tịch, cháu sẽ làm như thế nào?”
“Cháu cái gì cũng sẽ không làm.”
Phương Duệ thở ra. Nhưng không đợi anh thở tiếp, Tưởng Tịch nói tiếp: “Nhưng cháu khó đảm bảo là Tần Thành sẽ làm cái gì. Anh ấy hận nhất là người khác có mưu tính đối với cháu. Lúc này đây, phỏng chừng khi cậu út tới đã biết rồi, anh ấy vô cùng giận dữ, mong có thể tìm mấy vệ sĩ theo sát cháu một tấc không rời.”
Im lặng vài phút, Phương Duệ buông hộp cơm được đóng gói tinh xảo, nói: “Tôi hiểu được.”
Tưởng Tịch cười gật đầu.
Cô hiểu những lời này nói ra sẽ thương tổn đến Phương Duệ. Nhưng mà không nói, nhỡ mợ hai nhà họ Phương thật sự là hung thủ thì chỉ biết cậu càng khó xử. Hiện tại, cô nói rõ cho cậu, cũng giảm bớt cậu sau này trở tay không kịp.
…..
Tưởng Tịch ở bệnh viện một ngày thì xuất viện.
Tần Thành hào phóng phái tới hơn trăm người vệ sĩ, bao vây ở hai bên. Ngoài ra, tất cả camera giám sát ở bên ngoài bệnh viện đều mở lên, nhân viên tiến hành theo dõi ngắn ngủi toàn bộ vị trí hai bên vệ sĩ đang bao vây, cho đến khi Tưởng Tịch ngồi vào xe.
Quá trình này chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, nhưng hành vi của Tần Thành giống như nhà giàu mới nổi. Không nghi ngờ gì đã cho các phóng viên có mặt một không gian phát huy rất lớn.
Tưởng Tịch dùng cái mũi cũng có thể nghĩ ra trên báo chí ngày mai sẽ viết như thế nào về cô.
Bất quá, dường như cảm giác cũng không tệ lắm. Có một người, mọi nhất cử nhất động của anh đều suy nghĩ cho bạn, tuy rằng phương pháp hơi bá đạo và cực đoan.
Xe vững vàng chạy trên đường, trước mười giờ đã chạy tới lối đi dành cho nghệ sĩ của Giải trí TRE.
Mười giờ, Tưởng Tịch đúng giờ đi vào hội trường họp báo.
Lần này tới không chỉ có phóng viên giải trí, mà còn có phóng viên thời sự và một số đài truyền hình địa phương. Về nội dung của họp báo, sau khi họp báo kết thúc thì trang web của Giải trí TRE sẽ truyền ra ngoài.
Sau khi Tưởng Tịch ngồi xong, thì Lục Mạnh Nhiên tuyên bố họp báo bắt đầu.
Trước họp báo, TRE vì để ổn định hội trường, quy định ra quy tắc, bắt đầu từ sắp xếp thứ nhất, phóng viên thay phiên nhau hỏi một đề tài, mỗi người chỉ có thể hỏi một câu, có thể bỏ qua, nhưng không thể hỏi nhiều hơn.
Bởi vì là ở địa bàn của người ta, lại liên quan đến vấn đề an toàn của một ít người cùng nghề, nên câu hỏi của các phóng viên đều tập trung vào cái nhìn về sự kiện a xít, những câu hỏi mang tính giải trí quá mức hầu như không có.
Tưởng Tịch hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề lần này, cho nên trả lời hết sức nghiêm túc cẩn thận, không dễ dàng nói ra sơ hở. Mà đối với một số câu hỏi cô không trả lời được, như hung thủ là ai, cô lựa chọn im lặng.
“Tưởng Tịch, tôi muốn nói, tất cả mọi người biết sự kiện a xít lần này xảy ra là vì cô, mấy đồng nghiệp của tôi đều xem như bị ngộ thương, như vậy, xin hỏi cô cảm thấy mình có vô tội không?”
“Vô cùng cảm ơn câu hỏi của vị phóng viên này.” Tưởng Tịch liếc mắt nhìn thật sâu người đặt câu hỏi, mỉm cười nói: “Trước khi tôi trả lời câu hỏi, muốn hỏi mọi người một vấn đề. Nếu bạn bè của mình mời mình ăn cơm, bạn vui vẻ nhận lời, nhưng cơm ở nhà hàng kia có vấn đề, thế cho nên bạn và bạn của bạn cuối cùng đều vào bệnh viện. Bây giờ tôi muốn hỏi, bạn cảm thấy bạn của bạn có vấn đề không?”
Có phóng viên nghe hiểu ý này, nở nụ cười.
Mà người đặt câu hỏi thì không thể trả lời, cứng miệng nói: “Mời cô Tưởng đừng trả lời lạc đề.”
Tưởng Tịch cười: “Người bạn phóng viên này, tôi nghĩ tôi đã trả lời rồi, một số người ở đây hẳn là có thể làm chứng.”
Trong hội trường yên lặng vài giây, rồi sau đó phát ra tiếng vỗ tay đều đặn. Vị phóng viên kia, cho đến khi tuyên bố chấm dứt họp báo, cũng không thể hỏi lại một lời.