Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233: Nghi ngờ
Sở Hân Hoắc Tùng Quân ngồi bên cạnh nhìn nét mặt phức tạp của Bạch Hoài An, đưa tay lên day trán cho cô.
“Hoài An, giờ em vẫn còn anh, bố mẹ và ông nội anh đều rất quý em.
Sau khi lấy anh rồi, em sẽ không chỉ có tình yêu của bố mẹ, mà còn có ông nội, có chồng, và còn có con yêu thương em”
Bạch Hoài An bùi ngùi xúc động khi nghe được những lời này, cô tựa đầu lên vai anh, thì thầm: ‘Anh hãy nhớ lấy những gì anh đã nói hôm nay.
Nếu như anh nuốt lời, em sẽ không tha thứ cho anh nữa”
Hoắc Tùng Quân năm lấy bờ vai cô, ôm cô chặt hơn: “Em yên tâm, nếu như anh nuốt lời, bản thân anh cũng không còn mặt mũi nào đeo bám em nữa”
Hoắc Tùng Quân đang suy nghĩ xem phải chăng cảm giác an toàn mà anh dành cho Bạch Hoài An không đủ nên mới khiến cô cảm thấy bất an hay không, liệu anh có nên làm gì đó để mang lại cho cô cảm giác an toàn đủ đây hay không? Trong lúc đang mải suy nghĩ, Bạch Hoài An đột nhiên ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn anh và nói: “Đọc xong cuốn nhật ký, em lại càng muốn trừng trị An Bích Hà.
Khi nào thì chúng ta mới ra tay đây, em không thể nào đợi được nữa”
Dòng suy nghĩ của Hoắc Tùng Quân bị cất gang, anh bất lực vuốt ve mái tóc cô: “Sắp ¡, em đừng nóng vội, chỉ một vài ngày nữa thôi”
Về phía An Bích Hà, hai bố con họ vẫn ở trong công ty chờ xem Hoắc Kỳ sẽ giở thủ đoạn gì.
Nhưng đợi một lúc lâu, thấy công ty vẫn hoạt động bình thường, bên phía Hoắc Kỳ không có động tĩnh gì.
Bố An còn nhờ người hỏi thăm tung tích của Hoắc Tùng Quân, phát hiện thấy một điều kỳ lạ là cả ngày hôm nay anh đi cùng Bạch Hoài An, thậm chí còn không có quay lại công ty “Bích Hà, con nói xem liệu chúng ta có lo lắng thái quá không? Hiện tại nhà họ Ngô không còn đứng về phía chúng ta nữa, chẳng phải cậu ta nên ra tay với chúng ta ngay lập tức sao?”
An Bích Hà cũng lấy làm lạ, nhưng cô ta không cho rằng Hoắc Tùng Quân sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ngay cả khi mình đã có hành động muốn giết chết anh và Bạch Hoài An.
Điều này không phù hợp với tính cách anh từ xưa đến nay.
Trước đây, chỉ cần đụng chạm đến lợi ích của bản thân là Hoắc Tùng Quân sẽ tấn công để trả thù, huống chi bây giờ cô ta còn ra tay giết anh “An toàn là trên hết, chúng ta vẫn phải đề cao cảnh giác.
Con nghĩ chắc chắn Hoặc Tùng Quân sẽ ra tay với chúng ta không phải hôm nay thì có thể là ngày mai.
Bố An gặt đáng lại vô tình liếc nhìn túi xách bên cạnh An Bích Hà, đột nhiên nhớ ra chuyện hôm nay cô ta đánh Sở Hân ngay giữa phố, trong tâm trí chỉ toàn là hình ảnh Sở Hân bảo vệ ông ta, dè dặt nhìn ông ta.
Ông ta hơi lo lắng cho vết thương của Sở Hân rồi lại quay sang nhìn An Bích Hà, bất giác cất tiếng thở than: “Bích Hà, bố nghĩ con nên kìm hãm cái tính nóng nảy lại.
Tuy rằng nhà họ An của chúng ta không còn huy hoàng như trước đây, nhưng dù sao chăng nữa con cũng là con gái nhà quyền quý, sao lại có thể đánh người ta ngay giữa phố phường như thế được, nếu để người trong công ty nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của con”
Nghe thấy vậy, An Bích Hà ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông ta, nở một nụ cười mỉa mai: “Bố còn lên mặt dạy con ư? Bố không sợ bị người ta bắt gặp đi ngoại tình, không sợ thanh danh bị hủy hoại thì con việc gì phải sợ!”
“Con dám cãi lại bố cơ đấy!”
An Vu Khang trợn mắt tức tối, ánh mắt nhìn An Bích Hà tóe ra lửa.
An Bích Hà nhìn thẳng vào mắt ông ta, không mảy may sợ hãi: “Chuyện này là bố sai trước.
Bố ạ, bố không thấy là mình đã quan tâm quá nhiều đến người phụ nữ đó sao? Điều này không giống bố chút nào, con còn tưởng rằng bố sẽ biết giữ chừng mực trong chuyện này.
Lúc trước, khi con với Hoắc Tùng Quân còn hôn ước, chẳng phải bố hay nói rằng, chơi bời với phụ nữ thì được, nhưng nếu Hoắc Tùng Quân đặt cả thể xác lẫn tinh thần của mình vào thì không khôn ngoan chút nào sao? Bố nhìn lại mình bây giờ đi”
An Vu Khang sững người trong giây lát, câm nín trước lời phản bác của cô ta.
Ông ta quản lý cả một công ty đồ sộ, có quyền lực có tiền bạc, tất nhiên mẹ An không phải là người phụ nữ duy nhất, trước đây ông 1a từng giấu bà ta nuôi rất nhiều bồ nhí bên ngoài, nhưng người nào cũng chỉ được vài ngày là thấy chán.
Thế nhưng Sở Hân hoàn toàn khác với những người phụ nữ trước đây, dường như cô ta được sinh ra để dành cho chính ông ta vậy, mọi đặc điểm đều vừa ý ông ta, làm cho ông ta mê mệt, yêu thương hết lòng hết dạ.
An Vu Khang cũng nhận thấy như mình trúng phải bùa mê thuốc lú, nhưng ông ta lại không muốn bỏ Sở Hân.
An Bích Hà bĩu môi nhìn sắc mặt ông ta biến đổi liên tục.
Hôm nay chỉ tiếp xúc với người phụ nữ đó một lúc mà cô ta cũng có thể phát hiện ra cô ả này là một cao thủ, rõ ràng cô ả quá hiểu đàn ông, đặc biệt là tâm tư của một người đàn ông như An Vu Khang, dường như từng hành động lời nói mà cô ả thốt ra đều được tính toán cấn thận.
An Bích Hà nhíu mày nghĩ ngợi: “Bố a, có thể khi nghe con nói những lời này, bổ sẽ cho rằng con lắm mưu mô, nhưng có bao giờ bố nghĩ xem người phụ nữ này hiểu bố như vậy, và bố thích cô ta đến thế, phải chăng là có ai cử cô đến bên cạnh bố hay không? An Vu Khang sững sở, sau đó lắc đầu cười: “Không đời nào, điều này bố có thể bảo đảm”
Buổi tan tầm hôm đó ông ta vô cùng buồn ngủ, Sở Hân hẳn phải thực sự chán sống mới có tình tông vào xe của ông ta.
Hơn nữa, chỉnh ông ta là người ngỏ lời giữ Sở Hân ở lại, chính ông ta nói sẽ tốt với Sở Hân nên cô ta mới miễn cưỡng đồng ý làm người của ông ta Lúc đầu khi hai người ở bên nhau, cả Sở Hân lẫn ông ta đều rất thận trọng và xa cách, phải mất rất nhiều thời gian hai người mới dần dần làm quen với nhau.
Dường như xét từ bất cứ biểu hiện nào, cô ta cũng không giống người được cố tình đưa đến cho ông ta.
‘Thấy ông ta khăng khăng như vậy, An Bích Hà cũng không nói gì thêm, cô ta cảm thấy nếu mình còn nói tiếp thì chắc chản sẽ chọc giận bố mình, làm ông ta càng thiên vị người phụ nữ đó hơn.
Lúc này, cuối cùng mẹ An cũng kết nối được cuộc gọi, vì có An Bích Hà ở đó nên An Vụ Khang nhấc điện thoại lên nghe thay vì chọn cách cúp máy.
Vừa lên tiếng, mẹ An đã cất giọng cáu kỉnh tức tối: “An Vu Khang, mấy ngày nay ông chết ở đâu, không đến công ty, không về nhà, ông nói đi, ông ở chỗ con hồ ly tinh nào?”
Mẹ An và bố An làm vợ chồng suốt bao năm qua, dĩ nhiên cũng biết ông ta có những người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng bà ta không bận tâm đến những người phụ nữ này, bởi vì bà ta biết họ chẳng thể gây nên sóng gió gì, chỉ cần họ đừng có con cái thì bà ta có thể khuất mắt trông coi.
Nhưng lần này khác với trước đây, trừ khi đi công tác thì chưa từng có chuyện An Vu Khang đi liền một mạch mấy ngày không về nhà Nghe thấy giọng chất vấn chua ngoa đanh đá của bà ta, tâm trí An Vu Khang không ngừng so sánh với giọng nói của Sở Hân, càng lúc càng cảm thấy khó chịu với mẹ An, bèn trả lời qua loa: “Tôi ở công ty, có một vài chuyện xảy ra”
“Ông lừa được ai.
Lúc trước tôi nói chuyện với Bích Hà qua điện thoại, con bé bảo ông không có mặt ở công ty.
Lần nào tôi gọi, ông cũng không nghe, sau thì tắt máy luôn.
Ông nói cho tôi biết ông đang ở trên giường của con hồ ly tinh nào mà không dám trả lời điện thoại của tôi!”
Giọng nói om sòm và điên cuồng của bà †a vang lên bên tai bố An, nghe được một lúc, ông ta bực bội cau màu lại: “Bà đừng vô duyên vô cớ làm loạn lên có được không hả, nói năng thì tục tĩu chợ búa, có ra dáng bà An hay không?”
Tính cách ngang ngược, điên cuồng và phiền phức của An Bích Hà thực sự giống hệt mẹ cô ta.
“Sao nào, chê tôi xấu tính à, chê tôi tục tu à, đám gái gú bên ngoài bắt hồn ông đi mất thì tốt đẹp lắm đấy, giờ đã nhớ ra tôi là bà An rồi à, lúc vật lộn với con hồ ly tinh kia ông có bao giờ nhớ ra vẫn còn bà An này ở nhà hay không?”
An Vu Khang không muốn cãi nhau với bà ta bèn bảo thẳng: “Tôi đang ngồi cạnh Bích Hà.
Tôi không nói dối bà.
Nếu bà không tin thì tôi để Bích Hà nói chuyện với bà.”
Nói dứt lời, ông ta gọi An Bích Hà rồi ném điện thoại cho cô ta An Bích Hà liếc nhìn ông ta, bắt gặp ngay ánh mắt cảnh cáo thì nở nụ cười mỉa mai.
Đúng là trơ trên khi có gan làm ra việc như vậy mà lại không có gan cho mọi người biết, còn muốn con gái mình bao che cho.
Nhưng vốn đã không còn sức lực để giải quyết khủng hoảng mà công ty đang gặp phải, An Bích Hà cũng không muốn mẹ An gây thêm phiền toái khiến cho gia đình rối rằm thêm.
Cô nhận điện thoại và vỗ về mẹ mình bằng giọng điệu ngoan hiền: “Mẹ ơi, con đây.
Bố và con đang ở công ty.
Có một số vấn đề xảy ra với công ty, hai bố con đang trực.
Đúng… Không có ai khác cả, vâng, mẹ cứ yên tâm”
Nói xong, cô ta lạnh lùng đưa điện thoại cho An Vu Khang: “Mẹ hỏi bố tối nay có về không!”
An Vu Khang cầm lấy điện thoại, sực nhớ tới vết thương trên mặt Sở Hân, bèn nói với mẹ An: “Tối nay tôi không về, phải, công ty có chuyện”
Nói dứt lời là lập tức kết thúc cuộc gọi.
An Bích Hà nhìn ông ta chảm chằm: “Tối nay con sẽ bảo bộ phận quan hệ công chúng làm thêm giờ.
Con sợ buổi tối Hoắc Kỳ đột ngột ra đòn thì chúng ta sẽ không kịp chuẩn bị và có thể sẽ không đối phó được.”
Bố An áy náy nhìn cô ta, gật đầu: “Thế thôi, Bích Hà ạ, bố thấy con xử lý công việc cũng khá thành thạo.
Buổi tối con ở lại công ty là được.
Bố già rồi, không đủ sức chống chọi nữa”
Nghe thấy vậy, ánh mắt An Bích Hà càng lạnh lùng hơn, giọng nói cũng trở nên rất hung hãng: “Bố muốn đi gặp người phụ nữ kia chứ gì.
“Hoài An, giờ em vẫn còn anh, bố mẹ và ông nội anh đều rất quý em.
Sau khi lấy anh rồi, em sẽ không chỉ có tình yêu của bố mẹ, mà còn có ông nội, có chồng, và còn có con yêu thương em”
Bạch Hoài An bùi ngùi xúc động khi nghe được những lời này, cô tựa đầu lên vai anh, thì thầm: ‘Anh hãy nhớ lấy những gì anh đã nói hôm nay.
Nếu như anh nuốt lời, em sẽ không tha thứ cho anh nữa”
Hoắc Tùng Quân năm lấy bờ vai cô, ôm cô chặt hơn: “Em yên tâm, nếu như anh nuốt lời, bản thân anh cũng không còn mặt mũi nào đeo bám em nữa”
Hoắc Tùng Quân đang suy nghĩ xem phải chăng cảm giác an toàn mà anh dành cho Bạch Hoài An không đủ nên mới khiến cô cảm thấy bất an hay không, liệu anh có nên làm gì đó để mang lại cho cô cảm giác an toàn đủ đây hay không? Trong lúc đang mải suy nghĩ, Bạch Hoài An đột nhiên ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn anh và nói: “Đọc xong cuốn nhật ký, em lại càng muốn trừng trị An Bích Hà.
Khi nào thì chúng ta mới ra tay đây, em không thể nào đợi được nữa”
Dòng suy nghĩ của Hoắc Tùng Quân bị cất gang, anh bất lực vuốt ve mái tóc cô: “Sắp ¡, em đừng nóng vội, chỉ một vài ngày nữa thôi”
Về phía An Bích Hà, hai bố con họ vẫn ở trong công ty chờ xem Hoắc Kỳ sẽ giở thủ đoạn gì.
Nhưng đợi một lúc lâu, thấy công ty vẫn hoạt động bình thường, bên phía Hoắc Kỳ không có động tĩnh gì.
Bố An còn nhờ người hỏi thăm tung tích của Hoắc Tùng Quân, phát hiện thấy một điều kỳ lạ là cả ngày hôm nay anh đi cùng Bạch Hoài An, thậm chí còn không có quay lại công ty “Bích Hà, con nói xem liệu chúng ta có lo lắng thái quá không? Hiện tại nhà họ Ngô không còn đứng về phía chúng ta nữa, chẳng phải cậu ta nên ra tay với chúng ta ngay lập tức sao?”
An Bích Hà cũng lấy làm lạ, nhưng cô ta không cho rằng Hoắc Tùng Quân sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ngay cả khi mình đã có hành động muốn giết chết anh và Bạch Hoài An.
Điều này không phù hợp với tính cách anh từ xưa đến nay.
Trước đây, chỉ cần đụng chạm đến lợi ích của bản thân là Hoắc Tùng Quân sẽ tấn công để trả thù, huống chi bây giờ cô ta còn ra tay giết anh “An toàn là trên hết, chúng ta vẫn phải đề cao cảnh giác.
Con nghĩ chắc chắn Hoặc Tùng Quân sẽ ra tay với chúng ta không phải hôm nay thì có thể là ngày mai.
Bố An gặt đáng lại vô tình liếc nhìn túi xách bên cạnh An Bích Hà, đột nhiên nhớ ra chuyện hôm nay cô ta đánh Sở Hân ngay giữa phố, trong tâm trí chỉ toàn là hình ảnh Sở Hân bảo vệ ông ta, dè dặt nhìn ông ta.
Ông ta hơi lo lắng cho vết thương của Sở Hân rồi lại quay sang nhìn An Bích Hà, bất giác cất tiếng thở than: “Bích Hà, bố nghĩ con nên kìm hãm cái tính nóng nảy lại.
Tuy rằng nhà họ An của chúng ta không còn huy hoàng như trước đây, nhưng dù sao chăng nữa con cũng là con gái nhà quyền quý, sao lại có thể đánh người ta ngay giữa phố phường như thế được, nếu để người trong công ty nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của con”
Nghe thấy vậy, An Bích Hà ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông ta, nở một nụ cười mỉa mai: “Bố còn lên mặt dạy con ư? Bố không sợ bị người ta bắt gặp đi ngoại tình, không sợ thanh danh bị hủy hoại thì con việc gì phải sợ!”
“Con dám cãi lại bố cơ đấy!”
An Vu Khang trợn mắt tức tối, ánh mắt nhìn An Bích Hà tóe ra lửa.
An Bích Hà nhìn thẳng vào mắt ông ta, không mảy may sợ hãi: “Chuyện này là bố sai trước.
Bố ạ, bố không thấy là mình đã quan tâm quá nhiều đến người phụ nữ đó sao? Điều này không giống bố chút nào, con còn tưởng rằng bố sẽ biết giữ chừng mực trong chuyện này.
Lúc trước, khi con với Hoắc Tùng Quân còn hôn ước, chẳng phải bố hay nói rằng, chơi bời với phụ nữ thì được, nhưng nếu Hoắc Tùng Quân đặt cả thể xác lẫn tinh thần của mình vào thì không khôn ngoan chút nào sao? Bố nhìn lại mình bây giờ đi”
An Vu Khang sững người trong giây lát, câm nín trước lời phản bác của cô ta.
Ông ta quản lý cả một công ty đồ sộ, có quyền lực có tiền bạc, tất nhiên mẹ An không phải là người phụ nữ duy nhất, trước đây ông 1a từng giấu bà ta nuôi rất nhiều bồ nhí bên ngoài, nhưng người nào cũng chỉ được vài ngày là thấy chán.
Thế nhưng Sở Hân hoàn toàn khác với những người phụ nữ trước đây, dường như cô ta được sinh ra để dành cho chính ông ta vậy, mọi đặc điểm đều vừa ý ông ta, làm cho ông ta mê mệt, yêu thương hết lòng hết dạ.
An Vu Khang cũng nhận thấy như mình trúng phải bùa mê thuốc lú, nhưng ông ta lại không muốn bỏ Sở Hân.
An Bích Hà bĩu môi nhìn sắc mặt ông ta biến đổi liên tục.
Hôm nay chỉ tiếp xúc với người phụ nữ đó một lúc mà cô ta cũng có thể phát hiện ra cô ả này là một cao thủ, rõ ràng cô ả quá hiểu đàn ông, đặc biệt là tâm tư của một người đàn ông như An Vu Khang, dường như từng hành động lời nói mà cô ả thốt ra đều được tính toán cấn thận.
An Bích Hà nhíu mày nghĩ ngợi: “Bố a, có thể khi nghe con nói những lời này, bổ sẽ cho rằng con lắm mưu mô, nhưng có bao giờ bố nghĩ xem người phụ nữ này hiểu bố như vậy, và bố thích cô ta đến thế, phải chăng là có ai cử cô đến bên cạnh bố hay không? An Vu Khang sững sở, sau đó lắc đầu cười: “Không đời nào, điều này bố có thể bảo đảm”
Buổi tan tầm hôm đó ông ta vô cùng buồn ngủ, Sở Hân hẳn phải thực sự chán sống mới có tình tông vào xe của ông ta.
Hơn nữa, chỉnh ông ta là người ngỏ lời giữ Sở Hân ở lại, chính ông ta nói sẽ tốt với Sở Hân nên cô ta mới miễn cưỡng đồng ý làm người của ông ta Lúc đầu khi hai người ở bên nhau, cả Sở Hân lẫn ông ta đều rất thận trọng và xa cách, phải mất rất nhiều thời gian hai người mới dần dần làm quen với nhau.
Dường như xét từ bất cứ biểu hiện nào, cô ta cũng không giống người được cố tình đưa đến cho ông ta.
‘Thấy ông ta khăng khăng như vậy, An Bích Hà cũng không nói gì thêm, cô ta cảm thấy nếu mình còn nói tiếp thì chắc chản sẽ chọc giận bố mình, làm ông ta càng thiên vị người phụ nữ đó hơn.
Lúc này, cuối cùng mẹ An cũng kết nối được cuộc gọi, vì có An Bích Hà ở đó nên An Vụ Khang nhấc điện thoại lên nghe thay vì chọn cách cúp máy.
Vừa lên tiếng, mẹ An đã cất giọng cáu kỉnh tức tối: “An Vu Khang, mấy ngày nay ông chết ở đâu, không đến công ty, không về nhà, ông nói đi, ông ở chỗ con hồ ly tinh nào?”
Mẹ An và bố An làm vợ chồng suốt bao năm qua, dĩ nhiên cũng biết ông ta có những người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng bà ta không bận tâm đến những người phụ nữ này, bởi vì bà ta biết họ chẳng thể gây nên sóng gió gì, chỉ cần họ đừng có con cái thì bà ta có thể khuất mắt trông coi.
Nhưng lần này khác với trước đây, trừ khi đi công tác thì chưa từng có chuyện An Vu Khang đi liền một mạch mấy ngày không về nhà Nghe thấy giọng chất vấn chua ngoa đanh đá của bà ta, tâm trí An Vu Khang không ngừng so sánh với giọng nói của Sở Hân, càng lúc càng cảm thấy khó chịu với mẹ An, bèn trả lời qua loa: “Tôi ở công ty, có một vài chuyện xảy ra”
“Ông lừa được ai.
Lúc trước tôi nói chuyện với Bích Hà qua điện thoại, con bé bảo ông không có mặt ở công ty.
Lần nào tôi gọi, ông cũng không nghe, sau thì tắt máy luôn.
Ông nói cho tôi biết ông đang ở trên giường của con hồ ly tinh nào mà không dám trả lời điện thoại của tôi!”
Giọng nói om sòm và điên cuồng của bà †a vang lên bên tai bố An, nghe được một lúc, ông ta bực bội cau màu lại: “Bà đừng vô duyên vô cớ làm loạn lên có được không hả, nói năng thì tục tĩu chợ búa, có ra dáng bà An hay không?”
Tính cách ngang ngược, điên cuồng và phiền phức của An Bích Hà thực sự giống hệt mẹ cô ta.
“Sao nào, chê tôi xấu tính à, chê tôi tục tu à, đám gái gú bên ngoài bắt hồn ông đi mất thì tốt đẹp lắm đấy, giờ đã nhớ ra tôi là bà An rồi à, lúc vật lộn với con hồ ly tinh kia ông có bao giờ nhớ ra vẫn còn bà An này ở nhà hay không?”
An Vu Khang không muốn cãi nhau với bà ta bèn bảo thẳng: “Tôi đang ngồi cạnh Bích Hà.
Tôi không nói dối bà.
Nếu bà không tin thì tôi để Bích Hà nói chuyện với bà.”
Nói dứt lời, ông ta gọi An Bích Hà rồi ném điện thoại cho cô ta An Bích Hà liếc nhìn ông ta, bắt gặp ngay ánh mắt cảnh cáo thì nở nụ cười mỉa mai.
Đúng là trơ trên khi có gan làm ra việc như vậy mà lại không có gan cho mọi người biết, còn muốn con gái mình bao che cho.
Nhưng vốn đã không còn sức lực để giải quyết khủng hoảng mà công ty đang gặp phải, An Bích Hà cũng không muốn mẹ An gây thêm phiền toái khiến cho gia đình rối rằm thêm.
Cô nhận điện thoại và vỗ về mẹ mình bằng giọng điệu ngoan hiền: “Mẹ ơi, con đây.
Bố và con đang ở công ty.
Có một số vấn đề xảy ra với công ty, hai bố con đang trực.
Đúng… Không có ai khác cả, vâng, mẹ cứ yên tâm”
Nói xong, cô ta lạnh lùng đưa điện thoại cho An Vu Khang: “Mẹ hỏi bố tối nay có về không!”
An Vu Khang cầm lấy điện thoại, sực nhớ tới vết thương trên mặt Sở Hân, bèn nói với mẹ An: “Tối nay tôi không về, phải, công ty có chuyện”
Nói dứt lời là lập tức kết thúc cuộc gọi.
An Bích Hà nhìn ông ta chảm chằm: “Tối nay con sẽ bảo bộ phận quan hệ công chúng làm thêm giờ.
Con sợ buổi tối Hoắc Kỳ đột ngột ra đòn thì chúng ta sẽ không kịp chuẩn bị và có thể sẽ không đối phó được.”
Bố An áy náy nhìn cô ta, gật đầu: “Thế thôi, Bích Hà ạ, bố thấy con xử lý công việc cũng khá thành thạo.
Buổi tối con ở lại công ty là được.
Bố già rồi, không đủ sức chống chọi nữa”
Nghe thấy vậy, ánh mắt An Bích Hà càng lạnh lùng hơn, giọng nói cũng trở nên rất hung hãng: “Bố muốn đi gặp người phụ nữ kia chứ gì.